Chương 107: Cởi không được
Quách Trung Minh hô đóng máy xong, cả tổ làm phim đang im lặng, trong phút chốc huyên náo hẳn lên.
Thẩm Vọng Tân tách khỏi môi cô, giọng như cảm thán: “Đóng máy vui vẻ.”
Tô Tinh Dã cắn đôi môi vẫn ươn ướt, đáp lời: “Đóng máy vui vẻ.”
“Mau đến đây, chụp ảnh, chụp ảnh nào!” Quách Trung Minh lại giơ loa lên kêu.
Đợi chụp xong tấm ảnh tập thể liền tới phần chụp ảnh cá nhân, sau đó diễn viên bọn họ mới đi tẩy trang thay đồ. Vì đây là phân cảnh cuối cùng trước khi đóng máy nên cả toàn bộ diễn viên chính trong đoàn chỉ còn lại hai người họ. Hơn nữa còn vì nguyên nhân cảnh đóng máy bổ sung nên nhân viên công tác bọn họ đều cực kì bận rộn. Trong phòng hoá trang chẳng có một ai.
Tô Tinh Dã giơ tay xoa Ϧóþ sau gáy, “Cuối cùng cũng đóng máy rồi…”
Chưa dứt lời, đằng sau đột nhiên vang lên tiếng cửa đóng “cạch” một cái. Cô hoảng hốt, vô thức quay đầu lại nhìn,
Ánh mắt của Thẩm Vọng Tân lúc này sâu như hồ nước lặng, “Em mặc bộ này nhìn rất đẹp.”
Tô Tinh Dã cười, “Nói thật… Bộ trên người anh cũng rất đẹp… Ưm”
Còn chưa kịp nói xong thì nụ hôn nồng cháy của người đàn ông đã áp xuống môi, những lời chưa kịp thốt ra đều bị nuốt hết xuống bụng.
Nụ hôn lần này không giống nụ hôn vừa rồi - chỉ đơn giản môi chạm môi, mà cạy mở miệng để tiến vào trong, môi lưỡi dây dưa, quấn quýt triền miên. Tô Tinh Dã lại một lần nữa bị hôn tới mức thở hổn hển. Cô giơ tay khẽ đẩy người trước mặt mình, nhưng người ta chỉ mới lùi người lại chưa nổi một giây đã lại sáp lại gần.
“Em…”Khoé mắt Tô Tinh Dã vì nụ hôn của anh mà ửng hồng. Triền miên mãi một lúc lâu, mãi đến khi ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa nhỏ, ngập ngừng. Giọng Đường Viên vọng vào, “Anh Thẩm, đạo diễn vừa mới bảo, lát nữa 9 giờ sẽ tới nhà hàng Hồng Thiện ăn cơm mừng đóng máy.”
Sau khi nghe tiếng của Đường Viên, Thẩm Vọng Tân mới buông cô ra. Còn Tô Tinh Dã lúc này mới hồi lại sức.
Thẩm Vọng Tân quay đầu, giọng còn hơi khàn khàn, “Ừ, anh biết rồi.”
“À, vậy được rồi.” Đường Viên đáp lại.
Tô Tinh Dã cảm giác trên môi vẫn còn cảm giác đau tê tê, lại nghĩ lát nữa phải tham gia tiệc mừng đóng máy, cô nhỏ giọng trách anh: “Tại anh đấy, môi em thể nào cũng sưng lên rồi.”
Thẩm Vọng Tân giơ tay chạm nhẹ môi cô, nói: “Không sưng, chỉ hơi hồng thôi.”
Tô Tinh Dã còn lâu mới tin lời anh, nhớ ra sau lưng mình là gương trang điểm liền quay đầu tự nhìn. Cũng không sưng lắm thật, nhưng mà hồng rực lên rồi. Cô liếc nhìn anh qua gương, “Dù sao cũng là tại anh.”
Thẩm Vọng Tân đỡ eo cô, kéo người quay lại, đôi mắt ấm áp thoáng hiện ý cười, “Ừ, tại anh, tại anh cả.”
Tô Tinh Dã phồng má, đưa tay đẩy anh một cái, “Mau tẩy trang và thay đồ thôi.”
Bàn tay Thẩm Vọng Tân đang ôm lấy vòng eo thon của cô hơi dùng sức, kéo cô từ phía gương trang điểm về phìa mình.
Đợi hai người tẩy trang và thay xong đồ của mình, Đường Viên và Tiểu Thuân mới đi vào bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Trước khi tới tham gia tiệc mừng đóng máy, Quách Trung Minh nhắc mọi người đăng bài công bố phim đã đóng máy. Những tấm ảnh lúc trước họ chụp đều ở trong nhóm thành viên chủ chốt của bộ “La Phu Truyện”, Tô Tinh Dã không đăng chúng mà chọn tấm Thẩm Vọng Tân gửi riêng cho cô.
Thế là ngay tối đó, hai con người vốn vạn năm không đăng tus lại đăng bài cùng lúc. Ảnh đính kèm vẻn vẹn chỉ có hai tấm. Một tấm là bức ảnh hai người chụp chung cùng đoàn làm phim, tấm còn lại là hình hai người mặc hỉ phục, mỗi người cầm một bó hoa tươi trên tay.
Tô Tinh Dã S: Đóng máy, La Phu.YLQLS - Thẩm Vọng Tân: Đóng máy, Ngô Việt.
Bên dưới bài đăng Weibo, fans CP và fans ONLY hai nhà ào vào để lại lời chúc mừng hai người đóng máy bộ phim thành công, cả một loạt comment đều là lời ca ngợi lên tận mây xanh. Chúc mừng bộ phim đóng máy xong, các fans liền quay sang tung hô thần tượng nhà mình, khắp chốn vui vẻ ăn mừng, lời lẽ comment đều bay bổng hệt như văn mẫu chọn lọc. Hai tấm ảnh đính kèm, một tấm là ảnh chụp chung cùng nhau, một tấm là ảnh chụp riêng từng người! Lại còn mặc hỉ phục! Đậu! Nhìn sướng cả mắt!
***
Trước khi đóng máy đã có nhiều diễn viên chính rời đoàn làm phim, nhưng tiệc mừng đóng máy lần này được tổ chức ở Bắc Kinh mà phần lớn mọi người vẫn còn ở đây nên buổi tiệc mừng hôm nay hầu hết diễn viên tới dự đông đủ. Không khí bữa tiệc này vô cùng “high” khiến Tô Tinh Dã trước giờ chưa từng uống rượu cũng uống chút rượu trái cây cùng mọi người. Thẩm Vọng Tân nhìn cô bê cốc uống rượu trái cây, mặt cũng toát lên vẻ hạnh phúc nên cũng không ngăn cô. Dù sao anh cũng ngồi đây, sẽ không để xảy ra chuyện gì được.
Thẩm Vọng Tân sau đó cũng bị các diễn viên khác kéo tới chỗ đạo diễn cùng uống rượu. Trước khi bị kéo đi, anh còn căn dặn Tô Tinh Dã. “Uống hết cốc này thì không được uống nữa, biết chưa?”
Tô Tinh Dã nhấp một ngụm rượu trái cây ngòn ngọt, ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”
Lát sau, Lương Khởi Vũ thấy cốc của Tô Tinh Dã sắp hết, định rót thêm cho cô cốc nữa. Tô Tinh Dã hơi chếnh choáng, che cốc rượu lại, giơ một ngón lên, “Chỉ được uống một cốc thôi.”
“Ồ? Nghe lời vậy cơ à?” Lương Khởi Vũ dùng giọng điệu trêu đùa hỏi.
Nếu Tô Tinh Dã chưa say, cô nhất định sẽ không tiếp kiểu câu hỏi trắng trợn như này, “Ừm, phải.”
Lương Khởi Vũ nhìn động tác nhướn mày của cô, cười không ngừng nổi, lại cầm chai rượu hoa quả vàng óng lên lắc lắc, tiếp tục dụ dỗ: “Ngọt lắm, không muốn uống thật hả?”
Tầm mắt Tô Tinh Dã mơ mơ màng màng hướng về phía chai rượu quả, đôi môi hồng hồng khẽ mím, liếc nhìn Thẩm Vọng Tân đang ngồi phía xa xa, “Nhưng mà…”Lương Khởi Vũ suỵt một tiếng, “Tôi không bảo anh ấy, Chi Phỉ cũng không nói, anh ấy sẽ không biết đâu.”
Triệu Chi Phỉ loáng thoáng nghe thấy tên mình, tay bưng ly rượu gật đầu, “Không nói, không nói.”
Dưới sự dụ dỗ của hai người lại thêm hương thơm mê hoặc của rượu trái cây, Tô Tinh Dã ném luôn lời hứa với Thẩm Vọng Tân ra sau đầu.
Đợi tới khi Thẩm Vọng Tân phát hiện ra, Tô Tinh Dã đã bị Lương Khởi Vũ và Triệu Chi Phỉ chuốc say mềm người, chẳng thèm để ý đến hình tượng, nằm bò ra bàn ăn, đầu gối lên cánh tay, tay kia vẫn đang cầm ly rượu.
Lương Khởi Vũ vẫn chưa say lắm, thấy Thẩm Vọng Tâm đi tới liền bảo với anh: “Anh Thẩm, anh Thẩm, vị này nhà anh tửu lượng kém quá, cô ấy uống say rồi này.”
Thẩm Vọng Tân bất đắc dĩ, cũng chẳng ngạc nhiên tại sao Lương Khởi Vũ biết được mối quan hệ của hai người, thậm chí còn hiểu rõ. Thật ra trong đoàn làm phim có không ít người trong lòng tỏ tường chuyện của anh và cô, chẳng qua mọi người không nói ra thôi, cũng sẽ không truyền ra bên ngoài.
May là đúng lúc buổi tiệc mừng của bọn họ cũng gần tàn. Mấy người ngồi ở dãy ghế lô hầu như chẳng ai còn tỉnh táo, say bí tỉ hết lượt, được trợ lý nhà mình đến đón về.
Lúc Tiểu Thuần đến đón Tô Tinh Dã, cô đang treo cả người mình trên người Thẩm Vọng Tân. Thấy Tô Tinh Dã say như vậy, Tiểu Thuần còn định là tối nay sẽ nghỉ lại chung cư của Tô Tinh Dã để chăm sóc cô. Nhưng tiếc là Tô Tinh Dã nằng nặc từ chối đi cùng với cô ấy.
Tô Tinh Dã bám chặt lấy Thẩm Vọng Tân, miệng liên tục lẩm bẩm: “Tôi không muốn… Tôi muốn về nhà cùng anh trai…”
Anh trai!??
Tiểu Thuần: “???”
Đường Viên im lặng đứng một bên, khoé miệng vểnh lên.
“Chị Tinh Dã?” Tiểu Thuần vươn tay muốn đỡ lấy cô.
Tô Tinh Dã ra sức trốn sau Thẩm Vọng Tân, cô bám chặt lấy áo anh, giọng như sắp khóc, “... Em muốn về cùng anh cơ.”
Thẩm Vọng Tân nghe giọng cô như vậy liền đầu hàng, cúi đầu hôn lên trán cô, bảo với Tiểu Thuần: “Tiểu Thuần, hôm nay phiền em đi một chuyến tốn công vô ích rồi.”Tiểu Thuần nhìn thần tượng nhà mình giở trò vô lại, sống ૮ɦếƭ muốn ở trong vòng tay người ngoài mà khóc không ra nước mắt, giằng co lâu như vậy cũng không làm chị ấy tỉnh rượu. Thật là, ngay từ đầu dứt khoát không bảo cô đến đón luôn cho xong, đừng để cô đường đường là một fan ONLY phải chứng kiến cảnh kiểu này chứ. Quả là tàn nhẫn mà!!!
Thế là Tiểu Thuần chỉ đành nhìn Tô Tinh Dã được Thẩm Vọng Tân ôm lên xe bảo mẫu của anh ấy. Trước khi đi, Đường Viên còn vẫy tay với cô ấy: “Tiểu Thuần à, hôm khác mời cô uống trà chiều sau nhé.”
Tiểu Thuần nhìn chiếc xe phóng ✓út ra ngoài, tim cũng muốn đổ bệnh luôn! Tàn nhẫn! Thật quá là tàn nhẫn mà!!
***
Đường Viên đưa hai người về thẳng hầm giữ xe trong tiểu khu của Thẩm Vọng Tân.
Đêm muộn, trong tiểu khu chẳng có lấy một bóng người, Thẩm Vọng Tân đắp áo khoác lên người Tô Tinh Dã, ôm cô xuống xe, sau đó quay qua nói với Đường Viên: “Hôm nay em vất vả rồi, đi đường cẩn thận nhé.”
Đường Viên vâng dạ hai tiếng, tận mắt nhìn hai người họ bước vào thang máy rồi mới lái xe rời đi.
Sau khi vào phòng, Thẩm Vọng Tân đặt tạm Tô Tinh Dã nằm xuống sofa, lục ᴆục tìm mật ong trong nhà để pha nước mật ong cho cô uống.
Trước khi đi pha nước mật ong, Thẩm Vọng Tân mở điều hoà, không bao lâu sau cả phòng khách ấm áp hẳn lên. Cô nàng Tô Tinh Dã đang say bí tỉ cũng bị không khí ấm sực làm tỉnh giấc. Cô cảm thấy hơi khó chịu liền kéo áo khoác trên người xuống. Chẳng hiểu sao, rõ ràng cô đã ϲởí áօ khoác rồi mà vẫn thấy rất nóng. Vì thế lại tiếp tục kéo áo, bấy giờ mới phát hiện điều không đúng. Sao cô lại có tận hai cái áo khác??
Thẩm Vọng Tân bưng cốc nước mật ong đã khuấy đều đi ra, liền nhìn thấy ngay cô nàng vốn đang nằm trên sofa giờ đang ngồi ngay ngắn. Đầu gà gật, ngón tay mảnh khảnh đang loay hoay với cúc áo khoác trên người, nhưng dù thế nào cũng không cởi ra được, phụng phịu như sắp khóc đến nơi. Dường như cô loáng thoáng nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn anh, giọng vô cùng tội nghiệp, “... Em không cởi được... hức...”Hai gò má căng mịn đỏ ửng lên vì uống say. Hẳn là vì nóng quá mà trên trán rịn một lớp mồ hôi mỏng. Hai đôi mắt xinh đẹp lúc này ngậm nước, mơ màng nhìn anh, môi đỏ hồng hết mở lại đóng, nói giọng vừa nũng nịu vừa ấm ức.
Yết hầu gợi cảm của anh di chuyển lên xuống, mãi đến khi Tô Tinh Dã tiếp tục oán giận “không cởi được” lần nữa, anh mới phản ứng lại, sải từng bước lớn tới bên cô. Anh cầm bàn tay nhỏ bé nóng rực của cô lên, áp môi xuống hôn nhẹ, giọng nói dịu dàng hơi khàn, “Không được cởi, cẩn thận không cảm lạnh đấy.”
Tô Tinh Dã thấy không thoải mái, muốn rút tay mình ra, “...Nóng.”
“Ngoan nào.”
“Không muốn… nóng.” Tô Tinh Dã thấy nước rất nóng, mà anh không chịu hiểu cho mình, nước mắt nói rơi liền rơi.
Cô khóc như thế, Thẩm Vọng Tân lập tức buông lúng túng buông giáp đầu hàng. Cô gái nhỏ này bình thường trừ lúc quay phim ra, rất hiếm khi thật sự rơi nước mắt. Ba lần anh nhìn thấy cô khóc đều là vì người nhà cả, sau này khóc giống vậy cũng chỉ có lúc… Khụ khụ…
Thẩm Vọng Tân thấy nước mắt cô không ngừng rơi xuống, suy nghĩ lập tức bị cắt ngang, vừa dỗ cô “được rồi được rồi”, vừa giúp cô cởi chiếc áo măng tô trên người. Cởi xong thuận tiện tăng điều hoà trong phòng khách lên mấy độ. Anh ngồi xuống ghế sofa, để cô dựa lưng vào người mình, đưa cốc nước mật ong kề lên miệng cô, “Ngoan, uống đi nào.”
Tô Tinh Dã di chuyển môi tránh đi, lầu bầu: “Cái gì đây?”
“Nước mật ong, giúp giải rượu.”
Tô Tinh Dã mím chặt môi, không hó hé lời nào.
Thẩm Vọng Tân bật cười, dỗ dành cô: “Có vị ngọt đấy, rất ngọt.”
Nghe anh nói thế, Tô Tinh Dã bấy giờ mới ngoan ngõan há miệng, từng ngụm từng ngụm nhỏ uống hết nước mật ong anh bón cho. Sau khi uống xong còn thoả mãn liếm môi, “Ừm, ngọt lắm.”