Vừa Tỉnh Dậy Tôi Đã Trở Thành Một Đứa Lẳng Lơ Đê Tiện - Chương 35

Tác giả: Mộc Qua Hoàng

Âu Dương Thần nói tới vui vẻ, mà Bạch Dư lại chả để ý gì tới hắn.
Mao Cát Tường lại tò mò. Hắn có ấn tượng với mảnh đất kia, bởi vì trong nguyên tác, đây là một mảnh đất rất nghịch thiên, không chỉ có vị trí địa lý tuyệt hảo, sau này dưới đó còn thăm dò được vật chất đặc biệt, nói chung rất có giá trị liên thành. Ai mà chiếm được mảnh đất này, có thể rất nhanh mà đi tới đỉnh nhân sinh.
“Anh à, cướp lấy đi.” Mao Cát Tường đến gần khuyên nhủ, “Phong thuỷ mảnh đất này cực kỳ tốt, chúng ta phải có được, không thể vì đối phương là Đường Ngự Thiên mà lùi bước.”
Mà Bạch Dư chỉ ôm lấy đầu hắn, hướng về phía biển, hời hợt nói: “Mau nhìn, mặt trời mọc kìa.”
Có câu thơ như thế nào nhỉ, cái gì mà biển sinh minh nguyệt.( *hình như cả câu là ‘海上生明月,天涯共此时’ – Trăng sáng lung linh đội mặt biển, cuối chân trời, ta cùng người sẽ chia khoảnh khắc này? Lol, không biết nữa)
Chỉ ngắn ngủi mấy chữ, lại bao hàm được sự thay đổi mỹ lệ trong nháy mắt.
Chỉ thấy bầu trời như vén lên một màn lụa đỏ, vốn dĩ xám xịt lại dần nhiễm sắc hồng xinh đẹp, mây trời cũng như toả sáng. Bốn phía là biển, không bị ngăn cản bởi kiến trúc, nhà cửa, cảnh tượng trước mắt đẹp như tranh vẽ.
Cho dù Mao Cát Tường bụng không thi thư, cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho trấn động.
... Quả là một miếng trứng chiên lớn tuyệt đẹp.( *... bụng không thi thư đúng là bụng không thi thư...)
Hắn có hơi đói bụng.
Vì vậy Mao Cát Tường giật nhẹ ống tay áo người ta, hỏi: “Anh ơi, bao giờ mới đến lúc ăn sáng?”
Hắn còn chưa mở mồm ra đòi trứng chiên, loại đặc biệt tròn, giây say tay đã bị Bạch Dư nắm chặt rồi!
Lần này không riêng gì Mao Cát Tường mơ hồ, cả bọn Âu Dương Thần bên kia cũng trợn tròn mắt, quên cả lắc lắc ly rượu.
Gì vậy, tình huống gì đây, không phải nói Bạch thiếu thích thiếu nữ lolita à. Hắn bỏ rất nhiều tiền ra mới lấy được tin từ cái gọi là người biết chuyện, nói rằng Bạch Dư nhìn qua là loại biến thái, tuyệt đối không thể chống cự lại loại hình kia.
Âu Dương Thần quay đầu nhìn ba vị thiếu nữ xinh đẹp hắn cố ý dẫn tới, rồi lại nhìn cậu trai đang tay trong tay với Bạch thiếu, rơi vào trầm tư.
Hắn bị lừa sao?
Bốn giờ sáng.
Tần Ý bị tiếng khóc ngoài cửa đánh thức, nghe giọng thì là một cô gái, khóc đến vô cùng đáng thương.
Ban đêm anh say sóng càng nghiêm trọng, nôn hai lần, lúc này vất vả lắm mới ngủ được, chưa được bao lâu đã bị đánh thức.
Bên ngoài trời dần sáng lên, ánh dương xuyên qua cửa sổ chậm rãi tiến vào phòng ngủ.
Tần Ý xoa xoa mắt, mặc thêm áo khoác, đứng dậy đi ra ngoài, vừa mở cửa thì nhìn thấy khuôn mặt đỏ hồng của Hồng Bảo, còn có tiếng khóc ngày một rõ ràng.
“Làm sao vậy?”
Hồng Bảo ấp úng: “... Không có việc gì, cậu trở lại ngủ tiếp đi.”
Tần Ý cũng không ngốc, nhìn vẻ mặt đó cậu ta liền biết chắc là có vấn đề xảy ra rồi.
“Thật sự không có gì đâu! Cậu chờ tôi với!” Hồng Bảo một đường chạy chậm đuổi theo Tần Ý, vừa chạy vừa giải thích, “Chỉ là một người điên, đừng để ý tới cô ta.”
Nói chính xác, là một cái bánh biết đi bị điên.
Cái bánh ngọt thấp bé nhất, lúc này đang ngồi trên boong thuyền khóc lóc, vừa khóc vừa cởi quần áo trên người mình, quần áo bị cởi đến lỏng lẻo, đã mơ hồ hiện ra khe ngực.
“...” Tần Ý không tiến thêm nữa, đứng cách đó không xa, hỏi, “Chuyện này?”
Hồng Bảo cũng nào có biết, mấy phút trước bọn họ còn trò chuyện đàng hoàng, đột nhiên con nhóc này lại nổi cơn điên.
“Vì sao anh lại không yêu em! Anh còn nói giữa chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì, trên người em có dấu ấn, anh nhìn đi, những vệt hồng này, không phải là anh làm ra sao,” bánh ga tô nhỏ khóc khàn cả giọng, “Anh còn muốn đẩy em cho người khác, Âu Dương Thần anh là đồ khốn nạn!”
Mấy người ở đây cũng sửng sốt mà rời đi, Bạch Dư dẫn Mao Cát Tường trở về, Đại Cơ Nhục đi theo sau bảo vệ, Âu Dương Thần lại muốn lôi Đại Cơ Nhục đi theo bảo vệ hắn ta.
Âu Dương Thần hơi động, bánh ga tô nhỏ cũng không kém cạnh mà nhanh chóng liều mạng bò tới gần hắn.
“Mao tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì?” Tần Ý hỏi, “Cô gái kia có gì đó không ổn, tinh thần cô ấy không đúng lắm, hay tìm ai đó dìu cô ấy về nghỉ ngơi một chút.”
Mao Cát Tường cũng muốn biết chuyện gì xảy ra lắm chứ! Nhưng hắn chỉ có thể tổng kết mà đưa ra một kết luận: “Cô gái này có chứng hoang tưởng.”
“Chứng hoang tưởng?”
“Vừa rồi tôi cùng anh hai ngắm trứng chiên lớn, à không phải, là mặt trời mọc... Lúc đang ngắm mặt trời mọc, chúng tôi cái gì cũng chưa nói, cô ta liền lớn tiếng, tại sao các người mắng tôi.”
Mao Cát Tường giả giọng bánh ga tô nhỏ: “Tôi không phải gái bao ~ Tôi không có lên giường với Âu Dương Thần ~ Các người không được vấy bẩy tôi ~”
“...”
“Xem đi, cậu cũng không hiểu gì đúng không.” Mao Cát Tường vỗ vỗ vai Tần Ý, “Trở về ngủ đi, cô gái này có bệnh, để bác sĩ trên thuyền chữa cho cô ta.”
Tần Ý vẫn có chút không yên lòng: “Thật sự không có chuyện gì sao?” Cô nhóc kia nhìn qua cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, dựa theo tư liệu tâm lý học anh từng đọc qua trước đây, hẳn là do nguyên nhân từ gia đình mới dẫn đến chướng ngại tâm lý.
Mao Cát Tường đã quá quen với tính đồng minh của hắn rồi, hỏi ngược lại: “Cậu lại muốn nói chuyện đàng hoàng với cô ta à?”
Cô gái này phát rồ thành ra như vậy, người bình thường đều biết không nên tuỳ tiện đến gần, bo bo giữ mình cho an toàn.
Hắn hỏi cái này cũng chỉ là đùa một chút, ai biết Tần Ý lại thực sự chuẩn bị đi đến trước mặt cô gái kia để nói chuyện, rọi sáng tâm hồn cô ta.
ヾ(? `Д??) đồng minh cả tui thật lợi hại ! Không quản tới đâu cũng có một tâm hồn nhà giáo cao cả.
Nhưng mà đúng vào lúc này:
____“Quay lại đây.”
Một giọng nói vừa lạnh lùng vừa bá đạo vang lên.
Tuy rằng chỉ có ba chữ, cũng đủ để nghe ra người kia đang nóng nảy và mất kiên nhẫn.
Đường Ngự Thiên dựa vào bên cửa, quần áo còn loạn hơn so với bánh ga tô nhỏ, cổ áo khoét thẳng đến cơ bụng, híp mắt nhìn bọn họ.
Tần Ý kinh ngạc nói: “Đường tiên sinh, sao anh đã tỉnh rồi.”
Thường ngày không phải đều ngủ đến tám, chín giờ sao, hơn nữa còn là kiểu người không ai gọi sẽ không dậy nổi.
Đối với việc này, Đường Ngự Thiên cười lạnh một tiếng: “Ồn thành như vậy, tôi cũng đâu có điếc?”
Loại ngữ điệu quen thuộc này khiến Tần Ý thở phào nhẹ nhõm. Nếu như lại giống tối hôm qua, anh thật không biết thích ứng thế nào.
Chờ đến khi Tần Ý tới gần, Đường Ngự Thiên mới quay người bước vào, thuận tiện ném cho Hồng Bảo một câu: “Đóng cửa lại, cô ta còn muốn gào, lấy khăn chặn miệng lại.”
“...”
Được, anh đẹp trai, anh nói đúng.
Mọi người đều về phòng, để lại một mình Âu Dương Thần tứ cố vô thân đứng trong hỗn loạn, mấy người trước đây tới cùng hắn đã sớm chạy đi.
Hồng Bảo cầm khăn trong tay, mắt nhìn thẳng, đối với Âu Dương Thần cầu cứu là mắt điếc tai ngơ.
Âu Dương Thần còn muốn kêu cứu, cô gái kia đã từ đất bò dậy, tóc tai bù xù, tập tễnh bước về phía hắn, khoé miệng nhếch lên một nụ cười quái dị.
Rõ ràng là sáng sớm, lại khiến người ta sợ nổi da gà.
“Ha ha...”
Cô ta cứ tiến hai bước lại kêu một lần, giày cao gót nện trên boong thuyền, phát ra âm thanh lộc cộc.
Âu Dương Thần chạy như bay xuống lầu, một hơi chạy xuống ba tầng, bỏ xa người điên kia.
Cô gái kia đúng là có quan một đoạn sương nước tình duyên với hắn, nhưng hắn cũng đã nói rõ ràng rồi, cô ta chỉ là công cụ hắn dùng để lấy lòng Bạch thiếu thôi. Bằng không, chỉ với thân phận là nữ thứ tư nhà họ Vương, còn lâu hắn mới bỏ công sức gì trên người cô ta.
Nhưng bây giờ, rốt cục là cái tình huống trêu ngươi gì vậy.
So với Âu Dương Thần chạy trối chết, Tần Ý và Đường Ngự Thiên lại bình tĩnh hơn rất nhều.
Tần Ý cảm thấy ba chữ chứng vọng tưởng Mao Cát Tường nói ra như vậy là quá đơn giản rồi, nếu cô gái kia được mới tới lần tụ hội này, khẳng định cũng là một người rất chú trọng hình tượng, điểm ấy từ cách ăn mặc cũng có thể luận ra. Một cô gái mất hai giờ lo lắng trang phục cho mình, sao có thể tuỳ ý làm mình xấu mặt trước mọi người?
“Đường tiên sinh, tôi vẫn cảm thấy không đúng lắm.” Tần Ý đem băn khoăn của mình nói với Đường Ngự Thiên, cuối cùng đưa ra kết luận, “Hẳn là có một nguyên nhân khác.”
Đường Ngự Thiên híp mắt đi vào phòng ngủ, đi tới cửa phòng liền dừng lại một chút, trả lời: “Vẫn không tính là quá ngu ngốc.”
Nghe câu này, thật giống như hắn đã biết rõ nguyên nhân, hơn nữa thái độ hờ hững như vậy, hiển nhiên là không để ý lắm.
Tần Ý do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi: “... Như vậy, là nguyên nhân gì?”
Bên ngoài mặt trời đã lên cao, chiếu rọi mặt biển, xua tan hơi lạnh buổi tối.
Đường Ngự Thiên nói: “Con gái nhà họ Vương, mỗi một người đều thú vị. Đứa con thứ tư này, trước đây tôi cũng gặp qua một lần, là kiểu người bị người ta sờ mó chiếm tiện nghi dưới bàn ăn cũng không đổi sắc.”
Tần Ý không tưởng tượng nổi, một đứa nhóc vị thành niên gặp phải loại chuyện đó, làm sao có thể giữ cho mặt không đổi sắc.
“Không dám phản kháng, rất sĩ diện, chỉ lo người khác nhìn ra cái gì.” Đường Ngự Thiên tiếp tục nói, “Một người như vậy, có thể vì một chút chuyện nhỏ mà cuồng loạn đến mức này, chỉ có hai nguyên nhân.”
“Trong hai nguyên nhân này, loại bỏ khả năng bị người bắt ép___ vì sao loại bỏ, bởi vì làm như vậy không có ai có được lợi ích gì, cho nên chỉ còn lại một khả năng, có thứ bên ngoài làm ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của cô ta.”
Có thứ bên ngoài làm ảnh hưởng.... đến trạng thái tinh thần?
Tần Ý nghe có chút không hiểu, Đường Ngự Thiên lại không có ý định nói thêm gì nữa.
Người đàn ông nọ đi vào phòng ngủ, để lại một câu nói cuối cùng: “Trước mắt vẫn không thể xác định, thế nhưng những bữa ăn được mang đến, cố gắng đừng động vào, muốn ăn gì thì nói với Hồng Bảo.”
... Có người bỏ thuốc vào đồ ăn?!
Nói như vậy, số 13 lần trước Tiểu Mai chỉ điểm, cũng không phải có khói mà không có lửa?
Nhà bếp, bữa ăn, tinh thần thất thường.
Quá hoang đường, loại chuyện này sao có thể xảy ra.
Nhưng mà, ý nghĩ này lại bị dao động khi Mao Cát Tường chạy tới gõ cửa vào chiều hôm đó.
Mao Cát Tường vừa vào cửa liền gầm gừ kiểm tra xung quanh xem có kẻ khả nghi không, sau mới kề tai anh nói nhỏ: “Tôi bị sao rồi ấy.”
Tần Ý há há mồm: “Hả?”
“Thật đấy, vừa nãy tôi nhìn thấy ảo giác. Tôi định vào buồng tắm tắm rửa, mở cửa ra thì thấy Bạch Đại Thối đang tắm, sau đó tôi liền hét lên một tiếng...”
Mao Cát Tường nói tới đây thì quỷ dị dừng lại một chút, mới nói tiếp: “Một Bạch Đại Thối khác ăn mặc chỉnh tề lại chạy tới từ phòng ngủ, hỏi tôi bị sao vậy, tôi xoa xoa mắt, phát hiện không thấy Bạch Đại Thối trong phòng tắm đâu nữa.”
Tần Ý nghe vậy lông tơ nổi lên bốn phía, vừa muốn kể lại sự việc ở nhà bếp cho hắn nghe, nhắc hắn chú ý một chút, lại nghe Mao Cát Tường đổi đề tài, ưu sầu mà nói: “Có phải tôi cong rồi không?”
“...”
“Thất Thất, tôi lại bắt đầu tưởng tượng cảnh Bạch Đại Thối loã thể.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc