DẠ VĂN QUY NHẠN SINH HƯƠNG TỨ
HOÀN ƯNG THUYẾT TRƯỚC VIỄN HÀNH NHÂN
“Quê xa tiếng nhạn đêm thao thức.”
Giờ đang nói đến kẻ đi xa.”
Lại nói, Giang, Lý hai người sau khi đã uống sạch chung rượu, hơi rượu thơm tho bay lên mũi tạo nên cảm giác sảng khoái lâng lâng. Đây quả là một thứ hảo tửu vô cùng trân quý, uống một lần rồi là không thể nào quên được. Lão Tổng quản thấy vậy, khẽ mỉm cười, lại cầm bình rượu rót đầy vào chung của hai người. Bạch Thiếu Lăng mỉm cười bảo :
- Rượu để từ từ uống cũng được. Nhị vị hãy thưởng thức mấy món này thử xem hương vị thế nào.
Cả Giang Thừa Phong và Lý Nhược Hồng vừa mới trải qua một cuộc giao chiến, hao phí rất nhiều sức lực nên giờ này cũng đã cảm thấy đói bụng. Cả hai liền cầm đũa gắp thử vài món. Tất cả đều ngon đến trên cả mức tuyệt vời. Mỗi món ăn trên bàn đều có một hương vị riêng rất đặc sắc, không món nào giống món nào. Giang Thừa Phong tuy sinh trưởng trong gia đình đại phú quý nhưng cũng chưa từng được thưởng thức những món ăn ngon đến vậy. Còn Lý Nhược Hồng thì khỏi phải nói. Cộng với việc cả hai người bọn họ đều đang đói bụng, chẳng mấy chốc là các đĩa thức ăn đều đã hết sạch. Bạch Thiếu Lăng và lão Tổng quản chỉ ngồi nhâm nhi chung trà chén rượu, để cho hai người được tự nhiên ăn uống.
Gắp đến miếng cuối cùng, cả hai mới chợt nhận ra là Bạch Thiếu Lăng cùng lão Tổng quản chưa hề động đũa. Lý Nhược Hồng ngượng ngùng đưa mắt nhìn Bạch Thiếu Lăng, ấp úng nói :
- Xin công tử thứ lỗi cho ! Tiểu nữ quả thật trước nay chưa bao giờ được ăn những món ngon đến thế này nên … nên ăn hơi nhiều !
Nói đến đây, nàng thẹn thùng đỏ mặt, không nói thêm được câu nào nữa. Bạch Thiếu Lăng mỉm cười nói :
- Không sao đâu ! Cũng bình thường thôi mà ! Cô nương không nên quá khách khí. Để tiểu sinh gọi người dọn lên thêm vài món nữa nhé.
Nói rồi chàng liền hướng ra bên ngoài cao giọng gọi :
- Người đâu !
Lý Nhược Hồng vội nói :
- Thôi ạ ! Công tử đừng nên cho dọn lên thêm nữa. Tiểu nữ giờ đã thấy no lắm rồi, không thể ăn nổi nữa đâu ạ.
Sau tiếng gọi của Bạch Thiếu Lăng, từ trên bờ hồ có bốn nàng thiếu nữ nhanh nhẹn đi xuống nhà thủy tạ. Cả bốn nàng đều vận cung trung diễm lệ với bốn màu sắc khác nhau : vàng, tím, xanh và hồng phấn, thảy đều xinh đẹp tuyệt thế, khí độ cao khiết trang nhã. Lý Nhược Hồng nhận ra nàng vận hoàng y cung trang chính là Mai tỷ, người đã chăm lo cho nàng bấy lâu nay.
Bốn nàng cung trang thiếu nữ đến trước Bạch Thiếu Lăng, cung thân hành lễ, cung kính nói :
- Xin chờ lệnh chúa thượng.
Bạch Thiếu Lăng chỉ bàn tiệc nói :
- Các nàng hãy thu dọn những thứ này rồi mang đến vài món gì đó điểm tâm.
Bốn nàng cung trang thiếu nữ cung kính vâng dạ, rồi lập tức bắt tay thu dọn mang đi, rồi sau đó lại mang đến vài đĩa bánh mứt, trái cây. Bình rượu đã uống hết cũng được thay bằng một bình rượu mới, bên trong đựng một thứ rượu màu hồng óng ánh. Các chung bạch ngọc cũng được dọn đi, thay vào đó là các chung dạ quang phát ra ánh sáng lấp lánh, quả là những trân phẩm trên đời.
Lão Tổng quản lại tiếp tục rót rượu cho mọi người. Lý Nhược Hồng tuy tửu lượng không cao, lại uống hơi nhiều, sắc mặt đã ửng hồng, thần thái có phần chếch choáng, nhưng mùi rượu bốc lên sực nức khiến nàng cầm lòng chẳng nổi, lại nâng chung rượu lên uống ngay. Trong khi đó, Giang Thừa Phong thì trái lại. Tay cầm chung rượu nhưng mắt chàng cứ liếc nhìn Lý Nhược Hồng. Đôi má ửng hồng, cùng với giọng nói nụ cười của nàng sao mà lôi cuốn lạ. Xem ra, đối với kẻ đang yêu thì chuyện bình thường cũng có sức hấp dẫn lạ lùng.
Lý Nhược Hồng vô tình quay sang, chợt nhận thấy Giang Thừa Phong cứ mãi chăm chú ngắm nhìn nàng, liền trừng mắt nói :
- Ngươi làm gì mà cứ nhìn ta mãi thế ? Hễ nhìn thấy bộ mặt đáng ghét của ngươi là ta đã cảm thấy bực mình rồi.
Giang Thừa Phong ngượng ngùng cúi mặt chẳng nói lời nào, sắc mặt buồn thiu. Lão Tổng quản nhìn thấy dáng điệu của chàng như thế, bật cười nói :
- Hiền điệt sao không uống rượu mà cứ cầm trên tay mãi thế ?
Bạch Thiếu Lăng cũng mỉm cười nói :
- Đây là Bồ Đào mỹ tửu thượng hạng, cống phẩm của Tây Vực, Giang thiếu hiệp thử thưởng thức xem hương vị thế nào ?
Lời nói của Bạch Thiếu Lăng đã giúp cho Giang Thừa Phong thoát khỏi tình huống khó xử này. Chàng đường hoàng nâng chung rượu lên nhấm nháp từng ngụm, ra vẻ như đang thưởng thức hảo tửu. Lý Nhược Hồng nhìn thấy bộ điệu đó của chàng, cũng không khỏi bật cười. Nghe thấy giọng cười trong trẻo của nàng đã khiến cho chàng cảm thấy như vừa trút bỏ được gánh nặng trong lòng, tâm tình cũng trở nên thanh thản hơn nhiều.
Rượu được vài tuần, Bạch Thiếu Lăng nhìn Lý Nhược Hồng hỏi :
- Sắp tới cô nương có dự tính gì không ? Nếu như cô nương không có việc chi cần giải quyết gấp thì có thể ở lại Trường Bích trang.
Lý Nhược Hồng nói :
- Tiểu nữ đã định sẽ đi điều tra tung tích kẻ thù đã hãm hại gia phụ.
Chợt như vừa nhớ ra một việc quan trọng, nàng vội vàng đứng dậy, hướng về Bạch Thiếu Lăng vòng tay cung kính nói :
- Tiểu nữ quên chưa cảm tạ công tử đã cứu mạng. Xin công tử thứ lỗi.
Bạch Thiếu Lăng mỉm cười bảo :
- Chuyện chẳng có chi đáng kể. Cô nương không cần phải bận tâm.
Lý Nhược Hồng nói :
- Ân cứu mạng chính là ân trọng. Tiểu nữ không bao giờ quên được. Tiểu nữ không biết làm sao để có thể tạ ân cứu mạng của công tử ?
Bạch Thiếu Lăng khẽ mỉm cười, nói sang chuyện khác :
- Thôi được rồi. Chuyện đó chẳng đáng gì, không cần nhắc đến nữa. Giờ nói sang chuyện khác quan trọng hơn. Đối với mối gia thù của mình, chẳng hay cô nương định sẽ tiến hành điều tra như thế nào ?
Lý Nhược Hồng ngẩn người hồi lâu, vì nàng cũng chưa biết cần nên bắt đầu từ đâu. Nàng thiếu lịch duyệt giang hồ, nếu không cũng đã không nhất tâm nhất ý cho Giang Thừa Phong là hung thủ, là cừu gia. Bạch Thiếu Lăng nói :
- Nếu cứ điều tra một cách cầu may, không có kế hoạch cụ thể thì biết đến bao giờ mới tìm ra được manh mối ? Cần phải có sách lược cụ thể rõ ràng mới được chứ.
Chuyện quan hệ đến mối gia thù của mình, Lý Nhược Hồng vô cùng trọng thị, vội vàng hỏi :
- Vậy theo công tử thì tiểu nữ nên làm thế nào ạ ?
Bạch Thiếu Lăng trầm ngâm một lúc, rồi mới chậm rãi nói :
- Tiểu sinh có một ý này, xem ra cũng có vẻ khả thi, nhưng có chút vấn đề, e rằng…
Nói đến đây, chàng lại ngập ngừng một lúc, chừng như không tiện nói tiếp. Lý Nhược Hồng liền giục :
- Xin công tử cứ nói đi ạ !
Bạch Thiếu Lăng nói
- Theo ý tiểu sinh thì cô nương nên cùng Giang thiếu hiệp hợp tác với nhau trong việc điều tra. Nếu nguyên hung chính phạm mà nhìn thấy hai người đi chung với nhau ắt sẽ có thái độ bất thường, vì chỉ có hắn mới biết rõ nội vụ. Hai người chỉ cần chú ý quan sát thái độ của những kẻ tình nghi là dần dần sẽ lần ra manh mối. Đối với tình cảnh của cô nương hiện giờ, đó là cách đơn giản nhất, nhưng cũng hiệu quả nhất.
Nghe Bạch Thiếu Lăng nói xong, Lý Nhược Hồng và Giang Thừa Phong đồng đưa mắt nhìn nhau. Giang Thừa Phong thì hoan hỷ trong lòng, còn Lý Nhược Hồng thì lại thẹn thùng đỏ mặt. Xem ra nàng cũng đã có chút ít cảm tình với Giang Thừa Phong, mặc dù có thể nàng vẫn chưa nhận ra điều ấy. Quan hệ giữa người với người xưa nay vẫn vi diệu như thế đấy.
Bạch Thiếu Lăng lại nói tiếp :
- Hiện giờ cô nương không còn ai thân thích, một mình qua lại giang hồ sợ rằng khó tránh được những chuyện bất trắc. Kẻ mà cô nương muốn tìm tâm địa rất hiểm độc gian trá, nguy hiểm có thể đến bất cứ lúc nào. Thân nữ nhi đi lại giang hồ cũng có nhiều bất tiện. Dù sao thì hai người đồng hành cũng vẫn tốt hơn. Có gì thì cũng còn có thể chiếu cố, giúp đỡ lẫn nhau.
Giang Thừa Phong nhìn Lý Nhược Hồng nói :
- Tại hạ không hề sợ nguy hiểm. Xin cô nương cho tại hạ cùng đồng hành. Tại hạ nguyện sẽ hết sức bảo vệ cô nương được bình an.
Lý Nhược Hồng lạnh lùng nói :
- Ta không trông mong ngươi có thể bảo vệ được ta. Chỉ cần ngươi đừng gây phiền phức cho ta là tốt lắm rồi.
Xem ra nàng đã thuận ý, Giang Thừa Phong vội nói ngay :
- Không đâu. Tại hạ sẽ chỉ hành động theo ý cô nương mà thôi. Cô nương bảo sao, tại hạ cũng xin nghe theo hết.
Lý Nhược Hồng không lý gì đến Giang Thừa Phong, quay sang Bạch Thiếu Lăng vòng tay nói :
- Công tử. Hiện đã có manh mối để điều tra, tiểu nữ nóng lòng muốn tiến hành ngay. Xin công tử cho phép được cáo từ ngay lúc này.
Bạch Thiếu Lăng đưa mắt nhìn lên bầu trời, rồi mỉm cười nói :
- Giờ cũng đã sắp tối rồi. Cô nương hãy nghỉ lại nơi đây thêm một đêm nữa, sáng mai hãy lên đường.
Lý Nhược Hồng nhận thấy trời cũng đã nhá nhem tối, nên cũng đồng ý ở lại. Giờ đây thì thái độ của nàng đối với Giang Thừa Phong cũng đã tốt hơn trước, dù rằng cũng chưa được thân thiện cho lắm.
Đêm canh vắng …
Bốn phía im lìm tĩnh lặng. Gió đêm từ phía bờ hồ thổi vào nhè nhẹ. Cành lá khẽ lay động từng hồi.
Giang Thừa Phong cứ mãi bồn chồn không sao ngủ được. Nhớ lại những chuyện trước đây, nhất là những chuyện vừa xảy ra trong ngày, chàng không thể nào chợp mắt cho được. Thao thức hồi lâu, chàng đành một mình ngẩn ngơ dạo bước trong hoa viên giữa đêm trường canh vắng.
Gió thổi lành lạnh. Sương đêm thấm đẫm y phục. Tự nhiên, chàng thấy nổi hứng liền bẻ một đoạn cành cây ngắn dùng làm kiếm, thi triển một bộ kiếm pháp. Quả nhiên là dòng dõi danh gia. Tuy chàng chỉ sử dụng cành cây thay kiếm, nhưng cũng đã gây ra những tiếng gió rít vù vù, kiếm khí bốc ra dàn dụa, kiếm phong cuồn cuộn tuôn tràn, chẳng khác nào khi sử dụng kiếm thật.
Sau khi thi triển xong bộ kiếm pháp, vừa mới ngừng tay lại thì chàng mới chợt nhận thấy lão Tổng quản đang đứng bên cạnh nhìn chàng mỉm cười. Chàng liền bước tới trước mặt lão Tổng quản, chắp tay nói :
- Bá phụ ! Tiểu điệt chẳng hay bá phụ đến nên chậm trễ nghênh tiếp, xin bá phụ thứ lỗi cho !
Lão Tổng quản cười nói :
- Chúng ta cũng chẳng phải là người xa lạ gì ! Hiền điệt không cần phải quá khách khí như vậy ! Hiền điệt đã được chân truyền của Giang lão nhi, kiếm pháp xem ra cũng khá điêu luyện đó !
Giang Thừa Phong nói :
- Dạ. Thật chẳng đáng làm trò cười cho bá phụ. Mong bá phụ thương tình mà chỉ giáo thêm cho.
Lão Tổng quản nói :
- Ta thì có đáng kể gì. Công phu của Giang lão nhi cũng đâu có thua kém gì ta. Nếu có dịp thì hiền điệt hãy thỉnh cầu chúa thượng truyền thụ cho một ít công phu tuyệt học, thì đủ để hưởng dụng cả đời.
Giang Thừa Phong ngạc nhiên hỏi :
- Chúa thượng cũng biết võ công ư ?
Lão Tổng quản phì cười :
- Đương nhiên.
Giang Thừa Phong hình như không tin cho lắm, vì chàng trông thấy Bạch Thiếu Lăng văn nhược yếu đuối, chẳng có vẻ gì là biết võ công cả. Tuy rằng người luyện võ khi đạt đến một mức độ nào đó thì có thể ẩn giấu nội lực, anh hoa nội liễm, nhưng đối với Bạch Thiếu Lăng thì có vẻ không giống như vậy. Mặc dù trong lòng chàng đang nghĩ như thế, nhưng cũng không tiện nói ra.
Lão Tổng quản nhìn qua sắc mặt thì cũng đã biết trong lòng chàng đang nghĩ gì rồi. Lão mỉm cười nói :
- Rồi hiền điệt sẽ thấy. Chúa thượng muốn gặp hiền điệt. Hãy mau theo ta kẻo lại để chúa thượng phải đợi lâu.
Giang Thừa Phong liền vâng dạ, nối bước theo sau lão Tổng quản. Hai người rời khỏi hoa viên, đi qua rất nhiều phòng ốc, đình viện, cuối cùng mới đến một tòa lầu các tráng lệ mà cũng rất trang nhã.
Ngôi lầu không đồ sộ nguy nga, nhưng được xây dựng rất công phu. Mỗi vật trang trí đều được chọn lựa rất cẩn thận. Cách bài trí vô cùng khéo léo, tinh xảo. Tất cả toát lên một phong cách cao sang, thanh khiết.
Hai người vừa bước chân đến trước tòa lầu các, còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe giọng nói của Bạch Thiếu Lăng từ bên trong vọng ra :
- Hai người không cần phải quá đa lễ. Hãy mau vào đây.
Giang Thừa Phong liền đi theo sau lão Tổng quản tiến vào bên trong. Và rồi chàng chợt trố mắt kinh ngạc vì trông thấy xung quanh tứ bề đều xếp đầy toàn là kinh sách, thư tịch. Bạch Thiếu Lăng đang ngồi tại án thư xem sách. Thấy hai người đi vào, chàng khẽ gật đầu, miệng hơi mỉm cười.
Lão Tổng quản vòng tay nói :
- Lão phu lại để chúa thượng phải chờ lâu. Vì thấy Giang tiểu tử đang mải luyện kiếm đến lúc say mê nên không muốn làm kinh động hắn.
Bạch Thiếu Lăng nói :
- Không sao. Tiên sinh nhận thấy công phu của Giang khanh gia thế nào ?
Lão Tổng quản nói :
- Hắn đã được chân truyền của Giang lão nhi, công phu xem ra cũng khá tinh thục, chỉ hiềm khí lực còn yếu. Nếu như gặp phải nhân vật cao thủ thượng đẳng thì chỉ e không đủ sức đối phó.
Bạch Thiếu Lăng mỉm cười nói :
- Tiên sinh muốn trẫm truyền thụ cho Giang khanh gia một vài tuyệt kỹ chứ gì ?
Lão Tổng quản hỏi :
- Nếu được vậy thì còn gì bằng ! Nhưng không biết ý chúa thượng thế nào ?
Bạch Thiếu Lăng nói :
- Thế cũng được.
Đoạn chàng nhìn Giang Thừa Phong hỏi :
- Ngày mai khanh sẽ lên đường cùng với Lý cô nương. Vậy hiện giờ đã có kế hoạch, dự định gì chưa ?
Giang Thừa Phong lắc đầu nói :
- Thần chỉ biết làm hết sức mình, còn phải hành động thế nào thì đành tùy theo ý của Lý cô nương.
Bạch Thiếu Lăng nói :
- Như vậy không ổn. Lý cô nương chưa đủ kinh nghiệm giang hồ. Tuy nói như thế nhưng mọi việc phải do khanh quyết định mới được.
Giang Thừa Phong thở dài nói :
- Chỉ sợ Lý cô nương không đồng ý mà thôi.
Bạch Thiếu Lăng nói :
- Cũng chính vì vậy mà trẫm mới cho triệu khanh đến đây để cùng bàn tính xem sắp tới khanh cần nên hành động thế nào cho phải. Chỉ cần xử sự khéo léo một chút thì mọi việc sẽ ổn cả thôi.
Ngừng lại một lúc, đưa mắt ngắm nhìn Giang Thừa Phong một lượt, Bạch Thiếu Lăng mới lại nói tiếp :
- Nhưng trước hết trẫm cần phải truyền cho khanh vài môn công phu tuyệt học mới được. Chẳng hay khanh thường dùng loại νũ кнí nào ?
Giang Thừa Phong nói :
- Thần chỉ quen dùng kiếm. Nhưng vì thấy không tiện khi qua lại giang hồ nên không mang theo.
Bạch Thiếu Lăng lấy ra một thanh tiểu kiếm dài khoảng hơn một thước, toàn thân tuyền một màu trắng bạc, chuôi nạm ngọc, rõ là một bảo vật vô giá. Chàng đưa thanh tiểu kiếm cho Giang Thừa Phong, rồi nói :
- Thanh tiểu kiếm này tuy chẳng quý báu gì, nhưng rất tiện sử dụng, có thể cất vào trong tay áo. Khanh hãy giữ lấy mà dùng.
Giang Thừa Phong kính cẩn vái tạ, nhận lấy thanh tiểu kiếm, rồi đem cất vào trong tay áo, quả thật là rất tiện dụng. Sau đó, Bạch Thiếu Lăng đem yếu quyết của một môn kiếm pháp, một pho chưởng pháp, một môn khinh công và một môn cách không điểm huyệt giảng giải thật kỹ. Chàng còn bắt Giang Thừa Phong phải luyện đi luyện lại cho đến khi thật thuần thục mới thôi.
Tiếp đó, chàng mới dặn dò kỹ lưỡng những việc phải làm sau này. Khi đã xong xuôi mọi chuyện thì trời cũng đã gần sáng, Giang Thừa Phong phải về phòng để lo liệu mọi thứ cần thiết, chuẩn bị lên đường.
Trước lúc Giang Thừa Phong rời khỏi thì Bạch Thiếu Lăng lại lấy ra một xấp ngân phiếu trao cho chàng. Chàng xem lại thì thấy tất cả số đó lên đến năm mươi vạn lượng ngân phiếu, một số mục thật lớn. Chàng ngại ngùng không dám nhận, nhưng Bạch Thiếu Lăng đã nghiêm giọng nói :
- Số đó chẳng đáng là bao, khanh không nên từ chối. Khi qua lại giang hồ cũng cần có ngân lượng để chi dụng chứ.
Biết không thể từ chối được, Giang Thừa Phong đành phải cảm tạ mà thu nhận số ngân phiếu đó. Bạch Thiếu Lăng lại lấy ra một chiếc lọ bạch ngọc đưa cho chàng, khẽ mỉm cười nói :
- Trong đây có ba viên Linh Bảo Đan mà điện hạ đã ban cho, có khả năng giải trừ bách độc. Khanh hãy giữ lấy để sử dụng lúc cần thiết.
Giang Thừa Phong biết đây là bảo vật vô giá, và cũng là Ngự bảo nên không dám nhận, nói :
- Đây là vật điện hạ ngự ban, thần quả thật không dám nhận.
Bạch Thiếu Lăng cầm lọ thuốc đặt vào tay chàng, mỉm cười nói :
- Điện hạ thương nên mới ban nó cho trẫm. Nhưng trẫm có giữ nó cũng chẳng dùng vào việc gì. Khanh hãy cứ nhận lấy.
Lão Tổng quản cũng nói :
- Chúa thượng đã ban cho, hiền điệt hãy cứ nhận lấy, biết đâu sau này rồi sẽ có lúc cần dùng đến.
Giang Thừa Phong liền sụp lạy tạ ân, nhận lấy. Chàng biết đây là một loại linh dược cực kỳ trân quý, vì phụ thân chàng là Đại Mạc Bá chủ cũng được điện hạ ban cho ba viên. Lão xem nó là bảo vật trấn cung, quý hơn cả tính mạng. Nay Bạch Thiếu Lăng ban nó cho chàng chứng tỏ chàng được ưu ái hết mực.
Chợt nhớ đến một việc, Bạch Thiếu Lăng lại nói :
- Khanh thuộc dòng vương thất, là thế tử của Trường Thanh Cung, sau này sẽ kế thừa bảo vị, không nên xưng là tại hạ đối với những kẻ có địa vị thấp hơn mình.
Giang Thừa Phong ngập ngừng hỏi :
- Vậy … vậy thần nên xưng là gì ạ ?
Bạch Thiếu Lăng nói :
- Khanh cứ xưng là tiểu sinh là được rồi.
Giang Thừa Phong cung kính vâng dạ. Sau đó chàng lui về phòng lo chuẩn bị để lát nữa sẽ cùng Lý Nhược Hồng rời khỏi Trường Bích trang.