Chương 183: Phiên ngoại 18: Bố ơi, mình đi đâu thế? (1)Nháy mắt đã 5 năm qua đi, vợ chồng Vọng Tinh vẫn ngồi ở vị trí đầu của giới giải trí, bọn họ chính là huyền thoại trong giới giải trí này.
Phòng làm việc nhỏ của YLQSL bây giờ đã đào tạo ra hai Ca Vương, hai Ảnh Đế cùng với một MC nổi tiếng. Mặc dù thành công là thế nhưng cả năm người ai cũng không có ý định rời đi. Bọn họ cùng nhau thương lượng quyết định đưa phòng làm việc nâng cấp thành công ty quản lí. Công ty quản lí này lấy tên nhóm của bọn họ, còn Thẩm Vọng Tân chiếm 40% cổ phần trở thành cổ đông lớn thứ hai của công ty.
Sau khi nâng thành công ty quản lí nghệ sĩ bọn họ kí với không ít người đại diện cùng diễn viên mới. Rốt cuộc thì sáu đại cổ đông của công ty cũng đã chiếm hết nửa giang sơn của giới giải trí, tài nguyên cũng nhiều vô kể. Chỉ là công ty YLQSL của bọn họ cũng không phải dễ dàng kí hợp đồng như thế. Điều kiện đưa ra cũng rất cao, chọn người cũng suy xét trên nhiều phương diện.
Nhưng chỉ cần kí được hợp đồng phúc lợi được hưởng vô cùng hấp dẫn. Người đại diện nhất định sẽ tận lực đẩy tài nguyên giúp cho người mới. Con đường phát triển tốt có thể giúp bọn họ mở phòng làm việc riêng. Bởi vì điều kiện quá cao cho nên diễn viên được kí cũng không nhiều lắm. Nhưng mỗi một người đều rất nổi tiếng.
Tô Tinh Dã vì sinh con cho nên nghỉ ngơi cả một năm. Không ít đối thủ đã lợi dụng lúc này để tiến lên kéo cô xuống. Nhưng lúc cô thông báo trở lại tài nguyên cũng dồn dập tìm đến cửa.
Công ty Hạo Nguyệt sớm đã thuộc quyền quản lí của Tô thị. Có thể nói công ty Hạo Nguyệt bây giờ chính là tài sản thuộc quyền sở hữu của Tô Tinh Dã. Cho dù là chủ nhưng chuyện của công ty Tô Tinh Dã chưa từng phải lo lắng. Công ty được trao cho Dương Vân toàn quyền quản lí. Dương Vân chính là người đại diện kim bài, lại toàn tâm toàn ý vì Tô Tinh Dã. Vậy còn ai có thể kéo Tô Tinh Dã xuống đây?
Công ty YLQSL của Thẩm Vọng Tân và Hạo Nguyệt của Tô Tinh Dã ở giới giải trí này tựa như những ngọn núi đứng sừng sững. Hai bên đều có hai người đại diện xuất sắc là Đặng Khôn và Dương Vân. Nếu hợp lực lại cả hai liền nắm giữ nhân mạch và tài nguyên của nửa giới giải trí.
Lại nói quan hệ giữa hai bên lại là thông gia, có thể nói là cùng một nhà rồi. Trong giới giải trí này chỉ cần bọn họ vẫn ở đây, nghiễm nhiên sẽ là người ngồi trên đỉnh đỉnh kim tự tháp.
….
“A a a a a a anh trai còn có cả Tinh Tinh!!”
“Còn có cả thiếu gia! Mẹ ơi, thiếu gia cũng đẹp quá đi!!”
“ ** “
“Mọi người cẩn trọng lời nói, trước mặt trẻ nhỏ không thể nói những lời thô tục được.”
“Ài thật xin lỗi, không dám nói nữa!”
“Ha ha ha thiếu gia đứng một bên cầm giỏ xách quá là đáng yêu rồi. Đứng một bên như thế làm tôi nghĩ đến câu “cha mẹ là tình yêu đích thực, con cái chỉ là ngoài ý muốn" “
Thẩm Vọng Tân cùng Tô Tinh Dã vừa ra đến sân bay đã có không ít fan đến đón. Tuy rằng fan đến rất đông nhưng lại vô cùng có trật tự, tự động đứng hai bên mở đường cho bọn họ. Trong tay mỗi người đều là banner tiếp ứng, của Thẩm Vọng Tân cũng có mà Tô TInh Dã cũng có. Còn có cả fan CP Vọng Tinh của bọn họ.
Mấy năm gần đây cộng đồng fan CP Vọng Tinh ngày càng lớn mạnh mà trưởng thành hơn. Ở trong vòng fan cũng rất có tiếng nói và tầm ảnh hưởng nhất định.
Ba màu tiếp ứng của ba nhà xếp ngay ngắn, cực kì có trật tự. Đi phía trước một nhà ba người bọn họ là các trạm tỷ. Khoảng cách cách nhau rất xa, không có đèn flash vừa chụp vừa lui về phía sau. Ở mỗi đoạn bọn họ đi qua sẽ có fan đưa thư cho bọn họ, Tiểu Thuần và Đường Viên đi phía sau giúp bọn họ nhận thư. Fan đã đưa được thư liền nhanh chóng trở về hàng, vô cùng trật tự.
“Bên kia đang làm gì thế? Cũng hoành tráng quá"
“Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã thì phải.”
“Là bọn họ à? Khó trách fan trật tự như thế.”
“Bọn họ nổi tiếng cũng đã rất nhiều năm rồi nhỉ?”
“Chứ còn gì nữa. Tôi không theo đuổi thần tượng cũng biết bọn họ. CCTV rất thích cặp vợ chồng diễn viên này, luôn lấy bọn họ và fan của bọn họ ra để lấy ví dụ về theo đuổi thần tượng tích cực.”
Sơ Sơ xách túi nhỏ đi bên cạnh Tô Tinh Dã. Đột nhiên một phong thư màu xanh đưa đến trước mặt, cậu bé dừng lại một chút nhìn người đã đưa thư cho bé. Theo sau đó là một chuỗi “A a a a” vang lên. Chuyện này làm cho không ít trạm tỷ phía trước không khỏi mà chú ý đến phía sau này.
Mấy năm trước trạm tỷ của ba nhà vẫn như nước sông không phạm nước giếng. Tuy rằng thần tượng đã kết hôn còn có con nhưng bọn họ tác nghiệp vẫn độc duy, không việc chớ nhắc vào. Cho dù chạm mặt nhau ở hoạt động nào đó cũng không nói với nhau được mấy câu. Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, là nhà ai xuống nước trước thêm liên lạc của nhau. Cùng nhau hàn huyên rồi lại cùng nhau tiếp ứng.
Bây giờ quan hệ của ba nhà cũng vô cùng thân thiết, nhưng đường ai người đó đi như cũ. Người duy nhất có thể xuất hiện trên các tấm hình của trạm tỷ gần đây nhất chỉ có thể là Sơ Sơ. Sơ Sơ năm nay vừa qua năm tuổi, khuôn mặt nhỏ rất tuấn tú, khí chất lại không chê vào đâu được. Fan đều trở thành fan mẹ của thằng bé, vừa nhắc đến lại gọi hai tiếng bảo bối, nhóc con.
Sơ Sơ tuy chỉ vừa qua 5 tuổi một chút nhưng khí chất đã vượt trội, hông phải là kiểu dịu dàng như nước giống cha mẹ cậu nhóc. Bởi vì được ông ngoại giáo dưỡng cho nên rất giống với Tô tổng. Mọi người đều biết từ khi sinh ra cậu nhóm đã mang họ Tô, được Tô tổng bồi dưỡng để trở thành người thừa kế của Tô thị. Người làm cha mẹ như Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã không nói gì tự nhiên người ngoài cũng không có tư cách xen vào. Cho dù là họ Tô hay họ Thẩm cậu nhóm cũng là bảo bối của ba nhà.
Đây có lẽ là người đầu tiên dũng cảm gửi thư cho thằng bé. Mọi người đều đợi Sơ Sơ sẽ phản ứng như nào. Chị gái nhỏ gửi thư cho Sơ Sơ cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu nữa. Lúc này cô do dự không biết có nên thu hồi lại không. Chưa kịp làm gì thì bạn nhỏ đã nhận lấy phong thư từ tay cô.
“A a a a a nhóc con! Chị rất thích em! Siêu thích em!”
Sơ Sơ nhíu mày “Nhóc con?”
Fans trầm mặc nhủ trong lòng “Không phải tôi, tôi chỉ dám gọi thầm mà thôi"
Sơ Sơ đứng đắn mà giải thích “Em không gọi là nhóc con. Em tên là Tô Vi Sơ.”
Thẩm Vọng Tân cùng Tô Tinh Dã liếc mắt nhìn nhau, không khỏi mà bật cười.
Bởi vì chuyện này mà những hình ảnh, video của các trạm tỷ vừa xuất hiện trên Weibo đã có cả tá fan mẹ vào điên cuồng gào thét. “Lần sau không gọi nữa, không dám gọi nữa.”
….
Cơm chiều ăn ở nhà của ông bà. Bước vào cửa Sơ Sơ đã lễ phép chào cả nhà trước tiên, sau đó mới kéo em trai họ đi chơi.
“Thẩm Tự Quang, anh không thích chơi đồ hàng.”
“Vậy anh nhìn em chơi đi, em sẽ chiên trứng gà cho anh được không?” Thẩm Tự Quang năm nay mới chỉ tròn ba tuổi thích nhất là anh họ Sơ Sơ. Cậu nhóc cũng không cần anh chơi với mình, chỉ cần ngồi gần cậu nhìn cậu chơi là cậu đã thoả mãn rồi.
Sơ Sơ “....”
Sơ Sơ lấy ra một hộp đồ chơi ghép hình, sau đó ngồi bên cạnh yên lặng bắt đầu ghép hình.
“Tinh Tinh ơi.” Trên lầu xuất hiện một người phụ nữ, khuôn mặt cô vô cùng thanh tú. Nhìn thấy Tô Tinh Dã cô liền chạy vội xuống dưới.
Thẩm Vọng Trinh bất đắc dĩ nói “Chậm một chút, cẩn thận té ngã.”
“Sẽ không đâu. Em nhìn thấy thần tượng mới chạy nhanh thế mà.” Lục Tiêu Tiêu cười nói.
Thẩm Vọng Trinh nhìn Tô Tinh Dã rồi nói “Cô ấy đồng ý kết hôn với anh có lẽ chỉ vì muốn làm chị dâu em thôi.”
Lục Tiêu Tiêu bằng tuổi với Tô Tinh Dã, lúc trước khi quen Thẩm Vọng Trinh cô là fan trung thành của Tô Tinh Dã. Thật ra Thẩm Vọng Trinh chỉ nói đùa thế thôi, Thẩm Vọng Trinh cầu hôn Lục Tiêu Tiêu ba lần cô đều không đồng ý. Thẩm Vọng Trinh đã vô số lần tỏ tình cũng đã nói “Gả cho anh, em có thể làm chị dâu của thần tượng em.”
Lục Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn, nhướng mày “Anh có thể so với thần tượng của em à?”
Thẩm Vọng Trinh cưng chiều nói “Tất nhiên không thể so, anh không xứng.”
Cơm nước xong người lớn bọn họ ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, Sơ Sơ kéo Quang Quang lên lầu đến phòng luyện chữ của ông nội. Quang Quang bị anh họ kéo đi đem ánh mắt cầu cứu mẹ của mình. Nhưng ánh mắt của mẹ cậu nhóc lại không dừng trên người cậu mà là dì cậu. Quang Quang nghĩ cậu thật là một đứa trẻ đáng thương mà.
Luyện chữ còn chưa được hai tiếng, ông nội đã thả bọn họ ra. Thật ra không phải bọn họ mà là chỉ mỗi Quang Quang thôi.
Lão gia tử nhìn chữ của tôn tử mình xiên vẹo liền gọi một tiếng “Quang Quang.”
Quang Quang bĩu môi “Anh trai năm tuổi rồi, con chỉ mới ba tuổi thôi.” Cậu nhóc vừa nói vừa giơ tay miêu tả. Hai tay cậu nhóc đều dính mực nước.
“Anh trai con lúc ba tuổi viết chữ đẹp hơn con nhiều.”
“Cho nên mới là anh của con, con thích anh ấy nhất.” Quang Quang nói rồi tiến lại gần bên Sơ Sơ.
“Thẩm Tự Quang!”
Sơ Sơ buông 乃út lông, duỗi tay sờ đầu cậu nhóc “Ông nội Quang Quang còn nhỏ, từ từ dạy thằng bé. Người đừng nóng.”
Đứa cháu lớn năm tuổi lại bảo đứa cháu nhỏ ba tuổi vẫn còn nhỏ, từ từ dạy dỗ thằng bé. Lão gia tử thế mà không hơi kì lạ, đại khái đã là thói quen. Lại nói đứa cháu trai lớn này diện mạo bảy phần giống Tinh Tinh, ba phần giống với Thẩm Vọng Tân. Nhưng tính tình này lại mười phần giống với thông gia.
….
Tô Tinh Dã tắm rửa xong đi ra liền nhìn thấy Thẩm Vọng Tân đang xem điện thoại, cô vừa lau tóc vừa hỏi “Anh đang xem cái gì thế?”
Thẩm Vọng Tân duỗi tay ôm cô vào иgự¢, một tay nhận lấy khăn lông từ cô đem điện thoại sang cho cô xem. Anh nhẹ nhàng lau tóc cho cô “Anh Đặng vừa gửi cho anh thông tin của một chương trình giải trí mới. Chính là chương trình lúc trước chúng ta từng xem, ba sẽ mang mấy đứa nhỏ đi chơi.”
Tô Tinh Dã mở văn bản kia lên xem nói “Quý này muốn mời anh và Sơ Sơ sao?”
“Đúng, chỉ là anh vẫn đang xem xét coi có muốn đi hay không.”
Tô Tinh Dã buông điện thoại xuống, xoay người lại nói với anh “Em nghĩ có thể đó, khá tốt.”
“Tốt như thế nào?”
Tô Tinh Dã nghĩ một lúc nói “Chương trình này quay vào kì nghỉ hè, Sơ Sơ có thời gian rảnh để tham gia. Hơn nữa bạn bè của thằng bé quá ít, mỗi quý đều có năm cặp cha con đến hẳn là có thể giúp thằng bé kết thêm nhiều bạn tốt.”
Đôi khi Tô Tinh Dã cảm thấy Sơ Sơ không giống như một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi. Mỗi ngày đều đúng giờ rời giường. Sáng sớm còn theo Thẩm Vọng Tân đi ra ngoài chạy bộ một tiếng đồng hồ, trở về tắm rửa rồi lại ăn cơm sáng sau đó đi nhà trẻ. Giáo viên mầm non nói thằng bé ở nhà trẻ cũng không giống như những đứa trẻ khác, không tụ tập cùng với các bạn nhỏ khác chơi đùa. Cậu nhóc luôn ngồi yên lặng chơi xếp gỗ, thường xuyên xếp thành đủ loại kiểu dáng.
Thật ra cũng không kì quái bởi vì cậu nhóc ở nhà cũng thế. Cậu nhóc từ nhỏ đã thích các trò chơi ghép hình, xếp gỗ, lego. Ở nhà có rất nhiều bộ xếp hình, lego đã được cậu nhóc tự mình ghép xong. Ở nhà chỉ cần cho cậu nhóc một bộ xếp hình hay mô hình lego cậu nhóc có thể mân mê nó vài giờ đồng hồ.
Tô Tinh Dã duỗi tay ôm lấy cổ anh hỏi “Anh nói xem"
Thẩm Vọng Tân duỗi tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô nói “Anh nghe theo ý vợ anh, chuyện này sáng mai chúng ta lại nói với Sơ Sơ sau. Em cũng biết mà, Sơ Sơ từ nhỏ đã rất có chủ kiến. Có tham gia hay không quyền quyết định thuộc về thằng bé.”
Tô Tinh Dã gật đầu, cô cũng nghĩ như thế. Chỉ là cái tay đang ôm lấy eo cô bắt đầu không thành thật. Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt quen thuộc, vành tai đã phiếm hồng “Em có thể …. “
Thẩm Vọng Tân đỡ sau gáy cô, bàn tay hơi dùng sức ấn cô hướng về phía mình, môi mỏng bao trùm lên, nuốt hết những lời cô muốn nói xuống..
Hai người đã ở chung với nhau được mấy năm, đối với chuyện này vô cùng quen thuộc. Nhiệt độ trong phòng ngủ dần dần tăng lên, hô hấp nóng bỏng.
Sắp đến giai đoạn cuối cùng Tô Tinh Dã ôm chặt lấy cái eo rắn chắc của Thẩm Vọng Tân, không muốn anh đi ra ngoài.
Giọng nói Thẩm Vọng Tân khàn khàn “Tinh Tinh … buông ra ….”
Tô Tinh Dã không chỉ không nghe theo, mà còn ôm rất chặt. Thẩm Vọng Tân không kịp rút về, trong phút chốc đã tước νũ кнí đầu hàng.
Hô hấp thật lâu mới có thể bình thường trở lại, mồ hôi đổ đầm đìa. Anh trầm giọng “Tinh Tinh"
Tô Tinh Dã rúc vào bên cạnh anh, nâng khuôn mặt anh lên. Cô rất nghiêm túc hỏi anh “Anh nói Sơ Sơ của chúng ta có đẹp không?:
Thẩm Vọng Tân vuốt ve tóc cô “Tất nhiên là đẹp rồi.” Những lời này thật sự không phải là khoe khoang, Sơ Sơ thật sự là rất đẹp.
“Sơ Sơ đẹp như vậy chứng minh gen của chúng ta rất tốt. Tốt như vậy lại không thêm mấy đứa trẻ nữa không phải rất đáng tiếc sao?” Cô chớp chớp mắt nhìn anh.
Thẩm Vọng Tân bật cười “Cái này là em thấy Sơ Sơ đẹp cho nên muốn đứa thứ hai à?”
“Cũng không khác là bao, còn không phải là muốn hưởng chút tí giá trị nhan sắc của anh sao?” Sơ Sơ bảy phần giống cô, ba phần giống anh. Cô nghĩ bảo bảo tiếp theo của bọn họ có thể bảy phần giống anh, ba phần giống cô.
Cô thấy anh không nói lời nào nên cố ý nói “Hay là anh lo lắng chúng ta nuôi không nổi hai đứa trẻ?”
Thẩm Vọng Tân hôn cô nói “Nói bậy, sao lại nuôi không nổi? Mặc kệ sinh bao nhiêu đều có thể nuôi nổi.”
Tô Tinh Dã cười “Vậy tốt, chúng ta muốn có đứa thứ hai.”
“Được.”
“Thẩm Vọng Tân, em yêu anh, thật sự rất yêu anh" Cô cọ đầu vào cổ anh.
Thẩm Vọng Tân dịu dàng nói “Anh cũng rất yêu em, vô cùng yêu em.”