Chu Thanh Thanh bối rối cúi đầu, vừa cài khuy quần, vừa âm thầm ra sức nén cơn buồn tiểu về.
Lúc ngẩng đầu lên một lần nữa mới giật mình, hai nhân vật nam nữ chính vẫn đang giữ nguyên tư thế “sinh đôi dính liền”, nhưng ánh mắt cả hai thì đang hướng về phía cô… Chu Thanh Thanh lập tức hận không thể đào ngay một cái hố để chui xuống…
Nhưng vẫn không thể không mặt dày mà xin lỗi: “Thật sự xin lỗi! Đã quấy rầy hai người. Tôi không biết trong này có người đang bận… Tôi đi ngay!”
Ngay vào lúc Chu Thanh Thanh quay người, cô lại nghe được một câu khiến toàn thân cứng đờ: “Ồ, cô không phải là gì nhỉ… À, tìm tình một đêm ở trên mạng! Tên là Chu Thất Thất hay là Chu Thanh Thanh gì đó sao?” Là giọng của nhân vật nam chính trong đôi nam nữ bị cô cắt ngang chuyện tốt… Nhưng mà, hình như có chút quen tai…
Chu Thanh Thanh cứng ngắc nghiêng cổ, chậm chạp quay đầu lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc…
Trông thấy gương mặt của người đàn ông mặc áo sơ mi màu sợi đay kia, môi hồng răng trắng, anh tuấn thanh tao, tươi cười rực rỡ như ánh mặt trời, cách ăn mặc toát lên hương vị lưu manh vừa phải, khí chất nổi trội, công thụ đều thích hợp! – Quan trọng nhất là, vô cùng quen mắt! Người đàn ông mới gặp không lâu, tướng mạo lại xuất chúng, cô không muốn khắc sâu ấn tượng cũng khó…
Chu Thanh Thanh cứng nhắc giơ bàn tay nhỏ bé lên vẫy vẫy, ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Hiii~ Đường Bá Heo tiên sinh ~ thật là trùng hợp, ha ha ha… Nếu không có việc gì, tôi đi trước, hai người cứ tiếp tục, ha ha…”
Mặc dù nói “nhân sinh hà xử bất tương phùng” (*), nhưng ông trời ơi, ông cũng không cần phải sắp xếp cho tôi gặp lại đối tượng tình một đêm “bất thành” của mình trong tình huống thế này chứ?! >_<
(*) nhân sinh hà xử bất tương phùng: ý nói con người đi đâu cũng có thể gặp lại người quen cũ
“Đường Bá Heo” huýt sáo, ha ha cười nói: “Ha ha! Cô nhóc, lại cãi nhau với bạn trai hả? Hay là bị bỏ rơi rồi? Tuy tôi có nói lúc nào cũng hoan nghênh cô tới tìm tôi, nhưng cô cũng không cần phải tìm vội vã vậy chứ?”
Chu Thanh Thanh đỏ bừng mặt – cô thật sự đang vô cùng mắc tiểu a a a! Đại thiếu gia của tôi ơi, anh cũng nên nhìn xem nơi này có thiên thời, địa lợi, nhân hòa, thích hợp để mà “ôn chuyện” không chứ? Thế nên, đành thứ lỗi…
Chu Thanh Thanh bỏ lại một câu: “Tôi tôi tôi, tôi còn có việc, đi trước! Hôm, hôm nào lại trò chuyện!” Trong lòng mặc niệm: tôi không nhìn thấy gì hết! Sau đó liền vội vã chạy về phía… nhà vệ sinh nữ tầng hai mươi hai!
“Đường Bá Heo” ở phía sau vội vàng cất cao giọng ồn ào: “Này, cô nhóc đừng có đi? Sao nhìn thấy tôi lại bỏ chạy? Tôi dọa người thế sao? Thật là…”
Cô gái nãy giờ vẫn bám trên người anh không ngoan ngoãn, vươn ngón tay thon dài vẽ những vòng tròn đầy khiêu khích trên vòm иgự¢ để trần của người đàn ông, dịu dàng hỏi: “Thiếu Trác, cô ta là ai vậy?”
Đường Thiếu Trác phục hồi tinh thần, kéo cánh tay và đùi ngọc của cô gái đang bám trên người ra, trong giọng nói có vài phần bất đắc dĩ, nhưng không muốn phản bác: “Được rồi, bị cô ấy quấy rầy anh cũng không còn hứng thú nữa… Bảo bối, lần sau đi.”
Sau đó đi thẳng tới trước bồn rửa mặt vặn vòi nước, lấy tay vốc nước rửa mặt.
Cô gái kia không chịu nghe, từ phía sau vòng tay ôm lấy eo lưng rắn rỏi của người đàn ông, cọ xát hai viên thịt mềm mại trước иgự¢ vào lưng anh cách một lớp áo, định một lần nữa khơi gợi ham muốn của anh, vừa dịu giọng phàn nàn: “Anh có chắc là sẽ có lần sau không? Không biết chừng anh vừa quay đầu đi đã quên em luôn rồi! Ai mà không biết tình nhân của Đường thiếu gia anh nhiều đến nỗi mỗi ngày trong tháng có xếp hàng cả đội cũng không hết…”
Trên gương mặt mê hoặc của Đường Thiếu Trác hé ra một nụ cười thờ ơ: “Xem ra em hiểu anh rất rõ, nếu vậy, em chắc cũng biết, cho dù anh với em có thật sự xảy ra chuyện gì, cũng không có nghĩa là em sẽ có được vị trí trợ lý của anh… Anh thừa nhận mình rất lạm tình, nhưng anh không thích công tư không phân minh!”
Nói đến câu sau, trong ánh mắt đẹp long lanh của Đường Thiếu Trác đã mơ hồ có chút không kiên nhẫn.
Gương mặt trang điểm kỹ càng của cô gái quần áo mất trật tự bắt đầu lộ vẻ khó chịu, hơi nhăn nhó: “Đường Thiếu Trác! Anh đừng có quá đáng! Cho dù hai nhà Đường, Viên chúng ta có giao tình, với thực lực của Viên An Kỳ em tốt nghiệp hai học vị thạc sĩ của trường đại học X ở Mỹ, lẽ nào còn chưa đủ để đảm nhận vị trí trợ lý của anh? Em quấn quít với anh như vậy, đơn giản xuất phát là vì thích anh…”
“Xin lỗi, em thích ai là việc của em, không liên quan tới anh. Phụ nữ thích anh rất nhiều, mà Viên đại tiểu thư em cũng không thiếu người thích – em nên biết rõ em phải đối xử thế nào với người ái mộ em mà em không thích chứ. So sánh với những gì anh xử sự với em, thật sự không, hề, quá, đáng.”
Đường Thiếu Trác dùng sức, tách cô gái đang ôm chặt người anh ra, sau đó nhìn vào gương, chỉnh lại trang phục, tiếp tục nói: “Còn nữa, anh vốn định là nếu như em từ chối đòi hỏi của anh, sẽ cho em làm trợ lý, dù sao bàn về năng lực thì em hoàn toàn hơn hẳn những người đang chờ phỏng vấn dưới kia. Nhưng mà, theo như lời em, cảm thấy với thân phận đại tiểu thư mà làm một trợ lý nho nhỏ của anh là quá thiệt thòi, vậy thì, tạm biệt, không tiễn.”
Dứt lời, Đường Thiếu Trác liền xoay người bước ra khỏi nhà vệ sinh nữ tầng hai mươi tư. Để lại Viên An Kỳ tức giận không cam lòng đứng nguyên tại chỗ.
Lúc ra khỏi cửa, Đường Thiếu Trác nhìn tấm bảng “Đang làm vệ sinh, tạm dừng sử dụng” trên cửa nhà vệ sinh, bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ, cô nhóc kia đi đường không mang theo mắt sao?
Nhưng mà, cô nhóc đó sao lại xuất hiện ở chỗ này? Thật kỳ lạ… Cách giải thích duy nhất là… Cô ấy cũng đến ứng tuyển vị trí trợ lý sao?
Đi thang máy chuyên dụng về văn phòng ở tầng hai mươi ba, Đường Thiếu Trác nhìn ra đại sảnh qua kính thủy tinh đặc biệt (bên trong nhìn thấy bên ngoài, bên ngoài không nhìn thấy bên trong), vô cùng kỹ lưỡng, nhìn tới nhìn lui, trong đám con gái muôn hình muôn vẻ đằng kia, quả nhiện phát hiện ra Chu Thanh Thanh!
Thân hình cô nhỏ nhắn, cách ăn mặc không có gì thu hút, đang ngồi trong một góc, nghịch điện thoại – chắc là đang chơi trò chơi hoặc đọc sách điện tử.
Cô thật sự đến ứng tuyển sao? Dù cho cô đang ngồi giữa đám người mênh ௱ôЛƓ đến tuyển dụng, Đường Thiếu Trác vẫn không nén được hoài nghi, không nói đến bộ dạng quá tùy ý của cô, chỉ nhìn dáng vẻ – nhìn thế nào cũng thấy giống chỉ mới mười tám, mười chín tuổi! Chẳng lẽ cô là thiên tài, mười tám mười chín tuổi đã tốt nghiệp đại học?
Ngồi trước bàn làm việc, Đường Thiếu Trác bấm điện thoại nội bộ, gọi thư ký nam của mình mang hồ sơ tuyển dụng của “Chu Thanh Thanh” vào cho anh xem.
Vừa nhìn, Đường Thiếu Trác suýt nữa thì rơi vỡ cả mắt kính – cái gì?! Cô cô cô, cô đã hai mươi tư tuổi! Nhìn thế nào cũng không giống a a a! Thật sự là khuôn mặt dễ dàng gạt người! Nhưng mà, từ lần tiếp xúc ngắn ngủi trước đó, anh có thể nhìn ra tính tình Chu Thanh Thanh cũng rất đơn thuần, hẳn là một cô nàng ngoan ngoãn, sao lúc trước lại đi tìm tình một đêm?
Nhìn ngày sinh của cô… Đường Thiếu Trác chợt nảy ra suy nghĩ gì đó, tiện tay mở máy tính tra ngày sinh âm lịch của cô… Mùng bảy tháng bảy… Xem ra đêm đó cô đã thật sự bị kích động (ví dụ như cãi nhau với tên bạn trai siêu cấp chất lượng tốt kia của cô), nên mới ra ngoài tìm tình một đêm, đại khái cũng giống kiểu như anh đột nhiên lại đồng ý lời đề nghị đó.
Đường Thiếu Trác không nhịn được cười thành tiếng, bỗng có một ý nghĩ: nếu cô nhóc này làm trợ lý của anh, vậy cuộc sống sau này, chắc hẳn sẽ rất thú vị?
Quan trọng hơn là, dù bây giờ cô chưa chia tay, có một người đàn ông ưu tú như vậy – tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng nói về khí thế thì người đàn ông kia hơn anh rất nhiều.
Cho nên, có lẽ cô sẽ không giống những cô gái khác, nghĩ trăm phương ngàn kế để mồi chài anh – cô còn không thèm để mắt đến anh ấy chứ!
Anh là một công tử đào hoa, gần như là ai đến cũng không từ chối, nhưng lại thích công tư phân minh.
Thời gian qua anh đều dùng trợ lý là nam, đi dự hội nghị yến tiệc cũng không thiếu bạn gái – nhưng có một nữ trợ lý cẩn thận chuẩn bị tất cả cho anh thì vẫn tốt hơn. Hơn nữa, anh cũng mệt mỏi, không muốn mỗi lần đi dự tiệc lại phải tóm bừa một người nào đấy. Cho nên mới có thông báo tuyển trợ lý lần này. Yêu cầu của anh thật ra chỉ có ba điều: làm việc nghiêm túc, dung mạo xinh đẹp dễ nhìn, không động lòng với anh.
Chu Thanh Thanh, tuy cô không quá phù hợp với điều thứ hai, nhưng nếu như là cô… Tôi có thể nới rộng yêu cầu, ha ha.
Đường thiếu gia trong lòng cười gian tà, lại một lần nữa bấm điện thoại cho trợ lý nam đang khổ sở giúp anh phỏng vấn ở gian ngoài…
***
Bốn giờ năm mươi! Cuối cùng Chu Thanh Thanh cũng nghe được một câu nói vô cùng tuyệt vời: “Số 101, Chu Thanh Thanh!”
Chu Thanh Thanh là người phỏng vấn cuối cùng, đến khi cô có thể đi vào phòng phỏng vấn, người trong đại sảnh đã lục tục không còn nhiều.
Trước đó Chu Thanh Thanh đang cắm cúi đọc sách điện tử, tâm tư đều đang nhớ thương nhân vật trong tiểu thuyết, quên cả việc phải căng thẳng, giờ phút này nhìn lên, người bên ngoài đã đi hết sạch, chỉ còn lại một mình cô chưa phỏng vấn, cuối cùng mới “nhớ ra” là phải căng thẳng – hu hu hu, nếu bên trong là một ông già háo sắc, đóng cửa lại rồi không cho cô đi thì sao… Vậy phải làm thế nào? ~~~T.T~~~
Run run đẩy cửa, quan sát, khá tốt, có hai người phỏng vấn, một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính mắt nhã nhặn, một là phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi.
Có phụ nữ là yên tâm! Chu Thanh Thanh nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười ngọt ngào – cô thật sự rất muốn có được công việc này! Sau đó bắt đầu tự giới thiệu: “Tôi…”
“Cô là Chu Thanh Thanh phải không?” Người phụ nữ trung niên mặc bộ đồ công sở cứng nhắc, gương mặt nghiêm túc, cất giọng lạnh lùng hỏi.
Hả… Tuy trên tay chị đang cầm hồ sơ của tôi, biết tên tôi cũng không có gì lạ, nhưng có thể để tôi mở đầu xong được không, thật vô duyên… Vì vậy, không biết phải nói tiếp thế nào, Chu Thanh Thanh đành phải ấp úng lên tiếng: “Đúng vậy.”
Người đàn ông trẻ tuổi đeo kính nhã nhặn mỉm cười nói: “Chúc mừng cô, cô đã được tuyển! Ngày mai bắt đầu đi làm!”
Chu Thanh Thanh trợn tròn mắt há hốc miệng: “Hả?!”
“Nhưng, nhưng mà, các anh vẫn chưa hỏi, tôi vẫn chưa trả lời…” Chu Thanh Thanh lặng lẽ thò tay cấu vào bắp đùi mình, ái! Đau quá, thật sự không phải đang mơ!
Hai người kia đã bắt đầu thu dọn đồ trên bàn. Nói chuyện như không hề thấy cô: “Ông chủ đúng là, rõ ràng đã sớm xác định sẽ chọn cô gái này, vậy mà còn bắt chúng ta phỏng vấn tất cả những người còn lại…”
Chu Thanh Thanh: Đây là tình huống gì? >_<…