Chương 109: Nhạy cảmThẩm Vọng Tân nhìn xung quanh một vòng bài trí trong phòng, nói: “Trang trí bừa thôi.”
Tô Tinh Dã lấy đũa chọc sợi mì, rũ mắt nhìn xuống, hỏi: “Ai trang trí vậy?”
Thẩm Vọng Tân ngẩn ra, sau đó mắt chợt hiện lên ý cười như hiểu thấu tất cả, anh hắng giọng, đáp lời: “Anh còn chưa bỏ giấm cho em mà nhỉ.”
“Hở?” Tô Tinh Dã ngẩng đầu nhìn anh.
“Ừm… Em có ngửi thấy mùi giấm không?” Thẩm Vọng Tân hỏi tiếp.
Động tác chọc mì của Tô Tinh Dã ngừng lại, ngay lập tức hiểu ý của anh. Cô trề môi không đáp lời, cúi đầu ăn mì. Mì còn chưa gắp tới miệng, đầu đã bị người nọ vỗ nhẹ. Cô bực bội liếc nhìn anh.Nhưng mà đối với Thẩm Vọng Tân chẳng có sức sát thương chút nào, thậm chí anh càng xoa đầu cô mạnh hơn. Tô Tinh Dã đưa tay lên tóm lấy tay anh, vừa hay nghe anh nói: “Bạn cùng nhóm trang trí cho.”
Trước khi anh Thừa rời công ty, năm người bọn họ vẫn luôn ở trong chung cư nhân viên của công ty. Sau này nhóm anh Thừa kết thúc hợp đồng với công ty, sau đó dọn khỏi đi, chỉ còn lại mỗi mình anh ở lại chung cư đó. Công ty đương nhiên không để một mình anh ở phòng năm người được. Anh vốn cũng có nhà riêng, vậy là dứt khoát chuyển ra luôn. Sau khi anh dọn ra đây, mấy người bọn họ xung phong nhận việc giúp anh. Dọn dẹp trang trí xong thì thành như này. So với trước kia đúng thật là ấm cúng hơn nhiều.
Động tác của Tô Tinh Dã dừng hẳn lại. Cô đương nhiên biết chuyện bạn cùng nhóm của Thẩm Vọng Tân. Đây cũng không phải lần đầu tiên anh nhắc đến. Thế là khoé miệng cong lên muốn cười, nhưng phải cực lực nén xuống. Nhất thời có loại cảm giác muốn cười mà phải nhịn.
Thẩm Vọng Tân cảm thấy dáng vẻ này của cô đáng yêu vô cùng. Nụ cười trên khoé môi lan rộng ra, “Muốn cười thì cười, không cần nhịn đâu.”
Tô Tinh Dã gục gặc đầu, nhướn đuôi mày, “Ừ thì… trang trí khá là đẹp.” Đẹp tới mức khiến cô lần đầu nhìn thầy còn tưởng là do cô gái nào trang trí,
Thẩm Vọng Tân cười nhẹ, mấy người bạn này của anh người nào người nấy đều khó khiến người khác tin rằng họ thích phong cách kiểu như này. Nhưng đích thực lại là như vậy. Nhìn lông mày cô không còn chau lại nữa, tâm trạng anh cũng vui vẻ theo. Anh giơ taysờ má cô, “Ăn mì đi.”
“Vâng.”
Sau khi ăn xong, Thẩm Vọng Tân vào bếp rửa bát, Tô Tinh Dã ôm gối tựa trên sofa xem phim. Thẩm Vọng Tân dọn dẹp xong, đi ra thấy trên ti vi chiếu một phân đoạn quen thuộc, cười bảo: “Em không thấy nhàm chán à?”
Tô Tinh Dã nhìn anh nở nụ cười rạng rỡ, “Không đâu, phim của anh em xem cả ngày không chán.”
Thẩm Vọng Tân ngồi xuống, Tô Tinh Dã cũng thuận đà dựa vào người anh, lắng nghe tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ, cả người thoải mái rúc trong lòng anh. Nhớ lại hai ngày trước, dù nắng gió, mưa rơi, tuyết đổ bọn họ vẫn phẩn ra ngoài quay phim. Đối lập hoàn toàn với lúc này, thật là hạnh phúc.Bàn tay nho nhỏ của cô luồn vào lòng bàn tay ấm áp của anh, giọng nói đầy mãn nguyện, “Cảm giác trời đổ mưa mà không cần đi làm thật thích.”
Nghe xong lời cô nói, cúi đầu hôn lên trán cô, ừm, thật thích.
Buổi sáng Tô Tinh Dã thức giấc sớm, sau khi tỉnh hai người lại còn lăn lộn một hồi. Giờ rúc trong lòng anh làm ổ, hai người vừa xem vừa thủ thỉ trò chuyện, nói qua đáp lại thoáng chốc đã buồn ngủ.
Thẩm Vọng Tân nói xong đợi mãi không thấy cô đáp lời, nghiêng đầu nhìn mới phát hiện người nằm trong lòng đã ngủ tự bao giờ. Trên gương mặt nhỏ, trắng ngần toát lên vẻ mỏi mệt. Anh đau lòng, nhẹ nhàng vuốt má cô. Buổi sớm, đúng thật là anh ngang ngược, không tiết chế mình. Vốn định bế cô lên lầu ngủ, nhưng anh vừa mới cử động, người trong lòng cất tiếng làu bàu không thoải mái. Sợ đánh thức cô, vậy là đành từ bỏ ý định bế cô lên tầng. Vươn tay với lấy tấm chăn phủ lông đắp lên cho cô, sau đó chỉnh nhiệt độ phòng khách thành nhiệt độ cao.
Mưa rơi rất lâu mới tạnh dần, tiếng điện thoại của Thẩm Vọng Tân bất ngờ reo lên. Còn may là anh quen để chế độ rung nên Tô Tinh Dã đang gối trên đùi anh không bị tiếng chuông đánh thức. Nhìn màn hình hiển thị xong, anh lập tức nghe máy.
“Anh, anh quay phim xong rồi đúng không?” Giọng nói hứng khởi của Lương Đằng truyền từ đầu dây bên kia tới.
Thẩm Vọng Tân đè giọng xuống thật thấp, “Ừ, hôm qua vừa quay xong.”
“Vậy tối nay anh rảnh không, đã lâu anh em mình không ăn cơm cùng nhau rồi.”
“Đúng đấy, Vọng Tân, buổi tối ăn cùng bữa cơm nhé?” Giọng Vưu Nhất Thừa vọng tới, “Còn có bọn Kỷ Tiềm, Dị Tây nữa.”
Khoé miệng Thẩm Vọng Tân cong lên, nghĩ một lát liền đồng ý, “Được, vừa hay tối nay giới thiệu một người cho mấy cậu làm quen.”
“Í? Người nào cơ?” Lương Đằng hứng thú bừng bừng hỏi.
“Tối nay khắc biết.”
Tô Tinh Dã mơ màng tỉnh giấc, loáng tháng nghe thấy Thẩm Vọng Tân đang nói chuyện. Thẩm Vọng Tân vừa mới chào tạm biệt với Lương Đằng bên kia xong, quay sang đã thấyngười nằm trong lòng cựa quậy muốn tỉnh. Anh cúi đầu, ánh mắt ấm áp nhìn cô, “Tỉnh rồi à?”
Trước khi bị Thẩm Vọng Tân cúp ngang, Lương Đằng ở bên này loáng thoáng nghe thấy giọng nói dịu dàng hỏi “Tỉnh rồi à?” đó. Thế là cúp điện thoại nguyên nửa ngày, cậu ta vẫn ngồi ngây ra, không phản ứng gì. Vưu Nhất Thừa nhìn cậu ta ngây ra, vẻ mặt nghiêm trọng liền đẩy cậu ta một cái, “Ngẩn ngơ gì đấy?”
“Anh Thừa… Anh Thừa…” Cậu ta nói lắp ba lắp bắp.
Bộ dạng của cậu ta làm Vưu Nhất Thừa sợ gần ૮ɦếƭ, “Cậu làm sao đấy?”
“Em… cái đó… bên anh ấy hình như có người.”
Vương Nhất Thừa cười bó tay, “Có người thì có người thôi, làm gì mà phải kinh hồn bạt vía như thế?”
Lương Đằng ý thức được bản thân nói không rõ ràng, vội sửa lời, kể: “Lúc cúp điện thoại em nghe thấy anh ở đầu kia hỏi “Em tỉnh rồi à?” Là chất giọng vô cùng dịu dàng và cưng chiều ấy, anh hiểu không? Hơn nữa anh còn nói muốn giới thiệu một người với chúng ta nữa.”
Nghe thế, Vương Nhất Thừa ngồi thẳng người dậy, “Cậu chắc chắn mình không nghe nhầm chứ?”
Lương Đằng mặt mũi nghiêm túc, “Tuyệt đối không nhầm, em thề luôn.”
***
Thẩm Vọng Tân đặt máy sang một bên, đưa tay vuốt tóc cô, “Ngủ ngon chứ?”
Tô Tinh Dã hơi xoay người, một tay ôm lấy eo anh, vùi mặt vào bụng của anh, hạnh phúc gật đầu, đáp một tiếng “ừm”. Bản thân cô cũng không ý thức được là, lúc gật, cái đầu nhỏ cọ vào phần bụng dưới của anh.
Mắt Thẩm Vọng Tân dần dần tối sầm lại, nhưng nghĩ sáng sớm nay đã không kiềm chế, anh lại nhắm mắt, kìm nén bản thân. May là Tô Tinh Dã sực nhớ ra cái gì, xoay người ngồi dậy, hỏi anh: “Có phải em ngủ lâu lắm rồi không?”
Thẩm Vọng Tân liếc mắt nhìn giờ hiển thị trên màn hình điện thoại, trả lời cô: “Cũng bình thường, mới ngủ hơn 3 tiếng.”
Cô ngủ hơn 3 tiếng rồi? Nói cách khác cô gối lên người anh ngủ hơn 3 tiếng?Nhìn xuống đùi anh, cô vô thức giơ tay ra xoa xoa, “Em gối lên anh lâu vậy, chân anh chắc tê cứng luôn hả?”
Gần như ngay lúc cô đưa tay xoa đùi của anh, Thẩm Vọng Tân bật ra tiếng rên nhẹ làm Tô Tinh Dã sợ mất hồn mất vía. Suy nghĩ đầu tiên bật ra là chân anh tê rồi, cô xoa làm anh thấy đau. Cô không khỏi luống cuống, cũng không dám động chạm gì nữa, “Em… Em xoa làm anh đau à?”
Thẩm Vọng Tân trông vẻ mặt vô cùng lo lắng treo trên khuôn mặt cô, hắng giọng, lắc đầu, trầm giọng an ủi: “Không có, chân không sao cả, đừng lo.”
Tô Tinh Dã nghe vậy, đầu lóe lên trong chớp mắt, chậm chạp đoán ra rốt cuộc nguyên nhân là sao. Đoán ra xong, hai má đỏ phừng vì xấu hổ.
Thẩm Vọng tân thấy hai má ửng đỏ của cô, liền biết ngay là cô hiểu ra rồi, tay đưa lên nhẹ xoa đầu cô, “Lát nữa ra ngoài ăn cơm với anh nhé.”
“Hửm?” Đôi mắt cô sáng rực lên, “Đi đâu ăn vậy ạ?”
Thẩm Vọng Tân cười mỉm, “Ừm, đi chuẩn bị trước đã, đợi anh đưa em qua đó liền biết.”
Tô Tinh Dã bĩu môi giận dỗi, “Thần bí như vậy hả?”
Thẩm Vọng Tân khẽ véo mũi cô, “Đúng rồi đấy.”
Tô Tinh Dã bị câu “Đúng rồi đấy” của anh chọc ngứa ngáy tâm can, cô lao đến hôn anh một cái, sau đó giang rộng cánh tay, “Anh bế em lên đi.”
Thẩm Vọng Tân bế ngang cô đi lên tầng.
Quay về phòng của Thẩm Vọng Tân, cô mới nhận ra một điều. Đó là cô chỉ có một bộ quần áo, là cái bộ tối qua mặc trong buổi tiệc đóng máy. Dù đã giặt xong rồi, nhưng vẫn chưa khô, bèn hỏi anh: “Em không có quần áo để mặc, mặc tạm của anh được không?”
Thẩm Vọng Tân cười, “Được, em muốn mặc bộ nào cũng được.”
Với cô mà nói thì bộ quần áo nào của Thẩm Vọng Tân cũng rộng như nhau, nhưng mùa đông mặc quần áo rộng rãi chút cũng không làm sao. Vậy là cô đứng trước tủ quần áo của anh nghiêm túc chọn lựa. Cuối cùng chọn được một chiếc quần tây màu đen và một chiếc áo phao lông vũ cũng màu đen.Chiếc quần tây này anh mặc thì chỉ kéo đến hông, nhưng Tô Tinh Dã mặc vào lại kéo lên tận eo, mà kéo đến eo trông vẫn dài. Cô dứt khoát xắn ống quần lên hai lần. Thẩm Vọng Tân giúp cô sơ vin áo giữ nhiệt vào trong quần tây, còn đích thân giúp cô kéo khoá quần, cài cúc quần. Vì eo cô quá nhỏ nên cuối cùng đeo thắt lưng cho cô luôn.
Thẩm Vọng Tân thản nhiên làm hết một loạt, còn Tô Tinh Dã lại ngượng chín mặt. Cô cảm giác bản thân đúng là mẫn cảm quá mức. Anh chỉ ᴆụng chạm một chút, cô đã nhạy cảm như vậy rồi.
Thẩm Vọng Tân đeo xong thắt lưng, trùm một lớp áo len cho cô xong, lại mặc cho cô thêm áo phao lông vũ bên ngoài. Chiếc áo phao này mặc trên người anh chỉ ngang người, nhưng ở trên người cô liền biến thành loại áo phao dáng dài.
Mặc xong xuôi, Thẩm Vọng Tân đẩy cô tới trước gương ngắm thử. Bộ quần áo rộng thùng thình là vậy mà mặc trên người cô trông không quá cồng kềnh. Quần áo thùng thình ngược lại còn tôn lên dáng người thon thả nhỏ xinh của cô. Tô Tinh Dã xoay một vòng trước gương, vừa lòng đẹp ý khen: “Đẹp quá đi mất.”
Nhìn người trước mặt đang mặc đồ của mình, Thẩm Vọng Tân kéo cô lại, hôn một hồi, giọng hơi khàn đáp, “Ừm, đẹp lắm.”
Hai người chuẩn bị xong mới cùng nhau ra ngoài. Ngoài trời lúc này đã sẩm tối. Bước ra khỏi thang máy, gió bấc phả thẳng vào mặt. Ra tới tiền sảnh, cô bị Thẩm Vọng Tân bọc kín như bưng, không chỉ đội mũ len, còn trùm cả mũ áo khoác lông lên. Hai dây của mũ áo khoác cũng bị anh buộc chặt lại, thêm cả khẩu trang lót lông bên trong. Một tay đút trong túi áo khoác, tay kia nằm gọn trong lòng bàn tay ấm áp của anh.