Chương 101: Thất sách của mộng vô nhai
Nào ngờ câu này vừa nói xong, Mộng Vô Nhai chợt cảm thấy mơ hồ, gục xuống mâm thức ăn trước mặt.
Qua một giấc tỉnh lại, thời gian đã trôi qua thật lâu thật lâu rồi!
Phân lượng thuốc Hạ Ngưng Thường cho vào cũng vừa đủ!
Bị chính đồ đệ mình ám toán, Mộng Vô Khai đau đớn tột cùng, mất mặt vô cùng, sau khi phát giác ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, Mộng Vô Nhai đến mặt còn không thèm rửa, tức tốc rời khỏi Lăng Tiêu Các chạy đến đây.
Lão hối hận vô cùng, nếu sớm biết đồ đệ quyết tâm đến vậy, lão đã không gây hấn với ấn tượng của nàng với Dương Khai rồi, thế chẳng phải là rỗi việc lại đi gây chuyện sao?
Tuy đồ đệ mang theo không ít bảo bối, có thể tránh được nhiều nguy hiểm, nhưng dù gì nơi này cũng là vùng trong của núi Hắc Phong, ngộ nhỡ chạm phải một hai con yêu thú mạnh khỏe đòi ăn thịt người thì làm sao?
Nếu như lão cũng đi cùng thì đã không cần phải lo lắng gì rồi.
Tại ngươi thối mồm, tại ngươi thối mồm, Mộng Vô Nhai hận không thể tự cho mình mấy cái bạt tai.
Vẫn còn cách vùng Cửu Âm hội tụ mười dặm, Mộng Vô Nhai đã cảm nhận được khí lạnh truyền đến từ đó, lão treo mình giữa không trung, căng thẳng ngẩng đầu lên quan sát.
Đúng lúc nhìn thấy âm khí đang cuồn cuộn trong thung lũng, dường như lão bị một sức mạnh vô hình buộc chặt, không thể thoát ra được.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cái đầu luôn cảnh giác của Mộng Vô Nhai cuối cùng cũng nhẹ nhõm trở lại.
Cửu Âm Bát Tỏa Trận đã mở, tức là đồ đệ của lão đã an toàn đến được đây!
“Hô... Nhìn chung thì không có kẽ hở nào lớn.” Mộng Vô Nhai thở hổn hển, có trời mới biết đuổi theo trong mấy ngày này, lão lo sợ đến thế nào, suýt chút nữa là tim lão phát bệnh rồi.
Một lúc sau, Mộng Vô Nhai đã đến được bên ngoài thung lũng, nhưng lão không vào trong, mà tập trung nhìn vào trong thung lũng, song bên trong âm khí quá nặng, chẳng nhìn thấy được gì, cũng không nghe thấy gì, thậm chí cả thần thức cũng không thể do thám được.
Nếu Cửu Âm Bát Tỏa Trận đã khởi động rồi, vậy tức là đồ đệ lão hẳn đã ra tay, lão chỉ cần yên lặng chờ tin tốt của nàng là được.
Bị trận pháp trói buộc, người bên trong không ra ngoài được, người bên ngoài cũng không thể vào trong, Mộng Vô Nhai tuy có thể phá giải, nhưng nếu trận pháp bị phá, làm không khéo sẽ khiến tâm huyết của đồ đệ bị uổng phí.
Ừ, đợi là đủ rồi!
Mộng Vô Nhai tự an ủi.
Lần này thì lão lại lầm rồi! Sở dĩ Hạ Ngưng Thường khởi động trận pháp trước, không phải để đối phó Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ, mà để ứng đối với bọn Huyết Chiến Bang. Mộng Vô Khai không thể ngờ rằng, hiện tại Hạ Ngưng Thường đang vô cùng yếu, Dương Khai thì toàn thân đẫm máu, hai người đều đang lâm vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Nếu lão biết được, chắc chắn sẽ bấp chấp tất cả để phá giải trận pháp, băm vằm bọn Văn Phi Trần làm trăm nghìn mảnh.
Mẹ nó chứ, đến đồ đệ của lão phu cũng dám đánh, ta nguyền rủa tổ tông mười tám đời các ngươi!
Có lúc sự việc lại kỳ lạ như vậy đấy, gần ngay trước mắt, nhưng lại cứ như xa tận chân trời.
Bên trong thung lũng, Dương Khai vẫn lặng lẽ thủ nguyên tại chỗ, sống lưng dựng thẳng như cây giáo, đợi bọn cường địch sắp xửa xông đến.
Vù vù vù...
Xung quanh đột nhiên vọng lại tiếng tay áo bay phần phật.
Cuối cùng cũng đến rồi!
Sắc mặt Dương Khai dần dần cứng đờ, quay lại nhìn về phía Hạ Ngưng Thường, không biết sau trận chiến này, mình có thể sống sót được hay không!
Nhưng... bản thân đã cố gắng hết sức rồi, chẳng còn gì đáng tiếc cả.
Soàn soạt...
Ba bóng người dường như cùng lúc đến bên cạnh Dương Khai, kế đó, lại có thêm một tên nữa.
Ba tên trước là cao thủ Li Hợp cảnh của Huyết Chiến Bang, tên cuối cùng chỉ có công lực Khí Động cảnh cửu tầng, nên tốc độ dĩ nhiên là chậm hơn.
Bốn tên này sau khi đến chẳng nói tiếng nào, hơn nữa, chúng lại vô cùng kinh ngạc nhìn Dương Khai. Vì chúng phát hiện, chỉ mới một canh giờ không thấy đâu, tên thiếu niên vốn chỉ mới ở Khai Nguyên cảnh tứ tầng này, hiện giờ đã chạm đến công lực Khai Nguyên cảnh đỉnh phong!
Thế là thế nào?
Thi thể của Nộ Lãng đang ở ngay dưới chân Dương Khai, cần cổ gãy rời, ૮ɦếƭ vô cùng thảm, con ngươi lồi cả ra, rõ ràng là không ngờ mình sẽ chôn thân nơi này, hơi có chút cảm giác ૮ɦếƭ không cam tâm, trong thung lũng ầm ầm âm phong này, càng khiến người ta sởn cả gai ốc.
- Tên này là do ngươi Gi*t?
Một tên cao thủ Li Hợp cảnh Huyết Chiến Bang lên tiếng.
- Cái tên lợi hại nhất bọn các ngươi, với cả tên Long thiếu gia đâu rồi? Dương Khai không thèm trả lời câu hỏi của hắn, mà chỉ nhìn quanh, phát hiện số người vừa đến không đúng.
Vốn dĩ Huyết Chiến Bang có bảy tên, ngoài Văn Phi Trần và Long Huy vẫn đang ở chỗ cũ, còn một tên đệ tử Khí Động cảnh đã bị Hạ Ngưng Thường dùng Âm Khí Tỏa Liệm Gi*t ૮ɦếƭ, vậy nên cũng chỉ còn lại bốn người bọn chúng.
-Hừ, đối phó ngươi đâu cần Văn đường chủ và Long thiếu gia phải ra tay!
Tên vừa lên tiếng lạnh lùng nói, tên này tuổi tác không lớn, nhìn khoảng hai lăm, hai sáu, đương tuổi thanh niên.
- Huyết Chiến Bang... Ha ha, cũng chỉ biết ỷ đông Hi*p yếu thôi. Dương Khai mỉa mai.
Gã thanh niên đó ra vẻ dữ dằn:
- Đối phó với hạng như ngươi, chỉ mình ta là đủ!
Tuy hắn đã bị Âm Khí Tỏa Liệm phong ấn một nửa công lực, nhưng vẫn còn chút căn cơ của Li Hợp cảnh, nếu động thủ thật thì vẫn lợi hại hơn Khí Động cảnh nhất tầng, làm gì có chuyện không đánh lại Dương Khai?
- Nói suông làm được gì, sao không tới thử xem? Dương Khai nhìn y đầy khinh miệt.
Hắn cũng có thể cảm nhận được, mấy tên này quả thật công lực đã giảm nhiều, căn bản không thể khiến hắn áp lực như trước đó , hơn nữa nguyên khí trên người chúng đang dao dộng không yên, ba tên đến trước kia hiện tại công lực tương đương Nộ Lãng, có mạnh cũng không được đến đâu, còn tên đến sau kia thì không bằng một góc của Nộ Lãng.
Một chọi một, Dương Khai vẫn có khả năng thắng, chỉ cần dọn dẹp trước một tên thì chuyện tiếp theo dễ xử lý rồi.
- Tiểu tử ngông cuồng, xem ông dạy dỗ ngươi thế nào!
Tên thanh niên đó quả nhiên mắc lỡm, nói chưa dứt lời đã xông lên trước rồi.
Thấy kế hoạch sắp thành công, chỉ cần tên này đến gần trong vòng mười bước, Dương Khai dù trọng thương cũng phải đánh ૮ɦếƭ y. Song, chính lúc này, một tên Li Hợp cảnh khác chợt lên tiếng:
- Nguyên Lãng sư đệ, chớ trúng quỷ kế của hắn!
Gã thanh niên đó lập tức dừng lại, lạnh lùng nhìn Dương Khai, rồi nói: -
- Vâng, Thái sư huynh.
- Nơi này chỉ có mình hắn, không biết nữ tử kia đang ở đâu rồi, ả đó có nhiều thủ đoạn, không thể không phòng ngừa, hơn nữa tên tiểu tử này đã có thể Gi*t Nộ Lãng, e là dùng khổ nhục kế che đậy bản thân! Mau lôi hắn xuống đây, ép hắn khai ra tung tích của ả kia!
Tên Thái sư huynh đó vẻ mặt cảnh giác, vung tay lên nói:
- Tất cả lên!
Bốn đánh một, hơn nữa đối thủ chỉ ở mức Khai Nguyên cảnh, cho dù có thủ đoạn gì ghê gớm cũng không thể thi triển được, tuyệt đối sẽ bị tóm gọn trong tay.
Bốn cái bóng cùng lúc chuyển động, bao vây xung quanh Dương Khai, tung ra sát chiêu hung mãnh phủ xuống đầu Dương Khai.
Đối mặt hiểm nguy, Dương Khai vẫn không chút sợ sệt, chỉ cười thật lớn:
- Ta đã nói bọn Huyết Chiến Bang các người chỉ biết ỷ đông Hi*p yếu, các người còn không thừa nhận!
Gã Nguyên Lãng bị trúng kế trước đó tím cả mặt, vừa phóng ra sát chiêu vừa gào rú:
- Tiểu thử thối ngươi thật lắm lời, đợi lão tử bắt được ngươi xem ngươi còn ra vẻ được không.