Vực sâu hỗn loạn, Thần Đồ và Bích Nhã sốt ruột nhìn vào trong khe nứt không gian, hi vọng có nhìn thấy được bóng dáng Dương Khai.
Nhưng họ hoàn toàn không nhìn thấy được gì, khe nứt bị lửa ma thiêu đốt đó đã bắt đầu khép lại, vẫn không thấy có dấu hiệu cho thấy ai đó thoát ra..
Đám người của Dương Khai hình như phải chôn xác trong đó rồi!
- Sẽ không có chuyện gì chứ?
Thần Đồ líu ríu.
- Dương huynh rất am hiểu về không gian, chắc hẳn sẽ không sao đâu, ngươi nghĩ có đúng không?
Y quay đầu nhìn Bích Nhã và mong đợi nàng khẳng định câu nói của mình.
- Ta không biết...
Bích Nhã lắc đầu, tâm trạng nàng cũng rất phức tạp.
- Nhưng hi vọng lần này hắn không xảy ra chuyện gì!
Nếu Dương Khai không thoát được, bị khe nứt không gian đó nuốt chửng, thì lạc ấn thần hồn của nàng mà Dương Khai đang nắm giữ sẽ biến mất, lạc ấn không còn nữa, nàng tất sẽ ૮ɦếƭ!
Nàng hi vọng Đương Khai không xảy ra chuyện gì cũng là lẽ đương nhiên.
- Thần Đồ chợt quát lên, chạy lên phía trước, y nhìn thấy một bóng người vụt tắt trong khe nứt sắp khép kín đó đang xông ra.
Quỷ Tổ!
Nhìn rõ gương mặt lão, Thần Đồ bất mãn kêu la:
- Tại sao lại là lão, Dương huynh đâu?
- Phía sau!
Quỷ tổ ngoảnh đầu lại nhìn về sau, theo sát phía sau lão, hai tỷ muội Hòa Tảo và Hò Miêu đã thoát nạn trở ra, tiếp theo sau nữa mới là Dương Khai và Nguyệt Hi.
Dương Khai
- Ha ha, ta biết ngay Dương Khai huynh phúc lớn mạng lớn, sẽ không bị gì đâu.
Thần đồ ha hả cười, thực sự cảm thấy mừng cho Dương Khai. Nói xong, biểu cảm trên mặt y chợt trở nên cổ quái, hứng thú quan sát hắn, khẽ cười hề hề như phát hiện ra điều gì đó, vẻ mặt đầy ám muội.
Ánh mắt của những người khác cũng đều tụ lại, vẻ mặt thay đổi một cách đột ngột.
Dương Khai đang ôm lấy eo Nguyệt Hi, Nguyệt Hi lại có vẻ không hề phản kháng, cổ ửng đỏ, vẻ mặt mất tự nhiên.
Hòa Miêu không khỏi che miệng lại, mắt trợn tròn, nhìn cảnh tượng khó tin này, không biết sau khi mình và tỷ tỷ đi, không biết sau khi mình và tỷ tỷ đi, đã xảy ra chuyện gì mà sư phụ và Dương Khai chợt trở nên thân mật như vậy.
Điều khiến nàng thấy khó tin nhất là sư phụ lại không có vẻ muốn phản kháng.
Nàng chưa bao giờ để một tên nam nhân nào đến gần mình trong vòng ba trượng, chứ đừng nói gì nghĩ tới việc ôm ấp, có thể nói đây là lần đầu tiên. Cảnh này mà để chư tinh Kiếm Minh, những người ngưỡng mộ sư phụ biết được, họ sẽ không thể không tìm Dương Khai mà liều mạng.
Hòa Tảo không kìm được ho một tiếng, không biết nên nói gì để nhắc nhở sư phụ.
Vẻ mặt Nguyệt Hi mất tự nhiên hẳn khi bị từng ánh mắt chĩa vào, nàng chỉ muốn chui trở lại vào trong khe nứt không gian đó, không bao giờ trở ra nữa.
Dương Khai thì lại không nói gì, lẳng lặng thả nàng ra rồi bóng hắn bỗng lao vụt đi, sau đó đã cach xa trăm trượng, lạnh lùng nhìn Quỷ Tổ một cách cảnh giác. Sức mạnh toàn thân hắn ẩn mà không phát, chuẩn bị xé rách không gian chuồn đi bất cứ lúc nào.
Bầu không khí ám muội bị xua tan ngay tức khắc, mọi người sắc mặt ngưng trọng, đổ dồn ánh mắt về phía Quỷ Tổ, như thể gặp phải đại địch.
Hiện giờ mọi người đã rời khỏi đại lục lơ lửng, đến được vực sâu hỗn loạn, Quỷ Tổ cũng đã hoàn thành được tâm nguyện hai nghìn năm, nếu lúc này lão đột nhiên hạ độc thủ với mọi người, thì trừ Dương Khai có một cơ hội sống, thì tất cả những người đang có mặt hoàn toàn không có đường sống.
Trong Tinh Vực rộng lớn, sao trời lấp lánh, không gian tĩnh mịch. Nhưng bầu không khí xung quanh mọi người lại khá căng thẳng.
Quỷ Tổ mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào Dương Khai cách xa trăm trượng, không một cái chớp mắt, chẳng ai biết lão ta đang suy nghĩ chuyện gì.
Từng tiếng tim đập kịch liệt dồn dập như tiếng trống vang dội ra từ Ⱡồ₦g иgự¢ chúng nhân.
- Tiểu tử, ngươi đang sợ gì vậy?
Quỷ Tổ lên tiếng hỏi.
Dương Khai nhếch mép, nói thẳng:
- Sợ tiền bối nói lời mà không giữ lấy lời!
- Lão phu không đáng tin đến vậy à?
Quỷ tổ hừ lạnh.
- Chỉ với câu nói này của ngươi ta có thể khiến ngươi phải ૮ɦếƭ hơn mười lần! Đừng tưởng rằng ngươi biết xé không gian thì có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay lão phu. Ngươi quá yếu, trước khi ngươi động thủ thì ta đã ngăn cản được ngươi rồi!
- Ta tin tiền bối có khả năng đó, nhưng nếu tiền bối động thủ thật, thì ta sẽ không ngồi mà chờ chết đâu!
Dương Khai thần sắc nghiêm túc.
- Quỷ Tổ tiền bối, niệm tình Dương huynh thực hiện lời hứa, đưa tiền bối ra được đến đây, tiền bối...
Thần Đồ khuyên lơn, chưa nói xong thì Quỷ Tổ đã lạnh lùng trừng mắt nhìn y, vẻ mặt Thần Đồ liền đầy thống khổ, lấy tay ôm đầu gào rú..
Dương Khai khẽ biến sắc,
- Tiền bối...
Nguyệt Hi lên tiếng.
Quỷ Tổ nhìn về phía nàng, mặt nàng chợt trắng bệch, gào thét khổ sở hệt như Thần Đồ.
- Lão phu là Quỷ Tổ, trước giờ không phải là kẻ biết giữ chữ tín, sai lầm lớn nhất của ngươi chính là tin tưởng ta!
Quỷ Tổ khẽ hừ.
Bóng lão bắt đầu mơ hồ dần, Dương Khai chợt có linh tính chẳng lành, vội vàng vận công nhưng chẳng đợi hắn xé không gian, có một luồng khí u ám lạ đã xâm nhập vào cơ thể hắn không thể cử động được.
Quỷ Tổ biến mất lại hiện ra ngay trước mặt hắn, nhìn hắn một cách khinh thường.
- Phải, lão phu quả thật đã tính toán tới việc Gi*t ngươi sau khi ngươi đưa ta rời khỏi đại lục đó, nguyên do ngươi cũng rõ, vì tiểu tử nhà ngươi trước giờ đâu có thật lòng muốn hợp tác với ta.
Quỷ Tổ cười dữ tợn.
- Ngươi cho rằng lão phu đây không biết nhà ngươi đang tính toán cái gì à? Nếu không phải lão phu mạnh hẳn so với ngươi, mà đổi lại là một võ giả Thánh Vương Cảnh hay thậm chí là Phản Hư Cảnh nào đó, e là đã bị ngươi giở trò hại ૮ɦếƭ rồi!
Dương Khai im lặng, vì lời Quỷ Tổ nói là sự thật.
Chính vì biết rõ lão quá mạnh, nên mọi mưu tính của Dương Khai đều không thể thực hiện được.
- Mới đây, lão phu vẫn còn ý địn đó.
Quỷ Tổ chợt thay đổi biểu cảm, trở nên cổ quái:
- Có điều bây giờ, lão phu đã thay đổi cách nghĩ. Dù thế nào đi nữa thì ngươi coi như cũng đã liều mình cứu ta, cho dù đó không phải là chủ ý của ngươi, mà chỉ là tiện thể khi ứng cứu mấy nha đầu kia thôi. Nhưng nếu lão phu giết ngươi thật, thì như thế vong ơn bội nghĩa quá. Nhỡ mà lan truyền ra ngoài thì ta còn mặt mũi nào trên giang hồ.
- Lão phu đây không thích nợ ân nghĩa của ai cả, ngươi đưa ta ra, lại cứu ta, cho ta cơ hội báo thù. Cho nên lão phu tha ngươi một mạng!
Mắt Dương Khai chợt sáng rực, ngạc nhiên nhìn Quỷ Tổ.
- Bất ngờ lắm hả? Ngươi nghĩ lão phu hẳn phải là kẻ không có nhân tính?
Dương Khai nhíu mày, trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Vãn bối không hề nghĩ như vậy, tiền bối vẫn có thể nhớ rõ hận thù từ hai ngàn năm trước, thiết nghĩ nhân tính vẫn chưa mất. Có lẽ hai ngàn năm trước, tiền bối vẫn là một người tốt!
- Ha Ha Ha!
Quỷ Tổ phá lên cười.
- Người tốt ư? Phải rồi lão phu lúc ấy đúng là người tốt, tuy nhiên trải qua cuộc sống cô độc trong hai ngàn năm, người tốt thế nào thì tính tình cũng sẽ thay đổi.
- Tiểu tử, ngươi có muốn đi theo lão phu không?
Quỷ tổ quát khẽ, ánh mắt sáng quắc nhìn Dương Khai.
- Lão phu thấy ngươi rất vừa ý, ngươi đi theo lão phu, lão phu bảo vệ ngươi, cho ngươi tung hoành khắp Tinh Vực này mà không kẻ nào dám làm khó dễ ngươi. Ngoài ra lão phu còn có thể hướng dẫn nhà ngươi luyện công đạt đến Phản Hư Cảnh trong thời gian ngắn nhất, với tư chất của ngươi thì không mất đến trăm năm đâu!
Dương Khai nghĩ một chốc rồi lắc đầu:
- Cảm ơn ý tốt của tiền bối, vãn bối không muốn sống một cuộc sống như vậy.
- Ngươi từ chối lão phu?
Quỷ Tổ nhìn Dương Khai với vẻ kinh ngạc:
- Ngươi dám từ chối lão phu ư? Ngươi khinh thường lão phu à?
Vẻ mặt lão bỗng chuyển thành dữ tợn hung hăng, như thể câu trả lời của Dương Khai khiến lão phật ý là sẽ Gi*t hắn ngay lập tức vậy.
Dương Khai thản nhiên bật cười:
- Tiền bối cứ đùa, tiền bối là bậc cao nhân cấp Tinh chủ Thánh Vương Cảnh, thiết nghĩ ai mà chẳng muốn được nhờ lông nhờ cánh của tiền bối, vãn bối khâm phục còn chẳng kịp, sao có thể khinh thường tiền bối được?
- Thế tại sao ngươi cự tuyệt ta?
Dương Khai nhíu mày, trầm ngâm rồi đáp:
- Vãn bối không muốn làm đóa hoa sống trong phòng ấm, nhưu vậy quá sung sướng, có ngày gặp sóng dữ không chịu được. Ta tin lời của tiền bối, có tiền bối dạy bảo, ta sẽ đạt đến Phản Hư Cảnh trong thời gian không quá trăm năm. Tuy nhiên... có lẽ trưởng thành trong môi trường đó, Phản Hư Cảnh chính là cực hạn của ta, ta muốn theo đuổi cảnh giới cao hơn, như cảnh giới của tiền bối đây... thì phải tôi luyện và chém Gi*t lẫn nhau!
Vẻ mặt vốn không vui của Quỷ Tổ bỗng thay đổi, lão nhìn Dương Khai đầy khen ngợi, khẽ gật đầu:
- Ngươi nói cũng có lý, vậy lão phu không miễn cưỡng nhà ngươi nữa, nếu một ngày nào đó ngươi nghĩ thông suốt, có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào. Danh tiếng của lão phu sẽ vang dội khắp Tinh Vực nhanh thôi, nên việc ngươi tìm ta sẽ không quá khó khăn đối với ngươi.
- Vậy chúc tiền bối sớm báo được thù, chấm dứt ân oán ngàn!
Dương Khai chắp tay.
Câu này nói đúng ngay điều Quỷ Tổ khoái, lão liền vui vẻ cười nhẹ nói:
- Tiểu tử biết ăn nói lắm, lão phu càng ngày càng thích nhà ngươi rồi, vật này ngươi cầm đi, lão phu giữ cũng chẳng để làm gì, coi như đó là quà tạ lễ vì ngươi đã cứu mạng ta!
Vừa nói, Quỷ Tổ vừa tùy tay bắn ra một vật đen kịt về hướng Dương Khai.
Dương Khai nhận lấy, nhìn kĩ thì phát hiện đây là một tấm lệnh bài, trên đó có khắc một chữ lớn: “Đế” trong “Đế Vương”!
Tấm lệnh bài tỏa ra một khí tức bức bách khiến Dương Khai gần như không thể thở được.
- Tinh Môn lệnh?
Dương Khai bỗng thốt lên.
Hắn nhớ đây là tấm lệnh bài mà Quỷ Tổ tìm được từ nhẫn không gian của Nguyệt Hi. Lúc đó khi tấm lệnh bài này xuất hiện, vẻ mặt của Nguyệt Hi và đám người Lã Quy Trần đều thay đổi hẳn.
Hắn cũng ý thức được tấm Tinh Môn lệnh này là một món đồ cực phẩm, được tất cả mọi người thèm muốn.
- Tiền bối, vật này...
- Ngươi không biết sử dụng nó à?
Quỷ Tổ hỏi.
Dương khai lắc đầu.
- Ừm, người ở đại lục cấp thấp đúng là không biết thật. Tinh Môn lệnh còn được gọi là Tinh Đế lệnh, đó là lệnh bài của Tinh Vực đại đế!
- Tinh Vực đại đế?
Mắt Dương Khai lộ kỳ quang.
- Đó chỉ là một truyền thuyết. Truyền thuyết kể rằng cả Tinh Vực từng có một thời gian bị một người nắm giữ, người này chính là Tinh Vực đại đế! Tu vi của y thông thiên triệt địa, quán cổ tuyệt kim, kể cả lão phu chắc cũng chẳng bằng y! Thời lão nắm giữ Tinh Vực, từng tạo ra mười tấm Tinh Đế lệnh, mỗi một tấm lệnh bài đều có phong ấn một chiêu thần thông của y, đó là những thần thông có thể hủy diệt cả một ngôi sao!
Dương Khai đột nhiên biến sắc, mắt trợn tròn, lúc này mới ý thức được tại sao Nguyệt Hi và bọn người Lã Quy Trần lại muốn tranh đoạt tấm Tinh Đế lệnh này, cũng hiểu được giá trị quý báu của nó.