Chương 230: Tu la môn
Nghĩ đến đây, sắc mặt Dương Khai trầm xuống, có chút hối hận về hành động vừa rồi của mình. Không biết hành động ấy có bị đám người kia nhìn thấy không, nếu có thì chỉ sợ sẽ có phiền toái.
Chỉ là liệu thương đan không ngờ cũng trở thành vật hiếm. Dù sao thì hắn cũng không thể nghĩ ra được.
- Trần huynh, có thể lại đây nói chuyện không?
Ở bên kia có tiếng Vũ Thừa Nghi, Trần Học Thư đáp trả một tiếng rồi nhìn Dương Khai cười nói:
- Dương huynh chờ ta một lát, ta đi một chút sẽ quay lại.
- Ừ
Dương Khai gật gật đầu.
Đợi Trần Học Thư đi rồi, Dương Khai quay đầu nhìn quanh phát hiện có nhiều người đều đang hào hứng quan sát đánh giá mình.
Đám người kia đã rất lâu không nhìn thấy khuôn mặt mới nào. Những võ sỹ đi lẻ bên ngoài e rằng đều đã ૮ɦếƭ hết, bây giờ nhìn thấy Dương Khai là người mới tự nhiên đều có chút tò mò, nhất là Dương Khai lại chỉ đi có một mình. Bọn họ đều không hiểu một người làm sao có thể tránh được sự truy sát của đám người Thiên Lang Quốc.
Dương Khai quét mắt một lượt, bốn thiếu nữ của Vạn Hoa Cung còn khẽ gật đầu với hắn.
Bốn thiếu nữ này lúc trước cùng Dương Khai đi vào U Minh Sơn. Mặc dù không nói chuyện gì nhưng cũng được coi là đồng tâm hiệp lực, bây giờ gặp rủi ro như vậy tự nhiên lại càng cảm thấy thân thiết.
Dương Khai khẽ cười đáp lại.
Trong lúc quan sát phía bên kia bỗng có hai người đứng dậy, người đi đầu là một cô gái kiều diễm, dáng người cao ráo đầy đặn, mặc bộ đồ xanh biếc bó chặt làm lộ rõ thân hình quyến rũ. иgự¢ cao ௱ôЛƓ nở, cặp đùi thon dài, hai cánh tay ngọc ngà lộ ra, làn da trắng nõn nà như sứ với những ngón tay thon dài với những móng tay màu đỏ tươi, thoạt nhìn có một vẻ đẹp kiều diễm.
Khiến cho không người nào có thể bỏ qua được chính là bộ иgự¢ lớn đang run rẩy kia, mượt mà đẫy đà. So sánh với những cô gái mà Dương Khai đã từng gặp cũng chỉ có Lam Sơ Điệp có thể đánh đồng với nàng.
Nàng ta bỗng cười khanh khách, thân hình uốn lượn như xà mỹ nữ chầm chậm đi tới, đôi mắt như nước hồ thu nhìn chằm chằm Dương Khai, khóe miệng tươi cười đầy ẩn ý.
Theo sau nàng là một nam tử cao lớn như thiết tháp. Eo gấu lưng hổ cường tráng dị thường, hình thể lớn hơn nhiều so với bất kỳ người nào ở đây. Gương mặt ác nghiệt như đao gọt. Trên mặt gã có vết thương dài nửa xích, chạy ngang mặt, sẹo lồi ra ngoài, khiến người này thoạt nhìn đằng đằng sát khí. Hai tròng mắt ௱ôЛƓ lung, lộ ra vẻ lạnh lẽo vô tình.
Bất kể là nữ tử hay là nam tử kia đều tạo cho người ta cảm giác sát phạt quyết đoán tanh máu.
Đôi mi thanh tú của Thư Tiểu Ngữ nhăn lại:
- Bọn họ đi về phía chúng ta sao?
- Chỉ sợ là đúng thế đấy.
Dương Khai cũng nhíu mày. Hắn phát hiện ra nữ tử xinh đẹp kia cứ nhìn chằm chằm vào mình, vừa nhìn vừa nhằm hướng mình đi tới.
- Dương đệ, ngươi biết bọn họ sao?
Thư Tiểu Ngữ khó hiểu.
Dương Khai vẻ mặt mê man lắc lắc đầu. Hắn trước kia chưa từng gặp hai người này. Tuy rằng ban đầu ở bên hồ, Lăng Thái Hư nói cho hắn biết tuyệt đại đa số thực lực của các đệ tử và danh xưng của các tông môn. Nhưng hồ nước này quá lớn, có rất nhiều người ở đối diện, Lăng Thái Hư cũng không có cách nào chỉ rõ được, cho nên Dương Khai thực sự không biết hai người này xuất thân như thế nào.
- Không phải là vì liệu thương đan chứ?
Thư Tiểu Ngữ biến sắc.
Sắc mặt Dương Khai cũng trầm xuống, không khỏi cảnh giác.
- Dương đệ, ngươi chớ có giao đấu với bọn họ, thực lực của hai người này mạnh lắm đó.
Thư Tiểu Ngữ dặn dò, nét mặt lộ vẻ lo lắng.
- Cố gắng.
Dương Khai khẽ gật đầu. Hắn cũng không muốn phát sinh xung đột gì với người ở đây. Trong cục diện như bây giờ, một hành động thôi cũng có thể dẫn dắt đến toàn cục. Nếu hắn coi hai người này là địch đồng nghĩa đối địch với cả đám người ở đây, chắc chắn sẽ không có gì tốt đẹp. Nhưng nếu như người ta cứ cố tình ức Hi*p, Dương Khai cũng sẽ không yếu đuối.
Nữ tử xinh đẹp và nam tử lãnh khốc như thiết tháp kia đi tới, ánh mắt mọi người đều dõi theo, tất cả mọi người đều muốn biết nữ tử nhìn có vẻ dâm đãng này muốn làm gì.
Một lúc sau, nữ tử đi đến trước mặt Dương Khai, khẽ cười cúi đầu nhìn hắn không nói gì. Nam tử phía sau lưng nàng, thần sắc càng lộ vẻ ác nghiệt, đôi mắt trừng trừng như kiếm sắc hướng về phía Dương Khai như muốn nhìn xuyên tận lòng dạ và tâm hồn hắn.
Dương Khai nhướn mày:
- Hai vị có việc?
Nữ tử chưa trả lời mà lại cực kỳ nghiêm túc đạnh giá hắn rồi lập tức cúi người xuống, khóe miệng nàng mỉm cười, gương mặt tiến sát mặt Dương Khai, chiếc mũi nhỏ xinh khẽ hoạt động.
Thần sắc Dương Khai lộ vẻ kì quái.
Hắn không cảm nhận được chút sát khí haacute; đồ không tốt đối với mình từ ữ tử này nhưng những động tác của nàng thực sự làm người ta khó hiểu.
Nữ tử như một con chó nhỏ không ngừng ngửi ngửi khắp cơ thể Dương Khai. Mấy lọn tóc lòa xòa bên tai lướt qua cổ và hai má hắn làm hắn dội lên từng đợt ngứa tê dại.
Mùi thơm thanh u ám ảnh nơi chóp mũi hắn, như hương như xạ, làm cho người ta mơ màng ảo giác.
Chỗ cổ áo cao thập thò núi tuyết trắng cùng khe sâu hút mắt khắc hằn trong tầm mắt Dương Khai, còn có hai nửa tròn căng mượt mà kia nữa.
Dương Khai không tự chủ được nốt nước miếng, yết hầu như lửa đốt.
- Này, ngươi làm gì thế?
Thư Tiểu Ngữ đứng nhìn trợn mắt há hốc mồm, hai má đỏ ửng, không kìm được tim đập loạn xạ.
Động tác này của nữ tử rõ ràng là có ý đồ khiêu khích lộ liễu. Những nam nhân đang tĩnh tọa nghỉ ngơi bên ngoài nhìn thấy đều không khỏi tim đập mạnh, huống hồ là thiếu nữ chưa hề từng trải như Thư Tiểu Ngữ.
Giờ phút này, nàng ngồi bên người Dương Khai, nhìn rõ hơn bất cứ ai.
Khắp bốn phía đều vang lên tiếng nuốt nước miếng, rất nhiều võ giả đều thầm ngưỡng mộ. Bọn họ đều đã từng mơ màng hồi tưởng thân hình xinh đẹp, bộ иgự¢ đẫy đà của nữ tử kia nhưng vì e dè nam tử to lớn như thiết tháp sau lưng nàng mà chỉ dám nghĩ chứ không dám làm càn.
Bình thường trêu đùa vài câu cũng không có gì nhưng chưa từng có người nào quá thân cận với nữ tử này như vậy.
Nhưng hiện tại thoạt nhìn nàng đúng là chỉ hận một nỗi không thể bổ nhào vào người Dương Khai, muốn gì được nấy. Cảnh tượng vô cùng kích thích, nhất là lại tại nơi vừa diễn ra tranh đấu nguy hiểm lại càng làm cho huyết dịch sôi trào.
- Cô nương, ngươi…
Dương Khai không được tự nhiên, dù rằng không cảm nhận được sát khí nhưng nữ tử này rất kì quái. Mọi người chưa hề gặp mặt mà vừa tới đã thân thiết như vậy, thật sự không hiểu nổi.
- Xuỵt…
Nữ tử cười thản nhiên đưa một ngón tay ngọc ngà áp lên miệng hắn đập tan nghi vấn của hắn.
Tiếp tục ngửi ngửi không kiêng nể gì, khắp tai Dương Khai đều bị nàng ngửi đỏ ửng lên.
- Dương đệ đệ…
Thư Tiểu Ngữ bấy giờ nhìn không nổi nữa đạp mạnh Dương Khai.
- Khanh khách…
Nữ tử nhìn thấy cảnh tượng này cười nhẹ, đứng dậy có chút hào hứng nhìn Dương Khai. Gương mặt kiều diễm hiện vẻ kì quái khó hiểu, kinh ngạc nhìn thần sắc Dương Khai, đôi mắt đẹp mơ màng.
- Sao?
Nữ tử đột ngột quay đầu lại hỏi gã to như thiết tháp.
- Sát khí, huyết khí.
Nam tử kia giữ chữ như vàng, lạnh lùng đáp.
- Ừ.
Nữ tử khẽ gật đầu, đột nhiên che miệng cười:
- Tiểu huynh đệ chớ trách, thực sự bởi vì sư tỷ đệ ta cảm thấy ngươi có cảm giác rất thân thiết nên mới mạo muội quấy rầy.
- Hừ.
Thư Tiểu Ngữ phát ra âm mũi, quay đầu đi.
Nàng hiển nhiên sẽ không tin tưởng những lời nói ngây thơ này.
Dương Khai cũng không tin.
Nữ tử vẫn cười như trước.
- Lí do này quả thực không thể làm cho ngươi tin phục nhưng ta cũng không lừa ngươi, kỳ thực chính ta cũng không hiểu vì sao.
- Làm quen một chút, ta là Dạ Thanh Ti, đây là sư đệ của ta, Chu Bá.
- Dương Khai.
- Là Dương đệ à?
Dạ Thanh Ti khẽ cười, bộ dạng nhẹ nhàng như đêm thu.
- Tỷ đệ chúng ta đến từ hải ngoại Tu La Môn, sợ là Dương đệ chưa từng nghe tới.
Dương Khai biến đổi sắc mặt, lại nhanh chóng giấu đi. Hắn đột nhiên hiểu được tại sao nữ tử này lại vô duyên vô cớ chạy đến tìm mình.
Tu La Môn ở hải ngoại. Nhất đẳng đại thế lực.
Hai người bọn họ nếu là đệ tử tinh anh của Tu La Môn, nhất định là trong tông môn đã tu luyện bí mật bất truyền. Mà trấn tông mật bảo Tu La Kiếm của Tu La Môn giờ phút này đang ở trên người mình nên cảm nhận được lẫn nhau cũng không biết chừng.
Không trách được nàng nói có cảm giác thân thiết. Trong lòng nhận ra nhưng Dương Khai cũng không dám mảy may biểu lộ. Bây giờ người ta cảm thấy thân thiết với mình nhưng nếu nàng biết được trấn tông mật bảo Tu La Kiếm của Tu La Môn đang ở trên người mình thì cảm giác thân thiết kia ngay lập tức sẽ biến thành sát khí.
Điều này là không thể nghi ngờ.
Giả bộ kiến thức nông cạn, Dương Khai nghi ngờ hỏi:
- Hải ngoại?
Dạ Thanh Ti gật đầu:
- Phía cực Nam Đại Hán, vô tận trên đại dương bao la cũng có rất nhiều tông môn. Dương đệ ở sâu trong đất liền sợ là không hiểu rõ lắm.
- Chỉ có một phái các ngươi đến sao?
Lời nói Dương Khai bấy giờ biểu lộ sự hưng phấn, trên người hắn còn có trấn phái mật bảo của một thế lực lớn khác nữa.
Dạ Thanh Ti cười nói:
- Còn có người trên đảo Song Tử, nhưng bây giờ chỉ còn một người, ở bên kia.
Nói xong ánh mắt hướng qua một bên ra hiệu.
Dương Khai nhìn thoáng qua, trong lòng thở phào. Người của Ám Đạo Hạnh Khuy Lạc Hoa Thần Giáo không tới, nếu không lại vô duyên vô cớ có cảm giác thân thiết.
- Dương đệ đệ xuất thân như thế nào?
Dạ Thanh Ti dò hỏi, hiển nhiên nàng còn có nghi ngờ muốn hỏi rõ ngọn nguồn.
Vô duyên vô cớ có cảm giác thân thiết đối với một người xa lạ, hơn nữa cả hai sư tỷ đệ đều có, đương nhiên sẽ khiến người ta nghi ngờ.
- Lăng Tiêu Các.
Điều này không có gì để giấu diếm, liền nói:
- Có thể là do võ công ta tu luyện có ý sát phạt, hơn nữa trong khoảng thời gian này có nhiễm không ít máu tươi cho nên hai vị mới có cảm giác này.
- Hóa ra là vậy.
Dạ Thanh Ti khép miệng, gật đầu, mỉm cười duyên dáng hỏi:
- Gặp nhau đã là duyên, nếu Dương đệ cùng hành động với bọn ta, sẽ không phải lo lắng gì nhiều, đi theo tỷ, tỷ sẽ bảo vệ ngươi, ha ha…
- Ý tốt của ngươi ta xin nhận.
Dương Khai trầm ngâm một lúc, đang định nói lát nữa phải rời đi thì Trần Học Thư cùng Vũ Thừa Nghi đã đi tới.
- Chuyện phiếm dừng ở đây thôi.
Vũ Thừa Nghi thần sắc lạnh lùng đứng trước mặt Dương Khai:
- Ta nghe Trần huynh nói ngươi là đệ tử của Lăng Tiêu Các?
Dương Khai nhướn mày có chút không hài lòng. Vũ Thừa Nghi làm cho người ta có cảm giác bị lấp miệng, giọng điệu hống hách mãnh liệt làm cho người ta khó có thể phản bác.
- Đúng
Dương Khai gật gật đầu.