THỦY QUANG LIỄM DIỄM TÌNH PHƯƠNG HẢO
TRÌ THƯỢNG HÀN PHONG HỮU NHẤT XUY
“Của báu trên đời đâu dễ kiếm,
Lạnh lẽo trên hồ trận gió bay.”
Trời vừa rạng bình minh. Sương đêm hãy còn đọng trên cành lá. Những tia nắng đầu ngày rực hồng nơi phía chân trời.
Cũng như mọi ngày, Giang Thừa Phong có thói quen dậy sớm. Hiện chàng đang đi dạo quanh hoa viên bên trong trang viện, vừa đón nắng sớm đầu ngày, vừa thư giản cho tinh thần minh mẫn trước khi bắt đầu công việc.
Chàng đã thức thì Đông phương Bá chủ cũng thức theo. Lão đang ngồi trong tòa tiểu đình giữa hoa viên, chờ tỳ nữ dọn trà bánh điểm tâm. Trong khi đó, những người kia vẫn hãy còn chưa tỉnh giấc.
Trà bánh đã được dọn lên. Đông phương Bá chủ vẫy gọi :
- Lân đệ. Mau vào đây cùng ta dùng điểm tâm nào.
Giang Thừa Phong vâng dạ, rảo bước đi vào. Trà bánh nóng hổi thơm phức. Hai người ăn uống chuyện trò vui vẻ. Đông phương Bá chủ từng trải giang hồ, biết nhiều hiểu rộng. Giang Thừa Phong đọc nhiều sách vở, kiến văn quảng bác. Hai người nói chuyện rất tâm đầu ý hợp.
Chuyện trò được một lúc, bỗng đâu Tây phương Bá chủ từ ngoài trang đi vào, tiến thẳng đến chỗ hai người, hỏi :
- Dương huynh đệ và Triển huynh đệ vẫn chưa thức dậy ư ?
Đông phương Bá chủ gật đầu, hỏi lại :
- Mới sáng sớm mà ngươi đã đi đâu thế ?
Tây phương Bá chủ đáp :
- Đệ lên trên ấy xem thử bọn họ đã làm đến đâu rồi.
Giang Thừa Phong hỏi :
- Thế bọn họ đã làm đến đâu rồi ạ ?
Tây phương Bá chủ đáp :
- Xong cả rồi.
Giang Thừa Phong nói :
- Hay quá. Vậy lát nữa chúng ta sẽ bắt tay vào việc ngay. Công việc hoàn thành sớm được lúc nào hay lúc nấy.
Tây phương Bá chủ nói :
- Ta cũng nghĩ vậy. Chỉ sợ nhọc sức huynh đệ mà thôi.
Giang Thừa Phong nói :
- Không sao đâu ạ. Tiểu đệ sẽ cố gắng.
Tây phương Bá chủ ngồi xuống cùng dùng điểm tâm với hai người. Mãi đến lúc này mới thấy Nam phương Bá chủ Dương Lâm đi ra, nhìn mọi người nói :
- Mọi người thức sớm quá nhỉ ?
Tây phương Bá chủ cười nói :
- Không phải mọi người thức sớm mà là huynh đệ dậy muộn đấy thôi.
Nam phương Bá chủ đưa mắt nhìn trời, rồi mỉm cười nói :
- Vẫn còn sớm mà.
Tây phương Bá chủ nói :
- Tuy vẫn còn hơi sớm đấy. Nhưng chúng ta không có thói quen dậy muộn. Khi mặt trời lên là phải thức giấc.
Nam phương Bá chủ hỏi :
- Triển huynh đệ vẫn chưa dậy ư ?
Tây phương Bá chủ nói :
- Y vẫn còn đang say giấc Vu Sơn.
Giữa lúc ấy có tiếng người từ bên trong nói vọng ra :
- Ai nói gì đệ thế ?
Rồi sau đó thấy Miêu Cương Bá chủ Triển Quân lững thững đi ra. Tây phương Bá chủ cười nói :
- Huynh đệ đang vui cùng Vu Sơn Thần nữ nên dậy muộn phải không ?
Triển Quân cười hì hì nói :
- Nếu được vậy thì tốt quá rồi. Chỉ vì lạ chỗ nên tối qua khó ngủ, thành ra sáng nay dậy muộn ấy mà.
Tuy ngày xưa bọn họ từng là người vũ lâm, nhưng sau mấy mươi năm vị cao quyền trọng, bọn họ đã quen với cuộc sống hưởng thụ rồi. Nếu như không thật cần thiết thì cũng chẳng cần bạc đãi bản thân làm gì. Đông phương Bá chủ cười nói :
- Mọi người dùng điểm tâm đi nào.
Mọi người cùng ngồi vào bàn. Ăn uống xong là lại ra ngay chỗ lãnh trì, chuẩn bị công việc.
Buổi sáng sớm …
Bầu trời trong xanh cao ✓út. Vầng thái dương vừa ló dạng, chiếu ra những tia hồng quang le lói nơi phía chân trời. Sương đêm vẫn còn đọng ướt lá cây cùng mọi vật xung quanh. Gió sớm nhè nhẹ thổi. Trên bờ lãnh trì, hơi lạnh từ dưới hồ bốc lên quyện vào sương sớm, đã lạnh lại càng thêm lạnh.
Ngay vị trí đã định trước, tức ngay đầu của hai đường thẳng song song mà Giang Thừa Phong đã vạch làm dấu trên nền đá cứng, một cái hồ lớn sâu hun hút đã được đào xong. Vì để phòng xa, Tây phương Bá chủ đã cho đào hồ rất rộng và sâu đến gần bốn trượng, bởi theo y nghĩ, thừa còn hơn thiếu. Hàng trăm nhân công đã ra sức làm việc suốt một ngày một đêm mới hoàn thành công trình.
Khi ra đến nơi, nhìn cái hồ vừa mới được đào, Giang Thừa Phong lắc đầu nói với Tây phương Bá chủ :
- Huynh cẩn thận quá đó.
Tây phương Bá chủ nói :
- Cẩn tắc vô ưu mà. Rộng một chút, sâu một chút cũng chẳng hại gì.
Giang Thừa Phong khẽ vâng dạ. Tây phương Bá chủ lại hỏi :
- Giờ huynh đệ định thế nào ?
Giang Thừa Phong nhìn quanh một lượt, đoạn nói :
- Việc đào kênh dẫn để tháo nước ra là nhiệm vụ của tiểu đệ. Tiểu đệ sẽ cố gắng để hoàn thành sớm. Huynh cứ yên tâm.
Đông phương Bá chủ hỏi :
- Lân đệ làm việc một mình ư ? Có cần ta giúp không ?
Tây phương Bá chủ nói :
- Trong chúng ta đây chỉ có mình Giang huynh đệ là có đủ công lực để xẻ đá đào kênh. Lão có muốn giúp cũng không được.
Đông phương Bá chủ nói :
- Nhưng chẳng lẽ để một mình Lân đệ làm việc cực nhọc trong khi ta lại ngồi không ? Thế sao được.
Giang Thừa Phong cảm động, nhìn Đông phương Bá chủ với ánh mắt đầy vẻ thân thiết. Chàng khẽ nói :
- Cám ơn ca ca. Khi tiểu đệ kiệt sức, mong ca ca tìm cách giúp tiểu đệ mau hồi phục. Như thế là đã giúp tiểu đệ rất nhiều rồi.
Đông phương Bá chủ gật đầu nói :
- Việc đó đương nhiên rồi. Nhưng Lân đệ cũng nên lượng sức, không nên làm việc quá sức mà có hại cho sức khỏe.
Giang Thừa Phong khẽ nói :
- Dạ.
Không chần chừ, chàng bắt tay vào việc ngay. Khởi đầu từ mép đá nơi cái hồ mới đào, chàng dùng thanh tiểu ngân kiếm cẩn thật cắt ra từng khối đá vuông vắn. Tây phương Bá chủ ngạc nhiên hỏi :
- Huynh đệ sao lại làm vậy ?
Giang Thừa Phong đáp :
- Thứ đá này cứng rắn như thế, dùng làm gạch lát rất tốt, nhất là để lát nền võ đài sẽ không sợ bị phá vỡ khi hai cao thủ giao đấu tỷ chiêu. Tiểu đệ định dùng nó để xây dựng một số võ đài.
Tây phương Bá chủ nói :
- Huynh đệ thật cao kiến.
Miêu Cương Bá chủ Triển Quân cười nói :
- Huynh đệ thật tài giỏi. Những thứ tưởng chừng vô dụng mà huynh đệ vẫn nghĩ ra được chỗ sử dụng, hay thật đấy. Huynh đệ mà đi theo nghiệp kinh doanh thì tài bảo cả thiên hạ chắc sẽ vào tay huynh đệ hết.
Đông phương Bá chủ cả cười nói :
- Lân đệ không cần phải theo nghiệp kinh doanh cũng vẫn có thể thu hết tài bảo trong thiên hạ. Chẳng phải mấy năm gần đây tài bảo trong thiên hạ vẫn cứ lũ lượt đổ về Trường Thanh Cung hay sao ?
Triển Quân gật đầu nói :
- Huynh nói rất phải. Giang huynh đệ là nhân tài hiếm có trong thiên hạ.
Giang Thừa Phong lắc đầu nói :
- Không dám đâu ạ.
Chàng hì hục làm việc, thật sự rất cố gắng. Khi đã quá mệt mỏi, chàng tạm nghỉ dưỡng sức, và được Đông phương Bá chủ truyền công lực, giúp chàng mau hồi phục. Và khi đã tạm hồi phục, chàng lại tiếp tục công việc, mặc cho Đông phương Bá chủ trách chàng không chịu nghỉ ngơi.
Chàng vẫn cố sức làm việc, cả ngày lẫn đêm. Chỉ trừ những lúc quá mệt mỏi phải tạm nghỉ dưỡng sức và những lúc ăn uống, còn thì chàng làm việc liên tục, không lúc nào ngơi tay, ngay cả việc ngủ cũng không. Thấy chàng như vậy, mấy vị Bá chủ ai cũng thương chàng nên cứ thay phiên nhau túc trực bên cạnh, để truyền công lực giúp chàng lấy lại sức mỗi khi mệt mỏi.
Dù chàng đã hết sức cố gắng, nhưng công việc nặng nhọc, lại quá khó khăn, mà chỉ có một mình chàng làm, nên tiến độ không thể nào nhanh được. Chàng đã làm việc cật lực cả ngày lẫn đêm mà cũng phải mất gần nửa tháng mới đào xong con kênh chỉ dài gần hai trượng.
Khi chỉ còn lại bức vách đá mỏng cuối cùng nằm sát bờ hồ, chàng dừng tay, khẽ thở phào, nói :
- Áp lực quá lớn, không thể đào tiếp được nữa. Giờ chúng ta hãy dùng toàn lực hợp chưởng phá vỡ bức vách này vậy.
Đông phương Bá chủ nhìn bức vách, nói :
- Có lẽ nên phải vậy thôi. Nhưng Lân đệ đã có vẻ kiệt sức rồi đấy, hãy nghỉ ngơi một lúc đi đã.
Chàng chưa kịp nói gì thì Tây phương Bá chủ cũng nói thêm :
- Huynh đệ hãy yên tâm nghỉ ngơi. Công việc cũng đã gần hoàn thành rồi, có chậm thêm một lúc nữa cũng chẳng hề gì đâu.
Đông phương Bá chủ gật đầu khen phải. Rồi chẳng cần biết chàng có đồng ý hay không, lão nắm tay kéo chàng đi về phía một bóng râm dưới gốc đại thụ, bắt chàng phải nằm xuống nghỉ ngơi. Trước nay, lão đã quyết điều gì là nhất định phải làm cho bằng được nên chàng chỉ còn cách ngoan ngoãn nghe theo. Vả chăng, với vị ca ca này, chàng hết mực hiếu kính, nghe lời.
Nơi đó đã có trải sẵn một tấm gấm, bên cạnh lại có bình trà. Lão đã quan tâm lo lắng cho chàng như vậy, chàng không nỡ chối từ, đành phải nghe lời. Sau khi uống một chung trà, chàng liền nằm xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Đột nhiên, chàng nghe nổ ầm mấy tiếng thật dữ dội, chấn động cả một vùng trời đất. Mặt đất rung chuyển cùng với những tiếng ầm ầm như sấm động. Chàng vội bật ngồi dậy xem thử chuyện gì.
Thì ra trong lúc chàng đang nằm nghỉ, bốn vị Bá chủ đã cùng hợp sức phát chưởng phá vỡ bức vách đá cuối cùng kia. Đây là đề xuất của Đông phương Bá chủ và được mọi người nhiệt liệt tán thành. Với chuyện nhỏ nhặt này, bọn họ dư sức làm được nên không muốn làm phiền đến Giang Thừa Phong, cứ để yên cho chàng nghỉ ngơi vì mấy hôm nay chàng đã làm việc quá sức.
Dù bờ đá vô cùng cứng rắn, nhưng hợp chưởng do cả bốn vị Bá chủ cùng vận toàn lực phát ra nào phải tầm thường, lại thêm áp lực rất mạnh của lãnh thủy phía bên trong, sau mấy lần phát chưởng, cuối cùng thì bức vách cũng đã bị phá vỡ. Lãnh thủy ào ạt tràn qua kênh dẫn, đổ sang hồ bên kia trong sự vui mừng của Tây phương Bá chủ và mọi người.
Đông phương Bá chủ quay lại, thấy Giang Thừa Phong đã ngồi dậy, liền đến bên chàng, cười nói :
- Lân đệ. Công việc đã xong rồi. Lân đệ có thể yên tâm mà ngủ một giấc cho lại sức. Mấy hôm nay Lân đệ đã mệt mỏi nhiều.
Quả thật chàng đã vô cùng mệt mỏi, liền khẽ vâng dạ, ngoan ngoãn nằm xuống nhắm mắt, chẳng mấy chốc là đã chìm vào giấc ngủ.
Đang ngủ say sưa, chợt Giang Thừa Phong có cảm giác thân mình bồng bềnh, dường như ai đó đang bồng chàng lên. Chàng mở mắt ra, thấy mình đang nằm trên tay Đông phương Bá chủ. Chàng vội nói :
- Ca ca. Xin ca ca để tiểu đệ xuống.
Đông phương Bá chủ mỉm cười, thả chàng xuống đất. Chàng nhìn quanh, thấy trời đã về chiều, các toán nhân thủ cũng đã bắt đầu triệt thoái.
Mấy vị Bá chủ cũng đang chuẩn bị trở về, thấy chàng đã tỉnh giấc liền đứng lại chờ chàng cùng đi. Sau sự việc lần này, chàng đã được cảm tình của tất cả mọi người. Ai ai cũng đều có hảo cảm với chàng, thương yêu chàng. Vị thế của chàng ở Trung Nguyên nhờ vậy cũng đã gia tăng đáng kể.
Đông phương Bá chủ lấy ra một chiếc lọ ngọc, trao cho chàng, nói :
- Phần của Lân đệ đây.
Chàng ngơ ngác hỏi :
- Gì thế ạ ?
Đông phương Bá chủ nói :
- Thiên phù huyền trân đấy. Theo như thỏa thuận thì Lân đệ được chia một nửa. Ta đã lấy giúp huynh đệ.
Chàng khẽ nói :
- Cám ơn ca ca. Nhưng tiểu đệ đâu cần dùng đến nó. Lỗ huynh mới cần, và tiểu đệ đã định nhường lại hết cho Lỗ huynh.
Đông phương Bá chủ nói :
- Lân đệ đã phải hao tốn rất nhiều công sức mới lấy được nó. Lân đệ phải được chia phần mới hợp lý.
Lúc ấy, Tây phương Bá chủ cũng đang từ đằng xa tiến lại, nghe hai người nói vậy liền nói :
- Hà huynh nói phải đó. Huynh đệ hãy cứ nhận phần của mình. Phần của ta cũng đủ dùng rồi.
Đông phương Bá chủ cũng nói :
- Cứu người đâu cần nhiều đến thế. Phần của y cũng đủ dùng cho mấy người rồi. Lân đệ không cần phải ngại. Hãy cứ nhận lấy.
Giang Thừa Phong khẽ nói :
- Dạ. Cám ơn Lỗ huynh. Cám ơn ca ca.
Chàng nhận lấy lọ ngọc, đoạn lấy từ trong người ra thêm hai chiếc lọ ngọc khác nữa, cả hai đều là những thứ chuyên dùng để chứa linh dược. Chàng trút hết linh dược từ trong một chiếc lọ sang lọ kia, rồi đem cất lọ chứa linh dược. Sau đó, chàng cẩn thận chia lấy một nửa Thiên phù huyền trân vào trong chiếc lọ không. Mọi người đều nhìn chàng với vẻ ngạc nhiên.
Đông phương Bá chủ hỏi :
- Lân đệ làm gì thế ?
Giang Thừa Phong đưa lại một chiếc lọ chứa nửa phần Thiên phù huyền trân của chàng cho Đông phương Bá chủ, khẽ nói :
- Ca ca. Tiểu đệ xin tặng lại ca ca.
Đông phương Bá chủ ngạc nhiên nói :
- Vô công bất thụ lộc. Vật này rất quý. Ta không nhận đâu.
Giang Thừa Phong nói :
- Không. Ca ca đã giúp tiểu đệ rất nhiều. Xin ca ca hãy nhận đi ạ. Đây là tấm lòng của tiểu đệ mà.
Đông phương Bá chủ vẫn cứ từ chối không chịu nhận, mặc dù Thiên phù huyền trân là một kỳ trân cực kỳ quý báu. Đó là tinh túy của ngọc thạch, được linh khí của thiên nhiên nghìn năm hun đúc tạo thành, mỗi giọt có thể mang lại đến mười năm công lực cho người luyện võ, là thứ mà người giang hồ luôn khát khao thèm muốn, sẵn sàng đổi cả tính mạng để mong chiếm hữu được nó, dù chỉ là vài giọt. Mà phần của Giang Thừa Phong chia cho Đông phương Bá chủ ít ra cũng đến mười mấy giọt. Điều đó cũng đủ thấy tính cách trọng nghĩa khinh tài của lão.
Thấy lão vẫn cứ mãi từ chối, chàng đành phải nói :
- Ca ca. Đây là chút quà mọn của tiểu đệ gửi cho các vị hiền điệt. Xin ca ca hãy nhận đi ạ.
Đông phương Bá chủ bật cười nói :
- Kỳ trân này mà Lân đệ lại bảo là quà mọn ư ?
Giang Thừa Phong đáp :
- Đối với thường nhân mới có thể xem là kỳ trân, còn với ca ca thì có đáng gì đâu. Đây là quà tặng của tiểu đệ gửi cho các vị hiền điệt, là cả tấm lòng của tiểu đệ. Ca ca hãy nhận đi ạ.
Đông phương Bá chủ ngẫm nghĩ giây lát rồi nhận lấy, nói :
- Cám ơn Lân đệ nhé. Ta là ca ca, chưa có gì tặng cho Lân đệ mà lại nhận quà của Lân đệ rồi, thật không phải.
Giang Thừa Phong nói :
- Không đâu ạ. Ca ca đã giúp tiểu đệ rất nhiều. Tiểu đệ rất cảm kích.
Trong lúc ấy, Nam phương, Miêu Cương nhị vị Bá chủ đều đưa mắt nhìn Tây phương Bá chủ khiến y thầm lo lắng. Thấy Giang Thừa Phong khẳng khái tặng kỳ trân cho Đông phương Bá chủ, Tây phương Bá chủ dù rất tiếc cũng không tiện tỏ ra keo kiệt, đành chia lấy một ít Thiên phù huyền trân tặng cho hai vị Bá chủ kia, vì dù sao bọn họ cũng là huynh đệ đồng môn với y, không thể để bọn họ bất mãn mà ngả sang phe Giang Thừa Phong và Đông phương Bá chủ được.
Xong đâu đấy, mọi người cùng nhau trở về tòa trang viện dưới chân núi, tạm nghỉ ngơi ở đấy, vì trời cũng đã gần tối, chờ sáng ngày mai sẽ cùng trở lại Thành Đô. Sau hơn nửa tháng vất vả, cuối cùng công việc cũng đã thành tựu.
Buổi ban trưa, trên đường quan đạo vắng người qua lại. Trời hè oi bức cộng với cái nắng gay gắt của đất Thục đã khiến cho khách lữ hành phải tìm nơi râm mát để tránh nắng. Các hàng quán ven đường đều chật ních người.
Lúc này, trên đường chỉ có một đôi thiếu niên nam nữ đang hối hả dong cương. Hai con ngựa trông khỏe mạnh khôn ngoan, sắc lông từ đầu đến chân đều trắng như tuyết, chính thực dòng lương câu thần mã. Trong khi đó, người ngồi trên lưng ngựa đều vận y phục hoa lệ, nam thì anh tuấn hào hoa, nữ thì xinh đẹp diễm kiều, quả rất xứng đôi. Hai người chính là Giang Thừa Phong và Lý Nhược Hồng.
Lại nói hôm trước, sau khi tìm được kỳ trân, rồi chia tay các vị Bá chủ, Giang Thừa Phong đã trở về hội diện cùng Vân Tuyết Nghi và Lý Nhược Hồng. Chàng đã phải hết lời biện bạch, năn nỉ, lại thêm mấy phen chịu phạt, Lý Nhược Hồng mới chịu tha thứ cho chàng cái tội đã bỏ đi mất biệt bấy lâu nay.
Lý Nhược Hồng cũng không muốn ở lại cái nơi có lắm sự thị phi này nên đã hối thúc Giang Thừa Phong mau chóng trở lại Trung Châu. Dù còn rất nhiều công việc cần chàng xử lý, nhưng chàng cũng chiều ý nàng, thu xếp công việc giao lại cho bọn thuộc hạ, rồi ba người cùng lên đường. Chàng đã chọn đi theo lối cũ đưa Vân, Lý hai nàng rời khỏi Xuyên Trung.
Đến Bách Hoa Cung, chàng chia tay Vân Tuyết Nghi. Thái lão cũng đang có mặt tại đó. Lão không chịu cho chàng lên đường ngay, bắt chàng phải ở lại cùng lão uống rượu một bữa thỏa thích.
Chàng không tiện từ chối. Nhưng lần này chàng chỉ nhấp môi vài chung, còn cả vò Bách Hoa Tửu hai mươi cân hầu như do Thái lão uống hết. Và lão đã say đến độ không thể nào dậy nổi nữa.
Giang Thừa Phong và Lý Nhược Hồng chia tay Vân Tuyết Nghi, rồi cùng lên đường, tiếp tục đi về phía đông.
Và giờ này chính là lúc Lý Nhược Hồng trừng phạt Giang Thừa Phong. Chỉ còn lại hai người với nhau nên nàng chẳng cần phải e dè ngần ngại. Nàng bắt chàng phải đi suốt ngày, dãi dầu mưa nắng, không cho nghỉ ngơi. Chỉ đến khi trời sụp tối mới dừng chân tìm nơi nghỉ tạm ngoài hoang dã.
Trên đường đi, thỉnh thoảng hai người ghé lại các hàng quán bên đường mua thức ăn, và Lý Nhược Hồng đã giữ tất cả, dù tiền mua là của Giang Thừa Phong. Nàng chia cho thứ gì thì chàng ăn thứ ấy, nàng không cho thì chàng đành nhịn đói chứ không hỏi xin. Có khi suốt cả ngày kiêm trình chàng không được thứ gì cho vào bụng. Nàng là người võ lâm nên chẳng hề gì, nhưng chàng chỉ cố gắng được một ngày là đã mệt mỏi rã rời. Tuy vậy, chàng vẫn cố gắng chịu đựng, không dám than van.