Trong nháy mắt, hai người của Tử Tinh đều hạ thấp giọng, nhẫn nhịn cầu toàn, họ hiểu tình thế hiện giờ bức bách, thế cục gấp gáp đến đâu, và hiểu Dương Khai không còn là tên thanh niên mà họ có thể khinh khi như trước đây nữa.
Hắn hẳn là có khả năng nắm giữ sinh tử của tất cả những người này, chỉ cần Quỷ Tổ thật sự cần đến hắn.
Một bên khác, Thần Đồ người run rẩy, hưng phấn nhìn Dương Khai, như thể không ngờ cục diện lại trở nên kịch tính đến thế này, y cười hề hề, đứng một bên xem kịch hay một cách hả hê.
Y âm thầm chờ đợi Dương Khai sẽ đưa ra câu trả lời thế nào.
Vẻ mặt Nguyệt Hi cũng biến ảo mấy hồi, nhìn Dương Khai, tận sâu trong đôi mắt đầy sự e sợ và cảnh giác.
Quan hệ giữa Lã Quy Trần và Dương Khai không tốt, giữa nàng với Dương Khai cũng chẳng khá khẩm đến đâu!
Sau khi Vệ Vũ bị Gi*t, nàng đã tìm tới Dương Khai, tuyên bố rồi sẽ có một ngày bắt hắn phải trả giá. Lúc đó Dương Khai cũng không hề khách khí, phản kính lại nàng mấy câu. Mọi lời nói khi ấy văng vẳng bên tai, Nguyệt Hi xót lòng, nhất thời không biết làm thế nào cho phải.
Cường nhân hai bên đều khó xử, không khỏi có cảm giác vừa ra khỏi hang hùm lại lạc vào hang sói, đối diện với Dương Khai còn khiến họ lo lắng hơn so với Quỷ Tổ.
Chí ít thì họ biết mục đích và thủ đoạn của Quỷ Tổ.
Nhưng họ lại không biết rốt cuộc Dương Khai đang nghĩ gì.
Dương Khai lạnh lùng nhìn Lã Quy Trần và Ba Hạc, nhìn nụ cười khó coi hơn cả khóc mà họ cố vặn ra, chợt thấy căm ghét vô cùng.
Đúng là thế sự vô thường, chuyện đời khó đoán.
Hơn một năm trước, khi lạc nạn tại đây, hắn bị một chiêu của Lã Quy Trần chế phục, vô lực phản kháng. Còn bây giờ, tên cường nhân có thể Gi*t ૮ɦếƭ hắn chỉ bằng một chiêu này lại đang hạ giọng cầu xin nịnh bợ hắn.
Chỉ vì sau lưng hắn có nhân vật ghê gớm như Quỷ Tổ!
Dương Khai vốn muốn mượn tay Quỷ Tổ Gi*t ૮ɦếƭ Lã Quy Trần hòng trả đũa những ngày tu vi bị phong ấn, nhưng giờ thì hắn chẳng hứng thú nữa.
Vì cho dù Quỷ Tổ động thủ Gi*t Lã Quy Trần đi nữa, Dương Khai cũng chẳng vui gì được.
Trầm ngâm một lát, hắn chợt bảo:
- Nghe nói thời gian người của Tử Tinh các ngươi thu thập được không ít dược liệu?
Lã Quy Trần ngẩn ra, vội nói:
- Đúng là thu thập được không ít, nhưng vì không có bí bảo cất giữ, nên chưa bảo quản được cho thật tốt, dược tính bị giảm dần, song cũng không hư hại nhiều. Ừm, Lã mỗ nghe nói tiểu huynh đệ là một luyện đan sư? Xem ra số dược liệu này nằm trong tay tiểu huynh đệ mới có thể phát huy tác dụng. Tiểu huynh đệ nên sớm luyện số dược liệu đó thành đan, tránh để lãng phí của trời!
Dương Khai nhếch mép cười, tỏ vẻ vừa lòng, rồi nói:
- Thánh tinh của các ngươi đâu?
- Cất cả vào một nơi kín đáo rồi, nơi này thiên địa linh khí nồng đậm, bọn ta cũng chưa cần dùng đến, tặng cả cho tiểu huynh đệ nhé? Dù gì thì cũng để không.
- Rất tốt, rất tốt, ngươi rất biết điều!
Dương Khai gật gù, khẽ vỗ vai Lã Quy Trần, tâm trạng vui vẻ, nháy mắt ra hiệu cho Thần Đồ:
- Lát nữa cùng ta đi lấy đồ về.
- Được!
Thần Đồ rùng mình, ưỡn lưng thẳng thớm.
- Việc này không thể chậm chễ, chi bằng bây giờ chúng ta đi luôn đi!
Lã Quy Trần cười ngượng ngùng, nóng lòng rời khỏi đi, tránh để Dương Khai gây chuyện thêm.
Nói xong, y cáo lỗi với Dương Khai một tiếng rồi dẫn Thần Đồ bay mất.
Thấy y giả lả xu nịnh như vậy, Nguyệt Hi không kìm được khinh thường ra mặt.
Nàng và Lã Quy Trần đã quen biết nhiều năm, tự biết tên này luận về tu vi hay thủ đoạn đều không kém mình, cả hai ngang ngửa như nhau. Nay Lã Quy Trần ăn nói khép nép, tự hạ thấp thân phận mình, Nguyệt Hi cảm thấy mình cũng bị y hạ thấp theo.
Tâm trạng vốn không tốt nay lại càng tệ hơn.
- Về phần ngươi...
Dương Khai chợt nhìn sang phía nàng, khóe miệng nhếch nàng một nụ cười quái dị, hai mắt nóng rực như lửa lướt từ trên xuống dưới, qua lại giữa bộ иgự¢ sung mãn, vòng eo lả lướt, đôi chân thon dài của Nguyệt Hi, hào quang khác thường tỏa ra từ trong mắt.
Nguyệt Hi tuy là sư phụ của Hòa Tảo và Hòa Miêu, tuổi chắc chắn không nhỏ, nhưng nàng tu vi cao thâm, nên thời gian không để lại bao nhiêu dấu tích trên người nàng, ngược lại còn khiến nàng mang một ý vị đầy mặn mà.
Thoạt nhìn, nàng như một thiếu phụ mới cưới, ngọt ngào vừa miệng.
Dương Khai thầm tán thưởng, cảm thấy nhan sắc của mỹ phụ này còn xuất chúng hơn cả hai đồ đệ.
Ánh mắt đó của hắn không chút kiêng dè, đầy trắng trợn, và không hề che giấu.
Bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, Nguyệt Hi chợt có ảo giác như bị lột sạch y phục, như thể mình đang không mảnh vải che thân đứng trước tên thanh niên này, bất giác cảm thấy giận giữ vì xấu hổ, người nàng run dữ dội, quát lớn:
- Ngươi muốn thế nào? Dược liệu và thánh tinh bọn ta có thể cho ngươi, nhưng đừng hòng ta sẽ quỳ xuống cầu xin ngươi như Lã Quy Trần!
- Rất có khí phách, ta thích đấy!
Dương Khai cười khẩy.
- Đừng tưởng ngươi là sư phụ của Hòa Tảo và Hòa Miêu thì ta sẽ không làm gì ngươi. Với ta, ngươi chẳng khác gì lũ Tử Tinh, nếu không phải đải lục này có Quỷ Tổ tiền bối bảo vệ, thì e là ta đã bị người của cả hai phe các ngươi Gi*t ૮ɦếƭ rồi!
- Người như ngươi có ૮ɦếƭ cũng chẳng đáng tiếc!
Nguyệt Hi cười lạnh lùng.
- Ta là người như thế nào? Ngươi quen ta lắm hay sao? Ngươi có tư cách gì đánh giá ta? Ta cứu mạng hai đồ đệ của ngươi, ngươi chẳng những không tri ân đồ báo, ngược lại còn đề phòng ta đủ điều, làm khó dễ cho ta, cái nhẫn không gian đã tặng ta bị người đòi lại thì khỏi nói, dù gì ta cũng chẳng để tâm đến nó. Vệ Vũ muốn Gi*t ta bị ta Gi*t lại là do hắn yếu kém, ngươi lại không lý do đã đòi báo thù cho hắn? Hãy hỏi hai đồ đệ của ngươi cho kỹ, ta là người như thế nào, tên Vệ Vũ đó là người như thế nào!
Dương Khai quát lớn.
- Có ý gì?
Nguyệt Hi nhíu chặt mày, hồ nghi nhìn Dương Khai, cảm giác lời hắn nói có hàm ý.
- Bích Nhã!
Dương Khai hét.
- Tiểu ca, có việc gì thế?
Bích Nhã gượng cười một tiếng, thần sắc ngượng ngùng.
- Ngươi là người của Tử Tinh, nói xem lúc đó các ngươi tìm được Hòa Tảo và Hòa Miêu bằng cách nào, sao lại ép họ vào vực sâu hỗn loạn!
Dương Khai lạnh lùng nhìn Nguyệt Hi, nhưng miệng lại nói với Bích Nhã.
Nguyệt Hi không khỏi hướng mắt sang phía Bích Nhã, chờ đợi câu trả lời.
Ba Hạc nào dám giấu diếm, môi khẽ mấp máy, nói:
- Trong Kiếm Minh các ngươi có người truyền tin đến, nói người lấy được Tinh Môn lệnh đang ở ngoài rìa vực sâu hỗn loạn. Bằng không Tinh Vực mờ mịt như vậy, sao bọn ta tìm được hai tỷ muội bọn họ!
Nguyệt Hi rùng mình, ánh mắt như nói lên nàng không dám tin.
- Sư phụ, lúc đó sở dĩ bọn con chờ ở đấy là vì nhận được tin truyền của Vệ Vũ sư huynh, hắn nói sư phụ sẽ đến tìm bọn con, bảo bọn con đừng chạy lung tung!
Hòa Tảo ở bên cạnh nói với Nguyệt Hi.
- Ta không có chỉ thị đó!
Nguyệt Hi lắc đầu, sắc mặt tái nhợt, dường như không thể nào chấp nhận được những lời mình vừa nghe thấy.
- Người truyền tin cho các ngươi là ai?
Hòa Tảo hỏi Bích Nhã.
Bích Nhã chậm rãi lắc đầu:
- Ta không rõ, việc này chỉ có Lã đại nhân biết, đợi ngài quay lại, các ngươi cứ hỏi ngài ấy.
Nguyệt Hi như hồn bay phách lạc, thều thào:
- Không thể nào, Vệ Vũ không thể là loại người đó... Hắn lớn lên bên cạnh ta từ nhỏ, sau có thể làm chuyện như vậy?
Nàng lẩm bẩm một mình, chợt ánh mắt hung tợn chĩa vào Dương Khai:
- Nhất định là ngươi cấu kết với con tiện tỳ này vu tội Vệ Vũ, đúng không?
- Ngươi hết thuốc chữa rồi!
Dương Khai khẽ lắc đầu, thần sắc tàn độc hẳn:
- Còn nhớ hôm đó ta đã nói gì với ngươi không?
Nguyệt Hi lộ vẻ hốt hoảng, mặt tái mét.
Sao nàng không nhớ lời Dương Khai nói được, đó là những lời khiến nàng khó xử nhất mà nàng từng nghe, mỗi lần nhớ lại là cả người liền khó chịu.
- Nữ nhân già như ngươi ta chẳng vừa mắt đâu!
Dương Khai bĩu môi, độc mồm nói:
- Tốt nhất ngươi cứ là trinh nữ già cả đời, không ai ᴆụng đến đi thì hơn.
Lời này vừa dứt, Hòa Tảo và Hòa Miêu đều nhíu mày, hung hăng trừng Dương Khai. Bích Nhã thì lại nhoẻn miệng cười, vẻ mặt nói lên “chuyện này thì ta hiểu nhất”.
- Ngươi chọc giận ta, ta cũng không lấy ngươi ra trút giận đâu, mà sẽ khiến hai đồ đệ của ngươi trả giá giúp ngươi, hừm, họ da thịt tươi non, rất hợp khẩu vị của ta!
- Ngươi muốn làm gì?
Nguyệt Hi giận tím mặt, vội vàng chắn trước Hòa Tảo và Hòa Miêu, cảnh giác nhìn Dương Khai.
- Ta muốn làm gì chẳng lẽ ngươi không biết sao?
Dương Khai nhếch miệng cười, vừa dứt lời, thần niệm truyền tới Quỷ Tổ.
Ngay sau đó, một luồng năng lượng đen kịt chợt xuất hiện quanh Nguyệt Hi. Năng lượng đó như quỷ mị, gào rít dữ dội, xông thẳng vào trong người Nguyệt Hi, khiến thân thể nàng bỗng cứng đời, không động đậy được.
Rồi lại có thêm hai luồng năng lượng đen xuất hiện, quấn lấy Hòa Tảo và Hòa Miêu như dây thừng.
Hòa Miêu sợ hãi thét chói tai.
Dương Khai cũng không để ý ánh mắt lạ thường của người khác, thoải mái tiến về phía trước, vác Hòa Tảo và Hòa Miêu lên vai, một bên trái một bên phải, nhướn mày nhìn Nguyệt Hi một cách thị uy, vẻ mặt đắc ý đi về phía lòng núi.
- Tên ác ma này, mau thả Hòa Tảo và Hòa Miêu ra, ngươi dám động đến một ngón tay của chúng, ta nhất định sẽ bắt ngươi trả giá đắt!
Nguyệt Hi Ⱡồ₦g lộn như điên, giương mắt nhìn Dương Khai đưa hai đồ đệ mình đi ngày một xa, gào thét như kẻ thần kinh, người run rẩy kịch liệt.
Nhưng trước sức mạnh của Quỷ Tổ, nàng hoàn toàn bất lực.
- Hét đi, cố mà hét vào, ngươi có hét khản cổ cũng chẳng ai để ý đâu!
Dương Khai cười khẩy, bàng quan trước lời uy Hi*p của nàng.
- Tiểu bối, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?
Nguyệt Hi không cam lòng kêu lên, đôi mắt hằn lên sự thù hận khắc cốt ghi tâm. Nàng nghĩ cho dù Dương Khai vác nàng lên vai, đưa vào trong lòng núi lăng nhục, cũng không thể vì sai lầm của nàng mà trút giận lây cả hai đồ đẹ.
Nói vậy, ít nhất nàng sẽ không cảm thấy áy náy, áy náy với hai đồ đệ.
- Đây chính là kết cụ của việc chọc giận ta!
Dương Khai cười ha hả, cuối cùng bóng cũng khuất nẻo, đi vào trong lòng núi.
Nguyệt Hi gầm lên giận giữ và vẫn tiếng tục chửi rủa. Mấy người còn lại của Tử Tinh và Kiếm Minh nhìn theo bóng Dương Khai rời đi, tất cả đều không rét mà run, cảm thấy cách làm này của Dương Khai quá cầm thú, không còn đâu nhân tính nữa.
Ngay cả Bích Nhã cũng không khỏi ớn lạnh sau khi nhìn thấy sự ác độc của Dương Khai, ả chợt phát hiện lúc trước mình quá coi thường tên thanh niên này.
Hắn chính là một tên lãnh huyết vô tình, khinh bạc bẩm sinh, nói không chừng, đến cảm xúc hắn còn chẳng có.
So với cách làm của hắn, ả tự thấy mình còn hơn cả người tốt.