Phần mềm báo cáo thuế cuối kỳ cùng doanh thu trong ngày không có chút bất ổn nào, Kiều An kiểm tra thêm vài lần, rốt cuộc cũng hoàn thành báo cáo thuế một quý. Chờ xác nhận gửi đi thành công, cô nhìn thời gian ở góc phải màn hình, vào học đã được gần hai mươi phút.
Sở Mịch nói với cô Phó lão sư đối đãi sinh viên cực kỳ "biến thái", cô không do dự liền gục xuống bàn, sau đó nhắn tin cho Sở Mịch rằng cô ở phòng học bên cạnh chờ cô ấy tan học.
Sau đó, Kiều An có thói quen xem "vòng bằng hữu" (*) trên Wechat, thấy trong Wechat của tiệm bánh xuất hiện vô số những lời giới thiệu về đồ ăn trong tiệm, cô rất kiễn nhẫn chụp lại từng cái một gửi cho Tiểu Triệu để tuyên dương.
(*) vòng bằng hữu: tương tự như newfeeds trên Facebook.
Mịch Mịch: [Tớ sắp rớt môn rồi, cấp thuốc!!!!!]
Wechat nhảy ra tin nhắn có chút kích động của Sở Mịch, Kiều An bị một đống dấu chấm than làm cho sốc.
Điềm Điềm: [?]
Mịch Mịch: [Lão sư của bọn tớ bị điên rồi, tự nhiên vấn đáp, tớ không trả lời được câu nào.]
Mịch Mịch: [Người chị em! Gió bão đang thút thít...]
Kiều An khó hiểu, Sợ Mịch hận không thể dùng giọng nói mà diễn đạt.
Mịch Mịch: [Không chỉ vấn đáp, mà còn điểm danh toàn bộ lớp.]
Điềm Điềm: [Cậu không phải cũng có mặt ở đấy sao? Sợ cái gì?]
Khung chat biểu thị đối phương đang trả lời, lại chậm chạp không thấy có tin nhắn hồi đáp, Kiều An đợi một lúc lâu, mới thấy Sở Mịch trả lời.
Mịch Mịch: [Cậu nói xem có phải "bà dì" của Phó lão sư tới rồi không? Hoặc là thầy ấy bị cô nương nào chọc phải nên tâm tình không tốt, sau đó bùng nổ đem bọn tớ đặt lên thớt mà chém?]
Kiều An không biết nên nói gì, nhìn lại dòng tin nhắn rồi nghĩ: Người chị em, tôi còn không quen biết Phó lão sư của các người.
Mịch Mịch: [Tại sao tớ lại xui xẻo thể, dính chưởng ngay phát súng đầu tiên! Học kỳ này là lần đầu tiên trả lời vấn đáp, xưa nay chưa từng có, tự nhiên tớ bị dính phải! Đám bạn trong lớp còn không có lương tâm, spam loạn trong lớp cảm tạ tớ, rồi còn nói, nhờ tớ mà cả lớp bình an vô sự!]
Kiều An không ngồi trước mặt Sở Mịch nên không thể tưởng tượng được biểu cảm như muốn đập đầu vào tường mà ૮ɦếƭ của cô ấy, nhịn cười một lúc, cô nói sang chuyện khác, tò mò một hồi: "Vì cái gì mà cậu cho rằng có cô nương nào chọc giận Phó lão sư của các cậu?"
Trong tiềm thức của cô, những giáo viên mà bị học sinh gọi là "diệt sạch" thì tốt nhất nên tránh xa.
Mịch Mịch: [Nếu không thì là gì? Phó Cảnh Tri không thể đi quấn lấy người!]
Hiển nhiên, sóng điện não của hai người không cùng tần số.
Kiều An càng thêm cảm thấy buồn cười, vừa rồi vẫn một hai gọi Phó lão sư, giờ liền biến thành Phó Cảnh Tri?
Bàn tay gõ phím của cô dừng lại trong chốc lát, lãng phí vài phút để tế bào não ghi nhớ cái tên có chút quen thuộc đến không ngờ này.
Kết quả là, việc tìm kiếm ký ức không có kết quả và đơn giản là bị bỏ qua.
Tan học, Sở Mịch đến phòng học bên cạnh tìm Kiều An, vừa đi vừa hầm hè xoa hai tay, hoàn toàn không có bộ dạng sống dở ૮ɦếƭ dở như trên Wechat lúc nãy: "Đi thôi, tớ đưa cậu đi ăn món Thượng Hải ngon nhất ở trong trường học, thuận tiện hẹn trước toàn bộ thời gian của cậu từ 2 rưỡi trở đi."
Kiều An lần thứ hai cầm cái túi đựng laptop lên, chửi thầm: "Cậu làm như tớ không tốt nghiệp ở đây ý."
Thật ra hai người là bạn học từ hồi cao trung, quan hệ tốt đến mức ở trường đều gọi là Kiều Kiều cùng Mịch Mịch.
Trước đêm thi đại học, hai người đều đồng lòng cùng điền nguyện vọng giống nhau. Đến lúc nhận được giấy báo trúng tuyển, lại học cùng một chuyên ngành ở đây. Ban đầu lúc phân phòng ở ký túc, hai người không ở cùng phòng với nhau, là Sở Mịch mặt dày mày dạn đi tìm người phụ trách phòng, xin đổi cho hai người ở chung.
Chả qua sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy lựa chọn học cao học, còn Kiều An lại chuyên tâm vào tiệm bánh ngọt, đi trên con đường sự nghiệp một hai không trở lại.
Đã quen biết nhau được gần mười năm, tình cảm khăng khít đến nỗi không gì có thể phá nổi.
Ngồi đợi ở nhà ăn gần mười phút, rốt cuộc cơm cũng tới, Sở Mịch đi thẳng vào vấn đề: "Tớ nghe nói ai kia muốn lưu giáo, vẫn là ở lại học viện của chúng ta."
"Ai?" Kiều An nghe xong vẫn không hiểu gì, hỏi lại: "Ai làm gì cơ?"
Sở Mịch ấp úng: "Còn ai nữa? Là cái người họ Tần ý."
Kiều An sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười: "Tần Triệu là Tần Triệu, lại còn ai kia, lòng dạ tớ hẹp hòi thế à?"
Tần Triệu là bạn trai cũ đồng thời là học trưởng của cô. Hai người đã chia tay vào cái đêm trước hôm cô tốt nghiệp đại học.
Sở Mịch suy nghĩ một chút: "Lòng dạ không hẹp hòi, nhưng chỉ là muốn chiếu cố tới tâm can yếu đuối của cậu thôi."
Kiều An bỗng thấy nổi da gà, không nói tiếp.
"Nghe nói là sẽ ở lại học viện của chúng ta, thế không phải học kỳ sau tớ xui xẻo phải đi học môn của anh ta sao?"
Kiều An liếc nhìn cô một cái, trầm tư một lúc lâu, sau đó mới nói: "Nếu như vậy, giúp tớ quan tâm đến anh ta."
Giọng nói nửa đùa giỡn, mặt Sở Mịch trầm xuống, tâm tư "bách chiết thiên hồi" (*).
(*) Bách triết thiên hồi: trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả.
Cô hận không thể rèn sắt thành thép: "Cậu đối với anh ta nhớ mãi không quên sao?"
"Đương nhiên là không, tớ chỉ muốn biết anh ta hiện tại sống có tốt hơn tớ không thôi." Trên mặt Kiều An không chút gợn sóng.
Sở Mịch giật mình, không nghĩ cô ấy sẽ nói như vậy, nhất thời không kịp phản ứng.
"Nếu anh ta sống không tốt, tớ vô cùng yên tâm." Kiều An bổ sung.
Sở Mịch dở khóc dở cười, lúng túng nói: "Nếu anh ta sống tốt hơn thì sao?"
Câu hỏi vừa rời khỏi miệng, liền bị Kiều An hung hăng trừng mắt, cô ấy vội ngậm miệng, sau đó sửa lại: "Khẳng định là cậu tốt hơn."
Kiều An nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, mi mắt rũ xuống, che lại đôi mắt không chút cảm xúc.
Hôm chia tay, cô hình như đã nói không ít lời tàn nhẫn, lúc đấy biểu tình của Tần Triệu như thế nào nhỉ?
Cô nỗ lực nhớ lại một chút, căn bản phát hiện ra là mình không nhớ một cái gì.
"Dù sao tớ sẽ không tìm con trai học khoa Văn để yêu nữa." Kiều An chốt lại "Con trai học Văn loanh quanh lòng vòng quá nhiều."
Sở Mịch không phục, nhớ tới chuyện quan trọng liên quan đến nhân sinh đại sự mà hôm nay cô phải nói với Kiều An: "Cậu đây là có thành kiến! Phó lão sư của bọn tớ không tồi đâu, học thức uyên bác, lại vô cùng ưa nhìn, nháy mắt một cái liền khiến bao người đổ gục. Còn cả anh họ của tớ nữa, chỉ một câu nói liền biến thành thiên hạ vô địch, mấu chốt chính là anh tớ đến nay vẫn còn độc thân, chính là kim cương vương lão ngũ (*).
(*) kim cương vương lão ngũ: ý chỉ người đàn ông hội tụ đủ 5 yếu tố: có nhiều tiền, có sự nghiệp; đẹp trai, độc thân; có bằng cao học trong nước hoặc nước ngoài; có khả năng giải quyết vấn đề; ẩn mình tránh thị phi trong cuộc sống (Yuu: vớ được anh như này đúng là cực phẩm ^ ~ ^)
Kiều An nghe thấy có điều gì đó đáng nghi trong lời nói của cô: "Cậu có ý gì?"
"Ha ha, ý là anh tớ không có bạn gái, cậu lại không có bạn trai, tớ cảm thấy để cậu làm chị dâu tớ khá hợp, cậu cảm thấy thế nào?" Sở Mịch cọ cọ tay cô, cười đến phát ngốc.
Kết quả, cô bị cái tát nhẹ của Kiều An đem trở về thực tại.
"Cậu cứ suy nghĩ đi." Sở Mịch không từ bỏ ý định, "Chiều nay anh tớ rảnh, cậu cũng không có việc gì, hay là gặp nhau một chút?"
Kiều An cảm thấy hoang đường, ngẩng đầu, thực nghiêm túc nhìn Sở Mịch: "Trong thâm tâm tớ, tớ đối với Tần Triệu một chút cảm giác cũng không còn. Cho nên, cậu có thể đừng bởi vì Tần Triệu muốn lưu giáo ở đấy liền đem tớ đi mai mối được không? Tớ đối với tình cảm nam nữ lúc này tạm thời không có hứng thú." Cô nghiêm giọng giải thích.
Sở Mịch tức giận: "Cậu chỉ cảm thấy hứng thú với cái cửa tiệm bánh ngọt của cậu thôi đúng không, trong mắt chỉ toàn thấy tiền?"
Kiều An nhún vai: "Tiền nợ còn chưa thanh toán xong, quan tâm tới cái khác làm gì?"
"Đã nói lúc trước đừng đi vay mà, tớ cho cậu mượn."
Đối với giọng nói hào khí vạn trượng của Sở Mịch, Kiều An chỉ cười cười không nói lời nào.
Sở Mịch vốn là bạch phú mỹ (*), chuyện này ai cũng biết. Trước khi tốt nghiệp Kiều An đã tính toán khai trương cửa hàng, Sở Mịch đã giúp cô nghĩ cách vay tiền, thậm chí còn trực tiếp muốn cho cô vay mượn.
(*) bạch phũ mỹ: người con gái có tướng mạo xinh đẹp, gia cảnh giàu có.
Nhưng Kiều An cô vẫn luôn không đồng ý.
Đại khái Kiều An cảm thấy chính mình phải có lòng tự trọng, thế giới của cô trắng đen đan xen, cô không muốn người khác nghĩ cô vì tiền nên mới chơi với Sở Mịch. Bạn thân chơi với nhau mà chỉ nghĩ đến lợi ích tiền bạc, đâu có thể như hai cô bây giờ, ép buộc bản thân phải chơi với nhau?
Cô không muốn vì mấy chục vạn mà ảnh hưởng đến tình cảm giữa cô và Sở Mịch.
Cô nghĩ, điều cô cảm thấy thích nhất chính là mười năm nữa, cô với Sở Mịch không vì bất cứ nguyên do nào, nguyện ý vì đối phương mà giúp đỡ nhau không tiếc cả mạng sống.
Lúc Kiều An đang mê man suy nghĩ thì Sở Mịch nhận được điện thoại của anh họ, anh ấy nói buổi chiều có việc bận đột xuất nên không thể đến trường đón cô được. Cô ảo não nhìn cô bạn thân đang hồn xiêu phách lạc, càng thêm kiên định muốn trở thành bà mối.
"Anh tớ chiều nay có việc bận, hay là để ngày mai được không?"
Lúc này Kiều An chỉ biết cười ha ha: "Ngày mai tới rồi hẵng nói, lát nữa tớ còn phải quay trở về tiệm nữa."
Sở Mịch còn định nói thêm vài câu nữa, nhưng nhìn bộ dạng người đối diện đang chuyên tâm gặm sườn, vẻ mặt không có chút quan tâm tới xung quanh, cô chỉ có thể đem lời định nói nuốt về, tạm thời bỏ qua vậy.
Cơm nước xong xuôi, Kiều An hộ tống Sở Mịch tới lớp học buổi chiều, sau đó đem túi đựng laptop rời đi. Đang là thời gian chuẩn bị vào học, dọc đường đi có tốp năm tốp ba sinh viên vội vã tới lớp học, trong giây lát cô cảm tưởng mình như đang trở về thời còn đi học.
Hôm nay cô không lái xe, đang đi đến bến xe buýt gần trường học. Từ xa cô còn có thể thấy những tòa nhà cao cao của F đại. Sau đó, cô nhìn thấy một thân ảnh "mình hạc xương mai" trong đám sinh viên ở đó.
Vẫn là áo sơ mi màu lam nhạt như cũ, trong tay còn cầm quyển sách. Mà bên tay trái của người đó còn có một cô gái tóc ngắn, hai người vai kề vai cùng đi ra khỏi cổng trường, vô cùng thân mật ghé vào tai thì thầm gì đó.
Lúc nãy ở trong lớp, người con trai đó chỉ ngồi một chỗ, lúc này cô mới nhận ra anh vô cùng cao, cao hơn cô nghĩ nhiều.
Khoảng cách càng ngày càng gần, cô rốt cuộc cũng có thể thấy biểu cảm của người con trai đó. Người đó cúi đầu, tựa như đang nhìn cô gái kia, trên khóe môi còn có ý cười.
Chỉ thấy cô gái tóc ngắn kia bỗng nhiên buông tay anh ra, đối với anh cúi đầu chào, lông mày anh lập tức dãn ra, trên môi lộ ra một nụ cười rạng rỡ, như hòa tan không khí có phần đạm mạc vừa rồi.
Hình ảnh kia thực sự quá mức ấm áp, làm người khác cảm thấy vô cùng ghen tỵ.
Kiều An vẫn luôn đứng yên không nhúc nhích, nhìn hai người đó đi vào bãi xe ngoài trời ở gần trường.
Cô gái tóc ngắn kia nhảy nhót đến bên cạnh một chiếc xe màu hồng nhạt, mở cửa xe, người con trai kia hình như có chút không hứng thú khi nhìn thấy chiếc xe, do dự chớp mắt một cái, rốt cuộc vẫn là mở cửa ghế phụ ra ngồi vào.
Ngồi trên một chiếc xe màu hồng nhạt.
Cô đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Xem ra là trốn học để đi hẹn hò, có vẻ vị Phó giáo sư trong lời đồn của Sở Mịch không quá đáng sợ!
Kiều An trở về cửa tiệm, Tiểu Triệu đang ngồi trong quầy thu ngân nhận đơn hàng trên Wechat, nhìn thấy Định Hải Thần Châm trở về, hai mắt sáng lên: "Chị, chị về rồi à? Hôm nay có nhiều đơn quá, đầu bếp đang nói tối nay phải tăng ca."
Tiểu Triệu vẫn đang là sinh viên học chính quy, một tuần có bảy ngày thì cô ấy vừa đi học vừa đi làm mất mấy ngày, cô ấy phụ trách việc nhận đơn hàng của tiệm trên Wechat.
"Có một đơn ở Gia Hưng, hôm nay không thể giao kịp. Nếu ngày mai người ta còn muốn ăn, thì buổi sáng mai bên mình sẽ giao cho bên đấy."
Kiều An rót một ly nước chanh cho mình, nghe Tiểu Triệu báo cáo tình hình cửa hàng lúc cô không ở đây, "Được rồi, những đơn hàng quanh Gia Hưng cũng thống nhất thế nhé."
Tiểu Triệu gật đầu: "Những người sống ở Gia Hưng thật hạnh phúc, gặp được người như bà chủ của tiệm bánh này, nhưng em lại thấy có chút lãng phí."
Cẩn thận tính toán lại một chút, căn bản là lãi không được nhiều.
Kiều An cười, cửa tiệm bánh ngọt của cô không hợp tác cùng với Meituan (*), hầu như chỉ nhận đơn qua Wechat, tiệm cũng có người giao hàng. Sở dĩ không hợp tác cùng Meituan cũng bởi có quá nhiều hạn chế. Thời điểm khó khăn lúc mới bắt đầu, chính cô cũng từng chạy tới từng nhà để giao hàng, nơi xa nhất chính là Gia Hưng ở đất Thượng Hải này.
(*) Meituan: gần giống như Now, Grabfood ở Việt Nam.
Sở Mịch cũng nói cô ngốc, lãng phí nhân lực, tốn công vô ích.
Kiều An không cho là đúng: "Muốn nhận lại được tiếng tăm thì phải đánh đổi sức mình. Trong trường hợp có một lượng lớn khách hàng ở đây, có lẽ một ngày nào đó chị sẽ khai trương thêm một cửa tiệm ở Gia Hưng." Cô nghiêm túc nói.
Tiểu Triệu nghe xong, không biết trả lời như nào.
Trong cửa tiệm của Kiều An có tổng cộng sáu nhân viên, đơn hàng gần đây vô cùng nhiều, cô cũng tự mình vào bếp làm bánh kem để đẩy nhanh tiến độ, thuận tiện cùng hai thợ làm bánh bàn về buổi tiệc trà ở trường mẫu giáo.
"Kiều Nhi, có một việc trọng đại chị phải làm!" Tới giờ tan tầm, Tiểu Triệu chạy nhanh đến cửa phòng bếp, cầm máy điện thoại vẫy vẫy với người ở bên trong.
Kiều An nghe thấy Tiểu Triệu đổi cách xưng hô với mình, cô đi rửa tay, tháo tạp dề: "Sao thế?"
Trên máy điện thoại có ghi một địa chỉ, cô nhìn vào, nhận ra địa chỉ này gần tiểu khu cô ở, lát nữa cô tiện đường có thể đi qua đó giao hàng.
Tiểu Triệu che miệng cười: "Là khách quen của cửa tiệm, không biết có phải trẻ con không, ở phần ghi chú có yêu cầu vẽ hình con heo trên nắp trà sữa."
Kiều An sửng sốt ba giây, sau đó không thể tưởng tượng nói: "Đây là muốn chúng ta vẽ hình con heo Peppa hả?"
"Kiều Nhi, giao cho chị."
Kiều An lắc đầu, từ trong ngăn tủ quầy thu ngân rút ra một tập giấy màu sắc rực rỡ, lại mở khóa điện thoại, tìm tòi một hồi, cuối cùng bắt đầu đặt 乃út vẽ.
Chờ Tiểu Triệu trang trí bánh ngọt ngọt, Kiều An dán tờ giấy màu cỡ miếng đậu phụ vào nắp cốc trà sữa, sau đó cầm túi xách của mình lên, dặn dò: "Chị đi đưa hàng, mọi người ở lại trong tiệm xem xét một chút."
Tiểu Triệu giơ tay hình OK, thật sự tò mò Kiều An vẽ cái gì, còn cố tình không cho cô xem nữa.
Kiều An lái xe đến tiểu khu, đem xe dừng ở nhà để xe, tìm được thang máy, vừa đúng lúc có người từ trong bước ra, cô đi vào bấm tầng 12.
Khu dân cư gần ngay nơi giao thương, vị trí địa lý rất tốt, lại có phòng hành chính phục vụ ngay trước đại sảnh, nghe nói đi trong tiểu khu này tám chín phần có thể gặp được những người chỉ có thể nhìn thấy trên TV.
Kiều An ấn chuông cửa, có thể thấy âm thanh của chuông cửa chính là khúc dương cầm "Nhà trẻ của tôi"
Vô cùng dễ nghe.
Nhanh chóng, cửa bị đẩy ra. Thực ngoài ý muốn, Kiều An cảm thấy lát nữa cô nên đi mua vé số, biết đâu lại trúng thì sao.
Chuông cửa nhà Phó Cảnh Tri bị em họ lén đổi, âm thanh vô cùng ồn ào, vừa mở cửa ra, lông mày khẽ nhíu lại.
"Xin chào" Kiều An cười trừ, "Tôi tới giao hàng."
Phó Cảnh Tri gật đầu, duỗi tay đón nhận, "Cảm ơn." Anh nói lời cảm tạ, nhìn chằm chằm hai túi chứa đầy đồ có chút ghét bỏ.
Càng bất ngờ hơn khi thấy cô lại là người giao bánh kem cho em họ mình.
Kiều An ngẩng đầu, vừa đúng lúc bốn mắt nhìn nhau. Lúc này anh không mang theo gọng kính như mọi khi, cô vô tình nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ cảm thấy dường như ánh sáng đang bao quanh đôi mắt đó, có điểm không thể dời được.
Như lúc mới gặp, trên người anh vẫn lắng đọng mùi hương của sách vở.
Chỉ là không thể nghĩ tới chuyện anh cũng thích ăn đồ ngọt, lại còn là vị khách quen mà Tiểu Triệu nhắc tới.
Nhớ tới hồi sáng Phó giáo sư đã điểm danh toàn thể sinh viên trong lớp, Kiều An nhịn không được không nhìn thoáng anh.
Cậu bạn này, rồi cả giáo sư "biến thái" nữa.
Phó Cảnh Tri bị cô nhìn chằm chằm đến khó hiểu, đối phương lại còn khẽ mỉm cười nữa. Anh ngược lại có chút bực, lần nữa gật đầu, sau đó đóng cửa lại.
Cầm theo hai túi đồ ăn đến thư phòng, giờ phút này người đang bá chiếm thư phòng của anh chính là cô em họ cùng bộ đồ ngủ màu hồng và một chiếc nơ bướm cũng màu hồng được cài trên mái tóc ngắn của cô.
"Hoan Hoan, đồ ăn "rác rưởi" của em tới rồi này." Phó Cảnh Tri cầm hai cái túi đặt ở bàn trà trong thư phòng, lời nói còn chưa dứt, đã bị Chu Hoan ngẩng đầu ngắt lời.
"Đã nói không được gọi em là Hoan Hoan rồi." Chu Hoan rất bất mãn.
Con mèo nhỏ của cô cũng được gọi là Hoan Hoan.
Phó Cảnh Tri mặt không biến sắc, chỉ bình tĩnh "ừ" một tiếng, "Mao Mao, ăn ít những thứ này thôi." Khóe miệng lộ ra một nụ cười không thành tiếng.
Chu Hoan ném cái 乃út mực trên tay xuống, hùng hồn hét lớn: "Phó Cảnh Tri."
Mao Mao là nhũ danh hồi nhỏ của cô, lúc mới sinh, cô thường xuyên phải đi bệnh viện vì bị ốm, bà ngoại đem cô đi xem bói, sau đó lấy nhũ danh là Mao Mao. Nhưng từ sau khi cô hiểu chuyện, không ai được phép gọi cô như vậy nữa.
Phó Cảnh Tri giúp Chu Hoan mở túi hàng ra, trong túi có mấy hộp bánh kem cùng trà sưxa, trong lòng sinh vài phần bất đắc dĩ.
"Chu Hoan, em..."
Kết quả, lại một lần nữa bị ngắt lời.
Chu Hoan chạy tới, đem hai cái túi lớn đặt lên bàn sách: "Phó lão sư, không phải anh không thích ăn những thứ này liền đem hai từ "rác rưởi" gán với nó đâu."
Cô xụ mặt, học ngữ khí khi giảng bài của anh mà nói.
Phó Cảnh Tri không muốn nói nữa, đến gần nhìn thấy bàn làm việc phủ đầy giấy A4 tràn ngập "thâи áι" cùng với "H At Tc", anh cau mày lại: "Chu Hoan, mặc dù năm nay em học lên tiến sĩ, nhưng không có nghĩa là em không học tập đàng hoàng đâu."
Chu Hoan trực tiếp mở cốc trà sữa ra, ngay trước mặt anh múc một muỗng, không hề có ý muốn đem những bức thư tình kia giấu đi. Sau đó, cô nhấc chân lên bắt chéo, kiên nhẫn nghe những lời giáo huấn của anh họ mà từ nhỏ đến giờ cô vẫn luôn phải nghe, thẳng đến khi anh thấy cô "lợn ૮ɦếƭ không sợ nước sôi" mới mất hứng không nói nữa.
Cô cầm lấy một xấp giấy: "Phó lão sư, cái này người ta gọi là học đi đôi với hành."
Qua mấy tháng nữa Chu Hoan sẽ tốt nghiệp cao học, được cử đến F đại học tiến sĩ, chuyên ngành hóa học, là nhà nghiên cứu khoa học tự nhiên duy nhất trong nhà. Gần đây, bạn thân của cô đang thầm thích một học bá khoa hóa học, muốn nhờ cô viết thư tình hộ, cô vỗ иgự¢ đảm bảo sẽ viết ra một bức thư tình vô cùng sáng tạo "khác người".
Phó Cảnh Tri cười lạnh: "Ngụy biện."
Chu Hoan chọn ra một hàng nguyên tố hóa học mình ưng ý nhất, sau đó viết như bay lên giấy.
Tiếp đó, Phó Cảnh Tri liền nhìn thấy một hàng chữ liên tiếp "Os As At Ge Nb" trên giấy, nhiều phương trình hóa học quá làm anh không thể hiểu kịp.
Đọc thầm mấy lần, anh mới hiểu ra được, Os chính là "tớ vô cùng thích cậu."
"Con trai học văn như các anh không thể nào lý giải được thế giới khoa học tự nhiên đâu." Chu Hoan cố tình đổ thêm dầu vào lửa.
Anh thở dài, xoay người đi ra ngoài.
Đi đến phòng bếp nấu cơm, Phó Cảnh Tri đang rửa rau, Chu Hoan lê dép loẹt xoẹt tới trước mặt anh, giơ ly trà sữa lên hỏi: "Đẹp không?"
Anh tắt nước sau đó nhìn con heo kỳ dị trên nắp cốc trà sữa.
"Ừ, xác thực là không hiểu được đầu óc những người học khoa học tự nhiên." Phó Cảnh Tri dời ánh mắt đi, tiếp tục rửa rau.
Chu Hoan mỉm cười, phản ứng hiện tại của anh chính là "mang thù" trong lòng, hình như đang muốn nói tới những câu vừa nãy của cô.
Cô hắng giọng, hiếm thấy không có chút bực tức nào, bá đạo giơ tay ra tắt vòi nước đi, chính là muốn Phó Cảnh Trì nhìn mình.
Click mở "vòng bằng hữu" của mình, cô chớp mắt: "Anh, bà chủ tiệm có đẹp không?"
Phó Cảnh Tri: "..."
Trên "vòng bằng hữu" của Chu Hoan, cái nắp cốc trà sữa hình con heo Peppa, đang cười với cô.
Cách màn hình vẫn có thể ngửi thấy được mùi hơi thở ngu ngốc.
"Bà chủ nào cơ?" Anh xoay người, đối mặt với cô.
"Chính là cái chị tới giao đồ ăn ý, chị ấy đã vẽ cho em hình con heo." Chu Hoan có chút hưng phấn.
Thật ra cô chỉ ghi chú vậy thôi, không nghĩ tới bên kia sẽ vẽ theo đúng như yêu cầu của cô.
Phó Cảnh Tri lại lần nữa cúi đầu, nhìn theo ngón tay Chu Hoan, anh thấy rõ bình luận đầu tiên trên "vòng bằng hữu" của cô: Ha ha, đúng là tay nghề của bà chủ chúng ta ~ bà chủ tôi tuy chưa gặp cậu lần nào, nhưng quả thực là có linh hồn họa sĩ, đúng không?! Lúc nãy bà chủ tự mình đi giao hàng cho cậu, bà chủ của chúng tôi thật xinh đẹp đúng không?!"
"Chị ấy có đẹp hay không?" Chu Hoan lại hỏi lại một lần nữa.
Phó Cảnh Tri nhìn chằm chằm người bình luận, tầm mắt dừng lại ở ba chữ "bà chủ tôi" một lúc lâu, có một cái cảm xúc gì đó xuất hiện trong đầu anh. Anh thoáng nhớ lại cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo phông dài cùng quần jean lúc nãy.
Sau đó, lại nhìn về cái nắp cốc có hình con heo Peppa.
Thật xấu.
~
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Thực ra, chính đồng nghiệp của tôi đã từng muốn vẽ một con heo Peppa. Chúng tôi đã từng gọi trà chiều, và tôi đã viết một dòng chú thích rằng muốn vẽ con heo Peppa lên nắp.
Các bạn muốn xem có thể vào Weibo của tôi, tôi đã chụp ảnh đăng lên vào thời điểm đó.