HOÀN TỰ KIM TRIÊU CA TỬU TỊCH
HOAN LẠC TAM PHÂN GIẢM NHỊ PHÂN
“Chẳng khác sớm nay trên tiệc rượu,
Ba phần vui vẻ giảm đi hai.”
Lại nói, Kỷ Nhất Phàm đánh cỗ xe đi. Vì khi nãy tên phu xe đã đưa cỗ xe đi quá ra ngoại thành nên giờ cỗ xe phải lọc cọc chạy ngược trở về.
Không bao lâu sau, cỗ xe đã dừng lại trước cổng một tòa nhà to lớn rộng rãi. Kỷ Nhất Phàm nhảy xuống đất trước, chờ cho Giang Thừa Phong xuống theo xong, mới nắm cánh tay chàng, nói :
- Mình cứ vào đi, huynh đệ. Ở đây không có cái lệ thông báo trước. Thật ra, xe chưa đến nơi là đã có người thông báo trước rồi.
Giang Thừa Phong ngẩng nhìn lên, quả thấy cửa cổng đã mở rộng tự lúc nào. Một tên quản sự bước ra, đảo mắt nhìn quanh, rồi hỏi :
- Vị nào là phu xe ?
Kỷ Nhất Phàm cười hì hì, tiến tới trước mặt hắn, nói :
- Cỗ xe này do ta đánh đến đây. Cứ kể như ta là phu xe cũng được.
Tên quản sự trố mắt nhìn gã, ngập ngừng hỏi :
- Kỷ đại gia đích thân đánh xe ?
Kỷ Nhất Phàm nói :
- Ta không đánh xe thì ai đánh, chẳng lẽ lại bảo quý khách đánh xe à ? Nói cho ngươi biết, phải vất vả lắm ta mới mời được quý khách tới đây. Chỉ suýt chút nữa là ta đã phải đi chầu Diêm chúa rồi. Dù ta với Tần công tử là chỗ bằng hữu, nhưng làm ăn là làm ăn. Ngươi hãy đưa tiền công cho ta.
Nói đoạn gã chìa bàn tay ra. Tên quản sự sửng sốt nhìn gã, nhưng không sao được, đành phải lấy ra hai lượng bạc đưa cho gã. Nhưng rồi nghĩ lại, hắn lại đưa thêm cho họ Kỷ một đĩnh bạc mười lượng, nói :
- Kỷ đại gia đích thân đánh xe thì không thể kể như lúc thường được.
Kỷ Nhất Phàm cả cười, thu cất ngân lượng, đoạn chỉ cỗ xe nói :
- Ngươi cho người đem cất cỗ xe đó giúp ta, kể như chiến lợi phẩm ta vừa thu được, bỏ đi cũng tiếc.
Lý Nhược Hồng thấy gã công nhiên đòi tiền như vậy, khẽ hừ một tiếng. Trong khi đó Giang Thừa Phong lại khẽ mỉm cười. Chàng rất hài lòng câu nói vừa rồi của gã : làm ăn là làm ăn. Chàng vốn thích những người rõ ràng như vậy. “Huynh đệ minh toán trướng”, cổ nhân đã nói vậy. Nếu không vấn đề tiền bạc có thể làm mất cảm tình.
Trong lúc đó thì Kỷ Nhất Phàm đã nắm tay kéo chàng đi qua cổng, tiến vào trong. Gã vừa đi vừa thốt :
- Có lẽ Tần công tử đang ở tại thư phòng, mình cứ đi thẳng đến đó.
Giang Thừa Phong không nói năng gì, chậm rãi bước đi theo gã, và chờ cho Vân Tuyết Nghi cùng Lý Nhược Hồng theo kịp, nhưng cốt ý là để quan sát tình hình, cảnh quang trong trang. Chàng vốn có thói quen như thế mỗi khi đến một nơi lạ nào đó. Chàng có thân phận đặc thù nên phải đặc biệt chú ý vấn đề an toàn, không thể không cẩn trọng được. Cẩn tắc vô ưu mà. Kỷ Nhất Phàm rảo bước đi nhanh, trong khi chàng lại đi rất chậm, thành ra gần như là chàng bị gã nắm tay kéo đi.
Bốn người đi sâu vào bên trong. Vượt qua một con đường rộng lát Đại Lý Thạch, rồi qua một hành lang dài, đến tòa đại sảnh có trồng đủ loại hoa hồng. Bỗng chàng nghe có tiếng nói từ nơi thư phòng ở đầu dãy phía đông vọng đến :
- Kỷ Lão Tam, ngươi đến đúng lúc quá.
Kỷ Nhất Phàm cất giọng ồ ồ bật cười vang, rồi thốt :
- Báo cho Tần huynh hay gấp. Kỷ tôi đã mời được vị khách quý đến đây.
Không bao lâu, Tần công tử bước vội ra, à lên một tiếng :
- Kỷ huynh có đưa khách quý đến ư ? Tại hạ thất lễ quá. Tại hạ chỉ tưởng có mỗi một mình Kỷ huynh đến mà thôi.
Tần công tử, đúng như Kỷ Nhất Phàm đã tả, là một trang thiếu niên anh tuấn quý phái, y phục hoa lệ huy hoàng, vừa bước nhanh đến đón mọi người, vừa vòng tay chào hỏi, miệng điểm một nụ cười nhã nhặn :
- Tại hạ không hay quý khách hạ cố đến tệ xá, nên không nghênh tiếp kịp thời, thật có lỗi quá. Xin mời tất cả vào thư phòng đàm đạo.
Hắn thoáng nhìn Giang Thừa Phong, bất giác giật mình, chừng như bị ánh mắt cùng phong thái của chàng hấp dẫn trọn vẹn. Hắn vừa đi tới, vừa cười nói :
- Vị huynh đài này hạ cố đến chơi, làm cho tệ xá ngời sáng vinh quang, vậy mà Kỷ huynh không sớm giới thiệu cho tại hạ được hân hạnh giao kết quý nhân. Nghĩ cũng đáng trách Kỷ huynh mà cũng đáng hận cho tại hạ.
Kỷ Nhất Phàm cười lớn :
- Làm sao mà giới thiệu sớm được. Tiểu đệ vừa gặp Giang huynh đệ đây ở trong thành hồi lúc trưa, nào phải lâu gì.
Gã giới thiệu :
- Đây là Giang công tử, bậc danh sĩ ở Gia Lăng, còn đây là Tần Vũ Thanh, bậc hào hoa tại Thành Đô. Hai vị đồng là phong lưu tuấn dật, trời sinh ra làm một đôi tương tri, thì sự tao phùng hôm nay hẳn do ý trời định vậy.
Giang Thừa Phong trông thấy vị Tần công tử này quả có phong thái phi phàm, Kỷ Nhất Phàm khoa trương hắn nghĩ cũng không ngoa chút nào. Chàng thầm nghĩ :
- Ánh mắt của hắn sáng rực như sao, chứng tỏ võ công của hắn đã đạt mức thượng thừa. Nhưng hắn giữ vẻ ngoài văn nhã mà không biết che giấu nhãn lực, kể cũng không phải là nhân vật thượng đỉnh.
Trong khi đó thì Vân Tuyết Nghi và Lý Nhược Hồng kín đáo quan sát Tần Vũ Thanh. Hai nàng trông thấy hắn anh tuấn chẳng kém gì Giang Thừa Phong, cộng với phong thái hào hoa và khí chất trượng phu hào hiệp, đối với nữ nhi giang hồ thì trông hắn còn có sức thu hút hơn cả Giang Thừa Phong. Đó chẳng qua là vì Giang Thừa Phong thường ngày vẫn giữ vẻ ngoài văn nhược yếu đuối, xem thấy chẳng có một chút khí chất trượng phu nào cả. Nhưng hai nàng đã quá biết chàng là người như thế nào rồi, nên xem Tần Vũ Thanh kém chàng xa. Cả hai đều nghĩ rằng nếu chàng trở lại chân tướng thật sự, thì có thể xem là một nam nhân toàn mỹ toàn bích, thiên hạ khó tìm được người thứ hai. Tuy vậy, với phong thái hiện giờ của chàng thì cũng đã có một sức thu hút rất lớn.
Vả lại, hai nàng lại thấy Tần Vũ Thanh khoa trương vẻ ngoài lộ liễu quá, mà những người như thế thì thường là những kẻ bất tài, nên trước đối với hắn hai nàng đã mất cảm tình nhiều, thì giờ lại càng thấy hắn thêm khó coi.
Trong lúc đó, Giang Thừa Phong cùng Tần Vũ Thanh chào hỏi nhau, trao đổi mấy lời khách sáo thông thường. Chàng không lộ vẻ gì, trong khi Tần Vũ Thanh thì lại hân hoan ra mặt, có vẻ rất cao hứng.
Sau mấy câu hàn huyên, Giang Thừa Phong giới thiệu Vân Tuyết Nghi và Lý Nhược Hồng. Tần Vũ Thanh trông thấy hai nàng xinh đẹp cao quý tuyệt luân, hai mắt chợt sáng lên, vui vẻ chào hỏi ra chiều rất là thân thiết. Hai nàng cũng chào hỏi đáp lễ, nhưng thái độ hơi có phần lãnh đạm.
Năm người cùng bước vào thư phòng, phân ngôi thứ ngồi xuống. Thư đồng mang trà thơm đến.
Giang Thừa Phong quan sát thư phòng, nhận ra cách trang trí vừa tề chỉnh vừa huy hoàng, biểu lộ rõ rệt tính ý của chủ nhân là thích khoa trương vẻ ngoài, cùng với khả năng biết hưởng thụ cuộc sống.
Câu chuyện bắt đầu, trải qua việc trên trời dưới đất một lúc, Tần Vũ Thanh ra lệnh cho gia nhân bày tiệc khoản đãi Giang Thừa Phong cùng hai giai nhân.
Trong tiệc, Giang Thừa Phong và Tần Vũ Thanh lại đàm luận văn chương thi phú, thư họa cầm kỳ. Giang Thừa Phong vẫn như trước, còn Tần Vũ Thanh thì lại tỏ ra tương đắc vô cùng. Kỷ Nhất Phàm không chen một lời nào cả, chỉ uống chỉ ăn, lẳng lặng ngồi ăn uống. Còn Vân Tuyết Nghi và Lý Nhược Hồng ngồi yên lắng nghe câu chuyện của hai người. Mà Vân Tuyết Nghi lại có vẻ bất mãn.
Giang Thừa Phong nhận ra, nói gì thì nói, nhưng chẳng bao giờ Tần Vũ Thanh nói đến võ học. Chàng lại nhận thấy, ngoài đôi mắt sáng ngời biểu lộ một công lực tu vi thâm hậu, hắn cử động như hạng tư văn bạc nhược, quen sống cảnh phong lưu nhàn nhã, không chịu nổi mọi cảnh tranh chấp trên giang hồ máu tanh xương trắng. Nhưng chàng lại đã có chủ kiến về con người này, nên tỏ ra khá lãnh đạm thờ ơ.
Tần Vũ Thanh lại khác hơn chàng, cười cười nói nói, vui vẻ ba hoa, chốc chốc lại tỏ ý hận gặp nhau quá muộn.
Tiệc rượu kéo dài cho đến lúc tà dương lả bóng, đầu cành hoàng hôn sắp xuống, chờ đón đêm về. Giang Thừa Phong chỉ mân mê chung rượu. Chàng uống rất ít, trong suốt buổi tiệc cũng chỉ uống chưa hết ba chung. Tần Vũ Thanh cho rằng chàng không quen uống rượu, nên cũng chẳng nài ép. Trong khi đó thì Kỷ Nhất Phàm đã say thật sự, song gã có sức chịu đựng nên cũng không đến nỗi nào mất bình tĩnh.
Trải qua thời gian, Tần Vũ Thanh cũng là người tinh tế nên cũng đã dần dần nhận ra vẻ lãnh đạm của Giang Thừa Phong. Hắn ngạc nhiên hỏi :
- Tại hạ tiếp đãi không được chu đáo, hay là có điều gì thất lễ khiến Giang huynh phật lòng chăng ?
Giang Thừa Phong chỉ khẽ nhếch mép, không nói gì. Chàng thật sự không có hào cảm với họ Tần. Khi y thắc mắc, không hiểu mình có chỗ nào thất lễ hay không thì chàng không nói gì, chỉ có Vân Tuyết Nghi lộ vẻ bất mãn, nói :
- Tần túc hạ nói năng chẳng ý tứ gì hết ?
Tần Vũ Thanh ngạc nhiên nói :
- Tại hạ có điều chi lỡ lời mong cô nương lượng thứ cho.
Vân Tuyết Nghi càng không vui, lạnh nhạt nói :
- Trông Tần túc hạ còn trẻ quá đó.
Tần Vũ Thanh càng thêm kinh ngạc, nói :
- Tại hạ chỉ mới hai mươi hai, vẫn là còn trẻ. Nhưng thế thì sao ?
Vân Tuyết Nghi nói :
- Túc hạ còn quá trẻ, thân phận cũng bình thường, xưng huynh gọi đệ với ca ca là không hợp phép, thật khiến người ta bất mãn.
Đến lúc này thì ngay cả Kỷ Nhất Phàm cũng vô cùng ngạc nhiên, nói xen vào :
- Nhưng trông tam vị cũng chưa quá đôi mươi ?
Vân Tuyết Nghi lạnh nhạt nói :
- Mới sáng nay, chúng ta cùng ca ca du ngoạn Thanh Dương Cung. Các đạo nhân trong Thanh Dương Cung ra xếp hàng trước cửa cung nghênh đón ca ca, thế mà vẫn lo là chưa tròn lễ. Trong cả Thanh Dương Cung, chỉ có lão cung chủ là có thể xưng hô ngang hàng với ca ca, còn lại tất cả đều là sư điệt của ca ca cả. Trước nay, ta chỉ thấy những người trên bảy tám mươi tuổi mới có thể xưng huynh gọi đệ với ca ca mà thôi. Ngay cả lệnh tôn hãy còn chưa xứng, nói gì đến túc hạ.
Cả Tần Vũ Thanh và Kỷ Nhất Phàm đều vô cùng kinh hãi, trố mắt nhìn Giang Thừa Phong. Vân Tuyết Nghi lại nói :
- Lúc trước thấy Kỷ túc hạ là người thô mãng, nên ta không muốn nói ra. Còn túc hạ trông cũng có vẻ văn nhã, ta thấy không nói không được.
Tần Vũ Thanh ngập ngừng nói :
- Vậy Giang … Giang công tử hẳn có thân phận vô cùng tôn cao.
Giang Thừa Phong nói :
- Vân muội tuy nói vậy mà cũng không phải vậy. Chuyện giao kết có thể không cần kể đến địa vị và bối phận. Nhưng ta chưa muốn kết giao với Tần túc hạ chính là vì lời nói với Kỷ túc hạ ở tửu lâu khi trưa.
Tần Vũ Thanh ngạc nhiên, đưa mắt nhìn Kỷ Nhất Phàm dò hỏi. Kỷ Nhất Phàm ngơ ngác một lúc, rồi chợt nhớ ra, liền kể lại những việc ở tửu lâu, nhân tiện lại kể luôn những chuyện xảy ra trên đường đi. Sau mới kết luận :
- Trên đường tới đây tại hạ suýt nữa là đã đi chầu Diêm chúa rồi. Dường như có kẻ nào đó không muốn để cho Giang … Giang công tử tới đây.
Tần Vũ Thanh ngẫm nghĩ giây lát, rồi hỏi :
- Tại sao bọn kia lại đột ngột rút đi ? Có phải là Giang công tử đã ra tay đánh đuổi bọn chúng không ?
Giang Thừa Phong nói :
- Ta không muốn dính líu đến những chuyện ân oán trong võ lâm. Lúc đó ta chỉ ngồi yên trong xe, không hề nhìn ra bên ngoài. Vân muội và Lý cô nương lúc đó cũng ngồi yên bên cạnh ta.
Tần Vũ Thanh tư lự nói :
- Bọn người đó là ai vậy kìa ? Nếu chỉ trong một chiêu mà đã có thể đả thương được Kỷ huynh thì nhất định thân phận không phải tầm thường rồi. Mà sao tự nhiên bọn chúng lại rút đi kia chứ ?
Giang Thừa Phong nói :
- Uyên nguyên chuyện này thế nào ta vốn không để tâm. Nhưng khi đến đây rồi ta mới nhận thấy khí sắc túc hạ không được tốt, vài ngày tới đây e khó tránh khỏi họa sát thân. Vì thế mà chuyện kết giao cần phải xem lại.
Lời nói của chàng khiến cả Tần, Kỷ đều thất sắc. Nhưng Tần Vũ Thanh rất mau chóng lấy lại bình tĩnh, ngẫm nghĩ giây lát, đoạn nói :
- Công tử đã không muốn giao kết thì tại hạ cũng không dám miễn cưỡng, chỉ mong công tử có thể lưu lại đây vài ngày để tại hạ trọn tình địa chủ.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Nói thì nói vậy thôi, nhưng có lẽ ta cũng nên ở lại ít lâu để xem sự tình thế nào. Biết đâu ta có thể giúp được túc hạ điều gì đó.
Tần Vũ Thanh đoán biết thân phận Giang Thừa Phong cực kỳ tôn quý nên cũng đang mong mỏi chuyện này, nhưng lại không tiện nói ra. Giờ được nghe chàng nói vậy khiến hắn thầm hoan hỷ. Hắn liền quát bảo gia nhân mau chóng thu xếp chỗ nghỉ ngơi cho chàng cùng Vân, Lý hai nàng. Chàng lại bảo hắn cho gia nhân đến khách điếm lấy hành trang của ba người mang lại đây.
Đêm trường tĩnh mịch …
Tiếng trống trên thành đã hai lần điểm canh.
()
Cả ngày qua dù đã mỏi mệt nhiều, nhưng Giang Thừa Phong vẫn mãi thao thức, chưa ngủ được. Bỗng đâu chàng nghe có tiếng gõ nhẹ cửa phòng. Hơi thở của người bên ngoài đối với chàng rất quen thuộc. Chàng mỉm cười nói :
- Cửa phòng không cài then. Hiền muội cứ vào.
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, rồi Vân Tuyết Nghi từ bên ngoài bước vào. Nàng nhìn chàng ngập ngừng nói :
- Ca ca. Tiểu muội không ngủ được, định sang tìm ca ca nói chuyện chơi. Có phiền ca ca không ạ ?
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Có gì đâu mà phiền. Hiền muội hãy vào đây.
Vừa nói chàng vừa khẽ phất nhẹ tay. Cửa phòng nhẹ nhàng khép kín lại. Chờ cho Vân Tuyết Nghi ngồi xuống rồi, chàng mới cười hỏi :
- Hiền muội có chuyện gì muốn nói với tiểu huynh thế ?
Vân Tuyết Nghi đỏ mặt ấp úng nói :
- Tiểu muội … tiểu muội không ngủ được, chỉ muốn cùng ca ca nói chuyện cho đỡ buồn mà thôi.
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười. Chàng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh nàng, dịu dàng âu yếm hỏi han trò chuyện. Được chàng ân cần chiều chuộng, Vân Tuyết Nghi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Thỉnh thoảng, nàng lại bật cười khúc khích.
Đã quá nửa đêm …
Vân Tuyết Nghi vẫn còn ở bên phòng Giang Thừa Phong. Nàng rất vui nên chẳng hề thấy buồn ngủ chút nào. Giang Thừa Phong thấy nàng vui vẻ như thế, cũng không nỡ giục nàng đi ngủ.
Hai người đang thì thầm trò chuyện. Đột nhiên cửa phòng kẹt mở. Lý Nhược Hồng từ bên ngoài ngã chúi vào. Thì ra nàng cũng sang bên này tìm Giang Thừa Phong. Chợt nghe tiếng hai người thì thầm nói chuyện trong phòng, nàng sinh lòng hiếu kỳ, chưa vội gõ cửa mà tựa vào cửa phòng lắng nghe. Nào ngờ cửa phòng không cài then. Không chịu nổi sức nặng, cửa phòng bật mở khiến nàng ngã chúi vào bên trong.
Nàng gượng đứng dậy, nhìn Giang Thừa Phong và Vân Tuyết Nghi với vẻ thẹn thùng bẽn lẽn. Nhưng Giang Thừa Phong không trêu cười nàng mà đứng dậy nhấc ghế mời nàng ngồi, hỏi với giọng ân cần :
- Cô nương có sao không ? Tiểu sinh lỗi quá.
Chuyện không liên quan gì đến chàng mà chàng vẫn nhận lỗi, khiến Lý Nhược Hồng cảm thấy nao lòng. Nàng khẽ thở ra, nói :
- Ta có chuyện nghĩ mãi vẫn không ra, muốn sang hỏi ngươi nhưng lại ngại ngươi đã ngủ rồi.
Giang Thừa Phong hỏi :
- Chuyện gì thế ? Có liên quan gì đến tiểu sinh không ?
Thấy chàng không nhắc nhở gì đến chuyện nàng vừa định nghe lén hai người nói chuyện, nàng thấy cũng nhẹ lòng. Ngần ngừ giây lát, nàng mới hỏi :
- Khi nãy ngươi có bảo tên họ Tần khí sắc không được tốt, e khó tránh khỏi họa sát thân. Ta nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra do đâu ngươi lại nói thế. Ngươi không định hù dọa hắn đó chứ ?
Giang Thừa Phong mỉm cười hỏi :
- Tiểu sinh giống hạng người thích hù dọa người khác lắm sao ?
Vân Tuyết Nghi bỗng nói :
- Tất nhiên là không phải vậy rồi. Ca ca là chính nhân quân tử, lời nói nặng bằng non, sao có thể hù dọa ai được ?
Lý Nhược Hồng lườm nàng, nói :
- Cô nương bênh ca ca của mình quá đó ?
Vân Tuyết Nghi nói :
- Nhưng đúng là như vậy mà. Tỷ tỷ hãy nói thật lòng mình xem thử có phải ca ca là người như thế hay không ?
Lý Nhược Hồng ngẩn người một lúc, rồi nói :
- Cũng có thể cô nương nói đúng. Nhưng ta nghĩ mãi vẫn không ra tại sao hắn lại nói vậy.
Giang Thừa Phong mỉm cười :
- Có gì đâu. Suy đoán một chút là nghĩ ra thôi. Vài ngày nữa là Hoán Hoa Nhật, lễ hội lớn nhất ở Thành Đô. Theo như lời của Kỷ Nhất Phàm thì tòa Vọng Giang Lâu là nơi thưởng lãm lễ hội tốt nhất phải không ?
Cả Vân Tuyết Nghi và Lý Nhược Hồng đều gật đầu nói :
- Dường như là vậy ?
Giang Thừa Phong nói :
- Lỗ huynh lần này vào Xuyên tất phải mang theo nhiều bộ hạ. Lỗ huynh hoặc là đám bộ hạ dưới trướng chắc cũng có người muốn đi xem lễ hội. Và với địa vị của họ, đương nhiên là phải chọn tòa Vọng Giang Lâu rồi. Mà đó cũng là nơi mà hằng năm họ Tần đều bao trọn để tiếp đãi tân khách. Nếu như để người khác giành mất thì hắn sẽ thấy mất mặt mà phải ra sức tranh giành. Bọn bộ hạ của Lỗ huynh chẳng đời nào lại đi nhường nhịn một kẻ như họ Tần đâu. Mà xem ra họ Tần cũng là một kẻ ham chuộng hư danh, chắc cũng chẳng chịu buông xuôi. Song phương tất sẽ xung đột, và nếu như họ Tần không nhường nhịn thì tất sẽ gặp phải họa sát thân.
Những lời của Giang Thừa Phong cũng chỉ là suy đoán, nhưng theo lẽ thì cũng không sai. Nếu ai mà có thân phận địa vị như Tây Phương Bá chủ hẳn đều sẽ làm vậy.