Chương 119: Trở về tông môn
- Là người của Huyết Chiến bang và Phong Vũ lâu.
Thần sắc Dương Khai nghiêm túc, kể lại toàn bộ sự việc xảy ra đêm đó, về việc một mình đấu với chín tên, đương nhiên là phải tránh đề cập đến. Việc này quá huyền hồ, nói ra chắc Mộng Lão Đầu sẽ không tin, chẳng bằng đừng nói ra làm gì.
Mộng Vô Nhai nghe mà vô cùng tức giận.
Rất lâu sau Dương Khai mới kể xong toàn bộ.
Mộng Vô Nhai khẽ gật đầu nói:
- Nói như vậy, tên cầm đầu là ngươi nhưng kẻ chủ mưu lại là tên Long Huy đúng không?
- Vâng. Việc lần này con đã làm liên lụy đến tiểu sư tỷ.
Dương Khai gật đầu thừa nhận.
- Tuy ngươi là tên đầu xỏ nhưng đó không phải lỗi của ngươi. Hạ Ngưng Thường cũng không bị thương, ngươi đừng để bụng.
Mộng Vô Nhai an ủi một câu rồi lại cười lạnh lùng:
- Huyết Chiến bang, Long Tại Thiên! Lão phu nhớ rồi!
Nhìn ánh mắt nguy hiểm của Mộng Vô Nhai, Dương Khai biết Long Tại Thiên sắp gặp chuyện lớn rồi.
Về lai lịch và khả năng của Mộng Vô Nhai, Dương Khai vẫn không rõ, đoán không ra nhưng cảm thấy ông không phải người tầm thường. Nếu ông thật sự đi gây phiền phức cho Long Tại Thiên thì đây đúng là điều Dương Khai muốn, nhưng hắn vẫn có chút không được thỏa nguyện.
Dương Khai vẫn nghĩ, có thù thì phải tự mình đi báo mới đúng. Nếu Long Tại Thiên ૮ɦếƭ trong tay Mộng Vô Nhai, thì mình không còn cơ hội để báo thù nữa rồi.
Nhưng Dương Khai không khuyên can, lần này Mộng Vô Nhai chắc chắn đã bị chọc giận, trong lòng bốc hỏa, không phát ra cũng không được.
Ở trong phòng hai ngày, Hạ Ngưng Thường cuối cùng cũng xuất quan, đúng như mong muốn, thực lực đã đạt đến Chân Nguyên cảnh. Dương Khai nói bóng gió mới biết không nhất thiết phải luyện xong Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ mới có được hiệu quả.
Trên lý thuyết, một giọt Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ có thể cho ba, bốn người dùng. Nhưng dù sao cũng chỉ là vật dẫn, có thể biến nguyên khí của người luyện võ trở trành chân nguyên.
Nhưng thứ này khá đặc biệt, trong vòng một canh giờ sau khi thu được nó mà không luyện hóa nó sẽ biến mất, nên chỉ một người duy nhất có thể sử dụng mà thôi.
Biết điều này, Dương Khai vô cùng yên tâm. Xem ra mình không cẩn thận đã hấp thu một nửa Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ, thì cũng không có ảnh hưởng gì với Hạ Ngưng Thường.
Hơn nữa cho đến lúc này, nửa giọt Thiên Địa Linh vật vẫn đang cất giữ trong Kim Thân của mình, chứ không phải đã biến mất như nàng nói.
Vết thương của Dương Khai đã khỏi, Hạ Ngưng Thường cũng đã thăng cấp. Ba người không ở lại thêm nữa, lập tức trở về Lăng Tiêu các.
Dương Khai được Mộng Chưởng quầy dẫn theo mà bay trở về, dọc đường hít không ít gió khiến đầu óc choáng váng căng cứng.
Trở về Lăng Tiêu các, Dương Khai cáo biệt hai thầy trò quay trở về ngôi nhà nhỏ của mình.
Gần hai mươi ngày không về, ngôi nhà nhỏ vẫn sạch sẽ như mới. Xem ra mấy ngày không có mình, đám người của Lý Vân Thiên đã giúp mình dọn dẹp.
Mấy ngày sau đó, Dương Khai trở lại cuộc sống bình thường, hàng ngày tu luyện, củng cố trình độ.
Chỉ là những lúc nhàn hạ, trước mặt lại hiện ra hình ảnh tiểu sư tỷ ngây thơ. Dù sao đây cũng là người con gái mà Dương Khai trao nụ hôn đầu, hương vị ngọt ngào, cảm giác mềm mại đến nay vẫn còn nguyên vẹn.
Nhưng từ sau khi trở về, Hạ Ngưng Thường cũng không một lần xuất hiện.
Nàng dường như đã quên hẹn ước giữa hai người.
Đêm hôm đó, trong khe núi, Dương Khai đã nói, nếu như hắn còn sống trở về thì Hạ Ngưng Thường phải đáp ứng một yêu cầu của hắn.
Lúc đó Dương Khai cũng chỉ muốn tìm cho mình một mục tiêu chứ không có ý gì khác.
Mặc dù có cảm giác mất mát nhưng Dương Khai cũng không mấy để ý.
Ta lặng lẽ lướt qua, phất ống tay áo mà không mang theo đám mây nào, nụ hôn đó lưu lạc thổi đến, nhưng bởi muốn thu phục Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ, mặc dù lúc đó cả hai đều có chút xúc động nhưng không thể nói rõ là gì cả. Đều là người trẻ, khí huyết hừng hực, loại tình cảm bộc phát đó là không thể tránh được.
Dương Khai cũng không hề cảm thấy tự ti trước sự chênh lệch về thực lực với nàng, thực lực, thật ra chỉ cần chăm chỉ tu luyện ắt sẽ trở nên mạnh mẽ, hắn tin có một ngày, mình có thể vượt qua vị tiểu sư tỷ này, và vượt qua tất cả những bạn bè cùng lứa tuổi.
Bởi vì khả năng của Kim Thân là vô hạn.
Tình cảm cũng không phải là thứ bây giờ Dương Khai cần suy nghĩ, cái gì của mình thì sẽ thuộc về mình, không phải của mình thì có gò ép cũng không có kết quả được, tùy duyên phận vậy.
Nhưng nếu Hạ Ngưng Thường có ý với mình thì thực lực thấp hay cao cũng đâu có quan hệ gì? Nếu nàng thực sự vì thực lực mình thấp mà cố ý xa lánh mình thì Dương Khai cũng không còn gì để nói. Người khác xem thường mình, chẳng lẽ trách họ có tầm nhìn quá cao?
Tuy nhiên người ngây thơ hồn nhiên như nàng chắc chắn không phải như vậy.
Điểm này Dương Khai đã đúng, Hạ Ngưng Thường sau khi trở lại Lăng Tiêu các cũng ngại ngùng để đi gặp hắn. Nghĩ lại tình cảm trong đêm hôm đó, nàng vô cùng xấu hổ. Ngay cả che mặt thì nàng cũng không có mặt mũi nào mà xuất hiện trước mặt Dương Khai.
Hơn nữa, về đến Lăng Tiêu, Mộng Vô Nhai khiến nàng phải ở trong phòng, trên danh nghĩa là muốn nàng củng cố năng lực, nhưng kỳ thực là sợ nàng và Dương Khai vương vấn tình cảm.
Bằng không với cá tính của nàng, dù thế nào cũng phải chạy qua hỏi thăm tình hình khôi phục của Dương Khai ra sao.
Tu luyện hai ngày, Dương Khai thấy không hài lòng với thành quả đã đạt được.
Khi hấp thụ dương khí ở khe Khốn Long, tốc độ hình thành dương dịch quá chậm, thua xa với việc dùng linh quả va hấp thụ dương viêm thạch.
Lượng dương dịch trong đan điền rất ít, phải nhanh chóng bổ sung mới được, bằng không nếu gặp phải cuộc chiến như đêm đó, hắn sẽ lâm vào thế khó khăn, sẽ rất mất mặt.
Ngẫm nghĩ một lát, Dương Khai quyết định đến chợ Hắc Phong một lần nữa. Trước tiên là mua thêm chút đồ có thể ngưng luyện dương dịch, sau là đi mua cho mình tàn hồn hoa ba lava cây cỏ khô tuyệt địa, lư hương đã lâu rồi chưa sử dụng.
Về vấn đề ngân lượng, Dương Khai có rất nhiều, chứ không còn nghèo khổ như trước kia nữa.
Số ngân lượng này đều là lấy được từ đám người Huyết Chiến bang. Lúc đó trời tối quá, Dương Khai không đếm kỹ, sau đó về kiểm tra mới biết đám người này đúng là giàu có.
Chẳng qua là vơ vét của vài tên vậy mà cũng được ngân phiếu gần hai vạn lượng.
Nhiều ngân lượng như vậy có thể mua cả bốn mươi khối dương viêm thạch. Không chỉ đủ để bù lại những tổn thất đêm đó mà còn vượt gấp đôi.
Ngay trước khi Dương Khai đến chợ Hắc Phong, Mộng Vô Nhai cũng xuất phát với sát khí đằng đẵng.
Mục tiêu của ông là Huyết Chiến bang.
Dù Huyết Chiến bang cũng là một trong ba thế lực lớn ở vùng này nhưng Mộng Vô Nhai há lại sợ hãi? Đồ đệ của mình suýt bị mất mạng, suýt khó giữ được sự trong sạch. Thù này không thể không trả.
Long Huy ૮ɦếƭ cũng không liên quan! Không phải hắn còn ông nội sao? Trên bất chính, dưới ắt sẽ loạn, nếu không có cấp trên che chở thì sao Long Huy dám ngang ngạnh kiêu ngạo như vậy?
Vì thế Mộng Vô Nhai cho rằng Long Tại Thiên còn đáng ghét hơn Long Huy! Càng đáng ૮ɦếƭ!
Lăng Tiêu các cách Huyết Chiến bang không phải quá xa, Mộng Vô Nhai lại đi với tốc độ cực nhanh, chỉ trong thời gian một tách trà ông đã tới Huyết Chiến bang.
Giờ phút này, đám thủ lãnh Huyết Chiến bang đang thảo luận việc quan trọng.
Trong đại đường, Bang chủ Hồ Man ngồi ngay ngắn, người này đúng là nhân như kỳ danh, bụng gấu lưng hổ, vẻ mặt dữ tợn, vừa nhìn đã biết không phải loại người lương thiện.
Hắn đập tay xuống, các vị Đường chủ và Đà chủ đều nghiêm túc ngồi ngay ngắn. Giờ họ phải báo cáo cho hắn tất cả những chuyện lớn nhỏ và các khoản thu chi của bang trong thời gian gần một tháng qua.
Hồ Man không đủ kiên nhẫn ngồi nghe, giơ tay chặn lại:
- Không nói những việc vụn vặt đó nữa, việc phá bỏ cấm chế ở khu vực mỏ khai thác thế nào rồi?
Một gã thanh niên chừng khoảng hai bảy hai tám nghe hỏi liền đứng dậy, cung kính nói:
- Bẩm bang chủ, gia gia bên đó đã có chút manh mối, chẳng có điều số lượng cao thủ quá ít, việc cấm chế tuy đã lâu nhưng lại không dễ loại bỏ, gia gia hiện vẫn truyền tin cho Long Tuấn, để nô tài báo cáo lên, hắn nhất định sẽ tận tâm tận lực, mau chóng xóa bỏ cấm chế ở nơi đó.
Gã thanh niên này là cháu trai của Long Tại Thiên, ca ca của Long Huy- Long Tuấn, thực lực khoảng Chân Nguyên cảnh nhị tầng, tư chất tuy không sánh được với những tên thiên chi kiều tử kia nhưng cũng không phải quá kém.
Bởi ở Huyết Chiến bang, Long gia có địa vị không thấp, nên tên Long Tuấn tuy thực lực chỉ đạt Chân Nguyên cảnh nhị tầng nhưng vẫn có chức vị quan trọng, là một trong những Đường chủ của Huyết Chiến bang.
Hồ Man khẽ gật đầu:
- Ừ, như vậy là tốt rồi. Long Tuấn nếu ngươi rảnh hãy đi đến khu mỏ khai thác gửi lời hỏi thăm của ta đến ông nội ngươi, nói rằng người đã vất vả rồi!
- Vâng!
- Cũng không biết trong việc cấm chế kia có uẩn khúc gì mà lại chôn sâu đến hơn mười trượng.
Một trong số Đường chủ Huyết Chiến bang nghi ngờ.
- Việc này cũng may mà có Mị Nhi tiểu thư có nhãn quan tốt, nếu không phải nàng nói mỏ khai thác này kỳ quái thì e rằng chúng ta cũng không thể biết được.
- Đúng thế đúng thế. Mị Nhi tiểu thư tuy nhỏ tuổi nhưng nhãn lực lại không hề tầm thường, thật sự không hiểu vì sao tiểu thư có thể thấy được.
Nghe cả đám người khen ngợi Hồ Mị Nhi, mặc dù có vẻ nịnh bợ nhưng Hồ Man vẫn thấy thoải mái, nhưng lại nghĩ đến Hồ Mị Nhi là thân con gái, trước sau gì thì cũng phải gả đi, Hồ Man lại không khỏi thở dài.
Con bà nó chứ, lão tử thần võ anh minh, cao to lực lưỡng đến vậy, trong nhà thi*p thất vô số, hàng đêm vất vả cày cấy mà tại sao chỉ sinh được hai đứa con gái? Đây là nỗi đau của Hồ Man, nhà không con trai, lấy ai kế nghiệp?
Đám người kia vẫn đang khen ngợi Hồ Mị Nhi tầm nhìn đặc biệt, nâng nàng lên tận trời.
Chỉ có Hồ Man là rầu rĩ không vui.
Mà việc này đúng là kỳ lạ, khu vực khai thác đã bị phát hiện cách đây mấy năm rồi, Huyết Chiến bang cũng đã lợi dụng nó để khai thác dương viêm thạch và âm nguyên thạch, cũng đã được không ít lợi nhuận. Mấy năm nay bang phát triển nhanh chóng là nhờ không ít vào khu vực khai thác này.
Nhưng cho đến giờ không ai biết ở chỗ sâu hơn mười trượng phía dưới, lại có nhiều cấm chế thần bí huyền ảo đến thế.
Gần hai tháng trước, Hồ Mị Nhi đột nhiên về nói cho Hồ Man biết chuyện này, hắn chỉ cười cho qua, không tin là thật.
Mãi đến khi Hồ Mị Nhi nói nhiều quá, khiến Hồ Man phải cho người đi điều tra, hắn mới bất đắc dĩ cử người đến đó.
Tuy Hồ Mị Nhi đã nói rất rõ, chuyện này nhất định không để cho người của Long Gia biết. Nhưng Hồ Man vốn không hề để ý đến việc này, cho là con gái chỉ đùa dai, dùng cách này để gây sự chú ý cho mình mà thôi, hơn nữa khu mỏ này lại do Long Tại Thiên chủ trì, cho nên việc này không thể giấu giếm được.
Khu vực khai thác vốn là trong lòng đất, cách không xa vị trí Hồ Mị Nhi nói, sau khi mười mấy đệ tử Huyết Chiến bang đào bới mười ngay, phát hiện được quả nhiên có điều bất thường!