Chiến Hồn Điện khắp nơi đều có võ giả Đại Hán vào ở, qua hơn mười ngày sắp xếp, mỗi thế lực đều đã có nơi thuộc về mình.
Chiến Hồn Điện vốn có mấy nghìn đệ tử đóng trong một vùng rộng lớn, không gian bên trong dùng để sắp xếp chỗ ở cho các võ giả Đại Hán thì không thành vấn đề.
Nhà mới cảnh mới, không khí hân hoan tràn ngập.
Dương Khai cho triệu tập các thủ lĩnh thế lực lại, dặn dò bọn họ một vài chuyện, nhất là chuyện về lối vào Tinh Không phía Phá Huyền Phủ, nhấn mạnh để bọn họ nghiêm lệnh đệ tử dưới trướng mình không được tùy tiện vào đó.
Vào nơi đó cho dù có là Nhập Thánh Cảnh thì cũng thập tử nhất sinh chớ đừng nói đến đám võ giả Đại Hán này.
- Bên này không giống với Đại Hán, các ngươi cũng đừng tự cao tự đại như trước kia nữa, tất cả mọi người đều phải xem nhau như người một nhà, có lẽ các người phải mất vài năm, mười mấy năm thậm chí vài chục năm để hòa mình vào thế giới này, con đường phía trước tuy không bằng phẳng, nhưng không gian phát triển ở nơi này tốt hơn bên kia rất nhiều.
Dương Khai nói với mọi người.
Thủ lĩnh các thế lực đều gật đầu, bọn họ nguyện ý theo Dương Khai tới đây, tất cũng đã sớm có chuẩn bị tâm lý.
Bọn họ muốn phát triển mưu sinh nhất định phải tìm đến cái chung, gác lại những bất đồng, từ bỏ gia tộc trước kia, quan điểm tông môn môn hộ, xem mọi người là người một nhà.
Việc này không cần Dương Khai nói ra bọn họ cũng hiểu được.
Cũng may hiện tại những người lèo lái cơ bản đều là lớp người trẻ tuổi, hậu bối với nhau cũng dễ nói chuyện.
Lượng nguyên liệu tu luyện bên Thánh Địa chuyển tới cũng đều giao đến tay mọi người một cách thích đáng, giúp họ không cần lo lắng đến vấn đề vật tư, có thể nâng cao cảnh giới tu vi tự thân một cách vô lo vô nghĩ.
Thánh địa hiện giờ muốn thu thập những nguyên liệu này thật sự rất đơn giản, năm vị đại sư và Hạ Ngưng Thường vẫn luôn duy trì luyện đan, sau khi phong ba Tiểu Huyền Giới đã qua, người đến Thánh địa cầu luyện đan cũng tăng lên nhiều.
Mỗi ngày đều có vô số của cải tiến cống, nuôi sống mười Thánh địa cũng không thành vấn đề, chia ra một bộ phận cho những người Đại Hán bên này cũng không sao.
Trong mười mấy ngày này, Hạ Ngưng Thường cũng chạy tới ở lại mấy ngày, gặp mặt mọi người trong Lăng Tiêu Các, tuy nhiên người tới Thánh địa cầu luyện đan thực sự quá nhiều, nàng không thể không trở về.
Lại hơn mười ngày sau, tất cả đều đã đi vào quỹ đạo.
Trong một góc Chiến Hồn Điện, Dương Khai vụt hiện thân, lẳng lặng đứng quan sát phía xa, ánh mắt thâm thúy nhìn Lăng Thái Hư, đi ra phía trước:
- Sư công!
Lăng Thái Hư quay lại, mỉm cười gật đầu:
- Mấy ngày nay mệt lắm rồi đúng không?
- Không mệt ạ.
Dương Khai cười cười:
- Có thể đưa tất cả thân nhân bằng hữu đến đây cũng là nguyện vọng ban đầu của con khi đến thế giới này.
Lăng Thái Hư lộ ánh mắt tán thưởng:
- Chuyện lần này con xử lý rất thỏa đáng. Ta nghĩ, mỗi người tới đây đều cảm kích con.
Dương Khai khẽ hít vào, lộ vẻ lo lắng:
- Hiện tại điều con lo lắng nhất chính là sợ sau này bọn họ xảy ra mâu thuẫn.
Lăng Thái Hư cười ha hả:
- Mâu thuẫn nhất định sẽ có, dù sao người tới đây thuộc quá nhiều thế lực, tuy nhiên con cũng không cần quan tâm, bọn họ đều không phải không biết đạo lý, cũng biết nên hóa giải như thế nào. Chỉ cần bọn họ có tâm hòa làm một tập thể thì đợi qua một vài thế hệ nữa, bọn họ thực sự có thể trở thành người một nhà, tất cả cũng chỉ là vấn đề thời gian.
- Chỉ hy vọng như vậy.
Dương Khai gật đầu.
Hắn đã làm chuyện mình nên làm, còn lại cũng chỉ đợi sự cố gắng của những võ giả Đại Hán.
- Khai nhi, trên đường tới đây con có nhắc tới Thiên Tiêu Tông...
Lăng Thái Hư đột nhiên chuyển đề tài.
- Nơi đó thực sự có tổ sư khai phái của Lăng Tiêu Các?
- Đúng vậy.
Dương Khai gật đầu:
- Sự thật đó ạ, hồi đệ tử mới tới đây cũng được tổ sư và các vị sư thúc nhiều lần chiếu cố.
Lúc tới đây, Dương Khai có nói qua với Lăng Thái Hư chuyện Thiên Tiêu Tông, lúc ấy Lăng Thái Hư đã cảm thấy vô cùng hứng thú, cũng có phần kích động, hiện tại bỗng nhiên lại nhắc tới, hiển nhiên là đang có dự tính nào đó.
- Tổ sư vẫn còn sống...
Nét mặt Lăng Thái Hư toát lên vẻ chờ mong:
- Công lực của người chắc đã đạt tới cảnh giới công sâm tạo hóa rồi chứ?
- Tu vi cao nhất!
Dương Khai trầm giọng nói.
Lăng Thái Hư hít sâu một hơi:
- Ta muốn đi bái kiến một phen!
Ông là Thái chưởng môn Lăng Tiêu Các, nhưng so sánh với Sở Lăng Tiêu thì cũng kém xa, naybiết tổ sư tông môn mình còn sống, tất cũng muốn đi bái kiến.
- Con đưa người đi.
Dương Khai lập tức nói.
- Không cần, con còn nhiều việc, tìm một người biết đường đưa ta đi là được.
Lăng Thái Hư khoát tay.
Dương Khai cười thần bí:
- Nếu tìm một người đưa sư công đi thì đi đi về về tối thiểu cũng mất bốn tháng, nhưng đệ tử đưa người đi chỉ chưa tới vài ngày.
- Hả?
Lăng Thái Hư nhíu mày:
- Con có cách gì mà có thể nhanh như vậy?
- Sư công đợi rồi sẽ biết.
Dương Khai cười ha hả, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đưa theo cả Tô Mộc đi nữa.
Lăng Thái Hư trầm ngâm một hồi rồi gật đầu nói:
- Cũng được, nói sao thì Tô Mộc hiện cũng là chưởng môn Lăng Tiêu Các, cũng nên cùng ta đi gặp tổ sư.
Dương Khai thả thần niệm ra tìm kiếm bóng dáng Tô Mộc ở Chiến Hồn Điện.
Sau thời gian một nén nhang, Tô Mộc vội vội vàng vàng chạy tới:
- Tỷ phu, chưởng môn, gọi Tô Mộc có chuyện gì không?
- Dẫn đệ đi gặp tổ sư tông môn!
Dương Khai nhếch miệng cười, xuất ra Phi Thiên Toa, gọi hai người Lăng Thái Hư và Tô Mộc.
Đợi sau khi bọn họ cùng đứng lên Phi Thiên Toa thì lập tức hóa thành một luồng ánh sáng xanh rồi biến mất không thấy dấu vết gì.
Cảm nhận được tốc độ khủng khi*p đó, Lăng Thái Hư và Tô Mộc đều biến sắc.
Tô Mộc kinh hô:
- Tỷ phu, đây là bí bảo gì mà tốc độ nhanh hãi hùng thế này?
Hiện giờ y cũng đã có tu vi Siêu Phàm Cảnh, thả ra thần niệm nhưng căn bản không thể bắt giữ được cảnh sắc xung quanh, điều này cũng có nghĩa là tốc độ của Phi Thiên Toa còn nhanh hơn vài lần so với tốc độ khuếch tán thần niệm của y.
- Phi Thiên Toa, là bí bảo chuyên dùng để phi hành.
Dương Khai thuận miệng giải thích.
- Thật là lợi hại, với tốc độ này nếu sau này đệ muốn tới Cửu Thiên Thánh Địa chỉ cần trong nháy mắt đã tới.
Tô Mộc phấn chấn hét lên:
- Tỷ phu, kiếm cho đệ một cái đi!
Dương Khai tối sầm mặt.
Lăng Thái Hư cười nói:
- Thứ này con cũng đừng si tâm vọng tưởng, chỉ sợ không phải bảo bối dễ dàng đoạt được đâu.
- Ừ, trong thiên hạ chỉ có duy nhất một cái trong tay ta đây thôi.
Dương Khai gật đầu xác nhận.
Tô Mộc thất vọng, lúc này mới biết Phi Thiên Toa quý hiếm tới mức nào, ánh mắt lộ vẻ ngờ vực:
- Tỷ phu đến thứ bảo bối độc nhất vô nhị này mà cũng có được, thật sự là phúc lớn bằng trời... Đúng rồi, huynh vừa nói dẫn đệ đi gặp tổ sư? Tổ sư nào?
Dương Khai bèn nói tới chuyện Sở Lăng Tiêu và Thiên Tiêu Tông.
Tô Mộc nghe xong không khỏi sinh lòng chờ mong.
Trên đường không có việc gì, Dương Khai cũng thừa cơ hội này nói cho Lăng Thái Hư và Tô Mộc một ít kiến thức về Thông Huyền đại lục.
Hai ngày sau, bọn họ đã thuận lợi tới Thiên Tiêu Tông.
Dương Khai tiếp tục tiến vào Khởi Tú phong.
Còn chưa vào lòng núi, bên tai đã truyền tới một tiếng gọi duyên dáng:
- Tiểu sư điệt!
Men theo thanh âm, quay đầu nhìn lại thì thấy Phi Vũ sư thúc đứng cách đó không xa đang ngoắc tay gọi hắn, hiển nhiên là đã phát hiện hắn đến, đứng bên cạnh bà là Thương Viêm, Lực Hoàn và Phi Tiễn.
Dương Khai mừng rỡ, vội vàng cùng Lăng Tiêu Các và Tô Mộc bước đến.
- Ta nói, không biết là kẻ nào không có mắt dám xông vào Khởi Tú Phong, hóa ra là ngươi đã trở lại.
Phi Vũ niềm nở, đôi mắt duyên dáng nhìn Dương Khai, quở:
- Quay lại mà không nói trước, lần nào cũng xuất quỷ nhập thần như vậy.
- Vừa mới tới thôi.
Dương Khai cười ha hả:
- Dù sao cũng không phải người ngoài mà.
- Dám tùy tiện ra vào Khở Tú Phong của ta cũng chỉ có một mình ngươi, bọn Lực Hoàn mà dám vậy ta đã sớm đánh cho bọn họ rụng răng rồi.
Phi Vũ hừ hừ.
Lực Hoàn mếu mặt:
- Lôi tên ta ra làm gì, ta xưa nay có bao giờ chưa nói với muội tiếng nào đã chạy tới đâu.
- Hai người vị là...
Thương Viêm hồ nghi nhìn Lăng Thái Hư và Tô Mộc, không biết tại sao Dương Khai lại mang hai người tới Thiên Tiêu Tông.
- Đây là sư công Lăng Thái Hư mà sư điệt đã từng kể, vị này là sư đệ Tô Mộc, hiện giờ Tô Mộc chính là chưởng môn Lăng Tiêu Các.
- Lăng Tiêu Các!
Bốn vị sư thúc rùng mình, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc:
- Chính là tông môn tổ sư đã khai lập ở thế giới kia?
- Đúng.
- Lăng Tiêu Các Lăng Thái Hư bái kiến các vị sư huynh!
Lăng Thái Hư chắp tay, tuy nhìn ông có vẻ già hơn bọn Thương Viêm rất nhiều, nhưng Lăng Thái Hư biết, nói đến tuổi tác thì bốn người họ đều nhiều tuổi hơn mình, cũng nên gọi một tiếng sư huynh.
- Tô Mộc bái kiến các vị sư thúc!
Tô Mộc cũng vội vàng thi lễ.
- Được được được!
Thương Viêm cười to, bốn người cùng đáp lễ, rồi nói:
- Chuyến này sư đệ và sư điệt coi như đã nhận tổ quy tông rồi. Tổ sư biết được chắc sẽ vui lắm.
- Vậy những người khác ở Lăng Tiêu Các đâu?
Phi Vũ ân cần hỏi.
- Sư điệt đã sắp xếp họ ở gần Cửu Thiên Thánh Địa. Đường sá xa xôi, bọn họ lại mới tới Thông Huyền đại lục nên không đưa bọn họ tới.
- Không sao, sau này nếu có cơ hội cứ đưa bọn họ tới là được.
Thương Viêm gọi:
- Nào, theo ta đi gặp tổ sư, vừa lúc bọn ta cũng có việc phải đi một chuyến.
- Làm phiền sư huynh rồi.
Lăng Thái Hư thầm kích động.
Sở Lăng Tiêu bế quan trong mật thất, họ đến đều tự tìm chỗ khoanh chân ngồi xuống, sau khi biết được lai lịch Lăng Thái Hư và Tô Mộc, Sở Lăng Tiêu cũng vô cùng xúc động.
Nói chuyện một hồi, Sở Lăng Tiêu nói:
- Năm đó lập nên Lăng Tiêu Các cũng là ý tưởng nhất thời nảy sinh, ở bên đó canh chừng thân thể Ma tướng nhiều năm cho nên tìm vài truyền nhân dạy bảo một phen, không ngờ sau khi ta rời đi, mấy người bọn họ có thể làm Lăng Tiêu Các phát triển đến như vậy, đúng là ta thật thiếu trách nhiệm, nếu sớm biết như vậy đã để lại thêm một chút công pháp bí điển rồi. Bao năm qua các ngươi vất vả rồi.
- Tổ sư nặng lời rồi ạ.
Lăng Thái Hư vội nói:
- Cũng nhờ tổ sư, các đệ tử mới có thể có được thành tựu ngày hôm nay, đệ tử có thể gặp mặt tổ sư lúc còn sống đã là nhờ phúc các liệt tổ liệt tông Lăng Tiêu Các phù hộ, họ ở dưới suối vàng nếu biết được cũng có thể ngậm cười nơi chín suối.
- Tốt.
Sở Lăng Tiêu nhẹ nhàng gật đầu, gương mặt hoan hỉ.