Chương 547: Đây đã không còn là đoạt đích chiến
Lão đang gọi cứu viện.
Những người kia nếu không ra tay, lão buộc phải rút lui. Nếu đánh tiếp, e là toàn bộ người của Lạc Diệp Đường đều phải chôn thây tại đây.
Tu vi và thủ đoạn của những người ở phủ Dương Khai, hoàn toàn vượt quá dự liệu của lão.
Những võ giả Thần Du Cảnh này không chỉ chân nguyên tinh thuần, thủ đoạn lợi hại, bí bảo lại còn đa chủng đa loại.
Đây mà là Thần Du Cảnh xuất thân nhất đẳng thế gia? Sao cứ thấy còn giàu có hơn phe mình vậy! Trần Hiên buồn bực.
Lạc Diệp Đường là môn đường quan trọng của Thu gia, cường nhân ở đó trung thành với gia tộc, bí bảo đương nhiên không quá ít hay quá kém, thậm chí có thể nói là nhiều nhất, tốt nhất cả Thu gia. Nhưng so với những tên Thần Du Cảnh này của phủ Dương Khai, lại sơ sài hơn rõ ràng.
Hơn nữa đan dược những người này dùng trong đoạt đích chiến cũng rất kì quái. Trần Hiên và những cao thủ Lạc Diệp Đường đã thở hồng hộc, chân nguyên đứt quãng, nhưng ngược lại, đối phương vẫn mạnh mẽ như cũ, chân nguyên đánh ra không kiêng nể, không hề lo lắng chuyện cạn kiệt.
Đan dược gì mà khôi phục hiệu quả vậy?
Mặc dù sớm đã biết phủ Dương Khai có hai trợ lực lớn là Dược Vương Cốc và Bảo Khí Tông, nhưng tới lúc này, Trần Hiên mới lĩnh hội sâu sắc sức mạnh phụ trợ mà hai đại trợ lực này mang lại lớn đến thế nào.
Nghe tiếng lão kêu, Diệp Tân Nhu cũng không thể giương mắt làm ngơ được nữa.
Lạc Diệp Đường của Thu gia tổn thất không ít người, tất cả nàng đều thấy rõ, không kìm được hừ lạnh nói:
- Lũ vô dụng.
Nói xong, nàng mới tỏ ra ung dung uể oải:
- Chúng ta cũng qua đi.
Như phải làm một việc mà nàng không muốn làm.
Cao Nhượng Phong, Khang Trảm nhìn thấy bộ dạng này của nàng, lại nhìn vào cảnh ngộ của đám người Lạc Diệp Đường của Thu gia, không khỏi có cảm giác buồn rầu của nước mắt cá sấu.
Rất nhanh, họ đang vượt qua khoảng cách một dặm.
Người còn chưa đến, tiếng của Diệp Tân Nhu đã truyền khắp Chiến Thành:
- Dương Khai, ngươi kết bè kết đảng với yêu tà, sớm muộn cũng có ngày rơi vào tà ma chi đạo, chớ tự mua dây buộc mình, ngu muội vô tri nữa, hãy ngoan ngoãn giao ra đệ tử tà tông chỗ ngươi, tự mình nhận tội nhận phạt! Nể tình Bát đại gia chung sống ở Trung Đô nhiều năm như vậy, bọn ta cũng sẽ không làm khó ngươi, nếu như ngươi còn tiếp tục ngoan cố, sẽ chỉ liên lụy những người vô tội bên cạnh ngươi thôi.
Trong lúc kích chiến, bóng Dương Khai thoáng vụt ra khỏi vòng chiến, lơ lửng giữa không trung, lãnh đạm nhìn về phía bên đó.
Một nhóm các công tử tiểu thư của lục đại siêu cấp thế gia đi trước, sau lưng mỗi người, đều có cao thủ không kém Lạc Diệp Đường bao nhiêu về quân số và đẳng cấp.
Những người này giáp mặt với Dương Khai, trừ Diệp Tân Nhu vẻ mặt đắc ý ra, những người khác ít nhiều cũng có chút ngượng ngập. Hoắc Tinh Thần cười mỉa lập lờ:
- Diệp muội muội, tài ăn nói không tồi nhỉ.
Những lý do này đã dồn Dương Khai vào đường cùng về mặt đại nghĩa trong tức khắc, Hoắc Tinh Thần tự thấy mình không tài nào nghĩ ra những lời như vậy được.
Trông Diệp Tân Nhu khá là nhọc lòng, nàng biết phải dùng cách gì mới khiến Dương Khai rơi vào thế bị động.
- Diệp tiểu thư.
Trầm mặc một hồi, Dương Khai bỗng nhiên nhếch miệng cười.
- Mấy ngày không gặp, xuân phong đắc ý hơn rồi nhỉ, nhị ca ta đâu?
Ánh mắt Diệp Tân Nhu hiện lên tia oán độc, lầm trước nàng câu dẫn Dương Khai bất thành, bị hắn mắng là đồ đàn bà dâm đãng, nên ắt phải ghi hận. Trong lòng tuy căm tức, nhưng ngoài mặt lại không hề để lộ, khẽ cười nói:
- Nhị công tử đang bế quan, mọi việc trong phủ hiện giờ do ta tiếp quản.
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, sắc mặt khá lên không ít:
- Ta nghĩ, nhị ca ta chắc sẽ không hèn hạ vô sỉ như vậy, hóa ra có người khác chỉ huy hành động lần này, cũng khó trách.
Diệp Tân Nhu biến sắc, thầm mắng một tiếng.
Dương mở tiếp tục cười, vẻ mặt thoáng qua chút kỳ dị, dùng giọng điệu mờ ám nói:
- Diệp tiểu thư, chuyện mấy ngày hôm trước thật ngại quá. Sau chuyện đó ta đã nghĩ kỹ, là ta không đúng. Tiểu thư tự dâng tới cửa, ta không nên cự tuyệt tiểu thư mới phải. Tiểu thư xinh đẹp như vậy, thân kiều thể nhu, tiểu thư cởi hết y phục, ta cũng không có tổn thất gì,lời là đằng khác. Lúc ấy cũng không biết nghĩ gì mà lại không âи áι cùng tiểu thư, thật sự là hối hận quá!
Vừa nói, hắn vừa vỗ mạnh vào đùi, lời nói đầy hối tiếc.
Nghe hắn nói vậy, sắc mặt đám người Khang Trảm, Cao Nhượng Phong lập tức trở nên cổ quái, nhất loạt quay qua nhìn Diệp Tân Nhu.
Bọn họ không biết Diệp Tân Nhu đi quyến rũ Dương Khai vào lúc nào, hơn nữa xem ra, hình như Diệp Tân Nhu đã thất bại…
Chuyện này… thật đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ.
Tiểu công tử, có khí phách! Mọi người thầm lấy làm khâm phục, trộm nghĩ nếu Diệp Tân Nhu quyến rũ mình… không chừng mình đã rơi vào tay giặc rồi.
- Giờ ta đã nghĩ thông rồi.
Dương Khai nghiêm túc nói.
- Diệp tiểu thư, nếu không ngại thì bây giờ chúng ta đi tìm một nơi yên tĩnh, để ta giúp tiểu thư thỏa mãn, công lực ta không tệ, công phu trên giường cũng không xoàng đâu.
Diệp Tân Nhu bối rối, tức đến run vai, nàng không ngờ Dương Khai lại trơ trẽn đến thế. Bí mật này mà cũng mà lôi ra nói trắng trợn cho được.
Muốn phản bác nhưng lại không chút tự tin, nàng nhịn không được mà nói:
- Dương Khai, ngươi chớ có xàm ngôn, dùng lời lẽ ô uế để nói xấu ta, Diệp Tân Nhu ta sao có thể là loại người như thế?
Bọn Cao Nhượng Phong và Khang Trảm quay đầu đi, thần sắc quái dị.
Hoắc Tinh Thần thì lại ngả ngớn huýt sáo.
- Các người không tin à?
Diệp Tân Nhu tức giận nhìn bọn họ, mặt đỏ bừng.
Không ai để ý tới nàng.
- Bất luận các người tin hay không, giữa ta với tên khốn này chẳng xảy ra chuyện gì hết.
Diệp Tân Nhu thở dốc, có vẻ cơn giận không hề nhỏ.
- Đúng thế, Khai thiếu cự tuyệt ngươi từ ngoài cửa, ngươi có thể có chuyện gì với hắn chứ?
Giọng Hoắc Tinh Thần đầy quái đản.
Diệp Tân Nhu hít sâu vào một hơi, rồi thở ra, cảm xúc phẫn nộ kích động đã biến mất, đôi mắt lạnh như băng nhìn Dương Khai, bên khóe miệng là một nụ cười lạnh tựa mũi đao, nàng nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Dương Khai, lần này ta đến không phải nói với ngươi những chuyện linh tinh này, mà để bắt ngươi về Trung Đô, tẩy rửa tà khí và tội nghiệt của ngươi, đây cũng là ý của Bát đại gia!
Dứt lời, nàng chỉ tay:
- Bắt lấy Dương Khai, ai dám phản kháng, Gi*t!
Nàng đã thẹn quá hóa giận, không muốn giao chiến với Dương Khai bằng lời nói nữa.
Sáu toán quân phía sau nàng, nghe lệnh liền hành động, khí thế như cầu vồng.
- Làm như ta không có người chắc?
Dương Khai nổi giận gầm lên:
- Đồ Phong!
Bảy bóng người thình lình từ trong phủ xông tới, do Đồ Phong dẫn đầu, phía sau là bảy huyết thị.
Tính cả Ảnh Cửu và Đường Vũ Tiên đã tham gia trước đấy, cả chín huyết thị trong phủ đã xuất quân.
- Bá huyết cuồng thuật!
Tiếng gầm giận dữ truyền đến, khí huyết mạnh mẽ dâng cao, khiến tất cả mọi người run rẩy đồng tử. Cả Chiến Thành, dường như muốn sụp đổ trong nháy mắt.
Diệp Tân Nhu vừa sợ hãi lại vừa hưng phấn, nói lớn:
- Dương Khai, ngươi đừng quên, đây là đoạt đích chiến, ngươi từng có giao ước với Dương gia, bọn Đồ Phong không thể nhúng tay vào đoạt đích chiến, ngươi dám để bọn họ tham chiến, khác nào làm trái với giao ước giữa ngươi với gia tộc.
- Đây đã không còn là đoạt đích chiến nữa rồi.
Dương Khai cười khẩy ha ha:
- Ngươi phải rõ hơn ta chứ!
Địa Ma đang đánh kịch liệt với cao thủ của Lạc Diệp Đường bèn cười sặc sụa, miệng lẩm bẩm:
- Tưởng tiểu công tử để tâm đến đoạt đích chiến thật à? Gia chủ Dương gia là cái đếch gì. Các ngươi bức bách vu oan ngài như vậy, nếu không phải ở đây quá quá nhiều mối bận tâm, ngài đã đi từ lâu rồi.
- Ngươi nói gì kia?
Mấy cường nhân đang giao đấu với Địa Ma nghe thấy câu nói của lão, không kìm được nghi hoặc hỏi.
Địa Ma nhếch miệng cười, lộ ra răng nanh trắng hếu:
- Ta nói, ngươi đã ૮ɦếƭ rồi!
Câu này như có ma lực vô tận, xộc vào tận tâm trí của gã cao thủ này cùng sát khí. Ngay sau đó, động tác của y liền dừng lại, hai mắt vô thần, sắc mặt trắng bệch, miệng lẩm bẩm:
- Ta ૮ɦếƭ rồi, ta…૮ɦếƭ…rồi.
- Đồ đần độn.
Địa Ma hừ lạnh tanh, nhân lúc đối phương thất thần, nhanh như cắt, lão chọc tay xuyên qua иgự¢ đối phương. Sau khi rút ra, lão nắm trong tay một quả tim vẫn còn đang đập mạnh.
Máu phun ra như nước từ Ⱡồ₦g иgự¢ gã đó.
Thần sắc Địa Ma càng đáng sợ hơn bội phần, lão nhìn vào vị trí có nhiều địch nhân nhất, quát lên:
- Huyết Hải Phong Thiên!
Một luồng huyết quang bắn ra từ sau lưng lão, mặt đất bỗng nhiên trở nên sền sệt, như tràn đầy máu đỏ, khí tức u ám lan tràn, giữa vũng máu đó, động tác của mọi người cũng trở nên chậm chạp hơn.
Diệp Tân Nhu kinh hãi, Cao Nhượng Phong, Khang Trảm, Mạnh Thiện Y đồng loạt biến sắc, ngay cả Liễu Khinh Diêu, cũng lộ ra vẻ kiêng kỵ rõ rệt.
Thủ đoạn tàn nhẫn của Địa Ma không phải người người có thể lí giải được. Trước đó, bọn họ không hề biết rằng trên đời này còn có người tu luyện công pháp võ kỹ tà ác đến vậy.
Ngửi thấy mùi máu nồng nặc đó, Diệp Tân Nhu như muốn nôn đến nơi.
Địa Ma ra ay quyết đoán, trong nháy mắt đã kìm chân hơn mười vị Thần Du Cảnh vào giữa biển máu, tiến thoái lưỡng nan.
- Sao lại thế được!
Nhìn qua chiến cục, Cao Nhượng Phong không nhịn được hét ầm lên.
Y phát hiện, Thất đại gia liên thủ, hội tụ hơn một trăm cường nhân trên Thần Du Cảnh lục tầng, lại không thể đánh bại đám võ giả trong phủ Dương Khai.
Cho dù hiện tại, quân số Thần Du Cảnh của phủ Dương Khai ít hơn, nhưng họ vẫn đánh rất khá.
Nhìn kỹ lần nữa, Cao Nhượng Phong đột nhiên bừng tỉnh:
- Các huyết thị thủ hạ của Dương Khai… đã là Thần Du Cảnh cửu tầng từ khi nào vậy?
Câu nói này khiến người khác cũng phải giật mình, nhìn lại, quả đúng là như thế.
Chín vị huyết thị, chín vị Thần Du Cảnh cửu tầng…
Trước đó mấy ngày, khi Dương Khai thăng lên Thần Du Cảnh, còn có bốn người là Thần Du Cảnh bát tầng. Mới mười mấy ngày, mà bọn họ đã đột phá rồi.
Chín vị huyết thị Thần Du Cảnh cửu tầng, sau khi thi triển Bá Huyết Cuồng Thuật thì có thể đánh mấy chiêu với Thần Du Chi Thượng. Cường nhân của Thất đại gia tuy rất lợi hại, nhưng nếu độc chiến thì sao làm đối thủ của bọn họ được. Cho dù có liên thủ tấn công, cũng không chắc sẽ đánh được.
Có thể nói, sở dĩ phủ Dương Khai có thể chống đỡ được, nguyên nhân chủ yếu là ở công sức của chín vị huyết thị.
- Họ còn có một vị Thần Du Cảnh đỉnh phong còn chưa xuất trận!
Liễu Khinh Diêu chợt lên tiếng, câu nói này khiến tất cả mọi người đều phải căng thẳng. �nh hình ngày càng tồi tệ. Giữa vòng ác chiến, Trần Hiên cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, bèn hét lên:
- Diệp tiểu thư!
�� tội với huynh vậy.
Sắc diện Cao Nhượng Phong mờ ảo như sương.
Diệp Tân Nhu nói tiếp:
- Xét theo tình hình trên, ta thấy chúng ta nên xuất kỳ binh, đánh cho Dương Khai không kịp trở tay.