Sau khi gặp Vu Kiếp, Dương Khai đã chứng thực được suy đoán của mình, bọn người đó tìm đến Tuyết Sơn, đúng là vì Bối Quan Nhân.
Tuyết Sơn rộng lớn vô cùng, nhưng giờ đây có đến mấy nghìn võ giả đang sục sạo, có lẽ chẳng bao lâu nữa là có thể tìm ra nơi ẩn thân của Bối Quan Nhân.
Dương Khai sốt ruột bất an vô cùng, nếu không vì thuật luyện đan của hắn vẫn còn thiếu một bước nữa, thì giờ hắn đã có thể đi tìm Bối Quan Nhân, bước vào Tiểu Huyền Giới trong bí bảo huyết quan đó.
Hắn để tâm hơn hết là chuyện về gã thần bí mà Vu Kiếp đề cập đến, đó là một biến số cực lớn, từ thái độ kiêng dè trong lời nói của Vu Kiếp, không khó để Dương Khai đoán ra kẻ thần bí này là một cường nhân đỉnh cao Nhập Thánh tam tầng cảnh!
Trong thiên hạ này, người chạm đến ngưỡng công lực đó thực sự không nhiều.
Đó là ai?
Dương Khai nghĩ nát óc cũng không ra.
- Thánh chủ đại nhân? Vu Kiếp thấy hắn mơ mơ màng màng, mãi hồi lâu không động đậy, khẽ gọi một tiếng.
Dương Khai bừng tỉnh, đang định đáp lời thì chợt thần sắc lạnh xuống, nhìn xoáy vào Vu Kiếp đầy hàm ý, bật cười khà khà quái gở.
- Sao vậy?
Vu Kiếp chau mày, không biết tại sao thái độ của Dương Khai lại thay đổi, hơn nữa ánh mắt hắn nhìn lão cũng quái quái thế nào.
- Vu Kiếp, ta nhớ ngươi từng nói, tông chỉ của U Minh Tông các ngươi là nhận tiền của người, thay người trừ họa phải không?
- Không sai, Vu mỗ cũng luôn lấy đó làm gốc rễ lập tông! Vu Kiếp gật đầu. - Bởi vậy mà mấy năm trở lại đây mới có đủ của cải để dâng cho Cửu Thiên Thánh Địa, và phán triển tông môn.
- Vậy... ngươi đã nhận của người ta bao nhiêu? Vẻ mặt của Dương Khai chuyển sang đầy ác độc, quát lớn: - Đến ta mà cũng dám bán đứng, ngươi quả là to gan!
Vu Kiếp sững sờ, bất giác lùi lại mấy bước, hồ nghi nói: - Ý ngài là gì?
Dương Khai nhìn xoáy vào lão, lực thần thức bùng phát, xông thẳng vào tâm thức Vu Kiếp. Lão chợt biến sắc, đến khi nhận ra ở Dương Khai không hề có sát khí, mới nhẹ người đi hẳn.
Một hồi sau, Dương Khai mới thu hồi lực thần thức về, điềm đạm gật đầu: - Xem ra ngươi không biết gì cả...
- Ý ngài là... Vu Kiếp cuối cùng cũng ngộ ra, lão đưa cặp mắt ma trơi nhìn quanh quất, chốc sau, bật cười khằng khặc, ánh mắt lộ rõ sự sợ sệt, lén lút nép lại gần Dương Khai.
- Ra đây đi! Giấu đầu lòi đuôi thì có gì hay? Dương Khai quát trầm.
- Lợi hại! Thế này mà vẫn bị ngươi phát hiện, không hổ là người mà đại nhân nhà ta để mắt đến, đúng không... Thánh chủ đại nhân? Sau một tràng cười nhạo, tứ bề bỗng mờ ảo, vài bóng người phiêu du quỷ dị hiện ra, bao vây lấy Dương Khai và Vu Kiếp.
Nghe thấy giọng nói này, Dương Khai nheo mắt lại, nhìn về phía đó. Tầm mắt hắn dừng lại ở một gã trung niên tướng mạo anh tuấn, quát lên kinh ngạc: - Úc Mạt?
Người này chẳng phải ai xa lạ, mà là một cường nhân mà Dương Khai từng gặp.
Cao thủ Ma tộc Nhập Thánh nhất tầng cảnh của Sa Thành, Ma cương Úc Mạt.
Bên cạnh Úc Mạt còn có một người khoác áo đen, toàn thân phủ kín trong một màu đen kịt, khí tức bình thản, như một người bình thường chưa từng tu luyện, nhưng người lại lại mang đến cho Dương Khai một áp lực cực lớn.
Còn những cường nhân khác, Dương Khai không nhìn lấy một cái.
- Tiểu tử, nhiều năm không gặp, ngươi mạnh lên không ít nhỉ! Úc Mạt mỉm cười ung dung, như thể chắc nịch sẽ xơi tái được Dương Khai.
Dương Khai liếc mắt nhìn y, rồi lại hướng ánh mắt qua hắc y nhân thần bí nọ, cười gượng gạo: - Nếu Úc Mạt đã ở đây, vậy chắc là Tuyết Lỵ đại nhân cũng đại giá quang lâm rồi?
Nghe vậy, người thần bí trùm hắc y đó cười khanh khách, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc. Nghe thấy thanh âm này, những cường nhân đang quần tụ đều lộ vẻ mặt thất thần, hình như họ căn bản không ngờ được, nhân vật thần bí sức mạnh siêu quần này lại là phụ nữ!
Cái mũ đội trên đầu được tháo xuống, lộ ra một gương mặt xinh đẹp diễm lệ.
Lúc bọn Trương Ngạo, Tào Quản nhìn thấy gương mặt này, đều như hồn bay phách lạc, cả tâm hồn dường như cũng bị dung mạo của ả kéo đi mất.
Nói ra thì, tuy dung mạo của Tuyết Lỵ không tầm thường, nhưng cũng chẳng thuộc bậc mỹ miều nhất, nhưng ả rất mạnh, địa vị cao, từ đó tất sinh ra một khí chất khiến người khác phải kinh ngạc thán phục.
- Hừ! Úc Mạt khó chịu hừ một tiếng.
Lúc này đám người Trương Ngạo mới hồi tĩnh lại, vội vàng né ánh mắt đi phía khác, trong lòng lo sợ bất an.
- Tiểu tử, ngươi để bổn tọa tìm mãi! Tuyết Lỵ khẽ cười khẩy. - Năm đó ngươi trốn khỏi Sa Thành, từ đó đến nay cũng đã ba năm rồi, bổn tọa chưa bao giờ phí nhọc tâm sức đến vậy vì một ai cả.
- Vậy thì ta xin lấy làm vinh hạnh.
Dương Khai cười hề hề, thản nhiên hết đỗi, không chút sợ sệt.
- Tuyết Lỵ đại nhân? Vu Kiếp thều thào, vừa rồi Dương Khai gọi ả thần bí này là gì, lão đều nghe thấy, bất giác liên tưởng đến một vài chuyện, chốc sau, lão rùng mình, kêu lên thất thanh: - Ma tướng Tuyết Lỵ?
Tới lúc này, lão cuối cùng cũng biết được, nhân vật thần bí này rốt cuộc có lai lịch gì.
Trong phút chốc, khí tức xanh lục toàn thân lão bỗng rối loạn, hàn khí bỗng lan tỏa khắp cõi lòng lão.
Ở Ma cương, dưới trướng Ma tôn, có Tứ đại Ma tướng, mỗi một Ma tướng đều là cường nhân công lực bậc cao nhất, và Ma tướng Tuyết Lỵ chính là một trong số đó.
Vu Kiếp chẳng ngờ nổi, người này lại xâm nhập vào lãnh địa của loài người, còn giật dây, điều khiển bọn Trương Ngạo hành sự cho ả.
Và mục tiêu của ả rõ ràng chính là Dương Khai!
Vị Thánh chủ đại nhân trẻ tuổi này có gì mà đáng để ả chú ý đến vậy?
Bốn chữ "Ma tướng Tuyết Lỵ" vang đến tai bọn Trương Ngạo, khiến chúng trợn tròn mắt, đồng loạt nhìn về phía ả, như muốn chứng thực chuyện này rốt cuộc có phải là thật hay không.
Tuyết Lỵ chẳng thèm để ý tới chúng, ánh mắt sáng quắc chĩa vào Dương Khai, Dụς ∀ọηg muốn chiếm hữu lập lòe trong đôi mắt ả.
- Tuyết Lỵ đại nhân dám đến đây, không sợ bị cường nhân loài người tấn công sao? Ở đây ngươi không được chào đón cho lắm đâu. Dương Khai cười hề hề.
Trong bụng hắn bực bội vô cùng.
Lúc nãy nghe Vu Kiếp đề cập đến những điểm quái lạ của nhân vật thần bí này, hắn còn đang đoán thử đó là ai.
Hắn nghĩ đó có thể là Ma tướng Câu Xích!
Tuy hắn và Câu Xích chưa gặp nhau bao giờ, nhưng vị Ma tướng này lại năm lần bảy lượt muốn dồn hắn vào chỗ ૮ɦếƭ, y phái người truy sát đến tận đây cũng chẳng có gì lạ.
Thậm chí cả Ma tướng ௱ôЛƓ Qua cũng có khả năng này.
Dù gì thì hồi Dương Khai vẫn còn sức yếu, từng dùng Tỏa Ma Liên tiêu diệt một phân thần của y, ௱ôЛƓ Qua ắt hẳn đã nhớ rõ khí tức của hắn rồi.
Nhưng thật không ngờ, người đó lại là Tuyết Lỵ.
Dương Khai cảm giác giữa hắn và ả không có bao nhiêu thù hận cả. Năm đó tuy hắn chạy trốn khỏi Sa Thành, nhưng không hề làm ra bất cứ chuyện gì nghiêm trọng gây tổn hại tới ả, đâu nhất thiết phải truy đuổi hắn ba năm trời chứ?
Hơn nữa, ả còn đích thân truy đuổi hắn.
Nghe Dương Khai nói vậy, Tuyết Lỵ khẽ cười: - Nếu sợ thì bổn tọa đã chẳng đến. Cường nhân loài người các ngươi tuy không ít, nhưng ai sẽ ra mặt cho ngươi?
- Tuyết Lỵ đại nhân quả nhiên là tài năng đảm lược! Dương Khai hừ lạnh một tiếng.
- Có điều... Ngươi khiến ta cũng phải bất ngờ đấy, công lực mạnh lên thì thôi khỏi bàn, đó là chuyện đương nhiên. Nhưng làm sao ngươi biết bổn tọa đã dẫn người đến đây? Với tu vi hiện tại của ngươi, hẳn là không thể phát giác ra được.
Nghe vậy, Vu Kiếp cũng tò mò liếc nhìn Dương Khai. Chuyện vừa rồi xảy đến quá đột ngột, lão căn bản không biết có người khác theo dõi sau lưng, nếu Dương Khai không tự dưng thai đổi thái độ, chắc chắn lão vẫn chẳng hay biết gì.
- Lưu Quý ૮ɦếƭ rồi! Dương Khai mặt lạnh như tiền. - Hắn là quân cờ ta gài giữa bọn ngươi, hắn mà ૮ɦếƭ thì ta sẽ phát giác ra ngay.
- Thì ra là thế! Tuyết Lỵ khẽ gật đầu, thầm nghĩ quả đúng là tên Thần Du Cảnh vừa Gi*t lúc nãy đã làm bại lộ tung tích của chúng.
- Thánh chủ đại nhân... rắc rối rồi. Vu Kiếp đứng cạnh Dương Khai, kiêng dè nhìn xung quanh, gằn giọng nói.
- Đúng là rắc rối! Dương Khai cũng nhíu chặt mày. - Nếu biết Tuyết Lỵ ở đây, ta đã không gọi ngươi đến, tại ta.
Hắn tưởng chỉ có bọn người Trương Ngạo, ai ngờ còn có một cường nhân Nhập Thánh tam tầng cảnh.
Vu Kiếp muốn tránh khỏi thần cảm của ả để đến gặp hắn, chắc chắn sẽ lộ ra không ít sơ hở.
- Vu Kiếp, ngươi làm ta thất vọng quá, thì ra ngươi đã cấu kết với tiểu tử này từ lâu rồi! Trương Ngạo gầm lên. - Chẳng trách hai năm trước ngươi chẳng chịu dốc sức làm gì hết.
- Xem ra U Minh Tông của Vu huynh không muốn sống yên ổn trên cõi đời này nữa rồi. Tào Quản nói giọng u ám.
- Các ngươi đang uy Hi*p Vu mỗ? Vu Kiếp lạnh lùng nhìn hai lão.
- Thế thì làm sao? Trương Ngạo hừ lạnh. - Bây giờ muốn quay đầu hãy còn kịp, niệm tình quen biết nhiều năm, chỉ cần ngươi tóm lấy tiểu tử này, bọn ta sẽ không làm khó ngươi.
Dương Khai cảnh giác liếc nhìn Vu Kiếp, lão cười lớn: - Các ngươi có nhầm không đấy? Không biết thân phận thật của ả này thì thôi, giờ đã biết ả là Ma tướng Tuyết Lỵ rồi, các ngươi còn muốn bán mạng cho ả, có phải đầu các ngươi bị ngập nước rồi không?
- Đằng nào thì sự đã đến nước này, bọn ta cũng chẳng còn đường lui, cùng lắm thì sau khi chuyện này kết thúc, tất cả dời về Ma cương! Trương Ngạo quát, nói như thể vò đã mẻ thì cho sứt luôn, rồi lại nhìn sang Tuyết Lỵ đầy nịnh bợ: - Chỉ là không biết đại nhân có đồng ý thu nạp hay không.
- Đồng ý, gần Sa Thành ta vẫn còn vài chỗ trống, đất đai rộng lớn, cũng phải mấy vạn dặm, chỉ cần ngươi muốn, nơi đó sẽ thuộc về ngươi. Bổn tọa thích nhất là xem loài người các ngươi nội chiến. Tuyết Lỵ cười khúc khích.
- Mấy vạn dặm... Trương Ngạo và Tào Quản nghe thế liền động lòng, ánh mắt đầy thèm muốn.
Lãnh thổ mấy vạn dặm, đây là khái niệm gì thế này? Nếu có thể nắm trong tay, vậy con đường phát triển của tông môn sẽ được thuận buồm xuôi gió biết bao.
Thấy bọn chúng như vậy, Dương Khai không kìm được phì cười.
Hai lão già ngu xuẩn này không biết địa mạo quanh Sa Thành, cũng không biết vùng đất mà Tuyết Lỵ nói đến rõ ràng chính là biển cát!
Nếu bọn Trương Ngạo và Tào Quản bị ném vào đó, e là chẳng bao lâu sẽ ૮ɦếƭ như đổ rạ, chỉ còn lại vài cường nhân, khôi hài là hai lão này vẫn tỏ ra hân hoan vui sướng, đúng là ngu xuẩn tột cùng.