Về đến Vương Gia Đại Trạch, Vương Minh Hàn vội vàng đưa Tiểu Diệp vào phòng. Bác sĩ Huỳnh cũng đã có mặt ở đây.
Ông ta ngồi ở cạnh giường xem xét sắc mặt của cô. Tiểu Diệp giả vờ nằm yên bất động, ông kiểm tra mạch tượng thì cảm giác là hoàn toàn bình thường. Thế sao lại ngất xỉu...?
Ông đang đặt một nghi vấn trong lòng, không ngờ lại nhìn thấy Tiểu Diệp he hé mở mắt ra nhìn. Còn nháy mắt ra hiệu cho ông nữa chứ. Bác sĩ Huỳnh bụm miệng cười hề hề. Nghe có động tỉnh, Vương Minh Hàn lập tức quay phắt người lại lo lắng hỏi ông
"Bác sĩ Huỳnh, cô ấy thế nào rồi? Sao lại đột nhiên ngất xỉu như vậy?"
Bác sĩ Huỳnh giả vờ lấy lại bộ dạng điềm tỉnh ban đầu
"Khụ khụ.... Tình trạng này lạ quá. Theo như những gì tôi suy đoán thi rất có thể là do Diệp tiểu thư có hiện tượng chấn động tâm lý mạnh mới dẫn đến việc bị ngất đi như vậy"
Bác sĩ Huỳnh nói ra những lời khó hiểu, lại thêm việc có biểu cảm trên mặt vô cùng lo lắng càng khiến cho Vương Minh Hàn căng thẳng đến không dám thở, gần như là nín thở để nghe ông ấy nói từng chữ một
"Vậy....Vậy có nguy hiểm gì không? Trời ơi bác sĩ Huỳnh, ông có thể nói rõ ràng một chút không vậy hả?"
Bác sĩ Huỳnh bị anh ép nên nhất thời không biết bịa ra lý do gì, ông không biết phải làm sao nên chỉ còn cách giả vờ nổi giận mà đứng lên mắng anh
"Cậu lớn tiếng cái gì chứ? Cô ấy ra nông nổi này đều là tại cậu. Còn hỏi tôi làm sao là sao? Cậu.. Cậu hỏi tôi thì tôi hỏi ai đây hả?"
Vương Minh Hàn đần mặt ra nhìn ông ta "Tôi không hỏi ông thì hỏi ai đây?"
Bác sĩ Huỳnh nghiến răng nghiến lợi, giả vờ tức giận một cách nghiêm trọng
"Thì hỏi tôi chứ hỏi ai. Bây giờ nói chung là cô ấy bị suy nhược cơ thể nên mới ngất xỉu. Chỉ vậy thôi"
Vương Minh Hàn vừa há miệng định nói gì đó thì lập tức bị ông ấy chặn họng lại
"Ngưng ngay.... Đừng hỏi tôi là phải làm sao? Cậu nhìn đi, nhìn đi" ông vừa nói vừa chỉ tay về phía đầu giường nơi mà Tiểu Diệp đang nằm rồi hét vào lỗ tai của anh một tiếng rõ to
"TRUYỀN DỊCH"
Tiếng hét của ông ta tuy không phải là quá to nhưng ông ấy là kề sát vào lỗ tai anh mà hét khiến anh phải rụt cổ lại vì chói tai.
Dứt lời là vị bác sĩ Huỳnh đó vội vàng xách túi thuốc ba chân bốn cẳng chạy khỏi căn phòng đó...
Ở trong phòng, Vương Minh Hàn bước đến nhìn vào cô gái đang ngủ thi*p trên giường.
Anh dịu dàng trân trọng đặt một nụ hôn lên trán cô
Ngay khi đôi môi anh vừa rời khỏi thì bất giác Vương Minh Hàn lại cảm thấy một cánh tay vòng ra sau lưng ghì chặt anh xuống.
Khi anh còn chưa giữ vững được thăng bằng thì lập tức một cánh môi mềm mại ʍúŧ mạnh lấy môi anh.
Vương Minh Hàn chống hai tay sang hai bên cô nhìn chằm chằm cô gái nằm bên dưới
"Tiểu Diệp, em chưa hồi phục".
Tiểu Diệp không nói gì, cô chỉ cong miệng cười, nụ cười của cô xinh đẹp đến mức khiến cho anh phải cứng đờ người.
Lại một lần nữa, anh chưa kịp phản ứng liền bị Tiểu Diệp dùng sức lật anh xuống giường. Giờ phút này, cô đang ngồi thẳng thừng trên bụng anh và dĩ nhiên lần này là chiếm hoàn toàn thế thượng phong
Vương Minh Hàn nhìn cô tác oai tác quái bên trên liền vội vàng chống thẳng tay để giữ khoảng cách với cô "Tiểu Diệp, em đừng cử động"
Cô thừa biết tổng ý anh muốn nói là gì nhưng vẫn giả vờ làm như biết, cô vừa nói vừa áp người tiến gần xuống anh "Nếu em cử động thì làm sao hả?"
Nói xong cô liền nở một nụ cười tà mị, ngay sau đó, hai bàn tay cô uốn lượn trên cánh tay người đàn ông đang bị ép bức. Vương Minh Hàn tránh để cô ᴆụng chạm quá nhiều mà cảnh giác né cô ra "Anh không muốn làm em bị thương"
"Ồ, hóa ra trong ba năm em hôn mê, anh lại bị con hồ ly tinh nào hút cạn tinh lực rồi phải không?"
Vương Minh Hàn như nghe phải một lời buộc tội vô căn cứ, anh liền phản bác lại ngay "Không phải, oan cho anh quá. Anh chỉ lo cho sức khỏe của em"
Tiểu Diệp nhếch miệng cười gian tà, cô đưa tay nhấc cằm anh lên ép anh phải nhìn mình "Sức khỏe của em như thế nào em tự biết rõ"
Vừa nói xong câu nói này, cô lập tức cúi sấp người xuống mà không ngừng hôn anh một cách mạnh bạo, không cho phép anh được chống chế nữa.
"Ưm...m...Tiểu Diệp" Anh lại đẩy cô ra, sau đó liếc mắt nhìn vào cổ tay đang bị cấm một sợi dây truyền dịch của cô
"Em đang truyền dịch mà"
Cảm thấy thật phiền phức, cô dứt khoát bứt mạnh sợi dây truyền dịch một cái, ống kim dẫn dịch cũng bị rút mạnh ra khỏi cổ tay rồi rơi xuống đất. Vương Minh Hàn hốt hoảng chộp lấy cổ tay cô giữ lại ngay, thấy bộ dạng lo lắng này thật khiến cô kích thích quá. Tiểu Diệp lại nhìn vào mắt anh rồi cong miệng kiêu ngạo cười nhẹ, nụ cười thoáng qua như chưa từng có, cô cúi thấp người rồi dùng một âm thanh ngọt ngào nhỏ nhẹ vào vành tai nhạy cảm của anh
"Em thích anh truyền dịch cho em hơn"
Sau câu nói khích này của cô, cô liền thuận chiều hôn nhẹ vào lỗ tai của anh khiến toàn thân của Vương Minh Hàn ngứa ngáy kỳ lạ, cảm giác tê rần chạy dọc sống lưng. Nhất thời chưa thể lấy lại bình tĩnh, anh lại phát hiện ra bàn tay yêu kiều của cô đang di chuyển đến cổ mình rồi một giây sau đó hai tay cô mạnh bạo xé toạt cổ áo sơ mi của anh ra. Một đường cúc áo đều bị đứt rồi văng tứ tung khắp cả phòng.
Anh bị cô hôn từng chút, anh vừa muốn hôn đáp lại cô thì bị cô khẽ cười rồi tránh né. Một chiêu trò như mèo vờn chuột vậy.
Vương Minh Hàn bất lực nằm bên dưới, mặc cho Tiểu Diệp ở bên trên không ngừng quậy phá anh. Cô hôn vào cổ anh một cái, nơi đó liền để lại dấu ấn của cô. Rồi dần dần, cô hôn thẳng một đường đi xuống bụng. Từng múi cơ lộ ra rành rạnh trước mắt cô, Tiểu Diệp cũng cảm nhận được là anh đang cố gắng hết sức để kìm chế Dụς ∀ọηg trong người. Cô lại một lần nữa nhếch miệng cười, nụ cười yêu nghiệt này của cô không biết là lấy mạng biết bao nhiêu gã đàn ông rồi. Nhưng đối với cô, đó là nụ cười cô dành để chinh phục anh.
Tiểu Diệp hôn lên từng múi cơ ở bụng anh, mỗi lần đôi môi nóng bỏng của cô chạm vào người thì sống lưng của anh lại một lần căng cứng tột độ.
Không chỉ dừng lại ở đó, Tiểu Diệp lại đẩy nụ hôn của mình đi thẳng xuống bên dưới. Cô đưa tay chạm vào kéo khóa quần của Vương Minh Hàn thì lập tức tay cô bị bàn tay to lớn của anh giữ lấy, ngăn không cho cô tiếp tục hành động, cô ngước mặt lên nhìn vào người đàn ông ấy. Anh thở ra một hơi dài rồi mới chậm rãi nói ra
"Đừng quấy nữa, em quay lại còn chưa muộn đâu"
Không hề có ý dừng lại, càng bỏ ngoài tai những lời cảnh cáo của anh. Cô hất tay anh ra rồi một khắc liền kéo khóa quần của anh xuống.
Anh bạn bên trong như thể được giải phóng mà đội đầu nhô ra bên ngoài. Nụ cười mê người của cô lại một lần nữa hé mở khi mà trực tiếp nhìn thấy vật cứng rắn của anh rõ ràng là đã bị cô hạ gục từ lâu nhưng lại cố gắng giữ bình tĩnh đến giờ phút này.
Cô không khỏi thấu hiểu cho cảm giác của anh nhưng mà...Hết cách rồi...
Tiểu Diệp lại một lần nữa kéo luôn lớp quần trong của anh ra, trực tiếp nhìn thấy con cự long kia hung hăng như thế nào...
Không đợi Vương Minh Hàn làm gì tiếp theo, cô từ từ cúi mặt xuống mà yêu kiều ngậm lấy.
Vương Minh Hàn thở hắt ra một dòng hơi nóng thở nóng rực. Anh hơi ngẩng mặt lên trời một chút, sống lưng lần này lại căng cứng như bị đóng băng thật sự.
Cô cũng không phải là rành rẽ mấy việc thế này nhưng mà miễn cưỡng cũng biết chút ít. Dù khoang miệng đã bị lấp chật kín nhưng lưỡi của cô vẫn cử động được, cô thử di chuyển lưỡi của mình lên lên xuống xuống thì cô lại càng cảm nhận được rằng thứ đang nằm trong miệng cô từ từ nóng rực lên như bị thiêu đốt vậy.
Hai bàn tay của anh siết chặt lại như thế đang cố gắng kìm chế một điều gì đó đáng sợ lắm. Nhưng đáng sợ hơn hết vẫn là sự lợi hại của cô gái bên dưới hạ thân của anh. Cô không biết bản thân mình đã ђàภђ ђạ anh đến cỡ nào đâu, những cử chỉ vụng về của cô không hề có chút bài bản nào nhưng lại khiến toàn thân anh ngứa ngáy khó chịu vô cùng.
Cô ở bên dưới vẫn không ngừng làm trò khiến anh vì quá khó chịu mà rên lên một cái. Tiếng rên của anh làm cô hơi hốt hoảng mà dừng lại, nhưng sau đó cô hiểu anh đã không còn chút phòng bị nào nữa rồi. Cô cứ như thế lại thấy hài lòng mà ʍúŧ mạnh một hơi. Cơ thể anh gần như co thắt lại, một cảm giác ngời ngợi ở sống lưng, anh ngay cả kêu cũng không thể thành tiếng nữa rồi
"Ahhh....Diệp..."
Cuối cùng, đỉnh điểm của sự chịu đựng cũng bị phá vỡ, Vương Minh Hàn gấp rút ngồi dậy rồi lật ngược cô nằm xuống giường, ngay khi cô ngơ ngác không hiểu gì liền bị mạnh bạo cắn mạnh phiến môi mỏng làm cô đau muốn ૮ɦếƭ.
Đáy mắt tràn ngập Dụς ∀ọηg của anh nhìn chằm chằm cô như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay tức khắc "Quấy đủ rồi"
Bàn tay của Vương Minh Hàn nhẹ nhàng lướt qua иgự¢ cô, tới tới lui lui, lại chỉ ma sát nụ hoa phía trên, cũng đủ châm lên ngọn lửa mê tình đang cháy trong cơ thể cô, sự va chạm làm cho vùng giữa hai chân cô ẩm ướt một mảnh.
Tiểu Diệp không biết làm sao liền kẹp chặt đùi. Vương Minh Hàn thấy thế, lập tức nắm lấy chân cô tách ra hai bên, anh nhìn một cái không sót gì u cốc xinh đẹp của cô. Tiểu Diệp hoảng hốt, bàn tay nhỏ bé xinh đẹp liền giơ lên che kín đôi mắt sáng rực của anh. Vương Minh Hàn lập tức nhân cơ hội bắt lấy cổ tay nhu nhược không xương của cô, dẫn dắt cô tự chạm vào nơi tư mật của bản thân như một cách trừng phạt. Giữa hai chân của ướt đẫm, tràn đầy chất dịch động tình, vừa chạm vào liền thấm ướt đầu ngón tay cô.
"Sao hả? Phá anh đủ chưa? Bây giờ anh phải trừng phạt em"
Vương Minh Hàn cúi người hôn lên môi cô, đầu lưỡi phát họa hình dáng đôi môi xinh đẹp của cô, mùi hương nhàn nhạt thuộc về cô lập tức tràn vào chóp mũi.
Bàn tay to phủ lên nơi tư mật mềm mại xinh đẹp, đầu ngón tay tại nhụy hoa không ngừng rung động nhẹ nhàng ᴆụng chạm giống như đang khảy đàn, nhưng sau đó, bàn tay chuyển từ rung động nhẹ nhàng sang kịch liệt hơn bao giờ hết.
Tiểu Diệp khẽ thở dốc, yêu kiều vặn vẹo trong sự thống khổ.
Vương Minh Hàn trượt người xuống cắn lấy nụ hoa đỏ hồng vào trong miệng, đồng thời công kích hai nơi nhạy cảm trên dưới. Đầu lưỡi của anh vòng vèo quanh nụ hoa truyền đến từng trận tê dại, khiến cho cô thở dốc càng mãnh liệt.
Vương nằm đè lên người Tiểu Diệp, nâng một bên chân dài của cô lên cao.
Trên bàn chân, năm ngón chân thon dài trắng sáng như bạch ngọc, man mát lành lạnh, bàn chân của con gái sao lại mềm đến vậy. Anh chợt nhận ra trong ba năm cô hôn mê bất tỉnh thì vốn đâu cần di chuyển, vì vậy chân có mềm như chân em bé thì cũng chẳng có gì lạ.
Vương Minh Hàn há miệng, ngậm vào ngón cái của cô rồi ʍúŧ nhẹ một cái, anh vươn lưỡi Lเế๓ láק ngón chân cái của cô một cách rất nhiệt tình. Cảm giác ươn ướt truyền từ đầu ngón chân cái lên đến tận não khiến cô không chịu được mà rùng mình một cái. Lưỡi anh linh hoạt Lเế๓ láק đầu ngón chân, bàn chân, từ cẳng chân liếm một đường lên trên.
Cảm giác ngưa ngứa mang theo một tia tê dại, làm cho cơ thể Tiểu Diệp nằm bên dưới cảm thấy vừa thoải mái lại vừa ngượng ngùng. Cô chỉ xem trong phim nam chính đối với nữ chính như vậy, trong đời thực, cô chưa từng nghe qua có đàn ông phục vụ bạn gái giống như anh vậy.
Đầu lưỡi Vương Minh Hàn chạm đến bắp đùi trong đầy mẫn cảm. Tiểu Diệp lập tức muốn rút chân lại ngay, nhưng anh liền gắt gao giữ lấy đùi cô, không cho cô cơ hội lui bước. Lúc nãy rõ ràng là cô đã cố tình quyến rũ anh, sao bây giờ lại muốn rút lui rồi. Anh có cho phép sao?
Chỗ cô có cảm giác, Vương Minh Hàn càng cố ý lưu luyến không rời, hôn một lần lại một lần.
Tiểu Diệp ngửa đầu ra sau, sóng tình thần bí mãnh liệt chậm rãi tràn ra trong cơ thể cô, nơi tư mật giữa hai chân chảy ra chất dịch trong suốt bóng loáng.
Vương Minh Hàn chỉ cần rũ mắt xuống liền có thể nhìn thấy chất dịch động tình giữa hai chân cô, nhìn thấy hoa thịt theo sóng tình tràn ra mà run rẩy, bộc lộ rõ ràng khát vọng nóng bỏng trong cơ thể cô.
Vương Minh Hàn gần như muốn phục thù, anh không nói hai lời, ngón tay chui vào từ khe hở, đâm vào nơi tư mật cực kỳ chật hẹp của cô. Đầu ngón tay dài của anh hơi cong lại, cách miệng hang hoa nguyệt không xa, tìm điểm mẫn cảm của cô, đầu ngón tay xoa nắn, tùy ý di chuyển.
Tiểu Diệp hoàn toàn khống chế không được cổ họng của bản thân. Cô chỉ có thể nước chảy bèo trôi, theo từng động tác của anh mà phát ra từng tiếng ՐêՈ Րỉ. Cô không cách nào khống chế âm lượng, theo động tác nhanh chóng tăng tốc của anh, tiếng ՐêՈ Րỉ càng kịch liệt.
Trong cơ thể cô có ngọn núi lửa, đang hừng hực bốc lên khói đặc, không ngừng tích lũy, thúc đẩy núi lửa bùng nổ trong nháy mắt, toàn bộ bộc phát ra.
Tiểu Diệp nhắm mắt lại, Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng kịch liệt, lộ ra gương mặt đỏ bừng phô bày bộ dáng xinh đẹp nhất của bản thân. Vương Minh Hàn mê muội nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp quyến rũ của cô, lòng dạ ngọt ngào đến cực độ
Hôm nay cô lại quá phóng túng với anh khiến anh không khỏi bất ngờ mà như kẻ ngốc bị cô ăn sạch.
Nhưng mà ai ăn ai còn chưa biết đâu
"Anh hỏi lại một lần nữa. Em chịu được hay không?"
Tiểu Diệp dứt đáp lời thành tiếng "Anh yếu sinh lý hay sao mà cứ hỏi em như vậy? Anh rốt cuộc là có được hay không?"
Vương Minh Hàn mang hạ thân mình đặt giữa hai chân cô. Lại thuận thế nhấp nhấp nhẹ cho bảo kiếm tự tìm đường tra vào vỏ kiếm.
"Được hay không thì anh sẽ cho em tự mình cảm nhận"
Tiểu Diệp lập tức cảm nhận được mũi nhọn của cự vật đâm vào trong cơ thể bản thân. Cô sửng sốt, thân mình cứng đờ trong phút chốc
Trong lúc cô ngây ngốc, Vương Minh Hàn mạnh mẽ trầm eo xuống, toàn bộ chôn vào trong cơ thể cô. Sự ấm nóng khi ở bên trong cơ thể cô khiến anh không có cách nào chịu đựng được. Anh từ từ thúc ௱ôЛƓ chuyển động, đưa cự vật vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô.
Tiểu Diệp không ngừng thở theo nhịp đều đều mỗi lần bị anh xâm chiếm. Cô trầm mình trong sự hưng phấn qua từng động tác kịch liệt của anh. Khóe môi nhỏ chỉ có thể khẽ cất lên tiếng thở dốc mê người.
Vương Minh Hàn hài lòng nhếch môi, đôi mắt thâm thúy khẽ nheo lại, hưởng thụ thân thể đang không ngừng co rút của cô, cử chỉ của anh đầy yêu thương vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn có chút thất thần. Đột nhiên, anh rút khỏi thân thể cô, đưa tay kéo cô xoay người lại, phần lưng trắng mịn lúc này đối diện với tầm mắt anh.
Anh khẽ cúi xuống hôn lên tấm lưng tuyết trắng, đôi môi mỏng nóng rực miêu tả từng đường cong trên thân thể cô. Thân thể Tiểu Diệp toả hương thơm ngát, mùi vị của phụ nữ. Sự mềm mại của cô, sự khít chặt của cơ thể cô khiến cho anh điên cuồng, không thể khống chế được động tác dưới hạ thân càng thêm cuồng dã.
Tiểu Diệp cô chưa từng trải qua sự kích tình mãnh liệt đến thế này. Lúc này cô thực khát vọng vùi mình vào Ⱡồ₦g иgự¢ rộng lớn của anh, ngửi lấy mùi hương đặc trưng trên cơ thể anh, để cho hơi thở nóng rực của anh xâm nhập từng lỗ chân lông của mình.
Sự xâm lược của anh vẫn vô cùng bền bỉ, cho đến khi nơi yết hầu của anh khẽ gầm lên một tiếng, toàn thân Tiểu Diệp cũng run lên, bật ra tiếng khóc thổn thức, khuôn mặt nhỏ nhắn đột ngột ngửa ra sau, thân thể mềm mại cong lên như một sợi dây cung đã kéo căng, ánh mắt xinh đẹp đã mờ mịt màn sương, cái miệng nhỏ nhắn khẽ hé mở, ý thức dường như hoàn toàn tan rã...
Một ngày điên cuồng bên anh nhưng khoái cảm vẫn của cô vẫn không ngừng được anh lấp đầy. Sau ba năm không chạm đến tình dục thì giờ này, cảm giác đê mê lại mãnh liệt hơn bao giờ hết. Đó là một thứ gì đó vô cùng kích thích khiến cho cơ thể hai người càng dễ dàng hòa nhập vào nhau hơn bao giờ hết.
Tuy là thật sự kích tình nhưng sau cuộc hỗn chiến với Vương Minh Hàn. Cô đã ngủ đến không biết trời đất...
Vương Minh Hàn nằm bên cạnh kéo lấy cô gái thích làm càng ôm chặt vào trong lòng иgự¢ rộng lớn của mình. Anh nhẹ nhàng hôn vào trán cô một cách yêu chiều.
"Tiểu Diệp"
Anh mỉm cười rồi lại khẽ gọi cô trong vô thức. Cô gái của anh trong chuyện sinh hoạt thế này lại phóng khoáng đến vậy à...
Cô bảo là cô thích anh truyền dịch cho mình hơn. Đúng thật là anh truyền rất nhiều dịch...rất nhiều тιин ∂ị¢н....