Bài thanh minh mau chóng đăng lên, do một vị luật sư sửa sang lại tuyên bố, toàn bộ quá trình Thiệu Tư và Cố Duyên Chu đều không tỏ thái độ, người đại diện hai bên không muốn nghệ nhân lẫn vào việc này nhiều.
Vì nếu trộn lẫn vào thì có vẻ giống như chuyện này thực sự rất quan trọng vậy.
Đây đại khái là một bài thanh minh có một không hai giới giải trí, trong đó có một bưu kiện đến từ nhà thiết kế châu báu nổi danh quốc tế David, tỏ vẻ cái này tuy rằng ít thấy nhưng xác thật không phải nhẫn cưới, là một kiểu nhẫn trang sức mấy năm trước hắn sáng tác.
Sau đó liền giải thích tới cái… ҨЦầЛ ŁóŤ lộ ra của Thiệu Tư.
—— Gạt người, ҨЦầЛ ŁóŤ và hình xăm mấy người cho rằng chúng tôi thật sự không phân rõ ràng sao?
—— Đây rõ ràng chính là hình xăm!
—— Tôi lại cảm thấy là ҨЦầЛ ŁóŤ! Đám mù mấy người!
Vụ scandal này, tức khắc biến thành phân tranh giữa ҨЦầЛ ŁóŤ và hình xăm.
So với cái váy dẫn phát vụ rốt cuộc là “xanh đen” hay “vàng trắng” mấy năm trước, càng tranh luận sôi nổi hơn.
Tấm ảnh của Thiệu Tư, là do fan chụp, là lần nọ lúc hắn tham dự hoạt động khom lưng nhặt đồ, chất lượng ảnh cũng không tốt, hơn nữa chụp còn có hơi mờ.
Từ trên ảnh chụp không chỉ có thể nhìn thấy một góc mép ҨЦầЛ ŁóŤ màu đen, còn có thể nhìn thấy một đoạn eo gầy nhưng rắn chắc.
…… Eo còn rất thon.
Lần đầu tiên Trần Dương lướt lướt weibo liền cười rộ lên, rõ ràng trước đó hắn còn đang vì chuyện ‘không gió lại dậy sóng’ này mà phiền lòng. Hắn cười hai tiếng, cảm thấy mình có chút lỗi thời, liền khụ khụ, sau đó điều chỉnh tốt biểu tình nói với Cố Duyên Chu: “Thanh minh đã đăng lên, có khả năng trong lúc nhất thời chưa giảm xuống, qua trận này thì tốt rồi.”
Cố Duyên Chu nhắm hai mắt tùy ý chuyên viên trang điểm đánh phấn cho anh, nghe vậy không nói gì.
Trần Dương nghĩ nghĩ, lại nói: “Thiệu Tư kia, rất thú vị. Tôi nhớ trước kia không phải cậu rất thích hắn sao, lúc hắn mới debut cậu còn từng khen hắn……”
Mí mắt Cố Duyên Chu giật giật.
“Sao hiện tại lại không thích người ta?” Trần Dương rất ít thấy Cố Duyên Chu có ý kiến với người nào.
Cố Duyên Chu mở mắt ra, bình thường trên mặt anh luôn mang theo ba phần ý cười, nhìn ôn hòa khiêm tốn.
Nhưng mà hiện tại đang make up, trên mặt không có biểu tình gì, như vậy nhìn qua, lại cảm thấy vị Cố ảnh đế từ trước đến nay xưng là ‘ôn hòa’ ấy giờ nhìn rất lạnh, hơn nữa đáy mắt có loại hung ác làm người ta sợ hãi.
Cố Duyên Chu nhìn Trần Dương một cái, tỉnh bơ chuyển đề tài: “Anh Dương, giúp tôi lấy kịch bản lại đây.”
Trần Dương đứng dậy đi lấy kịch bản, nghỉ ngơi trong chốc lát vẫn nhịn không được, tiếp tục nói: “Để tôi ngẫm lại, trước kia cậu nói thế nào nhỉ…… đứa nhỏ đó có thiên phú, mặt mũi cũng không tồi…… Nếu tôi nhớ không lầm có phải cậu còn từng khen người ta dáng người tốt hay không?”
Lúc Thiệu Tư mới debut từng quay một bộ phim đề tài bơi lội, kể câu chuyện một cậu bé mắc bệnh tim mơ ước trở thành vận động viên bơi lội quốc gia.
Ở trong phim thường có cảnh lõa lồ chỉ mặc một cái quần bơi.
……
Tay Cố Duyên Chu lật kịch bản dừng một chút, sau đó ý bảo chuyên viên trang điểm không cần dặm thêm phấn.
Chờ chuyên viên trang điểm thu dọn xong đồ dạc rời đi, anh mới dựa vào ghế, Ϧóþ Ϧóþ khớp ngón tay, không quá để ý nói: “Anh nhớ lầm rồi.”
Trần Dương càng nghĩ càng cảm thấy thái độ Cố Duyên Chu có chút thú vị, cố ý kiên trì nói: “Tôi sẽ không nhớ lầm.”
Cố Duyên Chu nhún vai, nhìn nhìn thời gian: “Hiện tại gần 9 giờ, có phải anh còn cần về công ty một chuyến hay không?”
Trần Dương thầm nghĩ, chuyển đề tài còn có thể cố ý thêm một chút nữa không?
Nhưng bất luận thanh minh như thế nào, scandal của Thiệu Tư và Cố Duyên Chu vẫn đang không ngừng lên men, loại chuyện này tựa như chậu phân ụp lên đầu người, dù lấy chậu xuống, thì cũng đã thúi rùm trời.
Mọi người mặc kệ chân tướng sự việc như thế nào, bọn họ chỉ tình nguyện tin thứ mình muốn tin.
Không chặn được miệng ngàn ngàn vạn vạn dân mạng, không ngăn được từng người bọn họ xếp thành hàng.
Một ngày thực nhanh trôi qua.
Sắc trời bắt đầu tối, không khí nặng nề, ban đêm có khả năng sẽ nghênh đón một trận mưa to.
Ngay khi thành phố này rốt cuộc yên tĩnh lại, một sự kiện mang tính bùng nổ khác lại đang lặng lẽ ấp ủ.
“… Tao đã chịu đủ rồi, tao chịu đủ rồi,” là giọng phụ nữ nghẹn ngào, đầu tiên là trầm thấp mà kéo dài, sau đó đột nhiên đề cao âm lượng, phát ra loại âm thanh như dao nhọn cứa qua trên đồ vật kim loại, khiến người ta đột nhiên cả kinh, “—— là bọn bây ép tao!”
Giọng nói kia gần như là muốn đem toàn bộ sức lực trong Ⱡồ₦g иgự¢ mình đều trút ra, giống như giữa răng có độc.
Một âm lại một âm rít ra từ trong cổ họng, lặp lại: “Đều là bọn bây ép tao.”
Một đầu điện thoại khác, không biết người nọ nói gì, biểu tình cô gái an tĩnh lại, nhưng cũng chỉ là một giây. Một giây sau, cô cong cong đôi mắt, hé miệng cười.
Tiếng cười nhẹ nhàng quanh quẩn ở trong phòng.
Nhưng biểu tình trên mặt cô gái hoàn toàn không phải vậy, đôi môi thoa son đỏ rực của cô gần như kéo đến tận mang tai, cười đến quỷ dị.
Giờ phút này cô đang đưa lưng về phía ban công, cánh cửa thủy tinh của ban công nối liền với phòng khách lầu hai mở rộng ra, gió thổi tốc bức rèm, giữa bức rèm bằng sa đong đưa, có thể từ khe hở nhìn trộm ra bóng đêm đen nhánh bên ngoài.
Trên người cô gái mặc trang phục diễn, sườn xám màu thủy lam, phụ trợ dáng người cô càng thêm phập phồng quyến rũ.
Cô cười cười nói: “Phải, tao không phản kháng được bọn bây, đời này đều bị bọn bây nắm chặt, sống tạm bợ như con rệp… Nhưng bọn bây sẽ gặp báo ứng… sẽ gặp báo ứng.”
Cô gái nói xong, không hề nghe đối phương đáp lại, cô chậm rãi thả cánh tay nắm di động từ bên tai xuống, màn hình còn sáng, trên đó biểu hiện thời gian trò chuyện còn đang không ngừng kéo dài.
Đối phương còn đang không ngừng nói chuyện, hơn nữa giọng rấtt lớn, cho dù cách không khí, có mấy chữ phá lệ rõ ràng cũng có thể xuyên qua không khí, truyền tới lỗ tai.
‘Kỹ nữ’.
‘Đồ đê tiện’.
‘Phắc’.
“…… Thật ồn.” Cô gái dường như nhẹ giọng nói một câu như thế, sau đó liền ngắt điện thoại.
Cô khom lưng cầm một lọ thuốc màu trắng từ trên bàn, lại rót một ly vang đỏ cho mình, sau đó cầm chúng đi về phía ban công.
Đêm đã rất sâu, căn phòng này hiển nhiên lại ở vị trí hẻo lánh, cô gái lấy tư thế cực kỳ nguy hiểm ngồi ở mép ban công, lòng bàn chân lơ lửng.
Cô nhìn về nơi xa thật lâu, cũng không có nhìn thấy bao nhiêu ánh đèn.
Thật lạnh.
Cô nghĩ.
Cô gái mở lọ thuốc ra, chiếc nhẫn mã não phục cổ trên ngón tay lóe ra ánh sáng khiêm tốn trong bóng đêm. Tuy cô mặc trang phục diễn đẹp đẽ quý giá, đường may tinh xảo, nhưng trên người lại chỉ có một món phụ kiện này mà thôi.
Có khả năng cô cũng chú ý tới chiếc nhẫn này, bởi vậy mà ngơ ngẩn, như là nhớ lại cái gì đó.
Vì thế cô buông lọ thuốc, nhấn số điện thoại một người liên hệ khác.
Hiển thị trên đó chính là: anh Cố.
—–
[Tôi có loại dự cảm không tốt.]
6 giờ rưỡi sáng hôm sau, hệ thống kêu Thiệu Tư dậy: […Thật, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.]
[Làm gì hả…… mới sáng sớm.]
Thiệu Tư trở mình, ngày hôm qua hắn nghiên cứu tài liệu mà thám tử tư gửi hắn cả một ngày, trong túi tài liệu có tất cả ảnh chụp, hành trình đã sửa sang lại.
Trong đó còn có một đoạn video quay lén, chính là video hôm thân thể Dương Nhân Nhân không khoẻ, bị người đại diện và trợ lý nâng vào công ty.
Hắn cân nhắc, người bình thường phải không thoải mái thành kiểu gì mới có thể toàn thân run rẩy giống như hít Mα túч vậy.
…Hít Mα túч cũng không phải không có khả năng.
Năm trước hắn và hệ thống đã liên thủ xử lý vài người hít Mα túч.
Có điều bắt một người hít Mα túч chỉ được một năm thọ mệnh, hắn với cái hệ thống rách đó chia AA, mỗi đứa được nửa năm.
Nhưng lúc này khi hệ thống phát nhiệm vụ đã nói rõ ràng, nhiệm vụ hoàn thành có thể được tận mười năm thọ mệnh.
Mười năm, campuchia với hệ thống một chút cũng còn có thể chia được 5 năm.
Cho nên nhiệm vụ này khẳng định không đơn giản như vậy.
Lúc này hệ thống đột nhiên yên lặng, cách một hồi lâu, lúc Thiệu Tư thiếu chút nữa ngủ gục mới kêu lên: [Thật không thích hợp, mệnh số Dương Nhân Nhân thay đổi, có phải xảy ra chuyện gì hay không.]
[…Đừng có miệng ăn mắm ăn muối.]
Thiệu Tư nói xong, nghĩ đến mấy cái lịch sử đen tối ‘miệng ăn mắm ăn muối’ của hệ thống trước kia, đầu tê rần. Vì thế hắn nhận mệnh mở mắt ra, ngồi dậy.
Hệ thống tuy rằng rách rưới, nhưng trong số các năng lực không nhiều lắm của nó, năng lực tương đối mạnh chính là cái miệng quạ đen kia.
Bách phát bách trúng.
Thiệu Tư mở đèn, lấy di động từ trên tủ đầu giường, mới vừa lên mạng, một cái weibo hot đứng đầu liền ‘ting’ một tiếng nhảy vào.
—— Khi*p sợ! Một ngôi sao nữ họ D đêm khuya tử vong! Nghi là tự sát, cảnh sát còn đang điều tra nguyên nhân ૮ɦếƭ chính xác.
[Một ngôi sao nữ họ D,] Thiệu Tư gãi đầu, [ Dương Nhân Nhân……? Thống Thống à, mày quả thực miệng quạ đen quá lợi hại. ]
Hệ thống: [Người ta cũng hổng có muốn.]
[Nếu đối tượng nhiệm vụ đã ૮ɦếƭ, nhiệm vụ có tính là thất bại không?]
Trước đây Thiệu Tư làm nhiệm vụ, chưa từng ᴆụng tới tình huống như vậy, cơ bản đều bị cảnh sát bắt sau khi hắn hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng mà ngoài dự kiến của hắn, hệ thống nói với hắn: […Không tính.]
[Vậy cô ta còn tính là đối tượng nhiệm vụ gì chứ?] Thiệu Tư ngã ra sau, thất thần nhìn chằm chằm hai chữ ‘tử vong’ trên bản tin.
[Cô ta đã ૮ɦếƭ, nhưng đầu dây liên quan tới cô ta còn chưa đứt.]
Hệ thống cho ra một giải thích ba phải: [Tấm màn đen vẫn còn, nhiệm vụ sẽ không ngưng hẳn. ]
Việc này tới quá đột ngột, ngay từ đầu Thiệu Tư tình nguyện tin tưởng đây là một tin tức giả dối, tựa như chuyện hắn và Cố Duyên Chu kết hôn vậy.
Nhưng đây là sự thật.
Đặc biệt Lý Quang Tông còn gọi điện thoại tới, thật cẩn thận tìm hắn tâm sự.
“Ba à, ba đừng có áp lực quá lớn nha, sinh mệnh vĩnh viễn là quan trọng nhất, con cũng biết gần đây công ty an bài lịch trình cho ba có hơi nhiều, thái độ con đây có đôi khi cũng không tốt… về sau con sẽ càng thêm dịu dàng với ba, bao dung tính tình thúi hoắc của ba nhiều hơn, đầu óc mình phải tỉnh táo, mặc kệ khi nào mặc kệ phát sinh chuyện gì, lựa chọn tự sát tuyệt đối là sai lầm……”
Lúc này, tim Thiệu Tư mới thật sự chìm xuống.
Loại tin tức này, truyền thông tự nhiên sẽ không lập tức công khai, đặc biệt dưới tình huống nguyên nhân ૮ɦếƭ chưa xác nhận. Nhưng người có ૮ɦếƭ hay không, người trong giới khẳng định là biết đầu tiên.
Tim Thiệu Tư lạnh đi: “Dương Nhân Nhân thật sự đã ૮ɦếƭ à?”
“Cậu biết rồi?” Lý Quang Tông đầu tiên là kinh ngạc, sau lại thổn thức, “Đã ૮ɦếƭ, ૮ɦếƭ triệt để, nốc cả lọ thuốc ngủ, sau đó từ lầu hai nhảy xuống.”
“Cậu nói xem, có chuyện gì mà không thể giải quyết đàng hoàng, lại cứ luẩn quẩn trong lòng mà lựa chọn tự sát, người không còn thì không phải cái gì cũng hết sao…Cũng không để lại di thư gì đó…”
Lý Quang Tông nói đến một nửa, dừng một chốc: “Nhưng có một việc thật ra rất kỳ quái, lúc cô ấy nhảy lầu, mặc bộ sườn xám trong «Gió lửa chuyện xưa», chính là bộ phim truyền hình dân quốc rất hot năm trước.”