Vũ Luyện Điên Phong - Chương 55

Tác giả: Mạc Mặc

Chương 55: Trà tuyệt, người còn tuyệt hơn
Chỉ có điều, rốt cuộc tại sao hắn lại đến tìm mình? Hồ Mị Nhi tuy không tin lời tỷ tỷ, nhưng trong lòng cũng khó tránh nghi hoặc.
Thấy vẻ mặt nàng như vậy, Hồ Kiều Nhi thở dài:
- Chấp mê bất ngộ, sớm muộn gì cũng sẽ bị thiệt thòi thôi.
Hồ Mị Nhi tức giận:
- Không nói với tỷ nữa, hắn đến tìm muội nhất định là có chuyện quan trọng, để muội đi hỏi rõ.
Đương định đứng dậy, thì bị tỷ tỷ chặn lại, Hồ Kiều Nhi đảo mắt, cười hì hì:
- Tiểu muội, ta và muội đánh cược xem thế nào nhé?
- Đánh cược cái gì?
Hồ Mị Nhi ngờ vực.
- Đánh cược xem hắn có phải là một tên ngụy quân tử không! Nếu hắn đúng như muội nói, thì chắc chắn vẫn tĩnh tâm dù ôm mỹ nữ trong lòng, còn nếu không phải, thì đừng trách tỷ tỷ lòng dạ ác độc!
Hồ Kiều Nhi vừa nói, ánh mắt lóe lên u quang lạnh lùng.
Trong nhiều năm qua, Hồ Mị Nhi tác oai tác quái bên ngoài nhưng vẫn có thể bảo toàn sự thanh bạch của bản thân, sở dĩ một nửa công lao thuộc về vị tỷ tỷ này. Những kẻ có ý đồ bất chính với Hồ Mị Nhi, cuối cùng đều ૮ɦếƭ một cách không minh bạch.
Hồ Mị Nhi là người hiểu rõ nhất thủ đoạn của tỷ tỷ mình nên vừa thấy vẻ mặt này của tỷ thì biết ngay tỷ đã nảy ra chủ ý xấu xa nào rồi.
- Tỷ tỷ, tỷ muốn làm gì?
Hồ Mị Nhi kêu lên.
- Muội cứ nhìn cho kỹ là được rồi, hứ!
Hồ Kiều Nhi vừa vung tay, một luồng ánh sáng mờ ảo ngay lập tức bao trùm lấy thân hình muội muội. Trong chốc lát, cả người Hồ Mị Nhi dần dần mờ nhạt, cuối cùng biết mất không chút dấu vết.
- Tỷ tỷ, tỷ chớ có làm loạn!
Hồ Mị Nhi ra sức đánh vào không khí, nhưng lại không có chút âm thanh nào lọt ra ngoài. Thậm chí nàng còn không bước ra nổi phạm vi một trượng dưới chân mình, chỉ có thể nhìn thấy mọi thứ trong căn phòng, nên không khỏi lo lắng.
Ngoài cửa, Dương Khai đứng đợi đã một lúc lâu mà vẫn chưa thấy Hồ Mị Nhi mở cửa, chỉ biết thở dài đành chịu.
Xem ra hôm đó đắc tội với nàng thật rồi, nàng tức giận cũng là lẽ đương nhiên. Nếu là bất kỳ nữ nhân nào khác, bị mình nói đến vậy, chỉ e là sẽ không còn đủ bình tĩnh được.
Thôi vậy, Dương Khai vốn cũng chẳng hy vọng mấy, đến đây cũng chỉ để thử xem thế nào thôi. Bây giờ người ta không thèm để ý mình, đương nhiên mình cũng không thể cưỡng cầu.
Đang định rời đi, trong phòng lại vọng ra tiếng Hồ Mị Nhi:
- Ngươi vào đi.
Dương Khai ngẩn người, do dự một lúc rồi đẩy cửa đi vào.
Vào trong phòng đóng cửa lại, tiếng ồn ào huyên áo bên ngoài đột nhiên biến mất, chỉ còn lại sự tĩnh lặng.
Dương Khai ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện căn phòng này cũng cũng to gần giống với căn phòng của Tô Nhan, chỉ có điều bài trí đẹp hơn nhiều. Căn phòng của Tô Nhan chẳng có thứ gì cả, chỉ là một căn phòng gỗ đơn thuần, lạnh lùng như chính con người nàng ta.
Hơn nữa, ở đây lại có một chiếc bàn, hai chiếc ghế, thậm chí có cả một chiếc giường thoảng hương thơm. Phía trên giường treo tấm trướng màu hồng, mỏng như cánh ve, trên giường còn có một chiếc gối xinh xắn. Hương thơm của nữ nhi phảng phất cả căn phòng.
Nơi này và chỗ của Tô Nhan căn bản là không cùng một thế giới.
Hồ Kiều Nhi ngồi bên bàn cười duyên dáng, đối diện ngay hướng Dương Khai đi vào. Đôi mắt xinh đẹp long lanh ướƭ áƭ, nhìn chằm vào hắn bằng một ánh mắt kỳ quái, khóe miệng nhoẻn lên một nụ cười đầy hàm ý, gương mặt ửng đỏ, cực kỳ mê người.
Hai cánh tay ngọc ngà của nàng lộ ra ngoài, làn da trắng nõn như anh nhi, chân mang đôi guốc mộc, từng ngón chân xinh xắn để lộ ra ngoài, móng chân không rõ tô thứ gì mà có màu đỏ tía, toát lên một vẻ xinh đẹp hoang dã.
Dương Khai giật cả mình, không rõ vì sao hôm nay hình như Hồ Mị Nhi quyến rũ vô cùng, hơn xa lần gặp trước.
Song, nụ cười của nàng lại khiến Dương Khai lúng túng, hắn nghĩ có lẽ người ta đang chế nhạo mình.
Lúc này, bàn tay nhỏ nhắn của Hồ Mị Nhi cầm một chiếc quạt tròn, đang tự quạt cho mình, dáng vẻ vô cùng yểu điệu, từng sợi tóc bay theo làn gió, càng tăng thêm phần cao quý.
Trên cánh quạt đó thêu hình một mỹ nữ, thân hình đầy đặn, tư thế mê hoặc lòng người, nếu y phục mà thêu ít đi một chút, thì nó chính là một bức thêu lõa thể rồi.
Dương Khai nhìn qua, thầm nghĩ nữ nhân này quả nhiên là to gan lớn mật. Những nữ nhân khác chỉ sợ vừa nhìn thấy thôi đã xấu hổ muốn ૮ɦếƭ rồi, còn nàng lại dám cầm để quạt, thật đúng không phải là người tầm thường.
Chỉ có điều... một tháng không gặp, sao Hồ Mị Nhi lại thay đổi nhiều đến vậy?
Tuy nàng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, nhưng Dương Khai cũng không hề e sợ, vừa bước đến vừa đưa mắt nhìn lại, không hề có ý chùn chân. Hắn đã chứng kiến hết những việc làm hôm đó của Hồ Mị Nhi, đồng nghĩa với việc điểm yếu của nàng đang nằm trong tay hắn. Dương Khai sao phải sợ chứ?
Bị hắn nhìn như vậy, Hồ Kiều Nhi đang giả trang làm Hồ Mị Nhi không thể chịu nổi, bụng nghĩ tên này cũng thật là to gan, có ai lại dám nhìn thẳng vào mỹ nữ như vậy? Lại còn không biết lảng tránh, quả nhiên là không hiểu phong tình gì.
Tuy nhiên... ánh mắt hắn rất thanh tịnh, không hề có một chút dâm tục nào.
Đi lại cạnh bàn, Dương Khai chắp tay:
- Mị Nhi cô nương, mười mấy ngày không gặp, ngày càng quyến rũ.
Hồ Kiều Nhi nghe vậy, liền cười khanh khách:
- Ngươi cũng biết nịnh cơ à?
Việc liên quan đến Dương Khai, Hồ Mị Nhi đã kể hết cho nàng nghe, thế nên Hồ Kiều Nhi cũng biết nên ứng đối thế nào, chứ không hề lo lắng sẽ để lộ sơ hở.
Dương Khai cười:
- Ta chỉ nói sự thật thôi.
Vừa nói, vừa không khách khí ngồi xuống đối diện với nàng, trong lòng như trút được một gánh nặng. Xem ra nữ nhân này không hề giận mình, như thế thì dễ rồi.
- Mị Nhi cô nương, lần này ta đến...
Dương Khai định nói thẳng mục đích, như vậy có vẻ thành thật hơn.
- Khoan hãy vội nói.
Hồ Kiều Nhi đặt quạt xuống, từ tốn đứng dậy, cầm bình trà trên bàn lên, bước đến bên cạnh Dương Khai rót cho hắn một chén:
- Bên ngoài trời nóng, uống ngụm trà cho thấm giọng, nghỉ ngơi một lát rồi hẵng nói cũng không muộn.
- Cũng được!
Dương Khai gật đầu, hưởng thụ sự dịu dàng của đối phương, đưa chén trà lên hớp một ngụm, gương mặt chợt thoáng lên nét cổ quái.
Hồ Kiều Nhi quay lại chỗ của mình, hai tay nghịch hai bên má, ung dung nhìn Dương Khai:
- Dương sư đệ thấy trà này thế nào?
Dương Khai trong đầu đang nghĩ ngợi chuyện khác, đưa tầm mắt lên nhìn Hồ Kiều Nhị một cách đầy ẩn ý, rồi mới nói:
- Lá trà này dẹp như bàn tay, nhỏ mảnh thẳng băng, màu xanh biếc, dưới lá có nhiều cụm, đây chính là hàng thượng hạng.
Hồ Kiều Nhi ngẩn người, kinh ngạc nhìn Dương Khai:
- Ngươi hiểu?
Đến nàng còn không hiểu, chỉ lấy bừa về uống thôi, vậy mà không ngờ Dương Khai lại nói rành rọt đến vậy, sao nàng không ngạc nhiên cho được?
Dương Khai lắc đầu:
- Hiểu sơ thôi, không tinh thông.
- Vậy ngươi thấy trà này so với ta thì thế nào?
Hồ Kiều Nhi nhìn Dương Khai, bật hơi rõ ràng. Dù cách nhau một cái bàn, Dương Khai cũng có thể cảm nhận rõ mồn một hơi thở của đối phương, ngọt ngào như nước suối dưới khe, trong vắt như rượu ủ trăm năm, khiến người ta cảm nhận được dư vị.
Bất giác, Dương Khai chợt cảm thấy hơi thở của mình dồn dập hơn, máu nóng cũng dần dần dâng trào, hắn buột miệng:
- Trà tuyệt, người còn tuyệt hơn.
- Hì hì...
Hồ Kiều Nhi cười một cách duyên dáng, Ⱡồ₦g иgự¢ khẽ rung.
Dương Khai dán mắt vào phần đầy đặn đó, yết hầu bất giác nhúc nhích.
Hồ Kiều Nhi nửa như có ý nửa như không, cầm quạt lên che иgự¢ lại, nhưng lại cố ý lật hình thêu mỹ nữ ăn mặc khêu gợi đó về phía hắn. Mặt Dương Khai lập tức đỏ ửng lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc