Chương 535: Trang thứ bảy Hắc Thư
Trong Thiên Điện, đối mặt với sự mê hoặc lộ liễu của Diệp Tân Nhu, Dương Khai đứng dậy, đi thẳng về phía nàng.
Diệp Tân Nhu ngước mắt lên, thẹn thùng nhìn hắn. Trong Ⱡồ₦g иgự¢, tiếng tim đập thình thịch vang lên. Gương mặt nàng thoáng lộ vẻ mong đợi.
Với Dương Khai, Diệp Tân Nhu quả thực khá là có hứng thú. Được mặn nồng một phen với gã bá chủ thiếu niên này, hẳn cũng là một may mắn.
Dương Khai càng đến gần, hơi thở của Diệp Tân Nhu càng gấp gáp hơn.
Một lát sau, Dương Khai đi lướt qua vai nàng, một giọng nói châm chọc trầm thấp truyền vào tai nàng.
- Thật ngại quá, ta không có hứng với mấy cô nàng dâm đãng.
Vẻ mong đợi trên mặt Diệp Tân Nhu vụt tắt, gương mặt kiều diễm lập tức trở nên u ám đáng sợ, người run bần bật. Nàng quay phắt lại, quát lên:
- Dương Khai, ngươi đứng lại cho ta!
Dương Khai mặc kệ nàng, vẫn sải bước đi ra ngoài.
Diệp Tân Nhu giận tím người, liền đuổi theo. Nhưng chưa đến gần Dương Khai, liền bị một guồng sóng khí vô hình hất bay. Đến khi nàng rơi xuống đất, Dương Khai đã biến đâu mất tăm.
- Dương Khai, ngươi dám đối xử với ta như vậy, ta phải khiến ngươi không được ૮ɦếƭ tử tế!
Diệp Tân Nhu gào thét, quá khích hệt như một mụ điên.
Bên ngoài Thiên Điện, Thu Ức Mộng nhìn Dương Khai đang đi ra đầy cổ quái, mặt nàng hơi đỏ, nói:
- Ngươi cũng hơi quá đáng rồi thì phải. Làm vậy với nữ nhi.
- Có gì mà quá đáng.
Dương Khai khẽ hừ một tiếng.
- Chưa gọi Hoắc Tinh Thần đến đã nhân nghĩa với cô ả lắm rồi. Con người ta xưa nay rất nhân từ với nữ nhân. Ừm, giờ cô ả là của ngươi đấy.
- Hì hì...
Thu Ức Mộng bật cười, bất giác lộ vẻ mong đợi.
Tuy với thân phận địa vị của Diệp Tân Nhu, Thu Ức Mộng cũng không thể làm gì nàng, nhưng cho nàng nếm chút trái đắng thì cũng được. Hai cô nương này vốn chẳng hợp tính gì cho cam, giờ Diệp Tân Nhu lại câu dẫn Dương Khai một cánh trắng trợn, khiến lửa nộ trong lòng Thu Ức Mộng phải bùng lên.
Đợi Dương Khai đi rồi, Thu Ức Mộng mới nhẹ nhàng vỗ tay.
Lập tức có vài võ giả trông như thị vệ chạy đến, cung kính hỏi:
- Thu tiểu thư có gì cần sai bảo?
Thu Ức Mộng nhếch mép, kéo thành một nụ cười ma mãnh, cao giọng nói:
- Canh chừng bên ngoài Thiên Điện, không có lệnh của ta, không ai được phép vào!
- Vâng!
Trong Thiên Điện, Diệp Tân Nhu thất sắc, không kìm được kêu lên:
- Thu tỷ tỷ, Thu tỷ tỷ, tha cho muội muội lần này đi, muội muội sai rồi, Thu tỷ tỷ...
Thu Ức Mộng lẩm bẩm một mình:
- Ầy, lớn tuổi rồi, lỗ tai hơi có vấn đề, các ngươi có nghe thấy tiếng gì không?
Mấy tên thị vệ canh ngoài Thiên Điện lắc đầu nghiêm nghị.
- Vậy là ta nghe nhầm rồi, cứ tưởng có người đang gọi ta chứ.
Thu Ức Mộng cười khanh khách, nghênh ngang bỏ đi.
Mấy tên thị vệ nọ liền rùng mình ớn lạnh.
Họ chợt nhận ra, Thu Ức Mộng cũng có một mặt đen tối như vậy, rồi lại nhìn sang Thiên Điện, bất giác lộ vẻ cảm thông.
Bên trong đó, hãy còn một Diệp Tân Nhu đang lõa lồ toàn thân...
Trong phòng, Dương Khai ngồi khoanh chân, tâm trạng dao động.
Không phải vì Diệp Tân Nhu, mà là vì chuyện hắn chuẩn bị làm.
Bảy ngày trước, khi vừa thăng lên Thần Du Cảnh, Dương Khai vẫn chưa phát giác ra. Đợi đến khi nhận ra thì lại có quá nhiều việc vướng bận, mãi chẳng kịp xử lý. Đến tận giờ, mới rảnh rỗi được.
Vô Tự Hắc Thư lại có phản ứng rồi!
Khẽ động ý niệm, cuốn Vô Tự Hắc Thư chế tạo từ Trấn Hồn Thạch xuất hiện trên tay hắn.
Kể từ sau khi có được cuốn Vô Tự Hắc Thư này, Dương Khai đã tiến như bay trên con đường võ đạo,
Trong đó, có một phần sự giúp đỡ mang lại từ mỗi lần Vô Tự Hắc Thư giải phong ấn, còn nguyên do lớn hơn thì lại ở kết quả nỗ lực của chính Dương Khai.
Đến nay, Dương Khai vẫn còn nhớ như in.
Khi trang đầu của Hắc Thư giải phong ấn, hắn đã có được Ngạo Cốt Kim Thân.
Trang thứ hai, Ngạo Cốt Kim Thân Quyết.
Trang thứ ba, lư hương thần kỳ.
Trang thứ tư, Chân Dương Quyết, công pháp đã đặt nền móng cho thành tựu chân nguyên của hắn.
Trang thứ năm, là khi dẫn hắn đến Dược Vương Cốc, lấy được kho báu tuyệt thế dưới Vạn Dược Đàm.
Đồng thời, trang thứ sáu giải phong ấn, đã mở ra không gian Hắc Thư.
Từ đó đến nay, Vô Tự Hắc Thư đều không có động tĩnh nào. Cho tới sau khi đã thăng lên Thần Du Cảnh, Dương Khai mới cảm giác được cấm chế của trang thứ bảy có thể xem được rồi.
Có thể xem, tức là công lực và tu vi hiện tại của hắn đủ sức phá giải cấm chế của nó, giải phong ấn, khám phá bí mật ẩn chứa trong trang thứ bảy.
Có thể nói, khi mỗi một trang Vô Tự Hắc Thư được giải phong ấn, đều mang đến những lợi ích to lớn cho Dương Khai.
Nay thời khắc này lại đến, Dương Khai không kích động sao được?
Hít sâu một hơi, xoa dịu tâm trạng khấp khởi, sờ vào Vô Tự Hắc Thư, hắn mở ra, trút chân nguyên vào trong.
Nhưng rất nhanh, Dương Khai liền phát hiện một điểm bất thường.
Trước kia, mỗi lúc trút chân nguyên vào trong Vô Tự Hắc Thư, nó đều nuốt trọn, khi đến một mức độ nhất định, cấm chế sẽ bị phá giải. Nhưng lần này, nó lại từ chối nhận chân nguyên, tất cả đều bị bắn ngược trở lại.
Dương Khai chìm vào suy tưởng.
Cách mình trút vào không đúng? Hay là chân nguyên không đủ lớn?
Hoặc là... căn bản không phải làm theo cách này.
Trang thứ bảy, sau khi mình thăng lên Thần Du Cảnh, khai tịch ra thần thức, mình mới cảm nhận được sự tồn tại của cấm chế.
Nói vậy, thức hải và thần thức mới là mấu chốt của vấn đề.
Nghĩ đến đây, Dương Khai lập tức có định luận trong đầu, không tiếp tục phí phạm chân nguyên vào Hắc Thư nữa, mà ngưng tụ sức mạnh thần thức, phóng lên trang thứ bảy.
Ngay khoảnh khắc sức mạnh thần thức đánh vào, trang sách đen kịt liền lóe sáng, đồng thời, sức mạnh thần thức cũng được nuốt sạch.
Thấy vậy, Dương Khai liền chắc chắn suy đoán của mình: muốn giải cấm chế của trang thứ bảy, buộc phải dùng sức mạnh thần thức.
Không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng. Hắn điên cuồng ngưng tụ thần thức, đánh vào Hắc Thư liên tục.
Mỗi một luồng thần thức đánh vào, đều được Hắc Thư nuốt trọn. Nhưng Dương Khai có thể nhận thấy rõ ràng, cấm chế của Hắc Thư đang từ từ lỏng ra, đang yếu đi, như núi băng nghìn năm tan chảy từng giọt một khi nằm dưới mặt trời bốc lửa.
Rất chậm, nhưng có thể phát giác ra.
Thời gian trôi dần, ánh trăng mờ thấp thoáng, Dương Khai cũng không biết đã qua bao lâu rồi. Hắn đã uống đến mấy viên đan dược bổ sung sức mạnh thần thức, trước sau đã ba lần tiêu hao hết mọi sức mạnh thần thức, cuối cùng cũng phá giải được cấm chế của Hắc Thư.
Trên trang thứ bảy, lấp lánh từng tia sáng như hoa văn, ngang dọc đan xen, phức tạp huyền diệu.
Hình như là một trận pháp.
Khi tất cả hoa văn trên trận pháp đó đã được thắp sáng, ở vị trí trung tâm trang sách, xuất hiện một lốc xoáy nho nhỏ. Lốc xoáy này như có khả năng thôn tính, đang xoay tròn chậm rãi.
Giữa vòng xoay, có một vật nổi lên từ trong trang sách.
Dương Khai đột nhiên thấy khi*p đảm, thần hồn trong thức hải như bị một sức mạnh vô hình lôi kéo, muốn lao ra khỏi thức hải.
Dương Khai thất sắc, vội nín thở tập trung, ổn định cõi lòng mới chống cự được.
Nếu bị hút mất thần hồn, thì tất sẽ biến thành kẻ ngớ ngẩn không có tri giác!
Ngay khắc này, tất cả mọi người trong phủ, thậm chí còn bao gồm cả Mộng Vô Nhai và Lăng Thái Hư, đều nảy sinh cảm giác tâm thần bất an.
Cảm giác này chỉ thoáng qua trong nháy mắt, đến cũng nhanh mà đi cũng vội, nhưng lại khơi dậy sự cảnh giác ở hai cường nhân.
Họ đồng loạt tập trung tâm tưởng, hướng về phía Dương Khai mà cảm thụ. Ở đó chỉ có một vùng hư vô, cứ như có thứ gì đó ngăn cách không cho thần thức của họ thăm dò.
Điều này khiến cả hai người đều sinh nghi, không biết tại sao lại có tình trạng này.
Trong phòng, Dương Khai sững sờ nhìn thứ vừa nổi lên từ trang thứ bảy của Hắc Thư, thần sắc cổ quái.
Đó là một vật nhỏ cỡ quả trứng gà, hai đầu nhọn, ở giữa tròn, viền dẹp, trên đó có rất nhiều hoa văn, hệt như nếp nhăn của con người, lại tựa như những khe rãnh ngang dọc giao thoa trên mai rùa vạn năm.
Nhìn thoáng qua, vật này trông như loại quả gì đó.
Nhưng nhìn sao cũng cảm thấy nó giống một con mắt đang nhắm nghiền.
Cõi lòng bất giác lạnh tê tái, hắn sởn gai ốc khắp cùng mình.
Hắn cũng không biết đó rốt cuộc là thứ gì. Trước đây khi Hắc Thư bị phá giải phong ấn, đều sẽ truyền ra một mẩu tin, cho hắn biết hắn đã lấy được thứ gì, nhưng lần này thì không.
Mức khó của việc phá giải cấm chế lần này, cũng vượt ngoài dự kiến của Dương Khai.
Mơ hồ, hắn cảm thấy nó nhất định là một thứ rất ghê gớm. Nghĩ nát óc vẫn không biết tác dụng của nó, chỉ có thể cảm giác được, giữa nó và thần hồn của mình có một mối liên kết thoắt ẩn thoắt hiện.
Tâm niệm khẽ động, vật vừa giống con mắt đang nhắm vừa giống trái cây nọ thình lình biến mất. Cùng lúc đó, Dương Khai nhận thấy, trong thức hải của mình, xuất hiện thêm một vài dấu vết.
Đắm chìm trong tâm thức, hắn lần mò trong thức hải một phen.
Quả nhiên, vật đó đã nhập vào trong thức hải của hắn, lặng lẽ trôi nổi trên hòn đảo hóa từ Ôn Thần Liên ngũ sắc, vô cùng hài hòa, cứ như là hắn đã luyện hóa nó rồi vậy.
Trong thức hải, trừ nó và Ôn Thần Liên ra, còn có một thanh tiểu kiếm.
Chính là bí bảo thần hồn đã Gi*t ૮ɦếƭ Nam Sênh.
Để luyện hóa thanh kiếm này, Dương Khai đã bỏ ra công sức rất lớn. Nhưng vật vô danh kia lại len lỏi vào trong thần thức hắn mà không phí chút sức lực nào.
Lắc đầu, Dương Khai không hiểu nổi thâm ý trong đó...
Bên tai có tiếng vang văng vẳng, Dương Khai khẽ động tâm thần, thoát ra khỏi thức hải.
Cửa phòng mở ra, bên ngoài, Lăng Thái Hư, Mộng Vô Nhai nghiêm nghị đi vào, sững sờ nhìn Dương Khai. Sau khi dùng thần thức khổng lồ quét một vòng quanh người hắn, không thu thập được gì, hai người nhìn nhau vẻ mặt khó hiểu. Không hỏi gì cả, rồi lại im lặng đi ra.
- Thiếu chủ, không sao chứ?
Ngay sau đó, Địa Ma cũng thập thà thập thò hỏi một câu.
- Không sao.
Dương Khai lắc đầu, biết là họ đang lo lắng cho mình, bất giác thấy ấm lòng.
- Không sao là tốt rồi.
Địa Ma thở phào, rồi lại rụt cổ về.
- Đợi đã.
Dương Khai đột nhiên gọi lão lại.
- Thiếu chủ còn gì muốn sai bảo?
- Đi gọi Lãnh San qua đây.
- Vâng.
Giây lát sau, Lãnh San của Quỷ Vương Cốc đã theo sau Địa Ma bước vào phòng.
Hiếu kỳ nhìn Dương Khai, Lãnh San hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Ngồi đi.
Dương Khai không đứng dậy, ra hiệu cho nàng.
Lãnh San ngẩn người, chưa hiểu dụng ý của Dương Khai.
c lượng mạnh mẽ giúp đỡ.
Có Thiên Kỵ trong tay Dương Phàm, hoàn toàn đáng giá cho nhà nàng chiêu dụ nhân vật có phân lượng như vậy!