TỐ Y MẠC KHỞI PHONG TRẦN THÁN
VŨ KHÁCH HÀ THÌ KHẢ ĐÁO GIA
“Chớ hiềm áo trắng phong trần nhuộm,
Võ khách bao giờ về lại nhà.”
Lại nói, sau khi đã moi được viên sáp bọc độc dược từ trong miệng của mụ già có dáng vẻ nhà quê ra, Giang Thừa Phong lại tiếp tục moi lấy mấy viên sáp trong miệng của những tên còn lại. Bọn này có lẽ đều là tử sĩ, nên trong miệng mỗi tên đều có một viên sáp bọc độc dược, để có thể tự sát khi cần thiết. Cách bố trí này đủ thấy tổ chức của bọn chúng đối xử với thủ hạ hà khắc đến thế nào, thất thủ bị bắt là phải tự sát ngay, không còn cơ hội nào nữa, mặc dù bọn chúng có thể chỉ là những tiểu nhân vật, chẳng thể tiết lộ tin tức trọng đại nào, hay làm gì có hại cho tổ chức.
Sau khi đã xử lý xong những viên sáp đó, Giang Thừa Phong lại dùng chân đá mạnh vào người mụ già nhà quê, giải khai huyệt đạo cho mụ ta. Mụ già từ từ hồi tỉnh, mở mắt ngơ ngác nhìn quanh, chợt thấy quang cảnh trước mắt cũng như tình cảnh của bản thân thì có vẻ hoảng hốt kinh hoàng. Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Ta chỉ hỏi mụ một câu thôi. Tốt nhất là mụ nên tỏ ra thành thật. Các ngươi thuộc bang phái nào ?
Mụ già có vẻ do dự, đảo mắt nhìn quanh. Xem ra mụ ta cũng là hạng tham sinh úy tử, chỉ là chưa đủ quyết tâm mà thôi. Giang Thừa Phong liền giơ mấy viên sáp chứa độc dược ra cho mụ ta xem, rồi mỉm cười nói :
- Thật ra thì điều đó ta đã biết rồi. Mới mấy hôm trước thuộc hạ của ta có bắt được hơn trăm tên đồng bọn của các ngươi, dường như trong số đó có một tên là phó đường chủ của Nam đường thì phải. Nhưng ta chỉ muốn nghe chính miệng mụ nói ra mà thôi. Ta muốn biết mụ có thành khẩn hay không thôi. Thế nào ?
Mụ già ngập ngừng đáp :
- Lão thân là … là … giáo đồ của Thông Thiên Giáo.
Giang Thừa Phong gật đầu nói :
- Mụ thành thật đấy. Vậy ta cũng không làm khó dễ mụ nữa.
Vừa nói chàng vừa co ngón tay 乃úng một đạo chỉ phong điểm vào mê huyệt khiến mụ ta lại hôn mê bất tỉnh. Sau đó chàng mới giải huyệt cho lão già nhà quê. Đợi lão ta hồi tỉnh, chàng lại hỏi :
- Ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi. Tốt nhất là ngươi nên tỏ ra thành thật. Tôn chỉ của giáo phái các ngươi là gì ?
Lão ta trợn mắt nhìn Giang Thừa Phong, rồi cắn chặt hàm răng, có ý muốn cắn vỡ viên sáp, nuốt độc dược tự sát. Nào ngờ viên sáp trong miệng lão ta đã bị chàng lấy ra rồi. Lão không thể nuốt độc dược tự sát được, liền xoay chuyển ý nghĩ, sau đó vung chưởng dụng toàn lực giáng mạnh vào đỉnh đầu. Nhưng chỉ nghe “bộp” một tiếng, rồi thì … không sao cả. Lão già chỉ hơi nhăn mặt vì đau, chứ chẳng hề hấn gì hết. Lý Nhược Hồng nhìn thấy cảnh đó, không nhịn được, liền bật cười ha hả. Ngay cả Giang Thừa Phong cũng khẽ mỉm cười.
Lúc này, lão già nhà quê mới chợt nhận ra là toàn thân mình đã không còn một chút khí lực nào. Lão không thể nào tự sát được nữa, đành trừng mắt nhìn Giang Thừa Phong rồi lớn tiếng mắng chửi. Nhưng chàng cũng không tỏ ra tức giận mà chỉ ung dung nói :
- Ngươi đã không muốn khai báo thì thôi vậy, ta cũng không bức bách ngươi làm gì.
Đoạn chàng lại điểm vào mê huyệt lão, khiến lão hôn mê bất tỉnh. Tiếp đến, ánh mắt chàng lại nhìn vào lão tướng số. Khác với hai lần trước, lần này chàng lại giải khai tất cả huyệt đạo cho lão ta. Mọi người đều ngạc nhiên, không hiểu tại sao chàng lại có cách đối xử đặc biệt với lão già này như vậy. Lý Nhược Hồng cau mày hỏi :
- Sao ngươi lại giải khai tất cả huyệt đạo của lão ta vậy ?
Giang Thừa Phong mỉm cười đáp :
- Tại vì tiểu sinh thấy lão ta hợp nhãn. Thế thôi.
Mọi người đếu rất bất ngờ với câu trả lời như thế. Lý Nhược Hồng trừng mắt nhìn chàng. Nhưng mọi người đều đã xem chàng là chủ tâm cốt, nên cũng chẳng ai phản đối hành động của chàng cả. Mọi người đều cho rằng chàng làm thế hẳn có thâm ý gì đó, chỉ không tiện nói ra mà thôi. Khi lão tướng số đã hồi tỉnh, mở mắt ra, thì chợt nhìn thấy Giang Thừa Phong. Lão thở dài, lắc đầu nói :
- Thì ra chính là công tử ! Ôi ! Lão phu lẩm cẩm mất rồi ! Đến cả một cao nhân tuyệt đỉnh như công tử đây mà lão phu vẫn không thể nhận ra được ! Ôi ! Lão phu già mất rồi ! Mắt kém rồi ! Đã trở nên vô dụng rồi !
Vừa hồi tỉnh là lão than thở liền một hơi. Giang Thừa Phong mỉm cười hỏi :
- Giờ lão định thế nào đây ?
Lão tướng số buông tiếng thở dài, cúi đầu đáp :
- Lão phu đã là tù nhân của công tử, còn có thể quyết định được gì nữa ? Chỉ còn biết trông chờ vào lòng độ lượng của công tử mà thôi.
Lão nói năng rất phải phép. Người viên hoạt như thế thì mới có thể sống lâu trong chốn võ lâm hỗn loạn này. Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Lão nói khéo lắm. Giờ ta muốn hỏi lão câu này. Lão thấy tôn chỉ của Thông Thiên Giáo thế nào ?
Lão tướng số trầm ngâm hồi lâu, mới đáp :
- Tôn chỉ của bản giáo là “Độc bá võ lâm, thống nhất giang hồ”. Lão phu nhận thấy điều đó có … có hơi quá đáng.
Chỉ trừ Giang Thừa Phong, những người hiện diện nghe lão nói đều kinh hãi biến sắc, ngay cả Lý Nhược Hồng cũng thế. Trước giờ mọi người chưa bao giờ nghe nói đến danh hiệu Thông Thiên Giáo, không ngờ giáo phái này lại có dã tâm ghê gớm đến như vậy. Phương Nhân Kiệt không phục, buột miệng nói :
- Các ngươi có bao nhiêu thực lực mà dám nuôi dã tâm thống nhất giang hồ chứ ?
Lão tướng số đưa mắt nhìn y, rồi nói :
- Bản giáo người đông thế mạnh, thực lực hùng hậu. Chưa dám nói đến các vị lão nhân gia ở Tổng đàn. Ngay đến các vị đường chủ, võ công cũng không kém chưởng môn Cửu đại môn phái đâu. Nếu không phải vì còn có chút ít cố kỵ, bản giáo đã xua quân thống nhất võ lâm từ lâu rồi.
Trước nay người võ lâm vẫn xem Cửu đại môn phái là thái sơn bắc đẩu, lĩnh tụ của võ lâm bạch đạo. Lưu Đức Huy nghe lão nói thế, lộ vẻ không tin, nên hỏi :
- Lão có nói quá không đấy ?
Lão tướng số nói :
- Thật sự đúng là như vậy đấy. Lão phu chẳng cần nói quá làm gì.
Phương Nhân Kiệt lại hỏi :
- Thông Thiên Giáo của các ngươi đã có thực lực hùng hậu như thế, sao không sớm thống nhất võ lâm cho rồi, còn cố kỵ gì nữa ? Chẳng lẽ trên giang hồ còn có những giáo phái thực lực hùng hậu hơn ư ?
Lão tướng số gật đầu nói :
- Đương nhiên là có. Bản giáo chỉ vì còn kiêng kỵ các đại giáo phái như Thiên Nhất Giáo, Bách Độc Giáo, Bài Giáo, …, còn phải chờ cơ hội thuận lợi hơn nên mới chưa công khai ra hoạt động đấy thôi. Còn như bọn lão phu đây cũng chỉ là hàng tiểu tốt, trong giáo chẳng có địa vị gì đáng kể.
Võ công của bọn lão, Lý Nhược Hồng và những người khác vừa được lĩnh giáo rồi. Tuy vậy, đối với thực lực hùng hậu của Thông Thiên Giáo, Lý Nhược Hồng cũng không tin tưởng cho lắm, liền hỏi Giang Thừa Phong :
- Ngươi thấy lão nói có đúng không ?
Giang Thừa Phong khẽ gật đầu. Chàng lại nhìn lão tướng số hỏi tiếp :
- Lão thuộc đường nào trong Thông Thiên Giáo ? Đông đường hay Nam đường ?
Lão tướng số đáp :
- Lão phu là môn hạ của Đông đường, nhưng lại đang phụng mệnh đến tiếp trợ cho Nam đường thực hiện một nhiệm vụ quan trọng.
Giang Thừa Phong lại hỏi :
- Có phải các ngươi đang định đến Nam Xương ?
Lão tướng số ngạc nhiên đáp :
- Dạ phải ! Việc gì công tử cũng biết cả !
Câu trả lời của lão tướng số đã khiến cho cả ba người bọn Lưu Minh và Trần Chính Đường đồng biến sắc, trong lòng lo lắng không yên. Lưu gia trang chính là ở Nam Xương, là một “đại” thế lực ở đấy. Giang Thừa Phong cố ý ra vẻ không để tâm đến, lại hỏi tiếp :
- Thế sao các ngươi không đến ngay Nam Xương mà còn nấn ná ở đây ?
Lão tướng số đáp :
- Dạ. Trên đường đi, bọn lão phu tình cờ phát hiện ra bọn người Lưu cô nương nên định bắt giữ làm con tin để uy Hi*p Lưu trang chủ. Lão ta chỉ có duy nhất một ái nữ, nên nếu bắt được Lưu cô nương, lão ta nhất định sẽ phải nhượng bộ. Còn việc ở Nam Xương thì đã có Nam đường đường chủ đích thân liệu lý, bọn lão phu có đến trễ ít lâu chắc cũng chẳng hề gì ?
Giang Thừa Phong hỏi :
- Nhân số bọn lão bao nhiêu ?
Lão tướng số đáp :
- Dạ. Độ khoảng hơn trăm. Tất cả đều là nhất lưu cao thủ. Võ công bọn họ phần lớn đều cao hơn bọn lão phu nhiều. Bọn lão phu võ công thấp kém nên chỉ có nhiệm vụ dò thám tin tức mà thôi. Chỉ vì lần này thấy ba người bọn Lưu cô nương sức yếu thế cô, nên mới tham công mà mạo muội hành động. Nào ngờ … nào ngờ lại gặp phải công tử.
Nói đến đây, lão lại đưa mắt nhìn Giang Thừa Phong, có ý nói là nếu không gặp phải chàng thì bọn họ đã đắc thủ rồi. Câu trả lời lần này lại khiến cho bọn Lưu Minh tái mặt, toàn thân run lên, như có một luồng hơi lạnh chạy dọc khắp xương sống. Vậy là lời dự đoán của Giang Thừa Phong đã thành sự thật rồi. Lưu gia trang nguy mất. Gia quyến bọn họ nguy mất.
Giang Thừa Phong nhìn lão tướng số một lúc nữa, rồi mỉm cười nói :
- Được rồi. Lão có muốn được tự do hay không ?
Lão tướng số giật mình, vội nói :
- Dạ. Đương nhiên là lão phu rất muốn. Nhưng còn phải tùy thuộc vào lòng độ lượng của công tử.
Giang Thừa Phong nói :
- Tạm thời lúc này ta chưa thể thả lão ra được, nhưng có thể để lão được tự do hoạt động.
Lão tướng số vội vái lạy tạ ơn, rồi lui vào một góc phòng ngồi điều dưỡng. Tình trạng của lão hiện giờ khá hơn vợ chồng lão già nhà quê nhiều, lão cần trân tích. Giang Thừa Phong lại quay sang vị Lưu cô nương sắc diện đang tái xanh, hỏi :
- Cô nương tên là Kỳ Anh ? Còn lệnh tôn là Cái Mạnh Thường Lưu Thành ở Nam Xương phải không ?
Lưu cô nương cúi đầu đáp :
- Dạ vâng.
Lý Nhược Hồng trừng mắt nhìn Giang Thừa Phong hỏi :
- Giỏi nhỉ. Làm thế nào mà ngươi lại biết tên cô ấy thế hả ?
Giang Thừa Phong mỉm cười đáp :
- Cô nương quên bọn Lưu huynh đệ rồi sao ? Giữa bọn họ có họ hàng với nhau. Tiểu sinh đã từng nghe Lưu huynh đệ nói đến vị huynh đệ thúc bá này.
Lý Nhược Hồng hớn hở nói :
- Thế thì hay lắm. Như thế ngươi giúp đỡ bọn họ là phải đạo rồi.
Giang Thừa Phong nói :
- Để xem sao đã. Mọi người hãy chờ ở đây. Đừng đi đâu cả nhé. Tiểu sinh ra ngoài một lát rồi sẽ về ngay.
Thanh âm vừa dứt là không còn thấy chàng ở trong phòng nữa. Thân pháp của chàng quả thật siêu phàm tuyệt thế, lai vô ảnh, khứ vô hình, chẳng ai kịp nhận ra cả. Mọi người đều vô cùng kính phục, ngưỡng mộ.
Sau khi Giang Thừa Phong đi rồi, mọi người ở lại vừa lo băng bó cho những người bị thương, vừa chú ý đề phòng cẩn thận. Chàng đi rồi, mọi người không còn thấy hứng thú trò chuyện nữa. Ai nấy đều ngồi lặng im. Thế mới biết sức thu hút của chàng mạnh mẽ đến dường nào.
Lão tướng số tự biết thân biết phận nên lẳng lặng ngồi yên trong một góc phòng. Lý Nhược Hồng ngồi trên giường của nàng. Ba người bọn Lưu Kỳ Anh ngồi trên ghế. Còn Lưu Đức Huy, Phạm Kinh Quốc, Phương Nhân Kiệt thì chia nhau canh giữ các cửa phòng, cửa sổ, đề phòng địch nhân còn đồng đảng đến tập kích. Chẳng ai nói tiếng nào. Mọi người lặng lẽ chờ Giang Thừa Phong quay lại.
Lại nói, sau khi Giang Thừa Phong đi rồi, mọi người không còn hứng thú nói chuyện, chỉ ngồi yên lặng lẽ chờ chàng quay về.
Phải qua gần nửa canh giờ sau, chàng mới quay trở lại. Theo sau chàng là năm người, trong đó có một lão già vận y phục theo lối thương buôn bằng gấm đoạn quý giá và bốn hán tử trung niên vận thanh y.
Lão già đưa mắt nhìn khắp phòng một lượt rồi lại hướng về Giang Thừa Phong chờ lệnh. Chàng khẽ gật đầu. Thế là lão vẫy tay ra hiệu cho bốn thanh y hán tử lần lượt khiêng mười một tên địch bị điểm huyệt nằm dưới đất đi, xong rồi lão cũng ra theo. Bọn họ cứ lặng lẽ làm việc mà không nói tiếng nào.
Bọn họ đi rồi, Lý Nhược Hồng nhìn Giang Thừa Phong hỏi :
- Bọn họ là ai vậy ?
Giang Thừa Phong nói :
- Người của Lưu Hương Viện.
Lý Nhược Hồng hỏi :
- Ở đây cũng có người của họ ư ?
Giang Thừa Phong nói :
- Đương nhiên. Chúng ta cũng đi thôi. Nơi này không được an toàn.
Nói rồi chàng lặng lẽ mở cửa phòng, bước nhanh ra bên ngoài. Mọi người cũng vội ra theo. Tất cả không theo đường cửa chính của khách điếm mà men theo hoa viên đến sát tường rào, sau đó vượt tường thoát ra.
Bên ngoài đã có ba chiếc xe ngựa chờ sẵn, trong đó có hai chiếc là của bọn gian phi để lại. Mười một tên gian phi bị chất trên một chiếc xe. Những người còn lại chia nhau đi trên hai chiếc xe kia. Lão già áo gấm đích thân điều khiển chiếc xe có Giang Thừa Phong đi. Còn bốn thanh y hán tử chia ra điều khiển hai chiếc xe còn lại.
Ba cỗ xe từ từ lăn bánh, rồi cứ lẳng lặng chạy đi trong đêm tối. Những người trên xe cũng đều im lặng, không ai nói tiếng nào.
Sau khi đã chạy quanh qua một vài đường phố, xe dừng lại trước một tòa nhà lớn. Mọi người xuống xe, theo sự hướng dẫn của Cẩm y lão nhân đi vào trong. Bốn thanh y hán tử lo việc khiêng bọn tù nhân đi giam lại.
Lão già dẫn mọi người vào một gian phòng rộng rãi rồi hướng về Giang Thừa Phong chắp tay cung kính nói :
- Xin công tử cùng mọi người hãy nghỉ tạm tại đây. Vì việc quá cấp bách nên không kịp chuẩn bị, mong công tử thứ lỗi cho.
Giang Thừa Phong hỏi :
- Đã thông tri cho Công Tôn huynh đệ chưa ?
Lão già cung kính nói :
- Thuộc hạ đã cho bồ câu đưa thư báo tin. Nếu sau khi nhận thư mà viện chủ lên đường ngay thì chắc là sẽ đến kịp.
Giang Thừa Phong gật đầu ra hiệu cho lão lui ra. Rồi chàng lại ngồi xuống ghế lặng yên suy nghĩ. Mọi người thấy chàng im lặng thì cũng không ai dám lên tiếng trước mà đều ngồi yên nhìn chàng.
Hồi lâu, Lý Nhược Hồng không nhịn được, lên tiếng hỏi :
- Giờ ngươi định hành động thế nào ?
Giang Thừa Phong nói :
- Đối phó với bọn Thông Thiên Giáo không phải là chuyện đơn giản. Chờ Công Tôn huynh đệ đến đây rồi sẽ liệu. Dù sao y cũng thông thuộc địa phương này hơn chúng ta. Còn giờ thì mọi người hãy lo nghỉ ngơi đi.
Lý Nhược Hồng nói :
- Ngươi bảo chúng ta trốn lánh bọn Thông Thiên Giáo hay sao ?
Phương Nhân Kiệt hăng hái nói :
- Công tử. Việc này cũng có phần của bọn tại hạ. Xin công tử cho bọn tại hạ được cùng góp sức.
Phạm Kinh Quốc tiếp lời :
- Bọn Thông Thiên Giáo nuôi dã tâm thâu tóm võ lâm để làm bá chủ, chắc chắn sẽ trở thành công địch của cả võ lâm. Việc trừ diệt bọn chúng là bổn phận của người hiệp sĩ. Bọn tại hạ xin nghe theo lệnh điều động của công tử.
Bọn họ đều đã chứng kiến thần công tuyệt thế của Giang Thừa Phong, nên đều công nhận chàng là lĩnh tụ đương nhiên của cả bọn. Hơn nữa, nói về mưu kế sách lược, bọn họ chẳng ai thiện trường cả, chỉ có chàng là thích hợp nhất với vai trò lĩnh đạo. Ít nhất thì bọn Phương Nhân Kiệt đều nghĩ như thế. Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Bọn Thông Thiên Giáo hành tung bí ẩn, thực lực hùng hậu, lại có nhiều dã tâm. Việc đối phó với bọn chúng không phải là chuyện dễ dàng. Tam vị thiếu hiệp hãy suy nghĩ lại thật kỹ.
Lưu Đức Huy nói :
- Bọn tại hạ dù sao thì cũng đã lỡ đối địch với bọn chúng rồi. Thế đã như vậy, không thể nào rút lui được nữa. Vả lại, nếu không biết thì thôi, chứ đã biết rồi thì đâu thể nào giương mắt nhìn bọn chúng hoành hành mà không can thiệp. Nếu không thì còn gì là chính nghĩa võ lâm nữa ?
Bọn Phương Nhân Kiệt đồng thanh nói :
- Phải đấy.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
- Nhưng tiểu sinh lại không phải là người hiệp nghĩa, luôn sợ chuyện phiền phức, và lúc nào cũng cân nhắc lợi hại trước khi hành sự, e sẽ không thích hợp với chính nghĩa võ lâm của các vị.
Lưu Đức Huy nói :
- Chỉ cần là việc đối phó với bọn Thông Thiên Giáo, bọn tại hạ sẽ hoàn toàn tuân theo hiệu lệnh của công tử. Bọn tại hạ đã quyết ý như thế.
Bọn họ đã nói như vậy rồi, không làm sao được, Giang Thừa Phong đành phải nói :
- Chúng ta chỉ có mấy người, không nên hành động liều lĩnh. Chờ xem tình hình thế nào đã rồi sẽ liệu
Lưu Kỳ Anh chắp tay nói :
- Chỉ vì bọn tiểu nữ mà khiến cho các vị phải gặp chuyện phiền phức thế này, bọn tiểu nữ thật áy náy quá.
Lý Nhược Hồng nói :
- Cô nương đừng nên nói thế chứ. Chỉ là thấy chuyện bất bình nên phải ra tay mà thôi. Đó là vấn đề nghĩa khí.
Giang Thừa Phong nói :
- Tiểu sinh không phải là người hiệp nghĩa. Sở dĩ dính dáng đến chuyện này là chỉ vì cô nương đó thôi.
Lý Nhược Hồng tức giận nói :
- Ngươi nói câu nào cũng khó nghe, làm cho người ta phải bực mình. Bớt nói một chút không được hay sao ?
Giang Thừa Phong gật đầu nói :
- Cô nương không cho nói nữa thì thôi.
Quả nhiên chàng ngồi lặng im, không nói tiếng nào nữa. Mọi người cũng ngồi yên lặng lẽ điều tức. Sau một phen tranh chiến, giờ đây ai nấy cũng đều mệt mỏi cả rồi.