Vũ Luyện Điên Phong - Chương 383

Tác giả: Mạc Mặc

Chương 383: Lần này e là ngươi đã tính sai
Ta đã biết.
- Dương Khai thấy nàng nói thành thật như vậy, trong lòng cũng rung mình, thầm nhủ may mắn vừa rồi mình không tùy tiện hấp thu
Nói rõ lợi hại bên trong, Đường Vũ Tiên mới đưa khối ngọc trả lại cho Dương Khai, nói:
- Tiểu công tử đem cái này cất kĩ, chớ để người khác biết, nếu không lại khiến cho kẻ mạnh thèm muốn
- Ừ
Dương Khai gật gật đầu, có không gian hắc thư, giấu cái gì cũng tiện
Đồ Phong nhếch miệng, cười quỷ dị không ra tiếng:
- Xem ra, Lã gia lần này thiệt thòi lớn
Bất kể cái giá Dương Khai phải trả cho Lã Tư đổi lấy cái Dương Tinh Ngọc Sàng, bây giờ xem ra Dương Khai chiếm lợi thật lớn
Đường Vũ Tiên cũng hé miệng cười duyên:
- Bọn họ chỉ sợ cũng không ngờ, cái này có chân linh tồn tại.
Chân linh đã có thần trí đơn giản, có thể lừa gạt hầu hết các thần thức cao thủ điều tra, lúc trước nó còn ở bên trong Dương Tinh Ngọc Sàng, chỉ e Lã Tư cũng không biết, nếu không sẽ không đem tặng Dương Khai
- Hừ, Lã gia tầm nhìn có chút hạn hẹp, thậm chí ngay cả tiểu công tử cũng dám giám thị, người như vậy không đáng lôi kéo!
Đồ Phong hừ nhẹ một tiếng,
- Tại hạ cùng Vũ Tiên thương thế cũng đã khỏe lại, tiểu công tử người muốn khi nào thì rời khỏi nơi này?
- Ngày mai sẽ đi thôi.
Hắn vốn không định lưu lại Lã gia lâu ngày, chỉ có điều mấy ngày hôm trước phải đợi hai vị huyết thị chữa thương, mấy ngày nay vừa muốn hấp thu năng lượng Dương Tinh Ngọc Sàng, mới không thể không trì hoãn hành trình.
Rời nhà đã nhiều năm như vậy, hắn cũng muốn về thăm bố mẹ
- Được, tại hạ đi báo cho Thu tiểu thu một chút, lúc trước nàng ta hình như muốn đi cùng chúng ta một đoạn.
Đường Vũ Tiên gật gật đầu.
Tin tức Dương Khai sắp rời Lã gia rất nhanh truyền ra
Đám người Lã Lương mơ hồ có chút cảm giác nhẹ nhõm. Không biết vì sao, Dương Khai ở trong này ngày nào, ngày đó bọn họ liền có cảm giác cả người không được tự nhiên, giống như sợ bọn Dương gia công tử biết Lã gia và Dương Khai từng tiếp xúc vậy
Đêm đó, Lã lương lại bày tiệc, mở tiệc chiêu đãi đám người Dương Khai và Thu Ức Mộng.
Trên tiệc rượu, mọi người chỉ nói phong hoa tuyết nguyệt. Đối với Dương gia đoạt đích chi chiến và thế cục Trung Độ tương lai đều không nói đến
Thu Ức Mộng thờ ơ lạnh nhạt, biết Lã gia là hoàn toàn không coi trọng Dương Khai, nhưng cũng không nói thêm cái gì. Và như lần trước ăn uôgs một chút rồi sớm rời đi
Dương Khai cũng cắm cúi ăn, không có chút ý lôi kéo Lã gia nào. Uống rượu ăn thịt, nhấm nháp hoa quả món ngon, khiến bọn Lã Lương không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Sợ trong thời khắc cuối, hắn nhắc đến điều gì thì bọn họ không biết nói thế nào
Vẫn là rượu đó, chỉ là không phải là rượu tẩy trần cho đám người của Dương Khai như mấy ngày trước, thái dộ của bọn người Lã gia có chút thay đổi
Rượu tán nhân tận, đều tự trở về phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, một đám cao tầng Lã gia dưới sự dẫn dắt của Lã Lương đưa tiễn Dương Khai và Thu Ức Mộng
Lã Lương vẻ mặt thành khẩn, nhìn Dương Khai nói:
- Dương công tử, lần này đi Trung Đô, phong vân biến hoá kỳ lạ, đoạt đích chi chiến nhất định không được xem nhẹ
Dương Khai thản nhiên gật đầu.
Lã Lương cười nói:
- Hiếm khi Dương công tử tới Lã gia một lần, Lã mỗ cũng không có gì dâng lên, chỉ có chút ngân lượng biểu thị tâm ý, mong rằng Dương công tử không chê
Nói như vậy, liền mỉm cười ra hiệu cho người bên cạnh
Người nọ khẩn trương tiến lên, cầm một hộp ngân phiếu, dâng hai tay
Sắc mặt Đồ Phong và Đường Vũ Tiên trầm xuống, đều có chút không vui, thần sắc âm u lạnh lẽo, nhìn về phía Dương Khai, chờ đợi chỉ thị của hắn.
Dương Khai không chút phật lòng, ha hả cười nói:
- Lòng hảo tâm của Lã gia chủ, bản công tử từ chối thì bất kính rồi! Đồ Phong, nhận lấy.
- Vâng!
Đồ Phong nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cầm hộp ngân phiếu
- Lã gia chúc Dương công tử đắc thắng, mã đáo thành công trong đoạt đích chi chiến !
Lã lương nhẹ nhàng ôm quyền, nói lời khách sáo
Dương Khai cười ha ha:
- Vậy mượn lời phúc lành của Lã gia chủ, cáo từ!
Nói xong, trở mình bước lên Đạp Vân Câu dẫn đầu rời đi, Đồ Phong và Đường Vũ Tiên hừ nhẹ một tiếng, theo sát Dương Khai
Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn cưỡi trên Đạp Vân Câu do Lã gia chẩn bị, Thu Ức Mộng dừng một chút, hạ giọng nói:
- Lã lương, lần này sợ là ngươi tính sai rồi!
Lã Lương thần sắc khẽ biến, đang muốn mở miệng nói chuyện, Thu Ức Mộng đã cưỡi Đạp Vân Câu phóng như gió bay
Đám người Lã gia phía sau sắc mặt đều khó coi
- Tính sai sao?
Lã Lương cau mày, nhẫm nghĩ lời nói của Thu Ức Mộng, ý tứ của nàng rất rõ ràng, rõ ràng là có chút trách cứ Lã Lương coi thường Dương Khai như vậy
Cho dù ngươi là đại tiểu thư Thu gia, nhưng vẫn là người trẻ tuổi, vẫn là nữ tử! Luận ánh mắt, luận mưu lược, sao bì kịp được lão phu?
Lã Lương mặc dù có chút không thoải mái, nhưng căn bản không để tâm lời của Thu Ức Mộng
Vậy hãy để cho thời gian chứng minh, lão phu rốt cuộc có tính sai hay không
….
Đạp Vân Câu bay nhanh tới, Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn từ phía sau cũng chầm chậm đuổi theo
Sau khi rời khỏi Lã gia, sắc mặt Đồ Phong và Đường Vũ Tiên có vẻ lo lắng, hơi có chút không hiểu ý của Dương Khai
Lúc cuối rời đi, lời nói thành khẩn, thái độ hào phóng cảa Lã Lương, nhưng thực tế trong lòng y như thế nào, mọi người tại đây tất cả đều hiểu được.
Nếu Lã gia thật sự có ý giao hảo Dương Khai, lúc sau cùng đó không thể tặng chút tiền bạc là xong
Đoạt đích chi chiến so đấu cái gì? Chính là giao tiếp, mạng lưới quan hệ và thủ đoạn của các vị công tử
Cụ thể một chút mà nói là đấu nhân tài, vật tư!
Lã gia nếu quả thật phải tham dự đoạt đích chi chiến, muốn đứng ở bên Dương Khai, tối thiểu cũng chọn ra nhân tài, địa bảo, thiên tài, thần binh lợi khí, võ điển bí tịch và vân vân
Chỉ một chút ngân lượng có ý gì? Trên thế giới này, đôi khi, có tiền cũng không nhất định có thể mua được đồ này đồ nọ, nhất là đồ tốt, tiền tài không thể giải quyết được
Thời gian Đồ Phong và Đường Vũ Tiên đi theo Dương Khai không lâu, nhưng nhìn ra tư chất Dương Khai không tầm thường
Bọn họ vô cùng tin tưởng vào tương lai của Dương Khai
Lã gia khinh mạn Dương Khai như vậy, trong lòng hai vị huyết thị có thể thoải mái mới là việc lạ
Chỉ là bọn họ nghĩ mãi mà không rõ... Lã gia nếu không có ý định đứng về phía Dương Khai, cuối cùng đưa ngân lượng cho Dương Khai là có ý gì? Điều này khiến cho người ta có cảm giác hàng hai kiểu như là dù ta muốn giao hảo với ngươi nhưng cũng sẽ không đem gia tộc áp lên người ngươi.
Chỉ có Dương Khai rõ, Lã Lương thấy mình quen Tiêu Phù Sinh mới đưa cho chút ngân lượng. Nếu không phải do Tiêu Phù Sinh chỉ sợ lúc cuối cùng Lã Lương cũng không đưa cho cái gì
Dường như là đã nhận ra góc khuất trong lòng hai vị huyết thị, Thu Ức Mộng đảo cặp mắt trắng dã nói:
- Có lời gì các ngươi nói đi, chịu đựng làm gì?
Đồ Phong bĩu môi, tức giận nói:
- Ta đây có thể nói. Thu tiểu thư ngươi tai trái qua tai phải, coi như không nghe thấy.
-Ừ, ngươi nói đi. Ta cũng muốn nghe xem!
- Tiểu công tử!
Đồ Phong giương giọng hô một câu,
- Tại hạ thấy, Lã lương cho ngân phiếu không nhiều không ít, vừa đúng ba trăm vạn lượng, y cũng quá nhỏ mọn đi?
- Vậy ngươi muốn bao nhiêu?
Dương Khai quay đầu lại nhìn y một cái, không kìm nổi cười.
Lã gia dầu gì cũng thế gia nhất đẳng, chỉ cho ba trăm vạn lượng tính có ý gì? Mua mấy bình đan dược tốt liền hết tiền, mua mấy cái bí bảo tốt cũng hết, tối thiểu cũng phải cho một ngàn vạn lượng mới xứng với thân phận của Lã gia.
- Đúng đấy, quá keo kiệt!
Đường Vũ Tiên cũng là đồng tình gật đầu.
- Ba trăm vạn lượng, đã là không ít rồi.
Dương Khai cười cười,
- Không sợ các ngươi chê cười. Bản công tử trên người bây giờ mộtxu không có, ba trăm vạn lượng, đối với ta cũng không nhỏ rồi.
- Số tiền này nhìn thì nhiều nhưng khi tới đoạt đích chi chiến tiền tài cơ bản không dùng được.
Đồ Phong tức giận bất bình,
- Lã Lương rõ ràng cũng biết điểm này, còn làm như vậy. Nếu k phải y có chút quan hệ với gia tộc Thu tiểu thư, lão tử thế nào cũng phải đánh cho y một trận, , sau đó nhét ngân lượng vào miệng y, bắt y nuốt xuống!
Thu Ức Mộng lắc đầu cười khổ:
- Lã Lương lúc này đây quả thật chú ý cẩn thận hơi quá. Tuy nhiên... Dường như cũng không thể tráchy hoàn toàn, là tiểu công tử của các ngươi diễn trò quá mức
-Có ý gì,, sao lại trách tiểu công tử?
Đường Vũ Tiên vô cùng ngạc nhiên
- Các ngươi tự đi hỏi hắn đi, trong lòng hắn rõ, mấy ngày nay hắn sở Lã gia biểu hiện của hắn như thế nào?
Thu Ức Mộng nói xong, thúc dục Đạp Vân Câu bước lên vài bước, đến bên Dương Khai quay đầu nhìn hắn:
- Cái tên này, ngươi có biết bây giờ là cục diện thế nào không? Vì sao còn không chút để ý như vậy, khiến trợ lực như Lã gia trôi qua trước mắt
Dương Khai liếc nàng một cái, lại thu hồi ánh mắt.
- Ta nói với ngươi đó
Thu Ức Mộng lập tức nổi giận : - Không những ngươi để đồng minh chạy mất mà còn tăng thêm địch nhân, hiểu không hả, cứ nhe vậy thì chênh lệch liền lớn.
- Đồng minh?
Dương Khai cười lạnh,
- Chỉ theo ta vì lợi ích, không tư cách làm minh hữu của ta!
- Nhưng hiện giờ làm gì có liên minhkhông có quan hệ ích lợi? Suy nghĩ của ngươi có phải quá ngây thơ rồi hay không?
- Không thèm nói với ngươi, ta làm việc, không cần người khác tới đánh giá!
Thu Ức Mộng bị nghẹn trợn mắt nhìn thẳng, trong cơn tức giận, bật thốt lên:
- Ngươi xem, bổn tiểu thư lần này trở về, thế nào cũng phải liên kết với công tử Dương gia khác đánh ૮ɦếƭ cái vẻ ngạo mạn của ngươi xem có được không?
Đồ Phong và Đường Vũ Tiên lập tức quá sợ hãi, vội vàng nói:
- Thu tiểu thư, lời này cũng không thể nói lung tung.
Dương Khai cũng cười lạnh liên tục:
- Ngươi có thể thử xem, đến lúc đó cũng đừng trách ta xóa tên Thu gia ngươi ở Trung Đô
Thu Ức Mộng thần sắc ngẩn ra, ngây ngốc nhìn Dương Khai, dường như không nghĩ tới hắn có thể nói lời độc ác như vậy
Mà ngay cả Đồ Phong và Đường Vũ Tiên hai người cũng là ngạc nhiên vạn phần, trong lòng cảm thấy Dương Khai mạnh miệng, đúng là có chút kiêu ngạo quá mức, cũng thật làm đau lòng người khác
Lúc lo lắng đề phòng, muốn mở miệng thay Dương Khai nói vài lời lời hay, an ủi Thu Ức Mộng, nào ngờ Thu Ức Mộng rất nhanh liền tỉnh táo lại, không lơ đễnh, ngược lại cười dài nhìn Dương Khai, trong đôi mắt đẹp hiện ra tia sáng kỳ dị, nói:
- "Dương Khai ngươi thành thật nói với ta, ngoại trừ yêu nữ kia ra, rốt cuộc còn có bao nhiêu nhân mạch có thể lợi dụng, có bao nhiêu thế lực có thể lôi kéo?
Dương Khai nói càn rỡ như vậy, Thu Ức Mộng lập tức liền ý thức được một ít gì đó, cho nên mới biểu hiện hưng phấn như vậy
Liếc nàng một cái, Dương Khai cười cười một tiếng, thần sắc lạnh nhạt nói:
- Không có, chỉ một mình ta thôi !
- Tin ngươi ta chính là heo!
Thu Ức Mộng cười lạnh.​
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc