Thấy lão mặt nặng nề, Dương Khai liền hỏi: - Mộng chưởng quầy, lời của y mang hàm ý gì, thế giới bị phong ấn mà y nhắc đến chỉ cái gì?
- Lão phu không biết. Mộng Vô Nhai chậm rãi lắc đầu. - Có điều việc này ngươi tạm thời đừng nói cho ai biết, để ta suy nghĩ kỹ càng đã.
- Ừ. Dương Khai gật đầu, hồi tưởng lại lời của Đại Ma Thần, rồi nhớ lại một chuyện, y đã nói hắn hãy đến Ma đô, đến đó tất sẽ hiểu được bí mật.
Chỉ có điều, nơi như Ma đô đâu phải thích đến là đến?
Bay vun ✓út suốt cả chuyến đi, Phi Thiên Toa lướt nhanh như chớp.
Mộng Vô Nhai kiềm chế suy nghĩ, và cũng lấy làm thán phục tốc độ bay của bí bảo này.
Dương Khai ôm tiểu sư tỷ ngồi phía sau Phi Thiên Toa, hưởng thụ hương thơm từ người nàng, cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp từ cơ thể nàng, cõi lòng bỗng nhẹ nhõm hẳn.
Hắn ôm càng chặt hơn.
Tiểu sư tỷ khẽ run rẩy, cặp lông mi không ngừng giật giật, hơi thở nóng bức, mặt đỏ đến mức như muốn chảy máu đến nơi.
Bị Dương Khai ôm như vậy, da thịt hai người dính sát vào nhau, đôi bên có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương đang tăng lên, tim đập mạnh, với tiểu sư tỷ thuần khiết trong sáng, như vậy rõ ràng quá kích thích.
Dương Khai cũng không gọi nàng dậy, chỉ hưởng thụ phút bình yên này, ánh mắt sáng quắc dán chặt vào gương mặt của tiểu sư tỷ, khẽ nỉ non: - Tiểu sư tỷ, nàng thật đẹp!
Mộng Vô Nhai ngồi phía trước liền rùng mình, hục hặc nói: - Vô liêm sỉ!
Lời âи áι lộ liễu đó lọt vào tai lão, khiến lão khó chịu vô cùng.
Cả Lệ Dung mắt cũng đầy long lanh, khẽ nhoẻn miệng, nhích lên phía trước một chút, cách xa Dương Khai và Hạ Ngưng Thường, nói với Mộng Vô Nhai: - Lão tiên sinh, nếu rảnh rỗi thì nói chuyện trước đây của Chúa thượng cho ta nghe thử, hiểu biết của tộc ta về Chúa thượng vẫn còn ít lắm.
- Ngươi muốn biết chuyện cũ của hắn? Mộng Vô Nhai nhướn mày, cười gian hề hề: - Chuyện cũ của hắn thì lão phu biết hết, lại đây, lão phu kể tường tận cho ngươi nghe, để ngươi biết vị Chúa thượng này của mình mặt dày và vô lại đến đâu! Tiểu tử này chỉ là một tên háo sắc, đi đến đâu là trêu hoa ghẹo nguyệt đến đó.
Lệ Dung nhoẻn miệng cười, cũng không chen lời, chỉ chăm chú lắng nghe.
Mộng Vô Nhai liền thao thao bất tuyệt, lão còn tạo ra một kết giới bọc riêng lão và Lệ Dung, như thể sợ Dương Khai nghe thấy lão nói xấu hắn.
Dương Khai coi như không thấy, còn bạo gan hơn nữa.
Hắn vuốt ve lấy bàn tay mềm như xương của tiểu sư tỷ, nép lại gần gương mặt nàng, khẽ thì thầm bên tai: - Mười năm rồi, ngày nào ta cũng đều muốn ngặp nàng, cuối cùng hôm nay đã được toại nguyện, hơn nữa còn tương phùng trong hoàn cảnh đó, tiểu sư tỷ nói xem có phải là duyên phận hay không? Hẳn là ông trời đã âm thầm an bài cho ta tìm đến đó, cứu lấy người con gái quan trọng nhất đời ta.
Hàng mi của tiểu sư tỷ càng giật mạnh hơn, dường như động lòng vì lời nói của Dương Khai, cổ hơi nhướn lên, làn da trắng ửng lên ánh hồng mê đắm.
- Giờ nhớ lại, sư đệ thấy thật là may mắn. Nếu lúc đó không đi cùng Lệ Dung, e rằng chuyến này đã không gặp được nàng rồi. Dương Khai nói, bất giác lộ thần sắc sợ hãi.
Hai vị Đại tôn Yêu tộc mời Lệ Dung cùng đến đó, Dương Khai chỉ tự đi theo thôi, nào ngờ lại gặp được Mộng Vô Nhai và Hạ Ngưng Thường.
Thế này thì cũng thật là tình cờ.
- Ôi, trong mười năm, ta đã gặp biết bao nhiêu nữ nhân, cũng có rất nhiều mỹ nữ xinh đẹp, nhưng chưa ai có thể khiến ta động lòng, lưu luyến đêm ngày như nàng và Tô Nhan. Hình bóng các nàng đã khắc sâu trong tim sư đệ, các nàng bình an là sư đệ mãn nguyện rồi...
Những lời yêu thương không mất tiền cứ từ từ thốt ra từng miệng Dương Khai, dịu dàng như nước chảy, tình say ý nồng đó như dòng suối ngọt ngào chảy vào tim Hạ Ngưng Thường, khiến nàng chủ động ôm chặt lấy Dương Khai, hai cánh tay kéo mạnh, như muốn hòa mình vào cơ thể Dương Khai.
Dương Khai ngẩng đầu lên nhìn tiểu sư tỷ, thì thấy đôi mắt nàng ngân ngấn nước, má ửng hồng, cổ đỏ bừng, phả hơi như hương lan.
Bốn mắt nhìn nhau, tiểu sư tỷ ngượng ngùng tránh ánh nhìn, nỉ non như nói mê: - Chàng nói nghe hay lắm... Nói thêm đi...
Nói ra yêu cầu này xong, nàng liền nhắm nghiền mắt lại, vùi đầu vào иgự¢ Dương Khai, không dám nhìn ai.
- Không thành vấn đề. Dương Khai tất sẽ không khiến nàng thất vọng, cố vắt óc nói ra hết mọi tâm tư của mình. Những lời tâm tình lộ liễu đó như ma chú, đánh thẳng vào tâm linh Hạ Ngưng Thường, khiến cả cơ thể nàng lẫn con tim đều run rẩy.
Cảm nhận được hơi ấm từ người Dương Khai, lắng nghe giọng nói hắn, Hạ Ngưng Thường vô cùng mãn nguyện, chỉ nghĩ dù giờ có ૮ɦếƭ đi cũng chẳng sao.
- Tiểu tử thối... Mộng Vô Nhai ngồi phía trước nghiến răng kèn kẹt, hai mắt hung hãn.
Lệ Dung nhoẻn miệng cười: - Lão tiên sinh đừng để ý quá, với tư chất của Chúa thượng, ngài hoàn toàn có thể mang lại hạnh phúc cho vị cô nương đó.
- Ầy... Mộng chưởng quầy thở dài xa xăm. - Nữ nhi lớn rồi, giữ cũng không giữ được, thôi, chuyến này lão phu tới Cửu Thiên Thánh Địa dưỡng lão vậy.
- Lão tiên sinh nói gì thế, tiên sinh gừng càng già càng cay, Chúa thượng sau này còn cần tiên sinh giúp đỡ nữa.
Mộng Vô Nhai phì cười, quay lại nhìn Lệ Dung: - Ngươi cũng trung thành với tiểu tử này đấy, có ngươi bên cạnh hắn, lão phu yên tâm rồi. Có điều nguwoi phải cẩn thận, đừng để vẻ bề ngoài của hắn lừa, đến lúc đó lại say mê điên đảo như đồ đệ bảo bối của lão phu. Trông hắn thì giống người, chứ thật ra không bằng loài cầm thú.
Lệ Dung đỏ mặt: - Lão tiên sinh nói đùa rồi, tộc Cổ Ma ta là lưỡi dao sắc bén trong tay Chúa thượng, mệnh lệnh của Chúa thượng, bọn ta nào dám bất tuân.
- Đừng cứ mở miệng ra là "lão tiên sinh" nữa, ngươi và ta đều là Nhập Thánh tam tầng cảnh, vứ luận giao như đồng bối. Mộng Vô Nhai cười bảo.
- Như vậy sao được, tiên sinh là tiền bối của Chúa thượng, thì cũng là tiền bối của ta. Lệ Dung vội xua tay.
Thấy bà làm vậy, Mộng Vô Nhai liền thấy mất hứng, bèn nhắm mắt dưỡng thần.
Sau lưng văng vẳng những lời thì thầm giữa Dương Khai và Hạ Ngưng Thường, hai người hình như có vẻ rất vui.
Sau hai ngày ngắn ngủi, Cửu phong đã hiện ra trước mắt.
Tốc độ của Phi Thiên Toa đúng là khủng khi*p.
Ánh sáng xanh xẹt ngang trời, lao thẳng vào trong Cửu phong.
Mấy bóng người hiện ra, phát giác được khí tức cường nhân truyền đến, các Nhập Thánh Cảnh trong Thánh địa liền hướng mắt về phía phát ra khí tức.
Mộng Vô Nhai nhíu mày, thần niệm phóng ra ngoài, hồ nghi nói: - Tiểu Dương Khai, bên ngoài Cửu Thiên Thánh Địa các ngươi sao lại nhiều người đến vậy? Họ tới đây làm gì?
- Đến cầu đan. Dương Khai nhếch mép cười.
- Cầu đan? Mộng Vô Nhai nhướn mày, giọng khinh khỉnh: - Cửu Thiên Thánh Địa các ngươi còn có cả luyện đan sư?
- Chúa thượng chính là một luyện đan sư Thánh cấp! Lệ Dung liền giải thích. - Những người này đều tìm đến do nghe danh của ngài, chỉ có điều người ngoài không hề biết thân phận thật sự của luyện đan đại sư đó.
- Hả? Ngươi còn biết luyện đan? Mộng Vô Nhai ngạc nhiên nhìn Dương Khai.
- Sơ sơ thôi, dĩ nhiên là không so được với tiểu sư tỷ. Dương Khai nhìn qua Hạ Ngưng Thường đang đứng cạnh mình.
- Coi như ngươi cũng biết điều! Mộng Vô Nhai gật đầu.
Lệ Dung khẽ nhướn mày, ngạc nhiên nhìn Hạ Ngưng Thường, vẻ mặt đầy ngờ vực.
Khả năng luyện đan của Dương Khai, bà biết rõ hơn bất cứ ai, hắn nói vậy, tức là vị tiểu sư tỷ này luyện đan còn lợi hại hơn hắn?
Thật vậy sao?
Họ đang nói chuyện thì rất nhiều cường nhân Nhập Thánh Cảnh bay tới từ bốn phía, mấy vị trưởng lão của Cửu Thiên Thánh Địa, các thống lĩnh của tộc Cổ Ma đều đã đến.
Đến khi thấy Dương Khai trở về, họ liền vui mừng khôn xiết, đám người Từ Hối vội vàng hành lễ, vẻ mặt như trút được gánh nặng, kêu ỏm tỏi: - Thánh chủ, cuối cùng ngài cũng trở về rồi, nếu ngài mà không về, lão phu đến nước tự sát mất.
- Sao vậy? Thánh địa có chuyện gì ư? Dương Khai giật mình.
- Không có chuyện gì lớn, chỉ là mấy vị đại sư đó cả ngày cứ nghe ngóng hành tung của ngày, muốn ngài sớm trở về. Hơn nữa ngài đã đi biền biệt ba tháng, thời gian này họ luyện đan đến kiệt sức cả rồi, cả ngày cứ tìm thuộc hạ đòi người, thuộc hạ có trốn cũng không được.
- ૮ɦếƭ... Dương Khai kinh ngạc.
Hắn gần như quên mất đám người Đỗ Vạn.
Từ Hối vừa nói vậy, hắn mới nhớ ra, sau khi hắn đi, việc luyện đan của Thánh địa giao cả cho năm vị đại sư đó lo liệu, luyện đan ròng rã ba tháng, chắc chắn họ đã mệt rã rời rồi.
Mấy vị đại sư đó đều đã có tuổi cả rồi, nay lại làm không công ở Thánh địa.
Lập tức thấy áy náy.
- Truyền lệnh xuống, Thánh địa tạm ngưng luyện đan trong mười ngày, để các vị đại sư nghỉ ngơi! Dương Khai ra lệnh.
- Nhưng người từ ngoài đến cầu đang càng ngày càng nhiều, nếu giờ dừng lại, liệu có khiến họ tức giận không? Từ Hối lộ vẻ lo âu, chính vì lo lắng điều này nên sau khi Dương Khai đi, họ không dám ngơi nghỉ một khắc nào.
- Cứ nói đại sư của Thánh địa ta bệnh nhẹ, cần điều dưỡng một thời gian. Nếu đã đến cầu đan thì phải có lòng kiên nhẫn, không kiên nhẫn thì mời về cho, chỉ để họ chờ mười ngày, có nói không giúp họ luyện đan đâu, có cho vàng họ cũng chẳng dám nhiều lời.
Hơn nữa, nếu họ đi chỗ khác cầu đan, thời gian phải chờ sẽ càng lâu hơn.
- Vâng. Từ Hối tuân lệnh, liền gọi các đệ tử xung quanh ra truyền tin cho trưởng lão bên ngoài.
An bài xong tất cả, Từ Hối hướng mắt qua Mộng Vô Nhai, thần sắc chấn động, kêu lên: - Đây chẳng phải là bằng hữu của cựu Thánh chủ sao?
Lần trước khi Mộng Vô Nhai dẫn theo Hạ Ngưng Thường đến đây, chỉ hàn huyên với cựu Thánh chủ, tuy làm khách ở Cửu Thiên Thánh Địa vài ngày, nhưng đám người Từ Hối không hề biết lai lịch của lão, lẽ dĩ nhiên cũng không biết tên lão, chỉ có ấn tượng với tướng mạo của lão.
- Giới thiệu một chút, đây là tiền bối sư môn của ta, Mộng Vô Nhai. Dương Khai nói.
- Hân hạnh, hân hạnh! Từ Hối chắp tay chào hỏi, cảm nhân được sức mạnh của Mộng Vô Nhai, thần sắc cũng nặng nề vạn phần, lão cứ cảm thấy, lão già trước mặt này mạnh hơn rất nhiều, rất nhiều so với lần trước.
Có điều tên của lão... Từ Hối cứ cảm thấy mình đã nghe qua ở đâu đó, nhưng cố nghĩ mãi lại chẳng nhớ ra được, bèn chậm rãi lắc đầu khó hiểu