KÝ HOÀI XUẤT TỐ LƯỠNG HUNG TRUNG
VÃN THUYẾT VI NGÔN Ý DOÃN TÒNG
“Như muốn lìa xa cõi bụi hồng,
Lắng nghe lời diệu hãy vui lòng.
Lại nói, khi Thanh Dương Cung chủ Thông Tâm Tử thắc mắc Giang Thừa Phong họ Giang hay họ Hà, mọi người đều bật cười. Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười. Và cả Thượng Nhân cũng mỉm cười, đoạn nói :
- Ngươi hồ đồ vừa thôi chứ. Y là Hà công tử mà cũng là Giang công tử.
Giang Thừa Phong chắp tay nói :
- Sư bá thật đúng là tiên nhân. Việc gì cũng không thể qua được pháp nhãn của sư bá.
Thượng Nhân mỉm cười, hỏi :
- Công việc thế nào rồi ?
Chàng cúi đầu nói :
- Trình sư bá. Mọi việc đều được như ý nguyện. Huynh ấy đã chịu tha thứ cho tiểu điệt rồi ạ.
Thượng nhân vui vẻ nói :
- Thế thì hay lắm. Chúc mừng hiền điệt.
Đông phương Bá chủ chợt nói xen vào :
- Chẳng có gì đáng chúc mừng đâu ạ. Để được có như thế, Lân đệ đã phải chịu thiệt thòi nhiều. Đã vậy, Lân đệ còn phải chịu hạ mình làm thuộc hạ, giúp việc cho hắn. Thật là tội nghiệp cho Lân đệ.
Tây phương Bá chủ tức mình, đã định biện bạch, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì Giang Thừa Phong đã đỡ lời :
- Sư bá. Không phải vậy đâu ạ. Đây là do tiểu điệt mình làm mình chịu, không liên can đến ai cả. Lỗ huynh đối xử với tiểu điệt cũng rất tốt đấy ạ.
Tây phương Bá chủ nhìn chàng bằng ánh mắt cảm kích. Linh Huyền Thượng Nhân cũng mỉm cười độ lượng, nói :
- Chuyện này ta biết rồi. Có phải là Lỗ hiền điệt muốn nhờ hiền điệt giúp tìm Thiên phù huyền trân phải không ?
Giang Thừa Phong cung kính vâng dạ. Ai nấy đều thán phục sự linh mẫn của Thượng Nhân. Thượng Nhân đưa mắt nhìn khắp lượt mọi người với dáng vẻ hiền từ, đoạn lại nói với Giang Thừa Phong :
- Lỗ gia trước nay nhất mạch đan truyền. Lỗ hiền điệt chỉ có một nhi tử duy nhất, lại chẳng may mắc phải tuyệt chứng. Hiền điệt cũng nên cố hết sức giúp y cho được việc, sẽ được nhiều công đức đó.
Chàng cúi đầu vâng dạ. Tây phương Bá chủ cũng lên tiếng cảm tạ. Thượng Nhân lại nói tiếp :
- Ta có mấy lời này, mong các sư điệt hãy lưu tâm.
Mọi người vâng dạ, kính cẩn lắng nghe. Thượng Nhân khẽ ngâm :
“Ký hoài xuất tố lưỡng hung trung,
Vãn thuyết vi ngôn, ý doãn tòng,
Tham dục truất trừ thiên lý ngoại
Hy di chi lý, nhật bao dung.”
Tạm dịch :
Như muốn rời xa cõi bụi hồng
Lắng nghe lời diệu hãy vui lòng,
Phế trừ nghìn dặm điều tham muốn
Để lẽ huyền vi thấu ở trong.
Mọi người lẩm nhẩm lời bài kệ, rồi hứa sẽ luôn ghi nhớ. Nhưng dường như là chỉ có một mình Giang Thừa Phong là liễu ngộ được lẽ huyền vi. Đông phương Bá chủ chợt nhớ ra một chuyện, liền hỏi :
- Lân đệ. Tên tặc nhân khi nãy … dường như Lân đệ biết được lai lịch của hắn. Hãy nói cho ta biết với.
Thượng Nhân tuy tĩnh tu tại đây, nhưng có lẽ mọi chuyện bên ngoài đều biết rất rõ, nên khẽ lẩm bẩm :
- Tội nghiệt. Tội nghiệt.
Đông phương Bá chủ ngạc nhiên hỏi :
- Sư bá bảo sao ạ ?
Thượng Nhân nói :
- Trong ngày vui mà có sự ૮ɦếƭ chóc, thật là điều không hay.
Giang Thừa Phong cúi đầu nói :
- Việc này tiểu điệt thật có lỗi …
Đông phương Bá chủ vội ngắt lời :
- Lân đệ không nên nói vậy. Tên đó không biết đã ăn gan hùm mật gấu gì mà dám ngông cuồng lớn lối, công khai phỉ báng quần hùng thiên hạ, ૮ɦếƭ là đáng kiếp. Lân đệ đã hành động rất đúng.
Miêu Cương Bá chủ cũng nói thêm :
- Phải đấy. Tên đó hỗn láo vô cùng, không thể tha thứ được. Nếu như hắn không tự sát thì ta cũng sẽ Gi*t hắn thôi.
Đông phương Bá chủ lại nói :
- Hắn ta nuốt thuốc độc tự sát đã chứng tỏ thân phận giang hồ. Mà hắn ta lại ngậm sẵn độc dược trước khi đến đây cho thấy hẳn phải có mưu đồ bất lương. Hạng người như thế không thể tha thứ được.
Thượng Nhân chỉ gật đầu, không nói gì. Đông phương Bá chủ lại nhìn Giang Thừa Phong hỏi :
- Lân đệ. Thế nào ? Lai lịch tên đó ra sao ?
Giang Thừa Phong đáp :
- Tiểu đệ chỉ mới suy đoán chứ cũng chẳng hiểu rõ cho lắm.
Vừa nói chàng vừa lấy ra hai viên sáp, trong đó có một viên đã bị cắn vỡ, chính là viên chàng vừa lấy từ trong miệng tên tặc nhân hồi nãy. Mọi người đều nhận thấy bề ngoài hai viên sáp đó rất giống nhau, nên đều khẽ gật gù ra vẻ đã hiểu. Chàng lại nhìn Tây phương Bá chủ nói :
- Lỗ huynh. Huynh tinh thông độc môn. Nhờ huynh xem giúp chất độc trong hai viên sáp này thế nào ?
Tây phương Bá chủ gật đầu, nhận lấy hai viên sáp xem qua một lượt, đoạn mỉm cười nói :
- Đây là hoạt độc, được chiết xuất từ nọc rắn. Độc tính của nó … có lẽ Triển huynh đệ hiểu rõ hơn ta. Nhưng ta cũng có thể chắc chắn rằng chất độc trong cả hai viên sáp này chỉ là một loại.
Miêu Cương Bá chủ Triển Quân nhận lấy viên sáp từ tay Tây phương Bá chủ, xem xét cẩn thận, đoạn cười nói :
- Đây chẳng qua chỉ là loại chất độc thông thường, chẳng có chi lợi hại. Người nào có nội lực trên Hoa giáp, nếu lỡ trúng phải chỉ cần vận công dùng Tam muội chân hỏa thiêu rụi chất độc trong nội thể là xong.
Đối với bọn họ, có công lực trên Hoa giáp cũng chẳng có chi đặc biệt. Nhưng giới vũ lâm có mấy người có được công lực trên Hoa giáp. Giang Thừa Phong hỏi :
- Thế thời gian phát tác là bao lâu ạ ?
Triển Quân đáp :
- Bao lâu ư ? Đối với người bình thường thì gần như là ngay tức khắc. Vừa trúng độc là nạn nhân sẽ ૮ɦếƭ ngay. Nhưng nếu người trúng độc công lực thâm hậu thì thời gian phát tác có thể sẽ lâu hơn, đủ để vận công giải trừ chất độc.
Ngẫm nghĩ giây lát, y lại nói thêm :
- Chất độc này không có thuốc giải. Nhưng có điều đó cũng chưa phải là vấn đề đáng quan tâm.
Tây phương Bá chủ hỏi :
- Thế vấn đề nào mới đáng phải quan tâm ?
Triển Quân nói :
- Vấn đề là ở chỗ chất độc này được chiết xuất từ loại độc xà chỉ sống được ở vùng Cam, Thiểm. Vậy kẻ dụng độc phải là cao thủ trong vùng này. Nhưng huynh không nhận biết được gã tất gã cũng có chỗ đáng quan tâm.
Tây phương Bá chủ nghe qua tức thì biến sắc. Chuyện xảy ra trên địa bàn của y mà y lại chẳng hay biết gì hết. Và chủ nhân của thứ chất độc này là nhân vật thế nào, có mưu đồ bất lợi gì cho y chăng ? Càng nghĩ, y càng thấy bất an. Giây lâu, y mới hỏi lại :
- Huynh đệ có chắc là nguồn gốc của nó chỉ có ở vùng Cam, Thiểm hay không ?
Triển Quân gật đầu nói :
- Tiểu đệ nghĩ rằng mình đã không nhận lầm. Loại độc xà này nếu mang đi nơi khác thì khó sống được quá nửa tháng.
Nói đến đây, Triển Quân cau mày ngẫm nghĩ giây lát, rồi lại quay sang Giang Thừa Phong hỏi :
- Nếu ta đoán không lầm thì bọn này chính là Thông Thiên Giáo mà có lần huynh đệ đã nói với ta ?
Giang Thừa Phong khẽ gật đầu trong khi mọi người lại lộ vẻ ngạc nhiên. Đông phương Bá chủ nói :
- Danh hiệu Thông Thiên Giáo chỉ mới được nhắc đến độ hơn tháng nay, nhưng đâu đâu cũng đều nghe người thiên hạ bàn tán về nó. Chỉ có điều, giáo phái này hành sự quá thần bí. Chưa ai hiểu rõ về nó cả.
Nam phương Bá chủ cũng gật gù, tỏ vẻ tán đồng lời nhận xét của Đông phương Bá chủ. Các cuộc tranh chấp giữa Thái Chính Cung và Thông Thiên Giáo chủ yếu diễn ra trên địa bàn của hai người nên hai người họ đã được nghe nhắc đến nhiều. Nghe nói vậy, Triển Quân đắc ý nói :
- Vậy mà đệ cũng biết được chút ít đấy. Mọi người có biết tôn chỉ của Thông Thiên Giáo là gì không ?
Các vị Bá chủ giật mình sửng sốt, vì Triển Quân ở tận đất Miêu Cương xa xôi, sao lại có thể biết được việc này, trong khi những người ở Trung Nguyên lại không hề hay biết. Tây phương Bá chủ chính là người quan tâm đến vấn đề Thông Thiên Giáo nhiều nhất, nên vội hỏi ngay :
- Tôn chỉ của bọn chúng là gì thế ?
Triển Quân đáp :
- Độc bá võ lâm. Thống nhất giang hồ. Các huynh thấy bọn chúng có ngạo nghễ quá không ?
Mọi người giật mình kinh hãi. Tây phương Bá chủ thầm lo lắng, trong khi Đông phương Bá chủ cười nhạt nói :
- Láo thật nhỉ ! Dám cả gan mưu toan thống nhất giang hồ ư ?
Lời nói của lão cũng tương tự như lời của Triển Quân khi mới nghe qua tôn chỉ của Thông Thiên Giáo, đúng là anh hùng tương thức, nên có ý nghĩ giống nhau. Đoạn lão lại nhìn Triển Quân nói thêm :
- Tin tức này chắc là Lân đệ đã nói cho huynh đệ biết chứ gì ?
Triển Quân thấy lão đã nhìn ra nội tình đành ngượng ngùng gật đầu. Lão liền nhìn Giang Thừa Phong hỏi :
- Lân đệ. Bọn Thông Thiên Giáo đó là bọn nào, thực lực ra sao ?
Chàng khe khẽ lắc đầu, đáp :
- Tiểu đệ cũng không hiểu rõ cho lắm. Nhưng theo tiểu đệ nhận thấy, bọn chúng đã dám ngông cuồng như thế tất phải có chỗ sở cậy. Nếu không thì đã chẳng dám công nhiên đối địch với toàn giới giang hồ.
Mọi người lẩm nhẩm gật đầu. Chàng lại nói tiếp :
- Theo tiểu đệ suy đoán, nhân vật đứng đằng sau hậu thuẫn cho Thông Thiên Giáo hẳn phải thuộc Thế Ngoại. Chứ người thuộc Vũ Nội sẽ không hành động như thế. Mà bọn người vũ lâm cũng không có gan ấy đâu.
Mọi người gật gù khen phải, công nhận lời chàng nói rất hữu lý. Tây phương Bá chủ càng thêm lo lắng, vội hỏi :
- Huynh đệ có lương sách gì không ?
Giang Thừa Phong trầm ngâm giây lát, mới nói :
- Tiểu đệ đã định đứng ngoài chuyện này. Đại Mạc xa xôi cách trở, những rắc rối trong giang hồ rất ít khi ảnh hưởng đến đấy. Vả chăng, giang hồ càng náo loạn thì việc kinh doanh của tiểu đệ càng phát triển. Trước mắt, đã có rất nhiều đơn đặt hàng các loại hỏa khí, hỏa dược rồi đấy. Nhiều đến nỗi gia phụ đã phải phái đại đội nhân mã đi theo hộ tống xe hàng để đề phòng bất trắc trên đường chuyển vận. Và mỗi chuyến hàng đều có một vị trong số Ngũ lộ Pháp vương đích thân hộ tống.
Mọi người đều kinh ngạc sửng sốt, không ngờ chàng lại nói vậy. Và đến lúc này bọn họ mới hiểu nguyên nhân mà Trường Thanh Cung đã phái thiết kỵ tiến vào Trung Nguyên. Tuy vẫn còn lo về bọn Thông Thiên Giáo, nhưng các vị Bá chủ cũng đã yên tâm được phần nào, vì mối họa không phải đến từ Trường Thanh Cung, một thế lực mà bọn họ đều e ngại. Chỉ có Linh Huyền Thượng Nhân và Thông Tâm Tử vì đã biết trước hiện tình nên không lộ vẻ gì.
Đông phương Bá chủ lại hỏi :
- Lân đệ định buông tay không hỏi đến việc này ư ?
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Tiểu đệ nói đứng ngoài tức là chỉ Trường Thanh Cung. Còn riêng về phần tiểu đệ, đã lỡ vào Trung Nguyên rồi, đứng ngoài coi sao được.
Tây phương Bá chủ vội nói :
- Đúng thế. Đúng thế.
Rồi y lại hối hận vì đã sơ ý để lộ sự khi*p nhược trước mặt đồng đạo. Y liền trấn tĩnh lại, hỏi tiếp :
- Huynh đệ định hành động thế nào ?
Giang Thừa Phong đáp :
- Tiểu đệ cũng không định trực tiếp can thiệp, mà muốn mượn tay giới vũ lâm chống đối lại Thông Thiên Giáo. Bọn chúng mải lo đàn áp người vũ lâm, tất chẳng còn thời gian gây hấn với chúng ta.
Đông phương Bá chủ cười nói :
- Lân đệ thật thông minh. Đó cũng là một diệu sách đấy.
Tây phương Bá chủ lắc đầu nói :
- Dù đó cũng là một diệu sách. Nhưng bọn người võ lâm hèn yếu kém cỏi, sợ rằng không làm nên việc.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Có tiểu đệ đứng sau hậu thuẫn, tình hình chắc phải khá hơn.
Nam phương Bá chủ cười nói :
- Hóa ra vì thế mà huynh đệ đã tổ chức nên Thái Chính Cung. Xem ra Thái Chính Cung cũng đủ sức đương cự lại Thông Thiên Giáo đấy.
Thái Chính Cung gần đây rất nổi danh, mọi người đều đã nghe nói đến, nhưng không ngờ rằng Giang Thừa Phong lại chính là người chủ sử. Chàng biết Nam phương Bá chủ đã được Tuần Giang đô đốc Trần Vũ ở Hán Khẩu trình báo nên mới hiểu được nội tình. Chàng cười nói :
- Không hẳn vậy đâu. Tiểu đệ không định dùng Thái Chính Cung để chống đối Thông Thiên Giáo.
Mọi người ngạc nhiên nhìn chàng. Chàng mỉm cười giải thích :
- Bọn Thông Thiên Giáo thực lực không phải tầm thường. Thái Chính Cung tuy cũng khá, nhưng chưa chắc đã có thể áp đảo được bọn chúng. Tiểu đệ tính kế lâu dài, định để Thái Chính Cung đứng sau hậu thuẫn cho các bang phái trong vũ lâm chống nhau với Thông Thiên Giáo. Nếu như bọn họ thất bại thì ta có thể phủi sạch bàn cờ, gầy lại ván mới. Thái Chính Cung sẽ tìm đối tượng khác hậu thuẫn để bọn họ tiếp tục công cuộc chống đối Thông Thiên Giáo. Bọn Thông Thiên Giáo mưu toan thống nhất giang hồ, tất không thiếu gì kẻ chống đối.
Mọi người gật đầu khen phải, khâm phục chàng tính toán chu đáo. Đã có chỗ sở cậy, trút được mối lo trong lòng, Tây phương Bá chủ liền nói :
- Huynh đệ cứ phóng tay hành động. Ta sẽ hết lòng ủng hộ huynh đệ.
Y nói vậy là vì tình riêng, vì Thông Thiên Giáo có vẻ như phát xuất từ địa bàn của y, biết đâu chẳng phải Thông Thiên Giáo chủ đang định thay y làm Tây phương Bá chủ. Y đang rất lo lắng, vì không hiểu lai lịch đối phương nên không biết sẽ phải đối phó thế nào. Nay đã có Giang Thừa Phong đứng ra lo liệu việc chống đối lại Thông Thiên Giáo, thật còn gì hơn nữa.
Mọi người cũng đều lên tiếng ủng hộ Giang Thừa Phong, để chàng làm Thống soái trong công cuộc thảo phạt Thông Thiên Giáo. Bọn họ sẽ không nhúng tay vào, chỉ đứng sau hậu thuẫn cho chàng. Thật ra thì chàng cũng không mong bọn họ can thiệp, nên vội vòng tay vái tạ.
Bàn bạc thảo luận thêm một lúc nữa, mọi người mới kính cẩn cáo lui để Linh Huyền Thượng Nhân tĩnh tu.
Ra đến bên ngoài, chợt thấy Vân Tuyết Nghi và Lý Nhược Hồng đang đứng chờ đợi với vẻ nôn nao, Giang Thừa Phong vội bước tới hỏi han an ủi, rồi đưa hai nàng đến ra mắt các vị Bá chủ.
Chào hỏi xong. Đông phương Bá chủ vốn tự xem mình là huynh trưởng, ngắm nhìn hai nàng, khen :
- Lân đệ thật diễm phúc mới được hai trang tuyệt sắc giai nhân quan tâm lo lắng. Nhớ là không được phụ lòng hai nàng đấy nhé.
Giang Thừa Phong vui vẻ vâng dạ. Sau đó mọi người chia tay nhau, hẹn sáng sớm ngày mai sẽ gặp lại.
Riêng Giang Thừa Phong cùng Vân, Lý hai nàng đi về gian tiểu xá vốn đã được dành cho ba người. Vân Tuyết Nghi cứ nắm chặt tay chàng, tíu tít hỏi han trò chuyện. Còn Lý Nhược Hồng đi bên cạnh, lặng lẽ ngắm nhìn chàng mà không nói tiếng nào. Chàng cũng biết nàng vẫn quan tâm đến chàng, nhưng tính cách nàng đã như thế, chàng đành tôn trọng sự im lặng của nàng.
Đến nơi, Vân Tuyết Nghi vội chạy đi pha trà rót nước mời ca ca, rồi cứ líu lo như oanh ca chim hót, cứ tíu tít chuyện trò. Thấy vậy, Lý Nhược Hồng không nén lòng được nữa, hừ lạnh nói :
- Giờ ngươi hãy nghe ta hỏi tội đây.
Giang Thừa Phong nhìn nàng ngơ ngác, nhưng vẫn gật đầu :
- Vâng.
Vân Tuyết Nghi cũng ngơ ngác hỏi :
- Ca ca có lỗi chi với tỷ tỷ ư ?
Lý Nhược Hồng nói :
- Hắn dám cả gan dối gạt ta, không nghiêm trị không được.
Giang Thừa Phong ngẩn người nói :
- Thế ư ? Tiểu sinh không hiểu. Nhưng nếu quả tiểu sinh đã có lỗi với cô nương thì tiểu sinh xin được chịu phạt. Cô nương cứ nghiêm trị thẳng tay, tiểu sinh không dám cầu xin tha thứ.
Vân Tuyết Nghi càng thêm ngơ ngác, hỏi :
- Ca ca dối gạt tỷ tỷ khi nào ? Sao tiểu muội không hay biết gì hết vậy ?
Đưa mắt nhìn chàng, nàng lại nói thêm :
- Không đâu. Chắc là tỷ tỷ đã hiểu lầm ca ca rồi. Ca ca đối với tỷ tỷ rất tốt, lại rất tôn trọng tỷ tỷ, lúc nào cũng nghe lời tỷ tỷ hết mà. Chắc chắn là không có chuyện ca ca dối gạt tỷ tỷ đâu.
Lý Nhược Hồng trừng mắt nhìn Giang Thừa Phong hỏi :
- Thế nào ? Ngươi đã biết tội chưa ?
Chàng khe khẽ thở dài, nói :
- Tiểu sinh vẫn chưa hiểu lắm. Nhưng cô nương đã nói vậy thì nhất định là đúng vậy rồi. Để trị tội hồ đồ, tiểu sinh xin chịu phạt gấp đôi.
Lý Nhược Hồng có vẻ hậm hực nói :
- Rõ ràng Đông phương Bá chủ gọi ngươi là Lân đệ, sao ngươi lại dám nói với ta ngươi tên là Giang Thừa Phong ?
Nàng lườm chàng một thoáng, rồi lại nói tiếp :
- Trước kia ngươi đã bị phạt đòn vì tội dám lừa dối ta, thế mà nay lại tái phạm. Ngươi tính sao đây hả ?
Giang Thừa Phong chợt mỉm cười, không ngờ lại là chuyện này. Vân Tuyết Nghi cũng kinh ngạc, nắm tay chàng hỏi :
- Ca ca. Ca ca tên Lân hay tên Phong vậy ạ ?
Chàng vuốt tóc nàng, cười nói :
- Tên nào cũng đúng cả. Ca ca gọi tiểu huynh là Lân đệ, còn gia phụ gọi tiểu huynh là Phong nhi.
Đoạn chàng nhìn Lý Nhược Hồng nói :
- Tiểu sinh vì tôn trọng cô nương nên mới dùng cái tên mà gia phụ gọi đấy, chứ không phải muốn dối gạt cô nương đâu.
Lý Nhược Hồng thoáng sửng sốt, nhưng rồi nàng bản tính hiếu thắng, vẫn không muốn chịu thua, liền nói :
- Hứ. Dù ngươi không nói dối. Nhưng rõ ràng là ngươi đã không nói sự thật. Tội này cũng tương tự như tội lừa dối thôi.
Giang Thừa Phong mỉm cười gật đầu :
- Cô nương nói rất phải. Vậy tiểu sinh xin chịu đòn.
Vân Tuyết Nghi vội nói xen vào :
- Tỷ tỷ. Ca ca chỉ chưa nói chứ đâu phải cố ý dấu giếm tỷ tỷ đâu. Tỷ tỷ đừng đánh ca ca. Tội nghiệp ca ca mà.
Lý Nhược Hồng có vẻ ngần ngừ chưa quyết. Trong khi Giang Thừa Phong lại thoáng mỉm cười.