Vừa Vặn Có Chút Ngọt - Chương 37

Tác giả: Chanh Mặc Mạt

Chương 37: Ra mắt trưởng bối
Buổi trưa thứ tư, Kiều An định đem bánh kem tới cho mẹ Phó. Chiếc bánh đã được đặt vào tuần trước, mẹ Phó còn nói anh sẽ tới trả tiền, không nghĩ tới, giữa trưa hôm nay anh thực sự tới, còn không nói trước với cô. Không những tiền đã được gửi vào tài khoản của cô, anh còn muốn cùng cô đi đưa bánh kem.
Kiều An đột nhiên cảm thấy lúng túng.
“Phó lão sư, hay là em không đi nữa nhé?” Thật ra cô chỉ nghĩ là đi giao hàng thôi, không ngờ, anh lại nghĩ ngược lại, muốn đưa cô về ra mắt mẹ.
Kiều An do dự: “Anh mang về cho dì nhé?”
Phó Cảnh Tri xách túi bánh kem lên, tay còn lại cũng không rảnh rỗi mà ôm cô vào trong lòng: “Không phải em muốn tới gặp mẹ anh sao?”
Kiều An gật đầu, nhưng trong lòng vẫn thấy rối rắm vô cùng, lông mày cau có lại.
“Mẹ anh rất dễ gần, sẽ không làm em sợ đâu.” Phó Cảnh Tri nói thêm: “Chỉ cần anh thích, mẹ anh cũng sẽ thích.”
Kiều An đỏ mặt, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Giây tiếp theo, cô ngẩng đầu, nắm chặt lấy cổ áo anh: “Cũng? Có bao nhiêu cô gái lọt vào mắt anh chứ? Em có nên tới quảng trường để xem thử không?”
Tay phải Phó Cảnh Tri còn đang cầm túi bánh kem, nghe cô nói vậy, lập tức giơ hai tay lên che tai lại.
Hộp bánh kem trong tay anh khẽ lung lay.
“Trước tiên.” Anh cười giải thích: “Anh không phải người lãng mạn, trước kia chưa từng nhìn trúng ai.”
“Bậy bạ!” Kiều An chu môi, kéo tay Phó Cảnh Tri xuống: “Các nữ sinh ở học viện Công Quản thì sao.”
Phó Cảnh Tri đổi túi bánh kem sang tay trái, tay phải của anh cầm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, gắt gao giữ chặt trong lòng bàn tay.
Xúc cảm ấm áp truyền đến làm trái tim anh cũng ấm áp theo.
“Nhưng vợ anh quản nghiêm lắm, cho nên anh đảm bảo sẽ không liếc mắt nhìn một ai cả.” Anh nói lời thề son sắt.
Giọng nói rất bình tĩnh nhưng lại bùm bùm như một chùm pháo hoa ở tai, Kiều An ngẩn người ra, lúc cô hoàn hồn lại thì nhận ra tay mình bị anh cào cào hai cái. Đặc biệt ngứa, đặc biệt tê, đến nỗi má cô cũng bắt đầu nóng lên.
Cô rời mắt, quay sang nhìn nơi khác: “Miệng rất ngọt.” Giọng nói thầm vô cùng nhẹ nhàng, nụ cười trên môi cũng không thể áp chế được.
Vì thế, cứ như vậy bị Phó Cảnh Tri kéo đến ngồi trên xe anh, xe vừa khởi động, trong xe liền vang lên bài hát ‘Sau này’ của Lưu Nhược Anh, nghe như là bản ở buổi biểu diễn live.
“Phó lão sư, anh thích Lưu Nhược Anh sao?” Kiều An tò mò, từ lúc lên xe đến giờ mp3 ở xe đều mở nhạc của Lưu Nhược Anh.
Phó Cảnh Tri xoay vô lăng, vươn tay ra định tắt mp3 đi. Kết quả, vừa mới chạm vào, nghĩ nghĩ, anh lại thu tay về: “Không phải anh, là mẹ anh thích.”
Kiều An càng ngạc nhiên hơn: “Em còn nghĩ dì sẽ thích Đặng Lệ Quân.”
Phó Cảnh Tri nhìn cô, nhìn thấy đôi mắt đang mở lớn của cô, trong lòng vô cùng ngứa ngáy, rất muốn giơ tay ra che mắt cô lại: “Không, mẹ anh còn thích cả Phí Ngọc Thanh nữa.”
“‘Ngàn dặm xa cách’ với ‘Một nhành mai’ sao?” Đúng lúc đấy đoạn cao trào của bài ‘Sau này’ vang lên, vô cớ có chút bi thương, Kiều An chần chừ: “Em đổi bài nhé?”
Phó Cảnh Tri rút usb ở mp3 ra, sau đó mở radio.
“Mẹ anh thích nhất là ‘Ngàn dặm xa cách’.” Anh mỉm cười, ánh mắt vô cùng dịu dàng, phảng phất có thể khiến người ta ૮ɦếƭ đuối ở trong.
Kiều An cũng cười tươi: “Mẹ em cũng thế.” Sau đó lặng lẽ ấn nút mở cửa sổ phụ, hít thở không khí.
Thiếu chút nữa là không thể thở được rồi.
Phó Cảnh Tri liếc mắt qua nhìn, khẽ cắn môi dưới: “Vậy thì tốt rồi, khẳng định sau này hai mẹ có thể nói chuyện với nhau.”
Kiều An trong thâm tâm định phản bác, nhưng lời vừa mới đến đầu lưỡi, lại xoay người lại, không hé răng. Cô quay đầu nhìn ra trung tâm thương mại nhanh chóng lướt qua ngoài cửa sổ, trộm nở một nụ cười.
Hai người đi đường không đến mười lăm phút, Phó Cảnh Tri rẽ vào một tiểu khu, vị trí không được coi là tốt lắm, vô cùng yên tĩnh. Kiều An nắm chặt đai an toàn, đứng ngồi không yên nói: “Phó lão sư, đây là nơi mẹ anh ở sao?” Lần trước, Chu Hoan có nói với cô, cô ấy thường hay tới một ngôi nhà mà Phó Cảnh Tri dùng tiền của mình tự mua.
“Không phải.” Anh tìm được chỗ để xe xong, chờ cô xuống xe, mới vòng ra sau lấy bánh kem rồi khóa xe: “Nhà của một người bạn của mẹ anh, hôm nay là sinh nhật dì ấy, mẹ anh cũng tới đây.”
Kiều An: “…” Sớm biết vậy cô đã kiên trì không tới rồi.
Cô dừng lại, không chịu đi tiếp: “Em không lên đâu, anh lên đi.”
Phó Cảnh Tri cũng dừng lại, xoay người chăm chú nhìn cô, khẽ mỉm cười: “Sao vậy?”
“Em thấy ngại lắm.” Kiều An nhìn chằm chằm đôi giày của mình, hôm nay cô cố ý đi một đôi giày cao gót màu be, trên mũi giày còn điểm xuyết mấy viên ngọc, đây là đôi giày mà cô thích nhất: “Em chỉ nghĩ là tới đưa bánh kem cho dì thôi.”
Phó Cảnh Tri đi tới nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ hai cái, giọng điệu trấn an: “Kiều An, dì ấy và mẹ anh đã chơi mới nhau ba mấy năm, mấy năm nay mẹ anh đều sầu muốn ૮ɦếƭ! Lúc này thật vất vả lắm mới có cô gái chịu thu nhận anh, nên bà muốn khoe với bạn bè thôi. Em đến là đã thỏa mãn ước mộng viển vông của một người mẹ về hưu sớm như mẹ anh rồi.”
Người mẹ dịu dàng của mình bị chính con trai bà nói thế, Kiều An bật cười, cô giơ tay ra chọc chọc lên vai anh nói: “Dì ấy đâu phải là người như vậy.”
Phó Cảnh Tri chỉ cười, cô bỗng nhiên ngừng cười, thần sắc trở nên vô cùng nghiêm túc: “Ý của anh là anh đã sớm nói cho dì chuyện của chúng ta sao?”
“Ừ.” Anh thực vui vẻ đáp.
Kiều An bỗng thấy căng thẳng: “Anh còn không sớm nói cho em biết!”
Phó Cảnh Tri nhìn cô không chớp mắt: “Phải không?” Giọng điệu vô cùng thản nhiên.
Kiều An lại một lần nữa nghẹn lời.
Sau đó, chỉ có thể để mặc anh cầm lấy tay mình mà dắt đi, hai người đi vào bên trong tòa nhà, ấn nút thang máy, lên thẳng tầng 12.
Chuông cửa vang lên, cô càng thêm khẩn trương, quay sang hung hăng trừng mắt đầu sỏ gây tội đang đứng bên cạnh cô.
Người mở cửa là một người phụ nữ có vẻ bằng tuổi với mẹ Kiều, nhìn gương mặt bà ấy cũng vô cùng hiền từ như mẹ Phó. Bà ấy cười rộ lên, cô nghĩ dung mạo và khí chất khi còn trẻ của bà ấy nhất định rất đẹp, làm người khác mới gặp lần đầu liền thấy vô cùng gần gũi. Có lẽ do mất ngủ thời gian dài, dưới mắt bà để lại những vệt xanh rất sâu, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới khí chất ôn hòa của bà.
“Cảnh Tri tới rồi sao?”
“Dì Hứa, chúc dì sinh nhật vui vẻ.” Phó Cảnh Tri lễ phép chào, lại nhìn về phía Kiều An: “Dì Hứa, đây là Kiều An, bạn gái con.”
Nụ cười của dì Hứa càng thêm tươi tắn: “Chào con, Kiều An.” Nói xong, nghiêng người lấy hai đôi dép lê ở tủ giày.
Kiều An run rẩy, thấy Phó Cảnh Tri giới thiệu cô với dì Hứa, lại thấy bà ấy khom lưng xuống lấy dép lê cho hai người, cô vội duỗi tay ra để đỡ lấy: “Dì Hứa, để con.”
Dì Hứa nghe xong thì cũng từ bỏ, mẹ Phó vừa nghe thấy tiếng nói đã muốn chạy ra cửa đón hai người. Bà thấy Phó Cảnh Tri đang nắm chặt tay Kiều An, thần sắc càng nhu hoà hơn: “Kiều An, làm phiền con rồi, để con phải mang tới tận đây.”
“Không sao đâu dì.” Kiều An đổi giày xong, đi vào trong phòng khách, trong phòng khách còn có một vài người nữa. Cô trộm giật giật vạt áo Phó Cảnh Tri, cắn răng hạ giọng nói: “Phó Cảnh Tri!”
Phó Cảnh Tri ôm lấy bả vai cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Chào các dì, đây là bạn gái con, Kiều An.”
Mấy dì nghe vậy, ai cũng khen Kiều An mấy câu, đến khi cô đỏ ửng mặt mũi lên thì dì Hứa đã kịp thời giải vây: “Được rồi, mọi người dọa sợ bạn gái Cảnh Tri rồi, Diêu Tư đang lo lắng lắm rồi đó.”
Diêu Tư là tên của mẹ Phó.
“Bà Diêu, đã uống thuốc chưa? Vừa đúng lúc con dâu tương lai tới, về sau có người mỗi ngày nhắc nhở bà uống thuốc đúng giờ rồi!” Dì Hứa nói với mẹ Phó.
Kiều An kinh ngạc nhìn qua, vừa đúng lúc mẹ Phó cũng nhìn cô, bà vẫn cười dịu dàng với cô.
“20 phút nữa là ăn cơm rồi, Cảnh Tri, con với Kiều An có ở lại ăn cơm không?” Dì Hứa cười hỏi.
Tay phải của Phó Cảnh Tri nhẹ nhàng bị nắm lấy, anh lắc đầu từ chối: “Cảm ơn dì Hứa, chiều nay con còn phải đi dạy, con với Kiều An chỉ tới đem bánh kem giúp mẹ con thôi ạ.”
Kiều An cũng phụ họa theo, cô không muốn ăn cơm mà bị nhiều đôi mắt quan sát như vậy, đặc biệt hôm nay cô tới ngoại trừ bánh kem ra chẳng mang theo cái gì nữa.
Dì Hứa cũng không giữ hai người, sau khi nhìn hai người rời đi, bà mới xoay người cảm thán với mẹ Phó: “Cô bé này khá tốt, trước kia tôi vẫn nghĩ tới chuyện Cảnh Tri sẽ cùng với ௱ôЛƓ ௱ôЛƓ nhà tôi thành đôi, thằng bé sẽ gọi tôi một tiếng cô, không nghĩ tới bây giờ không còn cơ hội nữa.”
Đi ra đến bên ngoài cửa tiểu khu, Kiều An như trút được gánh nặng: “Phó lão sư, không có lần sau nữa đâu, có lần sau cũng không thể.”
Phó Cảnh Tri cúi đầu nhận sai: “Xin lỗi em, là anh quá kích động.”
Kiều An trừng mắt nhìn anh: “Phó lão sư, chính khí của anh đâu mất rồi?”
“Chỉ cần là liên quan tới em, không gì là không thể.” Phó Cảnh Tri buông tay cười nói: “Em phải hiểu cho sự phấn khích và niềm vui của một người đàn ông lớn tuổi thoát cô đơn chứ.”
Kiều An: “…”
Cô xoay người nhìn về phía tiểu khu, nhớ tới những lời dì Hứa nói, cắn răng một cái: “Phó lão sư, anh…” Mẹ anh, rốt cuộc làm sao vậy?
Lời nói vừa mới đến đầu lưỡi, lại thấy ánh mắt vô cùng chuyên chú cùng nghiêm túc của anh, tức khắc, cô không biết mình có nên nói ra không.
“Sao vậy?” Phó Cảnh Tri chờ cô nói tiếp.
Kiều An cười lắc đầu, một lần nữa ôm lấy cánh tay anh: “Không có gì, em chỉ muốn hỏi tối nay anh muốn ăn gì? Em sẽ tới đón anh lúc tan làm.”
*
Hôm sau, Kiều An đưa ba Kiều tới bệnh viện chụp MRI (*). Vì căn bệnh nghề nghiệp của ba Kiều, mấy năm trước cột sống cổ C2-3, C3-4, C4-5 bị nhô ra sau, thoái hóa cột sống cổ. Không nghĩ tới, gần đây ông bắt đầu bị đau cổ, đau mấy ngày liền, hai ngày trước cô đã hẹn với bệnh viện tới chụp MRI.
(*) MRI: chụp cộng hưởng MRI là một trong những phương pháp chuẩn đoán hình ảnh cận lâm sàng hiện đại và hiệu quả, mang đến hình ảnh rõ nét, giúp chuẩn đoán chính xác hơn tình hình bệnh.
Chụp MRI xong, ba Kiều đỡ lấy cổ, nói: “Chắc chắn lại muốn ba làm vật lí trị liệu thôi, không có gì nặng đâu.”
“Ba, bác sĩ sẽ không giấu bệnh đâu.” Kiều An không tán đồng.
Kết quả một lúc lâu sau mới có, cô định là sẽ đưa ba Kiều về trước, chờ ngày mai có kết quả, lại đưa ông tới vật lí trị liệu.
Hai người đi qua phòng bên cạnh, Kiều An ngoài ý muốn gặp dì Hứa đang mặc áo blouse trắng, bên cạnh còn có một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Bước chân cô chậm lại, ba Kiều cũng nhìn theo cô, nói: “Con quen sao?”
“Vâng.” Cô nhìn nhìn, đối diện có một hàng ghế ngồi chờ: “Ba, nếu không ba ngồi đây một lát, con vào chào hỏi một tiếng rồi sẽ ra ngay.”
Ba Kiều không phản đối, chờ ba Kiều ngồi xuống xong, cô giương mắt lên nhìn, dì Hứa đã sớm không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.
Bác sĩ Hứa trở lại phòng mình, mẹ Phó đang ngồi đó chờ bà: “Không có chuyện gì chứ?”
Bác sĩ Hứa đã nhiều năm làm trong ngành y, hai người trò chuyện nhiều liền trở thành bạn thân. Quan hệ giữa hai người khá tốt, bác sĩ Hứa còn nhiều lần giúp bà đi lấy báo cáo kiểm tra, không nghĩ tới khi quay trở lại, phía sau còn có một cái đuôi nhỏ.
“௱ôЛƓ ௱ôЛƓ?”
Cô gái được gọi là “௱ôЛƓ ௱ôЛƓ” bước nhanh tới bàn làm việc, thân mật gọi một tiếng “Dì Diêu.”
Vóc dáng Hứa ௱ôЛƓ cao gầy, hôm nay còn cố tình đi một đôi giày cao gót cao bảy tám phân, làm cho chân cô ấy càng thêm dài. Đặc biệt cô ấy rất thích mặc váy ngắn, thuận lợi khoe ra đôi chân dài.
“Dì Diêu, hôm nay Cảnh Tri không đưa dì tới đây sao?” Hứa ௱ôЛƓ nhìn xung quanh, không thấy người cần gặp liền hỏi: “Trước kia không phải anh ấy vẫn luôn đưa dì tới đây sao ạ.”
Mẹ Phó mỉm cười: “Đều là chỗ người quen, mỗi tháng tới tái khám thôi, cũng không phải khám gì lớn lắm, nên không cần thằng bé đưa tới.”
“Vậy hôm nay dì đến đây bằng cách nào vậy ạ?” Bác sĩ Hứa chụp lấy cánh tay Hứa ௱ôЛƓ, không muốn cô ấy hỏi quá nhiều: “Không có việc gì thì đừng ở trong phòng cô quẫy nhiêu nữa, ảnh hưởng tới người xung quanh.”
Hứa ௱ôЛƓ là cháu gái của bác sĩ Hứa.
Cô ấy hất mái tóc dài của mình, không để tâm, nói: “Hứa chủ nhiệm, cô thật vô tình, đã bao lâu rồi không gọi con tới chứ?”
“Cái con bé này, cả ngày bay tới bay lui, nói lời này ra lương tâm không thấy mệt à?” Bác sĩ Hứa trừng mắt: “Vừa mới đi công tác ở Bắc Kinh nửa năm, lần này tính ở lại bao lâu?” Mặc dù biết cháu gái mình là một người vô cùng bận rộn, bà ấy rốt cuộc cũng nhịn lại mà không quở trách cô ấy.
Hứa ௱ôЛƓ theo thói quen mà ngồi bắt chéo chân lại giống lúc làm việc, nhìn thấy mẹ Phó, lại ngượng ngùng thả xuống: “Con sẽ ở lại Thượng Hải trong một thời gian ngắn, cũng không có gì đặc biệt lắm.”
Dì Hứa xem xong báo cáo, nhìn mẹ Phó cười: “Không có vấn đề gì đâu.”
“Tôi cũng cảm thấy không có gì.”
“Chắc hẳn gần đây vui sướng lắm đúng không.” Dì Hứa khẽ liếc mắt nhìn Hứa ௱ôЛƓ một cái, cố tình nói lớn: “Nên nói Cảnh Tri sớm cưới Kiều An về đi, như vậy bà cũng sẽ không cần phải tới tìm tôi nữa.”
Nụ cười tươi của Hứa ௱ôЛƓ cứng đờ lại, cúi đầu nhìn móng tay mình được cắt rũa vô cùng gọn gàng.
“Kiều An?” Mẹ Phó ngồi đối diện với cửa, bà bỗng nhiên kêu một tiếng, Kiều An ở ngoài cửa liền quay đầu lại.
Hứa ௱ôЛƓ nhất thời dùng sức quá mức, móng tay không cẩn thận xoẹt một cái vào lòng bàn tay, để lại một vệt đỏ. Cô ấy ngước mắt nhìn qua liền nhìn thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đi ngang qua văn phòng. Nghe thấy tiếng mẹ Phó kêu to, bước chân của cô gái kia khẽ dừng lại, quay đầu nhìn.
Chờ nhìn thấy rõ người bên trong, cô nở một nụ cười vô cùng đẹp mắt.
Hứa ௱ôЛƓ bất ngờ nhớ tới em họ cô nói hai ngày trước nhìn thấy chuyện đó ở một tiệm bánh ngọt, chỉ cảm thấy sợi dây trong đầu mình đứt phựt một cái.
Vẫn luôn do dự, sau đó Kiều An cùng ba cô tiến vào bên trong phòng. Quả nhiên là mẹ Phó cùng dì Hứa.
Lúc này cô mới hiểu ra, dì Hứa chính là bác sĩ chủ trị của mẹ Phó.
Cô cười chào hỏi cùng với hai người, đột nhiên cảm nhận mình bị một ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm, cô nghiêng đầu, liền bắt gặp một đôi mắt đang xem xét mình từ đầu đến chân.
Ánh mắt tuy mang theo ý cười, nhưng lại làm cho người khác không khỏi cảm thấy bối rối.
Sau đó, Kiều An nghe thấy một giọng nữ vô cùng đẹp vang lên: “Cô chính là bạn gái của Cảnh Tri sao!”
Ba Kiều khẽ nhíu mày, nhìn về phía Hứa ௱ôЛƓ.
Kiều An nheo mắt, cô giống như là đang bình tĩnh đón nhận ánh mắt xem xét của Hứa ௱ôЛƓ, cô cũng nghiêm túc nhìn đánh giá cô ấy.
Cô gái này diện mạo xuất sắc, nhưng lại không có vẻ kinh diễm như Nhạc Tư Dư. Chỉ là, cô ấy ngồi ở đó, lặng lẽ chăm chú nhìn cô, ý thức tồn tại mạnh mẽ đến mức không thể bỏ qua.
Giống như một ngọn lửa, cười đến nhiệt tình lộng lẫy, dường như còn có một sức mạnh không thể miêu tả được che giấu trong đáy mắt cô ấy.
Kiều An khẽ rùng mình.
Còn chưa kịp đáp lại, mẹ Phó và ba Kiều đã cùng nhau nói chuyện, sự chú ý của cô liền bị hấp dẫn, chỉ là cảm thấy vô cùng thấp thỏm.
Cô cũng chưa rõ ngọn ngành cùng với ba mẹ, kết quả đã bị Hứa ௱ôЛƓ nói ra trước.
Nhưng ba cô nhìn vô cùng bình tĩnh, giống như là đang cùng những người bạn thân của ông nói chuyện phiếm vậy, một chút cảm xúc đặc biệt cũng không lộ ra.
Cửa văn phòng bị ai đó gõ, có hai y tá cầm tư liệu tiến vào, thấp giọng nói chuyện cùng với bác sĩ Hứa. Mọi người trong phòng liền không nói gì nữa, không muốn quấy rầy, trong phòng chỉ có hai y tá đang nói về những thuật ngữ y học, ngoại trừ bác sĩ Hứa, bọn họ không ai có thể hiểu được
Hai y tá cầm tư liệu trong tay đưa qua cho bác sĩ Hứa, trong lúc lơ đãng, báo cáo của mẹ Phó bên cạnh suýt rơi xuống, ba Kiều nhanh chóng bắt lại giúp.
Bác sĩ Hứa nói lời cảm ơn, ba Kiều nhân cơ hội cáo từ: “Tôi với Kiều An còn có việc, chúng tôi xin phép đi trước.”
Bác sĩ Hứa đang bận nên chỉ nhìn bọn họ thoáng gật đầu, mẹ Phó liền tiễn hai người ra đến tận cửa.
Kiều An cùng ba Kiều rẽ vào một góc, rởi khỏi hành lang khoa, sắc mặt ba Kiều nhanh chóng trầm xuống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc