Khóe miệng Đường Thiếu Trác giật giật, cô nhóc Chu Thanh Thanh kia luôn có thể khiến người khác tức ૮ɦếƭ mà không đền mạng! Cũng được, để cho cô đi gieo tai họa cho người đàn ông khác đi, Đường Thiếu Trác chỉ còn biết nghĩ như vậy để an ủi bản thân. = =!
Anh lập tức quay người, mở cửa, lên xe, khởi động – một loạt động tác nhanh nhẹn lưu loát như nước chảy mây trôi, không hề dừng lại một giây.
Chu Thanh Thanh nhìn về hướng chiếc xe thể thao màu đỏ chưa đầy một phút đã biến mất khỏi phạm vi tầm mắt của mình, cô trừng lớn hai mắt, sợ hãi thán phục: “Tốc độ quá! Nhưng mà, vừa nãy phía sau không có ma quỷ đuổi theo, sao anh ta phải chạy nhanh như vậy?” @_@
Lâm Diễn day day huyệt Thái Dương đang giật giật, không biết anh nên reo hò vì tình địch đã “chạy trối ૮ɦếƭ”, hay là nên đau xót khi cuộc đời anh từ nay về sau phải chôn vùi trong tay cô gái có dây thần kinh bị đứt này.
Nhưng, anh vẫn rất khó chịu khi tên kia đã cuốn xéo rồi mà Chu Thanh Thanh vẫn còn nhìn về hướng mà hắn ta vừa khuất bóng, bạn trai cô vẫn còn đang đứng bên cạnh đấy, cô xem anh như không tồn tại sao? Chưa nói đến việc trước khi đi anh đã đặc biệt dặn dò cô không được qua lại với tên đó, cô lại dám coi lời anh nói như gió thoảng bên tai… Hừ hừ, sổ sách này, về đến nhà anh sẽ từ từ tính toán với cô!
Lâm Diễn kéo hành lý bước về phía thang máy, bỏ lại một câu lãnh đạm: “Nếu em không đi theo anh thì sẽ có ma quỷ đuổi theo đằng sau em đấy!”
“Á á…” Chu Thanh Thanh bị chính chủ đề “ma quỷ” mà cô nhắc tới trước đó hù dọa, hiện tại lại đang đêm hôm khuya khoắt… Cô vội vàng chạy chậm theo sau, khoác tay Lâm Diễn, nịnh nọt: “Sư phụ, đừng bỏ lại em một mình! >_<”
Lâm Diễn để kệ cho cô kéo, nhưng vẫn giữ thái độ nhìn không chớp mắt, như thể chưa hề liếc nhìn cô, cũng không khoác tay lại, dường như xem cô là không khí.
Rất nhanh, Chu Thanh Thanh cũng ý thức được điều này. Cô kéo kéo ống tay áo Lâm Diễn, dè dặt hỏi: “Sư phụ, anh đang giận sao?”
Lúc này, cuối cùng Lâm Diễn khai ân một chút đáp lại. Anh nhàn nhạt liếc xéo cô, nhưng vẫn không nói gì, chỉ khẽ hừ mũi một tiếng. Anh hạ quyết tâm lần này phải ra oai, cho cô nhớ lâu một chút. Bất luận là đối đãi với người yêu hay đồ đệ hay vật cưng, đều phải thưởng phạt phân minh!
Lần này Chu Thanh Thanh lại hiểu rõ ý tứ trong tiếng hừ mũi này của Lâm mỹ nam: “Anh nói đi?”
Chu Thanh Thanh cúi đầu, theo nguyên tắc, bắt đầu kiểm điểm lại lỗi lầm của bản thân.
Nguyên tắc của cô là – sư phụ nổi giận, chắc chắn là lỗi của cô; nếu có bất kỳ thắc mắc nào, xin mời tham khảo điều thứ nhất.
Càng nghĩ, Chu Thanh Thanh cũng biết có lẽ Lâm Diễn tức giận là vì Đường Thiếu Trác. Vậy, sư phụ đây là đang ghen sao? Nhưng mà, cô với Đường Thiếu Trác không hề có gì!
Yên lặng theo sát sau lưng Lâm Diễn, vào nhà, ân cần lấy dép lê trong tủ cho anh, sau đó nhận lấy hành lý của anh định kéo lên lầu – ặc, phát hiện hành lý quá nặng cô không thể kéo được… = =!
Lâm Diễn vẫn như trước, không lạnh không nhạt: “Không cần em phải quan tâm, lát nữa tự anh thu xếp.” Sau đó đi thẳng về hướng tủ lạnh, lấy một chai nước tinh khiết, đi đến ghế sô-pha, ngồi xuống.
Chu Thanh Thanh rón rén bước từng bước nhỏ, lề mà lề mề cuối cùng cũng đến bên cạnh ghế sô-pha.
Không chịu được sự trầm mặc đó, Chu Thanh Thanh đành phải cố chấp đi vòng ra sau lưng Lâm Diễn, hai tay đặt lên vai giúp anh mát-xa, ghé sát vào tai anh yếu ớt lên tiếng cầu xin tha thứ: “Diễn ~ sư phụ ~~ em sai rồi ~~~ anh tha thứ cho em đi!”
Khí khái? Là cái gì? Lâm Diễn ngoài là sư phụ, còn là người yêu của cô, còn là chủ thuê nhà không thu tiền, còn là đầu bếp tuyệt vời, còn là gối ôm tuyệt vời… Còn là một bảo mẫu gia đình miễn phí, toàn năng, tự động! Tóm lại, tuyệt đối không thể đắc tội! >_<
Lâm Diễn cố ý lạnh nhạt với Chu Thanh Thanh, trong lòng anh cũng không thoải mái. Xem ra cô gái nào đó đã có thái độ thành khẩn, chủ động nhận lỗi, vậy cũng nên cho cô một bậc thang. “Tay em, sang trái một chút, mạnh lên chút nữa. Ừ, như thế… Em vừa mới nói, em sai ở đâu? Phải sửa chữa như thế nào?”
Chu Thanh Thanh khe khẽ lên tiếng: “Em, em không nên ngồi xe của Đường Thiếu Trác về…”
Lâm Diễn cố nhẫn nhịn, hơi cao giọng: “Chỉ có thế thôi sao? Còn gì nữa không? Anh nhớ trước khi đi công tác, anh có dặn em không được một mình đi với anh ta…”
Chu Thanh Thanh càng cúi thấp đầu, ặc, anh có nói thế sao… Sao cô hoàn toàn không có ấn tượng? Nhưng những lời này có đánh ૮ɦếƭ cô cũng không dám nói ra miệng, đành phải ấp úng: “Tuần trước em đã đồng ý giúp anh ta chọn quà sinh nhật cho mẹ đó? Em đã đề nghị anh ta làm tặng mẹ một chiếc bánh ngọt, cho nên tuần này anh ta mới kéo em cùng đi học làm bánh. Chuyện tuần trước đồng ý với anh ta không phải em đã nói hết với anh rồi sao! Vả lại, em cũng muốn học làm một ít bánh ngọt, đợi khi nào anh về sẽ làm cho anh ăn…”
“À? Nói như vậy, ngoài tối nay, mấy ngày qua, hết giờ làm em đều ở cùng hắn ta?” Lâm Diễn cố đè nén cơn giận lại một lần nữa bốc lên vùn vụt.
Ngoại trừ ngày đầu tiên đến Mỹ gửi tin nhắn cho cô báo bình an, mấy ngày nay anh cố ý không gọi điện thoại cho cô, là để cho cô biết được thế nào là hương vị của nhớ nhung, hy vọng cô chủ động liên lạc với anh trước… Kết quả một cuộc điện thoại cô cũng không gọi!… Được rồi, ngoại trừ mỗi tối trước khi đi ngủ chỉ có một tin nhắn hai chữ: “Ngủ ngon!”
Mỗi lần anh ở Mỹ nhận được tin nhắn này của cô, bên kia vẫn đang là ban ngày, trả lời lại một câu ngủ ngon thì không thích hợp lắm, đành những lúc nào rảnh lại lấy điện thoại ra xoa xoa, vuốt ve câu “Ngủ ngon” kia của cô, chỉ muốn bay về thành phố T ngay lập tức để ngủ bên cô… Kết quả ngày nào cô cũng ở bên người đàn ông khác anh anh em em!
Lâm Diễn hoàn toàn nổi giận!
Nhưng, anh không biểu hiện ra ngoài, bỗng nhiên đứng bật dậy, quay người, hai tay giữ chặt bả vai mảnh mai của Chu Thanh Thanh, cười vô cùng tươi sáng, “Anh không cần ăn bánh ngọt em làm, thứ anh muốn ăn hơn chính là… Em.”
Sau đó, mặc kệ giữa hai người còn cách ghế sô-pha, Lâm Diễn mạnh mẽ kéo Chu Thanh Thanh vẫn còn đang ngơ ngác về phía mình… Miệng cô vì kinh ngạc mà hơi hé ra – vừa vặn để anh dễ dàng hành động!
Chu Thanh Thanh chỉ thấy gương mặt đẹp trai mê người của Lâm Diễn đột nhiên tới gần, làn môi mỏng dán lên môi cô, chiếc lưỡi nóng rẫy trơn trượt không hề báo động đã luồn vào miệng cô…
“A ~ uhm…” Một nụ hôn rất dài, rất “sâu”, suýt nữa Chu Thanh Thanh đã tưởng là cô sẽ bị Lâm Diễn “ăn”thật!
Vất vả lắm mới lấy lại được quyền tự do hít thở, Chu Thanh Thanh cảm giác như nụ hôn vừa rồi đã ςướק đi toàn bộ năng lượng của cô, thân thể mềm nhũn phải dựa vào người Lâm Diễn.
Đầu gối Lâm Diễn quỳ trên ghế sô-pha, hai tay vòng qua dưới cánh tay Chu Thanh Thanh, hơi dùng lực, nửa bế nửa kéo Chu Thanh Thanh qua bên này ghế sô-pha. Chu Thanh Thanh “á” một tiếng sợ hãi, cảm thấy thân thể đột nhiên nhẹ bẫng, dép lê mất, phương hướng trước mắt đột nhiên chao đảo… Sau đó biến thành cô ngã trên ghế sô-pha, còn Lâm Diễn đè trên người cô.
Bàn tay Lâm Diễn nhẹ nhàng vỗ về đôi má phơn phớt hồng của Chu Thanh Thanh, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô, lạnh lùng hỏi: “Em còn uống rượu với hắn ta? Hắn ta có làm gì với em không…”
“Chỉ, chỉ uống chút nước hoa quả có vị rượu thôi… Em với Đường Thiếu Trác không có gì, bọn em chỉ là bạn bè…” Nhìn thấy sắc mặt trái lại càng ngày càng tối tăm của Lâm Diễn, Chu Thanh Thanh đành lập tức đổi giọng: “Anh đừng nổi giận, sau này em không ra ngoài với anh ta nữa là được.”
Vẻ mặt Lâm Diễn hơi giãn ra, cố gắng đè nén sự ghen tuông đang quằn quại trong lòng – anh không nghĩ cô lại có ảnh hưởng lớn đối với anh như thế. Tuy rất giận cô ra ngoài cùng Đường Thiếu Trác, nhưng từ sau khi anh xuất hiện, trọng tâm của cô đều chỉ xoay quanh anh, dè dặt để ý đến tâm trạng của anh, chắc cô cũng không có tình cảm gì đặc biệt với Đường Thiếu Trác.
Yêu nhau rất đơn giản, gần nhau lại rất khó, hai người ở bên nhau, càng cần phải có sự thông cảm và bao dung, anh không muốn để sự giận dữ của mình làm tổn thương cô. Vật cưng không nghe lời, trừng phạt là cần thiết, nhưng cũng không thể để cô tủi thân, trách móc cô quá nặng nề, như vậy ngược lại sẽ chỉ khiến cô sợ hãi muốn trốn tránh.
“Vừa rồi em có nghe thấy không, sau khi em xuống xe rồi, anh ta gọi em lại nói câu kia ‘Tôi vĩnh viễn bằng lòng làm đường lui của em’? Có hiểu ý anh ta khi nói những lời này không?”
“Có nghe thấy… Nhưng mà đúng lúc ấy em đã nhìn thấy anh, vui quá cho nên chưa kịp trả lời, nhưng em nghĩ có lẽ ý anh ta là, tuy về công tác em làm không được tốt lắm, nhưng anh ta là ông chủ kiêm bạn bè tuyệt đối sẽ không tùy tiện sa thải em! Đây là anh ta chỉ xuất phát từ tình bạn mà thôi!”
Lâm Diễn không biết nên bực hay nên vui, “Chu Thanh Thanh, em đúng là ngốc thật…”
Nhưng mà anh cũng phải nghĩ cách làm thế nào để Chu Thanh Thanh thay đổi công việc. Việc có thể có, nhưng đường lui thì không cho phép… Anh yêu tất cả, muốn giữ gìn cô, từng tế bào đều đêu kêu gào muốn cô, cần cô, cô sao có thể còn có “đường lui”?
“Đâu có? Rõ ràng em rất thông minh được không! Rõ ràng là các anh nói chuyện đều quanh co lòng vòng, chẳng nhanh gọn gì cả! Diễn, anh đứng dậy đi đã, anh nặng quá, đè làm em không thở nổi nữa…”
“Không dậy nổi.” Thần kinh trầm tĩnh lại, Lâm Diễn bắt đầu cảm thấy vô cùng mỏi mệt, năm ngày liên tục công tác với cường độ cao, thiếu thốn thời gian nghỉ ngơi, dù ngủ thì bởi không có cô bên cạnh nên anh không thể ngủ ngon, trước đó còn ngồi máy bay hơn mười tiếng đồng hồ, hiện giờ anh đã mệt lử.
“Dậy đi!” Đánh hơi thấy hương vị sau cơn mưa trời lại sáng, Chu Thanh Thanh hiểu Lâm Diễn không so đo chuyện cô với Đường Thiếu Trác nữa, tâm trạng bắt đầu tốt hơn, chắc chắn là sư phụ đang ghen, hì hì.
Cô không ngốc đến thế đâu! Nhưng cho đến tối nay lúc Đường Thiếu Trác nói ra câu kia, cô mới bắt đầu phát hiện, hóa ra Đường Thiếu Trác có ý đó với cô. Nhưng cô không cho rằng Đường Thiếu Trác có thể thích cô nhiều đến mức nào, có lẽ chỉ là cảm tình nhất thời mà thôi, buông tay không phải là quá khó! Anh ta đã nói như vậy, chắc là đã quyết định sẽ từ bỏ cô?
“Em hôn anh một cái anh sẽ dậy.” Trong thanh âm của Lâm Diễn mang theo vài phần lưu manh.
“Được… Được rồi.” Chu Thanh Thanh hôn một cái cực kỳ nhanh lên khuôn mặt tuấn tú của Lâm Diễn.
“Phải hôn ở đây!” Lâm Diễn chỉ tay vào môi mình.
“Không được, râu anh dài, đâm đau lắm!” Nói đến đây Chu Thanh Thanh chợt nín thở, vừa rồi anh bỗng nhiên hôn cô sâu sắc mãnh liệt như vậy, mặc kệ cô không thở được cũng vẫn cứ hôn… Nếu cô thật sự vì hôn nên tắc thở mà ૮ɦếƭ, vậy thì mất mặt lắm!
“Thật không hôn?” Lâm Diễn nghiêm mặt, làm bộ muốn đứng dậy khỏi người Chu Thanh Thanh, “Được, anh biết rồi, em không thích anh, chắc chắn là trong mấy ngày không có anh, em đã có niềm vui mới…”
Chu Thanh Thanh vội vàng kéo quần áo Lâm Diễn, vội vội vàng vàng nhổm dậy. “Này này, không phải… Làm sao em có thể thích người khác? Cả đời này em chỉ thích một mình sư phụ… Uhm…”
Không ngờ Lâm Diễn đột nhiên quay lại, thuận thế kéo Chu Thanh Thanh ôm vào lòng, tiếp đó tất cả những lời cô định nói đều biến mất trong miệng anh.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, anh hôn em, em hôn anh, mãi không biết chán.
Thả lỏng cơ thể rúc vào vòm иgự¢ ấm áp, rắn chắc của Lâm Diễn, Chu Thanh Thanh lải nhải cằn nhằn: “Sư phụ, anh về rồi, thật tốt. Chiều nào hết giờ làm về nhà, căn phòng lớn như vậy, ăn cơm, đi ngủ, đều chỉ có một mình em, rất cô đơn. Meo Meo cũng nhớ đồ ăn anh làm, mỗi lần em cho nó ăn đồ ăn cho chó, vẻ mặt nó vô cùng đau khổ…”
Đáp lại cô là những tiếng mơ hồ không rõ vọng ra từ mũi Lâm Diễn: “Ừm…”
Ngửa đầu lên nhìn mới phát hiện, Lâm Diễn đã nhắm mắt lại, đang ngủ! Nhớ tới đêm trước khi anh đi, cô ngủ trước, sư phụ thì “dặn dò” bên tai cô, chắc là anh cảnh cáo cô không được một mình ra ngoài với Đường Thiếu Trác, hóa ra chính là lúc đó!
Nhìn quanh mắt Lâm Diễn có quầng thâm mờ mờ, cằm cũng lún phún râu xanh, Chu Thanh Thanh chợt cảm thấy đau lòng, vì muốn trở về sớm, chắc anh đã phải làm việc rất vất vả! Anh không thường nói những lời đường mật ngon ngọt, từ khi cô gặp anh, mỗi một chuyện liên quan đến cô, thu nhận cô, giúp cô đóng kịch trước mặt mẹ, đưa cô đi gặp bạn anh, dặn dò trước khi đi công tác… Thậm chí từng ly từng tí trong cuộc sống, anh đều làm tốt đến mức không ai có thể phàn nàn.
Chu Thanh Thanh cảm thấy mũi hơi cay cay, nhưng cánh môi lại vẽ thành một nụ cười ngọt ngào, hạnh phúc, nhẹ nhàng gượng dậy khỏi lòng anh, Lâm Diễn vẫn không có phản ứng – anh đúng là đang ngủ!
Chu Thanh Thanh khẽ khàng mà kiên định tuyên bố tình yêu của mình với Lâm Diễn: “Sư phụ, từ giờ trở đi, em sẽ chỉ thương một mình anh, chiều anh yêu anh, sẽ không lừa anh, việc gì có thể làm được em đều đồng ý với anh, mỗi một câu nói với anh đều là nói thật, sẽ không bắt nạt anh mắng anh, sẽ tin tưởng anh, có người bắt nạt anh em sẽ đến giúp anh đầu tiên, lúc anh vui vẻ em sẽ vui vẻ cùng anh, anh không vui em sẽ đùa cho anh vui, vĩnh viễn cảm thấy anh đẹp trai nhất, nằm mơ cũng mơ thấy anh, trong lòng em chỉ có anh!”
Một đoạn lời kịch trong Sư tử Hà Đông này, tuy đã được người ta nói đi nói lại rất nhiều lần, cô vẫn rất thích, nhưng cô không muốn nói lời thoại của Trương Bá Chi, bởi vì không cần cô nói, sư phụ đều làm được, cô muốn nói với sư phụ đoạn lời thoại của Cổ Thiên Lạc, để bày tỏ tình cảm sâu đậm giống như vậy của cô đối với anh!
Lâm Diễn đột nhiên mở mắt: “… Biết rồi. Ồn ào quá, có để cho người ta ngủ hay không?” Đuôi mày khóe mắt anh ngập tràn ý cười.
Mặt Chu Thanh Thanh lập tức đỏ bừng, cô nhảy dựng lên, chỉ tay vào Lâm Diễn, “Anh, anh… Anh lừa đảo… Không phải anh đang ngủ sao?”
Thân thể Lâm Diễn khẽ động đậy, cánh tay dài duỗi ra, lại kéo Chu Thanh Thanh trở về trong lòng, thở nhẹ bên tai cô, khẽ nói: “Bởi vì đã nhận được lời tỏ tình của em, cho nên tinh thần và năng lực của anh lập tức được phục hồi!” Sau đó lại hôn Chu Thanh Thanh thật sâu, bàn tay to thậm chí bắt đầu không an phận luồn vào trong áo sơ mi của cô…