Vũ Lâm Ký Sự - Hồi 42

Tác giả: Giang Hoài Ngọc

NHÂN SINH HÀ SỰ TÂM VÔ ĐỊNH

TÚC TÍCH NHƯ KIM Ý TƯƠNG ĐỒNG

“Người đời sao nghĩ vẩn vơ,

Tấm lòng khi trước bây giờ giống nhau.”

Lại nói, khi nghe Giang Thừa Phong hỏi nàng có cần đến kiểm tra chàng giống như Vân Tuyết Nghi hay không, Lý Nhược Hồng không khỏi đỏ mặt, vừa ngượng ngùng vừa bối rối. Thật sự mà nói thì trong nội tâm nàng cũng rất muốn chạy đến bên cạnh chàng. Nhưng nàng lại ngại ngùng không dám. Vân Tuyết Nghi thấy thế, bật cười nói :

- Sao thế ? Mấy hôm nay lúc nào tỷ tỷ cũng lo lắng cho ca ca mà ?

Lý Nhược Hồng càng thêm thẹn thùng đỏ mặt, cúi đầu nhìn xuống đất, tránh ánh mắt của Giang Thừa Phong. Đối với Giang Thừa Phong, trước giờ lúc nào nàng cũng giữ vẻ lạnh lùng. Nàng không muốn chàng biết việc nàng cũng rất quan tâm đến chàng, dù thật ra thì chàng đã biết từ lâu, chỉ không muốn nói ra mà thôi.

Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười. Rồi chàng đi đến trước viên Ngoại sự Tổng quản của Đường gia trang, vòng tay nói :

- Tiểu vương xin cảm tạ tiên sinh cùng các vị đã đưa Vân muội và Lý cô nương đến tận nơi đây.

Giang Thừa Phong tuy là một vị đại vương, nhưng thân phận địa vị của Đường Tài Thần không phải tầm thường, còn cao hơn Giang lão Bá chủ một chút. Tính ra thì Ngoại sự Tổng quản cũng có địa vị rất cao cả. Do đó Giang Thừa Phong tỏ ra rất khiêm tốn, tự xưng là tiểu vương. Ngoại sự Tổng quản tươi cười vòng tay đáp lễ, nói :

- Chỉ chút việc nhỏ nhặt ấy mà. Huynh đệ quá khách sáo rồi.

Giang Thừa Phong nói :

- Vì việc của tiểu vương mà đã khiến cho mọi người phải khó nhọc, tiểu vương cảm thấy áy náy quá.

Ngoại sự Tổng quản cười nói :

- Chuyện chẳng có chi. Huynh đệ không cần phải bận tâm. Giờ lão phu giao hai cô ấy lại cho huynh đệ. Lão phu hồi trang đây.

Giang Thừa Phong nói :

- Tiểu vương xin tiễn mọi người một đoạn.

Ngoại sự Tổng quản xua tay nói :

- Không cần đâu. Suốt mấy hôm nay, lúc nào nhị vị cô nương đây cũng rất buồn rầu, lo lắng cho sự an nguy của huynh đệ. Giờ đây chắc bọn họ có rất nhiều chuyện muốn nói với huynh đệ. Cả nhị vị cô nương đều đối với huynh đệ rất tốt. Mối thâm tình đó, huynh đệ đừng phụ lòng cả hai đấy nhé.

Nói đoạn, lão bật cười khanh khách, rồi giục ngựa ra roi cùng bọn vệ sĩ đưa cỗ xe quay về Đường gia trang. Giang Thừa Phong cũng khẽ mỉm cười, đưa mắt nhìn Vân Tuyết Nghi và Lý Nhược Hồng khiến hai nàng bối rối thẹn thùng cúi mặt, sắc diện ửng hồng, trông lại càng thêm xinh đẹp. Chàng ngắm nhìn hai nàng, khe khẽ mỉm cười, không lên tiếng để khỏi làm mất đi cảm giác vi diệu hiện tại.

Nhưng chỉ một lát sau, Vân Tuyết Nghi đã lấy lại được vẻ hồn nhiên của nàng, tươi cười chạy đến bên Giang Thừa Phong, nắm chặt tay chàng, thỏ thẻ nói :

- Ca ca. Tiểu muội thấy chiếc vòng trên cổ ca ca nó làm sao ấy. Hạn kỳ hẹn ước giữa ca ca với ả ma nữ kia đã hết rồi, sao ca ca cứ đeo nó mãi thế. Để tiểu muội tìm cách mở nó ra giúp ca ca nhé.

Giang Thừa Phong mỉm cười nói :

- Cám ơn hiền muội. Nhưng không cần đâu. Tuy hạn kỳ ước hẹn giữa tiểu huynh với Vương cô nương đã hết rồi, nhưng tiểu huynh hiện giờ vẫn hãy còn là một tù nhân, chưa được trả tự do, nên đeo nó mới phải.

Vân Tuyết Nghi hậm hực nói :

- Sao lạ vậy ? Kỳ hạn hết rồi kia mà ? Ả ma nữ kia thật quá đáng. Khi nào gặp ả, tiểu muội phải cho ả một trận mới được.

Giang Thừa Phong cười nói :

- Không phải thế đâu. Hiền muội đừng nên nghi oan cho Vương cô nương mà tội nghiệp nàng. Nàng đối với tiểu huynh cũng tốt lắm. Tiểu huynh nói đây là với người khác kia.

Vân Tuyết Nghi ngạc nhiên :

- Thế là sao ạ ? Người nào lại dám bắt ca ca làm tù nhân thế ?

Giang Thừa Phong nhìn Lý Nhược Hồng cười cười. Nàng đã hết ngượng ngùng bối rối, bản tính trở lại như xưa, hừ lạnh hỏi :

- Ngươi nói thế là ý gì ?

Giang Thừa Phong cười nói :

- Có gì đâu. Tiểu sinh chỉ muốn nói rằng khi nào cô nương còn chưa trả tự do cho tiểu sinh thì tiểu sinh vẫn là tù nhân của cô nương.

Vân Tuyết Nghi cũng quay lại nhìn nàng, hỏi :

- Tỷ tỷ. Có đúng thế không ạ ?

Lý Nhược Hồng chưa kịp đáp thì Giang Thừa Phong đã đỡ lời :

- Hiền muội có nhớ lúc mới gặp tiểu huynh thì hai tay tiểu huynh bị trói lại hay không ? Tiểu huynh nguyên là tù nhân của Lý cô nương đấy.

Vân Tuyết Nghi nói :

- Ca ca. Sao lại thế ạ ?

Giang Thừa Phong nói :

- Tiểu huynh đã có lỗi với Lý cô nương nên cần phải chịu phạt. Tiểu huynh phải làm tù nhân, chịu để mặc cô ấy hành xử, để chuộc lỗi.

Đoạn chàng giơ tay lên. Trong lòng bàn tay chàng là một chiếc chìa khóa. Chàng trao chiếc chìa khóa cho Lý Nhược Hồng, nói :

- Vật này là Vương cô nương đã tặng tiểu sinh đấy. Nhưng tiểu sinh vẫn chưa dùng đến nó. Cô nương hãy giữ nó đi. Khi nào cô nương trả tự do cho tiểu sinh thì sẽ dùng nó để mở khóa thả tiểu sinh ra.

Lý Nhược Hồng nhìn chiếc chìa khóa, hỏi :

- Đây là chiếc duy nhất chứ ?

Giang Thừa Phong đáp :

- Vâng. Chính là chiếc duy nhất. Cô nương hãy giữ nó đi. Chỉ có cô nương mới xứng đáng giữ nó.

Vân Tuyết Nghi nũng nịu hỏi :

- Ca ca. Cả tiểu muội cũng không xứng đáng giữ nó ư ?

Nàng chỉ nghĩ sao rồi nói vậy thôi chứ cũng không có ý ganh tỵ với Lý Nhược Hồng. Giang Thừa Phong mỉm cười nói :

- Sao hiền muội lại nói vậy. Đây là chiếc vòng biểu hiện thân phận tù nhân của tiểu huynh đối với Lý cô nương. Còn nếu hiền muội muốn thì có thể làm một chiếc vòng khác. Tiểu huynh sẵn sàng đeo nó.

Vân Tuyết Nghi nói :

- Tiểu muội chỉ hỏi vậy thôi. Tiểu muội sao dám làm thế. Ca ca là ca ca của tiểu muội chứ có phải là tù nhân của tiểu muội đâu ?

Giang Thừa Phong cười nói :

- Nếu hiền muội muốn, tiểu huynh sẵn sàng làm tù nhân của hiền muội. Trước đây cũng đã từng như vậy rồi mà.

Vân Tuyết Nghi sịu mặt nói :

- Không. Tiểu muội không dám nữa đâu.

Giang Thừa Phong bật cười. Vân Tuyết Nghi đối với chàng thật hết lòng hết dạ, chàng rất cảm động, hết lời an ủi. Vân nhi là người hiền lành, đôi khi lại có tính nết như trẻ con, rất đáng yêu. Chàng tự cảm thấy có bổn phận yêu thương chiều chuộng nàng. Có lẽ tính phong lưu của chàng lại phát tác rồi chăng ? Dù sao thì khi ở bên cạnh Vân Tuyết Nghi, chàng có cảm giác rất thoải mái.

Hồi lâu, khi Vân Tuyết Nghi đã nguôi ngoai rồi, chàng mới quay sang Lý Nhược Hồng nói :

- Cô nương hãy giữ chiếc chìa khóa này đi. Đây là do tiểu sinh nguyện ý đấy.

Lý Nhược Hồng liền cầm lấy chiếc chìa khóa, cất giữ cẩn thận, đoạn hỏi :

- Nếu ta làm mất nó thì ngươi sẽ phải đeo chiếc vòng kia suốt đời hay sao ?

Giang Thừa Phong nói :

- Nếu cô nương bắt tiểu sinh suốt đời này phải làm tù nhân của cô nương thì tiểu sinh cũng chịu ngay. Còn về chiếc vòng này, nếu cô nương cho phép thì tiểu sinh có thể chém gãy để tháo nó ra.

Lý Nhược Hồng nói :

- Nếu ngươi đã có thể tự tháo nó ra được thì còn đưa ta chiếc chìa khóa làm gì ?

Giang Thừa Phong mỉm cười nói :

- Nếu cô nương không cho phép, tiểu sinh làm sao dám tự tiện mở nó ra.

Lý Nhược Hồng khẽ hừ lạnh một tiếng. Không phải nàng tỏ ý bất mãn gì cả, chẳng qua bản tính của nàng như thế mà thôi. Giang Thừa Phong biết nàng đang nghĩ gì, chỉ khẽ mỉm cười. Vân Tuyết Nghi nãy giờ vẫn chăm chú nhìn chàng, bỗng hỏi :

- Ca ca. Ca ca thật không bị sao chứ ạ ? Tiểu muội nhận thấy khí sắc của ca ca không được tốt ?

Xem ra nàng có đôi mắt tinh minh, tâm ý nhạy cảm hơn Lý Nhược Hồng nhiều, nên đã nhận ra sự khác lạ của chàng. Chàng mỉm cười nói :

- Tiểu huynh không sao ? Chỉ suýt chút nữa là bị hút hết tinh lực mà thôi.

Vân Tuyết Nghi lộ vẻ hoảng hốt :

- Sao ạ ? Rồi ca ca có sao không ? Tiểu muội đã biết trước ả ma nữ đó không phải là người tốt mà.

Nàng lo lắng cũng phải. Nam nhân mà bị mất hết tinh lực, so với phế nhân cũng không có gì khác biệt. Trong giới vũ lâm cũng có không ít “ma nữ” hút nguyên dương của nam nhân để luyện tà công. Dù Giang Thừa Phong chỉ suýt bị thôi, nhưng nàng cũng không khỏi lo lắng bất an. Quan tâm tắc loạn mà.

Giang Thừa Phong nói :

- Vương cô nương đang luyện một thứ công phu có âm tính cực mạnh, âm khí tích tụ trong nội thể quá nhiều. Cứ khoảng mươi ngày là các luồng âm khí sẽ phát tác, nổi lên công phạt cơ thể một lần, nên nàng mới phải hấp thụ nguyên dương của nam nhân để điều hòa nội thể. Cũng tội nghiệp cho nàng. Nàng đã nhiều lần muốn bỏ mà không được, vì một khi đã luyện tập thứ công phu đó rồi thì không thể nào mà ngừng lại được.

Vân Tuyết Nghi hỏi :

- Vậy là ả ta bắt ca ca về để luyện công phải không ?

Giang Thừa Phong nói :

- Không phải đâu. Khi ở Hoàng Cúc Lâu, tiểu huynh đang cùng nàng ngồi uống rượu nói chuyện thì âm khí chợt nổi lên phát tác vô cùng dữ dội, ђàภђ ђạ nàng rất khổ sở. Nhưng nàng lại không nỡ làm hại tiểu huynh, nên đã cố gắng chịu đựng sự đau khổ ấy. Cuối cùng, nàng chịu đựng không nổi, đến mức phải ngã lăn ra bất tỉnh. Tiểu huynh không nỡ nhìn thấy nàng chịu đau khổ, nhưng không nghĩ ra được cách nào hay, đành dùng đến hạ sách, hút âm khí ở trong người nàng đưa sang người tiểu huynh, để từ nay về sau nàng khỏi phải dùng đến phương pháp Hấp Dương Đạo Âm đó nữa. Nội lực của tiểu huynh có Hỏa tính rất mạnh, tính dương cương cực cường, tạm thời có thể trấn áp được âm khí. Nhưng trong nhất thời tiểu huynh cũng không thể hóa giải được âm khí trong người, cho nên …

Vân Tuyết Nghi lo lắng hỏi dồn :

- Cho nên thế nào ? Ca ca.

Giang Thừa Phong cau mày đáp :

- Hiện giờ tiểu huynh không thể vận dụng chân lực được nữa. Tạm thời nội thể tiểu huynh có thể giữ được trạng thái quân bình. Nhưng nếu tiểu huynh vận dụng chân lực, nguyên khí bị hao tổn tất sẽ bị âm khí lấn át, sinh ra hiện tượng loạn khí. Nếu nhẹ thì chỉ bị chút ít đau khổ, nhưng nếu nặng thì có thể bị tẩu hỏa nhập ma.

Vân Tuyết Nghi lo lắng hỏi :

- Vậy là xem như ca ca đã mất hết vũ công rồi ư ? Ca ca ...

Giang Thừa Phong khẽ gật đầu. Nàng liền sầm mặt nói :

- Ca ca. Bản tính ca ca thật quá tốt. Theo tiểu muội thì ca ca cứ mặc kệ ả đi thì hơn. Ai bảo ả ta luyện thứ tà công đó làm chi ?

Đối với nàng, Giang Thừa Phong quan trọng hơn Vương Bội Ngọc gấp trăm nghìn lần. Chàng chịu khổ thay nàng ta, nàng cảm thấy thật không xứng đáng. Giang Thừa Phong khẽ lắc đầu, cười buồn. Chàng hiểu tâm trạng của Vân Tuyết Nghi, nhưng có nhiều chuyện cũng không tiện nói rõ. Hồi lâu, chàng mới nói :

- Tiểu huynh định sẽ ở lại đây độ mươi ngày, cố gắng hóa giải hàn khí trong người. Vũ lâm hiện thời đang hồi náo loạn. Tiểu huynh đi lại trong vũ lâm mà không thể sử dụng được vũ công thì nguy hiểm lắm.

Vũ lâm hiện thời đang hồi tao loạn, cảnh sát nhân phóng hỏa diễn ra khắp nơi, đại kiếp lại sắp phát sinh. Hơn nữa, người vũ lâm tranh cường hiếu thắng, có thể đánh nhau bất kỳ lúc nào chỉ vì những chuyện không đâu. Do đó, không có vũ công mà hành tẩu giang hồ là một chuyện cực kỳ nguy hiểm. Vân Tuyết Nghi cũng không tán đồng để chàng mạo hiểm, nên gật đầu nói :

- Ca ca nói phải đó. Ca ca phải tập trung tu luyện để sớm hồi phục. Tiểu muội cũng sẽ ở lại đây để chăm sóc ca ca.

Giang Thừa Phong đưa mắt nhìn Lý Nhược Hồng. Nàng thoáng đỏ mặt, gật đầu nói :

- Ngươi cứ yên tâm mà luyện công. Ta sẽ ở lại chờ ngươi.

Ba người đang mãi nói chuyện, chợt nghe có tiếng cười trong trẻo vang lên bên tai, tiếp đó là giọng oanh vàng thánh thót :

- Vương gia đi đón khách gì mà lâu thế ?

Mọi người quay lại nhìn, thấy một vị Hoàng y nữ lang đang từ trong mai lâm nhẹ bước tiến ra. Nàng ta dung nghi xinh đẹp, nhan sắc diễm kiều, vóc dáng thướt tha, phong thái đường bệ, cả Vân Tuyết Nghi và Lý Nhược Hồng đều không thể sánh bằng. Một thoáng ghen hờn vô cớ chợt thoáng len nhẹ vào hồn.

Hoàng y nữ lang nhìn hai nàng tươi cười nói :

- Nhị vị muội muội là Vân muội và Hồng muội đây chăng ? Tỷ tỷ đã nghe vương gia nói nhiều về hai người. Đến nay mới được gặp.

Nàng tiến đến nắm tay hai nàng, nói tiếp :

- Sao lại đứng ở đây nói chuyện thế. Nào. Mời vào. Nơi đây gọi là Phiêu Hương Tiểu Trúc, nhị vị muội muội vào chơi cho biết.

Đoạn nàng kéo hai người đi thẳng vào mai lâm. Giang Thừa Phong mỉm cười, nhẹ nhàng cất bước theo sau.

Mai lâm vây quanh Phiêu Hương Tiểu Trúc rất rộng lớn, nằm trong một sơn cốc hùng vĩ. Tứ bề núi non vây bọc, đồi dốc chập chùng hiểm trở.

Cuối khu rừng mai là chân núi. Trên lưng chừng núi có một hang đá nhỏ. Xung quanh cửa hang mọc um tùm những đám cỏ u du cao quá đầu người, thật tươi tốt xanh rậm. Ai đã vào trong tiểu thạch động rồi, từ ngoài nhìn vào khó mà phát hiện được. Nơi đây lại yên tĩnh, quả là một nơi luyện công lý tưởng.

Mấy hôm nay, Giang Thừa Phong lên đây luyện công. Chàng cố hoàn thành thật sớm, vì hiện còn rất nhiều việc đang chờ chàng xử lý. Suốt bấy lâu nay, chàng đã hao phí thời gian quá nhiều rồi.

Vầng dương đã xế về tây …

Giang Thừa Phong đang đứng tại đám cỏ u du phía trước tiểu thạch động. Chàng đứng ung dung nhàn nhã, tay chắp sau lưng, mắt ngước nhìn lên, chăm chú ngắm nhìn một chùm hoa tử đằng trên vách đá.

Bấy lâu nay, chàng đã hao phí rất nhiều thời gian chỉ vì những chuyện không đâu. Sắp tới chàng có quá nhiều chuyện phải làm. Thêm vào công việc mà phụ thân vừa giao cho. Chàng cảm thấy trách nhiệm quá nặng nề.

Trầm tư hồi lâu, chợt thấy lòng xao động, cảm hứng dâng tràn, chàng cất tiếng ngâm nga khe khẽ :

“Chẳng vương chút bụi hồng trần,

Mái tranh sơn dã vẹn phần thanh cao.

Lánh xa thế sự ba đào,

Lâm tuyền một cõi biết bao an nhàn.

Ngày xem mai tắm nắng vàng,

Đêm nghe mai kể chuyện nàng Hằng Nga …”

Chàng chưa kịp hát tiếp câu kế thì bỗng đâu nghe thấy một giọng nói trong trẻo của nữ nhân :

- Ai là Hằng Nga vậy ca ca ?

Vừa nghe tiếng nói, chẳng cần nhìn thấy người chàng cũng đã biết ngay người đó là ai rồi. Chàng mỉm cười hỏi :

- Sao hiền muội không chờ tiểu huynh xuống mà lại lên đây ?

Có tiếng cười hồn nhiên trong trẻo vang lên bên tai, khiến chàng cũng cảm thấy vui lây. Chàng từ từ quay lại.

Ngay lúc đó, bóng hồng thấp thoáng, trước mặt chàng đã xuất hiện một thiếu nữ vận y phục màu hồng nhạt, xinh đẹp kiều diễm, vui vẻ hồn nhiên, chính là Vân Tuyết Nghi. Nàng chạy đến bên chàng, thỏ thẻ nói :

- Ca ca. Tiểu muội có một chuyện muốn được nói riêng với ca ca.

Giang Thừa Phong mỉm cười hỏi :

- Có chuyện chi thế ? Sao hiền muội lại có vẻ quan trọng quá vậy ? Tiểu huynh đang chờ nghe đây.

Vân Tuyết Nghi cúi đầu nhìn xuống đất, tay vân vê tà áo, hơi thoáng đỏ mặt. Giang Thừa Phong không giục, vẫn đứng yên lặng nhìn nàng chờ đợi.

Hồi lâu, nàng cố lấy lại vẻ bình tĩnh, ngước mắt nhìn chàng, nói ra câu mà nàng đã ấp ủ trong lòng từ lâu :

- Ca ca. Tiểu muội muốn biết ca ca đối với tiểu muội thế nào ?

Giang Thừa Phong khẽ buông nhẹ tiếng thở dài. Vân Tuyết Nghi vẫn chăm chú nhìn chàng, chờ câu trả lời. Chàng đưa mắt ngắm nhìn nàng, rồi âu yếm nói :

- Tấm lòng của tiểu huynh, hiền muội chưa hiểu hay sao ?

Vân Tuyết Nghi thoáng ngẩn người ngơ ngác. Nhưng rồi nàng lập tức chạy bay tới, ôm chầm lấy Giang Thừa Phong, gục đầu vào иgự¢ chàng mà khóc nức nở. Chàng nhẹ nhàng vòng tay ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về an ủi.

Nàng rưng rưng ngấn lệ, khóe mắt long lanh, thỏ thẻ nói :

- Ca ca. Tiểu muội hạnh phúc lắm.

Đêm xuống …

Bầu trời đêm nay thật đẹp.

Không gian cao thẳm, không một gợn mây đen, không một chút sương mù. Ánh trăng bàng bạc soi sáng cảnh vật nơi hạ giới, cơ hồ chẳng một khóm cây ngọn cỏ nào mà chẳng tắm ánh nguyệt quang.

Giang Thừa Phong cùng Vân Tuyết Nghi ngồi trên thảm cỏ, dưới bầu trời đêm Ⱡồ₦g lộng ánh trăng ngà. Gió đêm nhẹ thổi từng cơn. Làn tóc mây của Vân Tuyết Nghi khẽ phất phơ lay động.

Đã khá lâu rồi, cả hai đều im lặng.

Vân Tuyết Nghi ngẩng đầu ngắm nhìn vầng trăng bàng bạc đang lơ lững giữa bầu trời cao thăm thẳm. Đột nhiên nàng khẽ bật lên tiếng cười trong trẻo. Giang Thừa Phong quay sang nhìn nàng, hỏi :

- Hiền muội cười chuyện chi thế ?

Vân Tuyết Nghi đáp :

- Từ bé đến lớn, cho đến tận lúc này, tiểu muội đã từng ngồi ngắm trăng chẳng biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng chưa có lần nào mà tiểu muội lại cảm thấy ánh trăng đẹp bằng ánh trăng đêm nay.

Giang Thừa Phong ngã người nằm xuống thảm cỏ, dùng tay gối đầu, mắt ngắm nhìn vầng trăng, bất giác khẽ thở dài :

- Thế à ? Vậy mà tiểu huynh lại chẳng thấy nó đẹp tí nào cả. Lẽ nào tiểu huynh là một kẻ vô tình chăng ?

Vân Tuyết Nghi vội nói :

- Không phải vậy đâu. Ca ca là nam nhi, chí tại tứ phương, đâu có nhi nữ thường tình như tiểu muội.

Giang Thừa Phong khẽ bật cười. Vân Tuyết Nghi ngồi bên cạnh chàng, khẽ thủ thỉ tâm tình, đôi lúc lại bật lên tiếng cười trong trẻo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc