Chương 686: Bồi thường
Nhìn Dương Khai chậm rãi mà thần sắc thản nhiên, Thương Viêm cười càng lúc càng quỷ dị âm trầm.
Quả nhiên là tiểu tử này rất hợp với mình!
Trước mặt Lôi Quang Giáo chủ, Gi*t đại trưởng lão của người ta, lại chẳng hoang mang chút nào.
Lá gan rất lớn. Tiểu tử này có lai lịch như thế nào vậy? Thương Viên quan sát Dương Khai, như thoáng có suy nghĩ.
Sư tổ bảo y đi tìm hắn, y tốn hai tháng, vốn đáng buồn bực và khổ não. Nhưng lúc này, y bỗng nhiên cảm thấy hai tháng này rất đáng.
- Tiểu tử, hôm nay nếu ngươi không cho ta một lời giải thích thì đừng mong rời khỏi nơi đây! Hạ Thành Ấm tái mặt, cắn răng quát.
- Ngươi muốn giải thích cái gì? Dương Khai cười. - Lúc nãy ta đã giải thích rồi.
- Đó chỉ là lời nói từ phía ngươi. Ngươi nghĩ bổn Giáo chủ sẽ tin lời ngươi ư?
Đỗ Vạn chau mày, thần sắc hòa ái, nói: - Tiểu hữu, sự tình có thật như ngươi nói không?
Dương Khai nghiêm túc gật đầu.
- Nguyên nhân? Tại sao họ muốn đẩy ngươi vào Phong Nhãn, thổi thần hồn của ngươi ra có lợi gì cho họ? Đỗ lão hỏi tỉ mỉ, biết lần này nếu không giải thích với Hạ Thành Ấm thì y sẽ không để yên.
Dương Khai tỏ ra chần chừ, có vẻ không muốn trả lời.
Chuyện liên quan đến bối quan nhân, nếu tin này lộ ra ngoài, cực kỳ nguy hại đến hắn.
- Tiểu hữu yên tâm, nếu ngươi nói sự thật, ngươi không sai như lời ngươi nói, lão phu có thể bảo đảm cho ngươi an toàn rời khỏi nơi này không bị tổn hại, Thương Viêm cũng sẽ ra sức. Đỗ Vạn nói, liếc nhìn Thương Viêm.
Thương Viêm càng dứt khoát: - Nếu ngươi sai, cũng không ai có thể sát hại ngươi trước mặt ta.
Dương Khai tỏ ra cổ quái liếc nhìn y, thực sự không hiểu tại sao người này lại ra sức bảo vệ mình.
Trầm ngâm một lúc lâu, Dương Khai mới âm trầm nhìn Hạ Thành Ấm: - Lôi Quang Giáo chủ đúng không? Nếu điều tra rõ Đoạn Hải và Hứa Kỳ muốn làm hại ta, Lôi Quang các ngươi có thể bồi thường cho ta như thế nào?
- Bồi thường cho ngươi? Hạ Thành Ấm tức muốn nổ mắt - Ngươi kích sát một vị trưởng lão của Lôi Quang ta, lại còn muốn bồi thường? Tiểu tử, ngươi có nhầm không? Bây giờ là Lôi Quang ta bị tổn thất.
- Y gieo gió gặp bão thôi. Lần này nếu vận khí ta không tốt, đã ૮ɦếƭ trong Phong Nhãn từ lâu rồi. Ta Gi*t y là chuyện đương nhiên.
Đỗ Vạn gật đầu nói: - Nếu thực sự là Đoạn Hải và Hứa Kỳ mưu đồ bất chính, thì chúng ૮ɦếƭ không tiếc. Hạ Giáo chủ thấy sao? Dương tiểu tử do lão hủ tiến cử, vào Lôi Quang Thần Giáo các ngươi, lão hủ có trách nhiệm bảo vệ lợi ích và an toàn của hắn.
Tuy ngữ khí của Đỗ Vạn bình tĩnh, nhưng ai cũng nghe ra lão có phần không vui.
Thân là một vị luyện đan sư Thánh cấp, khó khăn làm mới tiến cử một nhân tài hiếm có vào Lôi Quang, lại không ngờ gặp phải chuyện này. Đối với danh dự và uy tín của lão, cũng có tổn hại cực lớn.
Hạ Thành Ấm tức giận, nhưng không dám phát tiết trước mặt Đỗ lão, nghe vậy gật đầu nói: - Đỗ lão nói đúng, nếu như vậy thì không cần người ngoài động thủ, Bổn Giáo chủ sẽ tự tay thanh lý môn hộ, lấy lại công đạo cho Đỗ lão!
Đỗ Vạn hài lòng gật đầu, ánh mắt nhìn về Dương Khai: - Bây giờ tiểu tử có thể nói rõ ngọn nguồn sự việc được rồi chứ?
- Ta vẫn muốn được bồi thường! Dương Khai mỉm cười. - Chuyện này không thể kết thúc tùy tiện như vậy được.
- Bổn Giáo chủ nể mặt Đỗ lão, ngươi là cái thá gì, đừng tự cao quá! Hạ Thành Ấm phẫn nộ trừng mắt với Dương Khai, chỉ hận không thể Ϧóþ hắn thành thịt nát.
- Ta ủng hộ ngươi! Thương Viêm ra sức gật đầu với Dương Khai - Hạ Giáo chủ nếu không bồi thường cho ngươi, ta cho Lôi Quang biến mất trên thế gian này trong vòng một tháng.
- Đại thúc thúc thật uy phong. Mễ Na hưng phấn nhìn Thương Viêm, vẻ mặt sùng bái.
Đại thúc…
Thương Viêm khẽ co rút khóe miệng, tỏ ra thản nhiên, rất phong độ.
Thần sắc Dương Khai càng nghi hoặc, nhìn Thương Viêm, thực sự không hiểu cường giả này rốt cuộc là sao. Nhưng bây giờ không phải là lúc truy cứu căn nguyên, Dương Khai cũng có thể cảm nhận được quả thực người này không hề có ác ý với mình, nên cũng yên tâm không ít.
- Thương Viêm! Hạ Thành Ấm nắm chặt hai tay, một thân chân nguyên phập phồng, lạnh lùng nhìn Thương Viêm.
- Muốn đánh nhau? Ta hầu tiếp. Thương Viêm cười lạnh liên tục.
- Hai vị an tâm một chút, chớ vội. Đỗ lão bất đắc dĩ đến cực điểm, chỉ có thể đứng ra làm người hòa giải,
- Hạ Giáo chủ, lão hủ cũng hi vọng, nếu sự việc thật sự như tiểu hữu này nói, ngươi có thể bồi thường một chút cho hắn.
- Đỗ lão cũng nói như vậy? Hạ Thành Ấm trở nên oán độc, da mặt co rút, do dự một lúc lâu mới quát: - Được, bổn Giáo chủ đáp ứng yêu cầu vô lễ này của hắn, nhưng Đỗ lão, nếu tra rõ sự việc không như hắn nói, thì đừng trách Hạ mỗ không nể mặt người.
- Mọi việc tùy ngươi. Đỗ lão khẽ gật đầu, lúc này mới nhìn Dương Khai: - Ngươi có thể nói rồi đó.
Dương Khai trầm ngâm một lát, thần sắc bất đắc dĩ, mở miệng nói: - Hai người bọn họ muốn thu thập thần trí của ta!
Nói xong, Dương Khai khẽ thích phóng lực lượng thần thức của mình, giải thích: - Vì ta có thần thức chi hỏa!
Chúng nhân trợn mắt há mồm, cơ hồ không dám tin.
Nhưng cảm nhận được khí tức nóng bức ẩn chứa trong lực lượng thần thức của Dương Khai thì lại không thể không tin.
Hai mắt Đỗ lão dần sáng lên, thần sắc vui mừng vô cùng, nhìn Dương Khai chằm chằm, cứ như nhìn một báu vật kinh thiên.
Thương Viêm cũng tỏ ra kích động, nhân vật mạnh mẽ như hắn, hiếm có chuyện gì có thể khiến y động dung, nhưng sau khi cảm nhận được thần thức chi hỏa của Dương Khai, nhất thời có chút thất thần.
Cười thầm không thôi, chẳng trách sư tổ bảo mình tìm tên tiểu tử này. Thì ra hắn là một luyện đan sư có thần thức chi hỏa!
Đó không phải là có vạch xuất phát giống với thiên tàng lão nhân vang danh ở đại lục? Không chừng sau này hắn có thể đạt được cao độ của thiên tàng lão nhân, được Nhân Yêu Ma tam tộc kính ngưỡng!
Thần thức chi hỏa là vô cùng quý hiếm, dù thỉnh thoảng có một hai vị vũ giả có thần thức chi hỏa, cũng không chắc tinh thông luyện đan, hai taii năng đều có mới là tinh túy.
Hạ Thành Ấm trợn tròn mắt, nhìn Dương Khai, vẻ mặt khổ não và hối hận.
- Ta nói với Đoạn Hải, không thể ở lại Lôi Quang mãi được. Y và Hứa Kỳ liền rắp tâm muốn mượn sức mạnh của Phong Nhãn thổi thần hồn chi hỏa của ta ra. Đây là sự thật.
Dương Khai thản nhiên giải thích.
Tuy đây không phải là nguyên nhân cơ bản, những cũng coi là một phần nhân tố mà Đoạn Hải và Hứa Kỳ hạ sát thủ với Dương Khai.
Hắn cũng bất đắc dĩ, không thể để lộ thông tin của bối quan nhân, chỉ có thể để lộ thần thức chi hỏa của mình.
- Thì ra là vậy. Đỗ lão khẽ gật đầu, cảm nhận được thần thức chi hỏa, lão hoàn toàn tin tưởng những lời Dương Khai nói, hít sâu một hơi, nhìn Hạ Thành Ấm nói: - Hạ Giáo chủ, ngươi còn có gì muốn hỏi, hoặc, ngươi vẫn không tin lời của tiểu hữu này.
- Ta không có gì để hỏi. Hạ Thành Ấm chầm chậm lắc đầu, một thân khí thế không còn, ánh mắt phức tạp nhìn Dương Khai. Nếu tiếp tục dây dưa, chỉ có thể đắc tội Đỗ lão, đắc tội Thương Viêm. Hạ Thành Ấm y không chịu nổi hậu quả.
Hơn nữa, sau này tên Dương Khai này rất có thể cũng là nhân vật có thủ nhãn thông thiên. Bây giờ đắc tội với hắn, sau này e là Lôi Quang không được yên.
- Như vậy là tốt nhất. Đỗ lão hài lòng gật đầu, thần sắc lại nghiêm túc dặn dò: - Chuyện hôm nay, các vị ở đây biết là được rồi, nếu ai dám tiết lộ ra ngoài, đừng trách lão hũ không khách khí với người đó.
- Rõ.
Thương Viêm và Hạ Thành Ấm đều ra sức gật đầu.
Thần thức chi hoả cũng là bảo bối mà thế nhân mơ ước. Một khi lộ ra ngoài, chỉ e sẽ rước vô số phiền toái.
Phập…
Theo một đạo kinh phong đánh ra, sinh cơ của Hứa Kỳ cũng biến mất. Ánh mắt Hạ Thành Ấm lấp lóe, nhìn Dương Khai quả đoán động thủ, tuy trong lòng phẫn nộ nhưng lại không biết làm sao.
- Được rồi, bây giờ có thể nói chuyện bồi thường của chúng ta. Dương Khai nhếch miệng cười.
Da mặt Hạ Thành Ấm khẽ co rút. Dù trong lòng không thoải mái, nhưng chỉ có thể lên tiếng hỏi: - Ngươi muốn bồi thường gì? Chỉ cần thứ Thần Giáo ta có, ta đều có thể đáp ứng. Nhưng ngươi đừng ép người, đưa ra yêu cầu ta không thể làm được.
- Đương nhiên không. Dương Khai cười khà khà - Ta muốn đến Lôi Nhãn tu luyện, xin Hạ Giáo chủ cho phép.
Lời này vừa nói ra, chúng nhân lại một lần kinh ngạc nhìn hắn.
- Đến Lôi Nhãn? Hạ Thành Ấm có chút không thể tin - Ngươi còn tu luyện công pháp lôi hệ?
- Đây là việc của ta, Hạ Giáo chủ không quản được đúng không? Dương Khai lắc dầu.
- Sự biến mất của Phong Nhãn có liên quan đến các hạ không? Hạ Thành Ấm cảnh giác nhìn Dương Khai.
- Có thể có, có thể không. Ta cũng không rõ lắm.
- Vậy thì nếu ngươi đến Lôi Nhãn, Lôi Nhãn cũng sẽ bị biến mất?
- Hẳn là không đâu. Điều này xin Hạ Giáo chủ yên tâm.
Trong Phong Nhãn, Dương Khai khu động lực lượng của Phong Nhãn, bạo phát từ trong ra ngoài, khiến nó bị hủy diệt. Lúc đó cũng chỉ là xuất phát từ tâm trạng muốn báo thù. Nếu không làm như vậy, Phong Nhãn sẽ không biến mất, nhưng dù giữ Phong Nhãn lại, uy năng cũng không còn mạnh như lúc trước nữa.
- Hạ Giáo chủ sẽ không đổi ý chứ? Vậy thì ta không thể đáp ứng. Thương Viêm gây sự nhìn Hạ Thành Ấm.
- Phong Nhãn Lôi Nhãn là lập giáo chi bản của Thần Giáo ta, hôm nay một cái đã biến mất, rất có khả năng có liên quan đến hắn, sao ta có thể để mặc hắn vào chỗ tiếp theo. Ngươi nghĩ bổn Giáo chủ là tên ngốc sao?
- Ngươi không đáp ứng cũng phải đáp ứng! Thương Viêm cười lạnh không ngừng, nói xong một tay nắm lấy Dương Khai, nhún mình bay ✓út.
- Thương Viêm, ngươi đừng ức Hi*p người quá đáng! Hạ Thành Ấm tức giận, vội vàng truy kích.
- Haiza! Đỗ lão hít sâu, thần sắc bất đắc dĩ, chần chừ một lúc, cùng Mễ Na đuổi theo họ.
Tốc độ của Thương Viêm cực nhanh, bị y túm trong tay, Dương Khai cơ hồ không mở mắt được, chỉ cảm thấy cảnh sắc xung quanh nhanh chóng lùi về sau. Trước sau chưa tới nửa nén nhang đã đến chỗ Lôi Nhãn của Lôi Quang Thần Giáo.
Nơi này, tụ tập không ít đệ tử của Lôi Quang đang ngồi tu luyện, cảm nhận sự huyền diệu của lôi điện.
Đệ tử thực lực mạnh một chút, cách Lôi Nhãn khá gần, thực lực yếu thì khá xa.
Trong hư không, một lốc xoáy thiểm điện cực lớn đang không ngừng đánh điện mang xuống, tiếng xẹt xẹt không ngừng vang lên bên tai, năng lượng lôi hệ tràn ngập trong thiên địa.
Lúc Thương Viêm dẫn Dương Khai đến nơi này, những đệ tử Lôi Quang đang ngồi tu luyện đều lộ vẻ kinh nghi, đưa mắt nhìn.
- Tiểu tử, ngươi thực sự muốn vào? Nơi đó không phải là nơi có thể đùa, không chừng là thần hồn câu diệt. Thương Viêm ngưng thị nhìn Lôi Nhãn cuồng bạo, vẻ mặt kiêng dè.