Chương 47: Tiên MặcCơm nước xong, Thẩm Vọng Tân ngồi vào bàn máy tính, nhắm mắt nghe nhạc. Có lẽ quá nhập tâm nên Thẩm Vọng Trinh bước vào lúc nào cũng không biết. Cho đến khi Thẩm Vọng Trinh gỡ tai nghe của anh xuống, anh mới nhận ra.
“Nghe gì mà chú tâm vậy?”
Thẩm Vọng Trinh còn chưa kịp nghe thử đã bị Thẩm Vọng Tân giật tai nghe lại. Anh trêu: “Nghe gì mờ ám mà không cho anh nghe được?”
Thẩm Vọng Tân đáp lại bằng một cái trợn mắt, đưa điện thoại qua cho anh nhìn. Thẩm Vọng Trinh xem xong cũng trợn mắt nhìn lại: “Nghe nhạc thôi mà em phải giấu giấu diếm diếm vậy hả?”
Thẩm Vọng Tân gỡ tai nghe ra, hỏi: “Tìm em làm gì?”
“Thằng nhóc này, nói chuyện với anh trai thế hả?”
“Không phải lúc nào cũng nói vậy à?”
“Okok, chỉ là muốn tâm sự chút thôi.”
“Chuyện gì?”
Thẩm Vọng Trinh ngồi xuống giường: “Còn một năm nữa là em hết hợp đồng nhỉ?”
“Ừ, tháng 9 năm sau.”
“Giải trừ hợp đồng xong thì về quản lý Top với anh đi.” Thẩm Vọng Trinh đề nghị.
Top là công ty game mà Thẩm Vọng Trinh thành lập sau khi tốt nghiệp đại học. Lúc đầu, tiền đầu tư không đủ, liền dụ dỗ Thẩm Vọng Tân trở thành cổ đông thứ hai. Mấy năm trước, đại cổ đông gặp một ít phiền toái, không thể không bán cổ phần, Thẩm Vọng Trinh lại lấy tiền của em trai, cộng với tiền mà mình tích góp được, thành công trở thành người đứng đầu.
Thẩm Vọng Tân ở giới giải trí mấy năm nay cũng kiếm lời được một chút tiền, đều đầu tư vào cái công ty này.
“Vọng Tân?” Thẩm Vọng Trinh thấy em trai không nói gì, liền gọi lại.
Thẩm Vọng Tân ngẩng đầu lên, nói: “Anh, em chưa muốn lui về.”
“Em muốn tiếp tục phát triển sao? Nhà chúng ta cũng đâu thiếu tiền.”
“Không phải thiếu tiền hay không. Cũng giống như anh đó, nhà đâu thiếu tiền nhưng sao anh vẫn muốn mở công ty game?”
Thẩm Vọng Trinh bị chặn họng, đương nhiên là vì thích rồi. Nếu có thể kiếm tiền từ ước mơ của mình thì còn gì tuyệt hơn chứ. Đây chính là sự kiêu ngạo của đàn ông đấy.
“Ông ngoại mà biết được thể nào cũng đánh gãy chân em, Tuy nhiên, em cứ yên tâm, người anh trai này nhất định sẽ không bán đứng em.”
Nghe vậy, Thẩm Vọng Tân hừ lạnh, cười cười không nói lời nào.
Thẩm Vọng Trinh “Ha” một tiếng, “Em hừ lạnh là có ý gì?”
“Không có gì.” Về phần anh trai, anh ấy chỉ có mỗi mình mình là em, anh hiểu rõ người anh này hơn ai hết, tất nhiên là tin tưởng rồi.
“Em không biết đâu. Nếu ông tìm em gây phiền toái thì em sẽ tìm anh tính sổ đầu tiên.”
Thẩm Vọng Trinh lập tức duỗi tay làm động tác khóa miệng: “Đúng rồi, tiếp ứng hôm sinh nhật em khủng quá nha. Từ khi nào em có fans giàu vậy?”
“Em cũng không biết.”
Thẩm Vọng Trinh lắc đầu: “Anh chắc chắn cô ta rất thích em.”
“Chắc vậy.”
“Đương nhiên.”
“Nói, lần này được nghỉ bao lâu? Khi nào vào đoàn phim?”
“7 tháng 2.”
“Cũng sắp rồi còn gì.”
“Ừ.”
“Rảnh nhớ gọi cho anh.”
“Gọi cho anh thì anh cho em tiền sao?”
Thẩm Vọng Trinh liếc mắt nhìn qua: “Mấy năm nay anh có thiếu mày một cắc tiền hoa hồng nào không?” Nghĩ nghĩ một hồi, anh ta nhoài người qua, cười nói: “Hơn nữa, em cũng đâu có bạn gái. Để tiền không vậy làm gì? Chi bằng cho anh để anh đầu tư.”
Thẩm Vọng Tân nhìn lại, cười mà không nói.
Thẩm Vọng Trinh bĩu môi: “Không đáng yêu một chút nào. Hồi nhỏ dễ thương biết bao.”
“Khi ấy chưa hiểu sự đời mới bị anh lừa.” Số lần Thẩm Vọng Tân bị anh trai lừa có thể viết thành một quyển sách dày.
Thẩm Vọng Trinh: “······”
***
Dương Vân nhìn đồng hồ, đã 11 giờ rồi mà Tô Tinh Dã vẫn còn ở trong phòng khiêu vũ, cô phải qua nhìn xem mới được. Chưa kịp đi thì ngoài cửa vang lên tiếng xe quen thuộc. Cô ngạc nhiên, chạy ra, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe ấy.
Công mở, xe không tiến vào, Tô Châu bước xuống, Dương Vân lập tức ra đón: “Giám đốc, chào mừng trở về.”
“Tiểu Dương, Tinh Tinh đâu?”
“Đang ở trong phòng khiêu vũ.”
“Bây giờ mà vẫn còn luyện múa?”
“Vâng… ăn cơm xong liền luyện, bữa tối ăn cũng ít.”
Bước chân của Tô Châu hơi dừng lại, nói với Dương Vân: “Tôi qua xem thế nào. Cô thu dọn hành lí giúp con bé đi. Tôi đưa nó đi luôn.”
“Bây giờ ạ?”
“Ừ.”
Tô Châu bước vào nhà, trợ lý Trương cũng đi đến, cười nhìn Dương Vân: “Năm mới vui vẻ.”
Dương Vân cười gật đầu: “Chúc mừng năm mới.”
Trợ lý Trương mở túi lấy ra một hộp qua, vẻ mặt dịu dàng không giống thường ngày: “Quà cho cô.”
Tô Châu còn chưa tới gần phòng múa đã nghe thấy tiếng nhạc. Ông mở cửa bước vào, con gái đang chăm chú luyện tập, không biết mệt mỏi mà xoay tròn, Tô Châu nhìn, trước mắt đột nhiên hiện ra cảnh lúc con còn rất nhỏ, cũng nghiêm túc thế này. Chớp mắt một cái đã lớn lên, duyên dáng, yêu kiều vậy rồi.
Tô Tinh Dã lơ đãng nhìn qua cửa liền thấy Tô Châu đang đứng đó. Có tưởng mình nhìn lầm, có chút không tin được: “Ba?”
Tô Châu vỗ tay: “Công chúa của ba khiêu vũ thật đẹp.”
Tô Tinh Dã chạy qua: “Ba, ba về rồi sao?”
Tô Châu nhìn một vòng quanh phòng: “Ừ. Vui không?”
Tô Tinh Dã rũ mắt, gật đầu.
Tô Châu duỗi tay xoa nhẹ đầu cô: “Đi thôi, ba bảo Tiểu Dương xếp hành lý cho con rồi. Ba mang con xuất ngoại đi du lịch.”
“Đi du lịch? Bây giờ ạ?” Tô Tinh Dã ngây ngốc.
“Ừ. Không phải con nói chỉ cần ba chuẩn bị tốt rồi thông báo cho con sao?”
“Ba thật sự có thể nghỉ phép cùng con đi chơi?”
“Thật sự, bảy ngày. Bảy ngày tới con muốn đi đâu ba đưa con đi. Chúng ta chơi hết Châu Âu nhé.”
Tô Tinh Dã dùng sức gật đầu: “Vâng ạ.”
Tô Châu ôm lấy bờ vai mảnh khảnh “Đi thôi!”
Lần này Tô Châu thật sự nói được thì làm được, toàn bộ hành trình đều tắt điện thoại, cùng con gái ở Châu Âu chơi bảy ngày. Cuối cùng còn tự mình đưa cô về Bắc Kinh mới rời đi.
***
Dương Vân cảm giác được Tô Tinh Dã thay đổi, giữa hai lông mày tràn ngập sự vui vẻ. Hai cha con nói chuyện rất nhiều, chơi rất vui, với gia đình khác là chuyện bình thường nhưng đối với Tô Tinh Dã lại là một điều cực kỳ xa xỉ, bảy ngày này chính là khoảng thời gian mà cô vui nhất.
Trên đường trở về, Dương Vân từ folder lấy ra mấy cái kịch bản đưa cho cô: “Em xem thử thích cái nào.”
Tô Tinh Dã nhận lấy đọc kỹ. Một lúc lâu sau, cô đưa bản thảo《Tiên Mặc》cho Dương Vân: “Cái này.”
Dương Vân nhìn qua, kịch bản này được dựa trên một cuốn tiểu thuyết về kiếm hiệp. Nữ chính Tống Thanh Diêu là đệ tử của danh môn chính phái, là một băng sơn mỹ nhân. Có đủ thể loại nhân vật, cảnh đánh nhau khá nhiều.
“Em thích cái này hả?”
Tô Tinh Dã gật gật đầu: “Có vẻ rất thú vị.”
“Nhưng có nhiều cảnh đánh nhau lắm đấy. Sẽ rất vất vả.”
“Không sao.”
Dương Vân thấy cô quyết tâm như vậy, cũng không khuyên bảo nữa: “Để chị liên lạc với đạo diễn.”
Tin tức Tô Tinh Dã tham gia《Tiên Mặc》rất nhanh liền được thông báo. Cô dành thời gian nửa tháng để luyện tập ở Bắc Kinh, ngày 5 tháng 3 sẽ chính thức tiến vào đoàn phim. Lúc tham gia lớp học, Tô Tinh Dã còn gặp được người quen, chính là Trì Hủ.
Trì Hủ nhìn thấy Tô Tinh Dã lập tức chạy qua: “Tiểu Tinh Dã, ngạc nhiên không?”
Tô Tinh Dã cười gật đầu, hỏi: “Anh cũng tham gia phim này à?”
Nói thật, Tô Tinh Dã thật sự rất ngạc nhiên. Lúc tham gia《Quyền Mưu》là vì có Thẩm Vọng Tân, cho nên dù có cực khổ cô vẫn rất mong chờ. Rồi dần dần cô làm quen được với những người bạn mới, thời gian trải qua ở đoàn phim vô cùng vui vẻ. Lần này thì khác, cô chưa biết phải hợp tác với những người xa lạ trong《Tiên Mặc》như thế nào thì đã có Trì Hủ, thật sự yên tâm hơn nhiều.
Trì Hủ gật đầu: “Đúng vậy, anh diễn nam số hai. Hai chúng ta có thể ở cùng nhau cho đến đại kết cục đó.”
Kịch bản lần này là do tự Trì Hủ giành lấy. Thời gian này anh rất rảnh, không có lịch trình gì. Khi biết được Tô Tinh Dã vào 《Tiên Mặc》, anh lập tức nhờ người đại diện tìm cơ hội cho mình đi thử vai. Cuối cùng giành được vai nam 3. Không ngờ một ngày sau, đạo diễn thông báo chuyển anh từ nam ba lên nam hai.
Lý do là vì diễn viên đóng nam hai không sắp xếp được lịch trình nên từ bỏ vai diễn, làm đạo diễn Hạ tức ૮ɦếƭ đi được, cuối cùng giao luôn vai này cho Trì Hủ.
Lúc người đại diện của Trì Hủ biết được, vui đến nỗi mất ngủ cả tối. Tự nhiên có bánh ngon từ trên trời rơi xuống làm anh cao hứng không thôi. Lúc đọc kịch bản anh đã chấm vai nam hai này cho Trì Hủ nhưng vai diễn này đã sớm giao cho một lưu lượng khác. Khi ấy anh còn tiếc hận không thôi, không ngờ cuối cùng vẫn thuộc về nghệ sĩ nhà mình. Sao có thể không vui cho được.
Trì Hủ thì không vui vẻ được như người đại diện. Đối với anh nam hai hay nam ba cũng được. Anh tham gia đoàn phim này chỉ vì Tô Tinh Dã mà thôi. Tất nhiên lý do này chỉ có thể giữ trong lòng, không nên nói ra nếu không sẽ bị người đại diện Ϧóþ ૮ɦếƭ mất.