Vụ Cá Cược Tình Yêu - Chương 07

Tác giả: nakawillki_ss

————–Tại nhà Kiệt————

-Này! Cô định bỏ đói tôi à – Kiệt hét to nói với Chi

-Ai bảo anh bắt tôi đọc và làm bản báo cáo làm chi? Đói anh tự chịu đi – Chi nói vọng từ trong phòng ra

-Cô được đấy. Nhưng cô quên mất là trong danh sách yêu cầu của tôi thì tôi đã nói là những gì tôi đã nói ra là cô phải thực hiện à
Không nói lại được nên Chi đành mở cửa bước ra và xuống nấu cơm cho Kiệt

-Chịu mở cửa rồi à. Biết điều thế là tốt đấy. Nấu nhanh lên, tôi còn có việc phải đi
-Tôi nấu kô nhanh được. Nếu anh có nhu cầu nhanh thì anh tự đi mà làm lấy – Chi bực tức nói và đi xuống nhà bếp luôn
-Cô… cô – Kiệt cứng họng kô nói được gì

———Một lúc sau————

-Này! Xấu xí, tôi có việc phải đi cô cứ ở nhà mà có việc gì tự giải quyết lấy nha, đừng gọi tôi – Kiệt nói xong thì nghoảnh mặt quay đi luôn
-Không biết anh ta đi đâu nhỉ? – Chi tự hỏi mình rồi lại cúi xuống bàn và đọc tiếp đống tài liệu
Nhưng khi vừa cúi mặt xuống đọc thì cô chợt nhớ ra và hét lên

-Bar New life!!!!!!!!!!!

Vừa hét lên chưa được bao lâu thì chiếc điện thoại yêu quý của cô reo lên. Nhìn vào cái tên hiện lên màn hình cô chỉ muốn nghe và **** một tràng cho người đó
-Gọi có việc gì vậy? – Chi mệt mỏi nói

-Chúng tôi gọi nàng để nhắc vụ Bar ý mà. Sợ nàng việc nhà và việc làm nhiều quá nên kô nhớ nên tụi này mới gọi thôi
-Vâng cảm ơn các nàng nha. Nhờ cái vụ này mà tôi chắc sống đi ૮ɦếƭ lại ngàn lần mất – Chi nản chí nói
-Không nói nhiều nữa. Chuẩn bị đi đi nha. Đến Bar nói tiếp, hôm nay tụi này cũng sẽ đến

———–Khỏang 30’ sau tại Bar New Life——–

-Này kô sợ anh ta nhận ra mặt các cậu à? Hay là các cậu lại bày ra trò khác hả? – Chi nhìn hai người bạn với vẻ mặt rất đáng nghi ngờ
-Đúng đó. Lại đây nào – Nhi và ly đồng thanh nói và kéo Chi ngồi xát vào rồi họ cùng bàn tán trò đó

-HẢ? Ôi trời ! Các cậu có biết bây giờ tớ khổ thế nào rồi không? Việc làm ngập tràn như núi ý còn chưa kể việc nhà mà các cậu lại bảo là tớ là bạn các cậu để rồi tớ chạy đi chạy lại với hai khuôn mặt à? – Chi nói với vẻ không đồng tình

-Không được phép từ chối. Đã chơi là phải dám chịu. Nhưng dù gì tụi này cũng là bạn nên sẽ nghĩ sự việc xảy ra rất chu đáo để cho cậu đỡ khổ
—————-Hồi tưởng lại———–

-Cháu Ly à? Ta có chuyện muốn nói với cháu và Nhi, hãy gọi Nhi và cả hai đứa cùng đến nhà bác nha
-À! Dạ vâng ạ – Ly lễ phép trả lời bác Trương
-Hai cháu đến rồi à? Ngồi xuống hết cả đi
-Dạ vâng ạ! – Cả hai bạn đồng thanh nói

-Hai cháu có thể nói cho bác biết Chi và các cháu đang làm trò gì được kô?

-Dạ, việc gì ạ – Hai bạn giả ngơ như không biết chuyện gì

-Thôi kô cần giấu bác nữa đâu, bác biết hết chuyện rồi
-Dạ vâng, thế thì bọn cháu xin kể ạ – Ly đại diện và kể cho bác Trương

-À! Hóa ra chuyện là như vậy hả? Ta thấy các cháu đã giúp bác rất nhiều rồi đấy – Ông nói và nở nụ cười đầy bí ẩn

-Bọn cháu đã giúp được gì đâu thưa bác
-À chuyện là như thế này …..
-Ôi. Sao chuyện trùng hợp thế? – Nhi thốt lên vì bất ngờ

-Đúng là cũng trùng hợp thật, có vẻ như là duyên phận. Nhưng dù sao thì chuyện này cũng nhờ các cháu giúp bác hàn gắn hai đứa chúng nó nha. Các bác đang không biết làm như thế nào để nói chuyện với hai đứa nó cả. Nếu như hai đứa chúng nó yêu nhau rồi thì chuyện chắc dễ hơn đó
-Dạ vâng. Bọn cháu đã hiểu và bọn cháu sẽ giúp bác ạ

——–Kết thúc hồi tưởng——–
-Thôi được rồi. Tớ mà xỉu thì các cậu lo mà chăm sóc tớ đó – Chi nói và lườm cho hai đứa bạn mình cái lườm sắc lạnh rồi lại đi ra phía sân khấu
Tại căn phòng VIP đó, Kiệt đã nhìn được cô gái bí ẩn đó

-Xin chào em – Sophia Bellucci – Kiệt nói rồi lấy tay đưa vào eo cô rồi kéo cô về phía mình
-Ô! Chào anh. Hôm trước chưa nói chuyện được nhiều, sorry anh bạn nha – Cô nói rồi đặt tay mình lên vai anh và cả hai người cùng bước vào điệu nhảy
-Không sao mà người đẹp. Mà sao em lại dùng tên nước ngoài thế. Tên Việt là gì vậy? – Kiệt tò mò vì đã ở Việt thì nên dùng tên Việt chứ kô nên dùng tên nước ngoài
Cô không nói gì chỉ để hai ngón tay của mình lên miệng của anh, ám chỉ không hỏi câu này

-Mà anh tên gì vậy?
-Anh tên Hoàng Gia Kiệt. Mà tối nay chúng ta đi chơi đâu nha
Kiệt vừa dứt lời thì có hai người khác tới và nói:
-Không được rồi. Tối nay cô ý là của bọn tôi

Tầng 30 của tập đoàn WAM là khỏang sân Ⱡồ₦g lộng gió. Người con gái đứng dựa vào lan can, để mặc gió thổi tung mái tóc của mình
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Tiếng hét của cô bị gió cuốn phăng đi. Đây là cách Chi vẫn làm mỗi khi có chuyện buồn. Đơn giản là để gió mang đi
- Ồn ào quá đi mất
Giật mình, Chi quay phắt lại, đưa mắt tìm kiếm nơi vừa phát ra tiếng nói
Người con trai với mái tóc màu trà và gương mặt rõ ràng là vừa ngủ dậy. Đưa tay dụi mắt, anh chầm chậm tiến về phía Chi
- Anh…
Mở to mắt, cô ngạc nhiên nhìn chàng trai lạ mặt. Gương mặt anh đẹp quá, hệt như một thiên thần
-Anh làm gì ở đây?
-Hóng gió…và ngủ. Nhưng tôi vừa bị tiếng hét của cô đánh thức
-Xin lỗi. Tôi không biết
Chi cúi đầu vẻ hối lỗi. Chàng trai xua tay, bước đến đứng cạnh cô. Chống tay lên lan can, anh vươn vai hướng mặt về phía ngọn gió đang thổi tới
-Bỏ qua đi. Sao cô lại lên đây?
-Để hét, anh thấy đó
Chi khẽ nhún vai như một lời giải thích. Người con trai bật cười, nụ cười đẹp đến mức khiến cô sững lại vài giây
Nhưng rồi Chi trấn tĩnh lại rất nhanh, cô nghiêng đầu, để mặc gió thổi mớ tóc dài che kín cả gương mặt
-Anh trốn việc lên đây ngủ đó ah?
-Hm…có thể
-Nếu Tổng giám đốc mà biết được thì anh nguy to
-Tại sao?
-Anh ta…sẽ nhai đầu anh mất
Lại là một nụ cười. Liệu anh chàng này có biết nụ cười của anh ta cuốn hút đến mức nào không nhỉ?
-Tổng giám đốc đáng sợ đến vậy ah?
-Cái gã đó…ah..ý tôi là Tổng giám đốc…anh ta đúng là một con quỷ sống
Chi vừa nói vừa dứ dứ nắm đấm lên với vẻ mặt hết sức cay cú. Cái nhíu mày thóang qua gương mặt người con trai, rồi anh lại bật cười
-Cô có vẻ căm thù Tổng giám đốc của mình quá
-Nếu có thể tôi đã cho anh ta vài cú đá rồi
-Sao lại không thể nhỉ?
-Vì….
Tiếng chuông điện thọai cắt đứt câu nói của Chi. Cô mở máy, giọng nói chát chúa lập tức đập vào tai
-Cô đang ở đâu vậy hả Trương Bảo Chi? Lập tức về phòng việc ngay
Là thư kí Hoa, trợ thủ đắc lực của Hoàng Gia Kiệt trong việc ђàภђ ђạ cô. Thở hắt ra một cái, Chi dập máy
-Tôi phải đi rồi. Gặp lại anh sau nhé
Không đợi chàng trai trả lời, Chi đã nhanh chân chạy mất. Bóng dáng cô khuất dần sau cánh cửa
Người con trai hơi nhíu mày, mà mỉm cười với chính mình
Dường như anh đã nhận ra điều gì đó
-Vào đi
Kiệt nói khi nghe gõ cửa vang lên
Nam Dương bước vào, và ngồi xuống ghế mà không đợi được mời
-Tới lâu chưa?
Hơi hất mặt, Kiệt hỏi
-Cũng một lúc rồi
-Mày lại lên sân thượng hóng mát nữa hả?
Trả lời anh là cái nhún vai của Nam Dương. Dường như đã thành một thói quen, Dương thường thích trốn lên khỏang sân thượng của tòa cao ốc và hóng mát. Chẳng có lí do gì, chỉ đơn giản vì anh thích thế
-Tao thật không hiểu sao mày mê cái sân thượng đó quá vậy
-Cũng như mày thích đi chơi với con gái vậy thôi
Giọng Dương nhẹ tênh nhưng câu trả lời thì cực kỳ nặng ký. Đó là phong cách của Cao Nam Dương. Anh không nói nhiều, nhưng nói câu nào đáng câu đó. Vì vậy mà nhóm Kiệt chưa bao giờ có ý định cãi nhau với anh, vì họ biết chắc sẽ không cãi lại
-Về tìm tao có chuyện gì không?
Cũng như mọi lần, Kiệt luôn đầu hàng trong những cuộc tranh luận ngắn ngủi của cả hai. Anh lảng sang một chủ đề hoàn toàn không ăn nhập
-Về chơi mà định rủ mày đi ăn trưa? Thế nào, có muốn đi không?
-Ok
Đứng dậy và cầm lấy chiếc áo vest vắt trên ghế, Kiệt cùng Dương bước về phía trước. Đột ngột, cánh cửa phòng bật mở, Chi xuất hiện ngay sau đó
-Thư ký Hoa…
Câu nói của cô dừng lại giữa chừng, khi nhìn thấy Dương. Đôi mắt nâu mở to hết mức, tràn đầy sự ngạc nhiên
-Anh…
-Xin chào
Mỉm cười, anh giơ tay chào cô gái đang há hốc miệng trước mặt mình. Kiệt đưa mắt nhìn cả hai, với bộ mặt ngơ ngác một cách đáng tội nghiệp
Quán ăn Italy gần tập đoàn WAM nổi tiếng là ngon và đắt tiền. Nhưng Chi lại thấy miệng mình đắng ngắt khi nhìn thấy bản mặt Kiệt. Miếng beefsteak đã nát bấy từ lâu mà Chi vẫn tiếp tục băm vằm nó không thương tiếc. Cô tưởng tượng đó là gương mặt Kiệt và hăm hở nhấn dao. Kiệt cũng không khá hơn được bao nhiêu, anh có cảm giác như thứ mình đang nhai là cao su thiên nhiên chứ không phải miếng thịt bò mềm mại và thơm phức
Không khí căng như dây thun bị kéo giãn khi hai con người thù hằn nhau mà lại phải ngồi chung. Dương ngồi giữa, không ngừng quan sát hai gương mặt đang bừng bừng sát khí và tủm tỉm cười một cách thú vị
Bắt gặp vẻ mặt cười cợt của Dương, Kiệt cau có
-Mày cười cái gì?
Nhưng Dương chưa kịp lên tiếng thì đã có người trả lời thay
Bạn đang đọc truyện tại  ThichTruyen.Vn
-Cười cái gì kệ người ta. Sao anh vô duyên quá vậy?
-Tôi đâu có hỏi cô
-Thì tôi thế anh Dương trả lời. Anh không phản đối chứ?
Vừa nói cô vừa quay sang Dương như muốn hỏi. Và anh nhún vai, khẽ mỉm cười
-Dĩ nhiên là không
-Nghe rõ chưa? Người ta không nói gì thì thôi mắc mớ gì anh mà ý kiến
-Đừng quên cô là nhân viên của tôi. Ở đâu ra cái kiểu cãi cấp trên xoen xóet thế
-Bây giờ không phải giờ làm việc nên tôi cũng không còn là nhân viên của anh. Mà tôi nói đúng chứ không cãi
Biết nói không lại Chi, Kiệt cúi xuống dằm mạnh dĩa salad của mình
Nụ cười từ nãy đến giờ vẫn lơ lửng trên môi Dương
Câu chuyện bắt đầu thú vị rồi đây – Dương tự nhủ với chính mình
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc