“Hạng đàn bà rẻ tiền như cô, còn lâu tôi mới để tâm đến. Con của cô cũng là thứ rác rưởi, Gi*t ૮ɦếƭ nó đi, tôi không cần. Giang Ngữ Hân, hãy ký vào đơn ly hôn”
Lãnh Mạc ôm đầu, chiếc hộp màu bạc chỉ duy nhất hai món đồ nhẹ nhõm nhưng hắn cũng không cầm nổi nữa. Rơi ‘bộp’ xuống nền đất. Hắn đã nhớ lại, hắn nhớ lại tất cả.
Lãnh Mạc cả đời luôn tự cao, tự đại, luôn cho mình là đúng, luôn nghĩ rằng mình là người sáng suốt nhất, có thể nhìn thấu mọi việc. Nhưng mà…những câu nói ba năm trước của hắn, lúc đến bệnh viện gặp Ngữ Hân, hắn nhớ rất rõ, lời lẽ đau như dao cắt đó là chính miệng hắn đã ban cho người phụ nữ hắn yêu thương cả đời. Lãnh Mạc gầm lên đau khổ, trong căn phòng hạnh phúc trước đây, bây giờ quay đầu nhìn lại đã không còn như trước nữa rồi.
Người ta nói đúng lắm.
Nếu không nói được câu yêu, thì đừng nên nói rằng chỉ thương đôi chút. Lời yêu còn không kịp nói ra, thì nói chi đến câu chia tay tạm biệt. Hân Hân, anh đã nói rằng sẽ bảo vệ em cả đời, nhưng cuối cùng anh lại là người hại em, hại ૮ɦếƭ con chúng ta.
….
“Con của tôi, hai người chôn cất nó ở đâu?” Lãnh Mạc ảm đạm. Hắn không còn vẻ dũng mãnh của một lão đại nữa, trước mặt hai người thuộc hạ thân thích là Hà Sinh và Dany, Lãnh Mạc giống một người cha hơn nhiều.
Dany và Hà Sinh hơi bất ngờ gì nhiều vì trí nhớ của Lãnh Mạc đã hồi phục nhưng sau đó lại thấu hiểu tâm can đang đau lòng của hắn, bởi vì hai người họ đã theo Lãnh Mạc quá lâu rồi, tâm tư dĩ nhiên hiểu nhau bội phần. Khi nhìn thấy bộ dạng phờ phạc của vị lão đại kia, mái tóc nâu vàng không còn vuốt keo gọn gàng mà để chiếc mái che kín một phần trán, quần áo cũng chẳng còn tươm tất như một ông chủ tập đoàn Kris mà thay vào đó là chiếc áo sơ mi và quần jeans xộc xệch, một màu đen bao trùm con người hắn. Dany và Hà Sinh hồi lâu mới trả lời.
“Thưa lão đại, tiểu thiếu gia khi đó đã rất yếu. Phu nhân lúc bị anh xô ra, cô ấy cũng chấn thương ở phần bụng một phần cho nên…”
“Nói vào trọng tâm” Lãnh Mạc cắt ngang lời nói của Hà Sinh, hắn ta ngồi sẵn trên chiếc Farrari màu đen quen thuộc của mình, nhắm mắt tựa đầu vào băng ghế sau, giọng nói ổn định “chạy đi…đi đến nơi hai người chôn cất con trai tôi”
Dany đạp ga, chiếc Farrari lăn bánh rời khỏi Thượng Hải, đi ra ngoại thành. Cuối cùng lại dừng trước một cô nhi viện nhỏ tên là Lam Sơn.
“Đến rồi thưa lão đại”
Lãnh Mạc nhíu mày, ánh mắt có vô số tia phức tạp, hắn chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra với hai tên thuộc hạ. Lãnh Mạc không phải dạng ngu ngốc, khi Dany và Hà Sinh đưa hắn đến đây, thoáng chốc hắn đã nghĩ con trai mình vẫn còn sống, nhưng mà suy nghĩ đó vội bị xua tan đo bởi vì ba năm trước hắn đã tận mắt chứng kiến khi bác sĩ đem thi thể con hắn vào nhà xác chờ xử lý. Lãnh Mạc nhíu mày, hắn trở nên hoảng loạn rồi tức giận “tôi không muốn nhận con nuôi”
“Xin lão đại hãy vào đó, đón tiểu thiếu gia về” Hà Sinh cúi đầu
Lãnh Mạc nắm cổ áo Hà Sinh, hắn nghiến răng, đôi khuyên tai màu bạc bên tai trái của hắn lấp lánh trong ban mai “mẹ kiếp, đừng chọc giận tôi. Con trai của tôi đã”
“Cậu ấy vẫn còn sống thưa anh” Dany bấy giờ lên tiếng, bạo dạn cắt ngang lời nói của Lãnh Mạc “lão đại, xin hãy đi theo chúng tôi” Dany sải bước dài nhanh chóng tiến vào cổng cô nhi viện Lam Sơn. Lãnh Mạc buông cổ áo Hà Sinh, hắn như một con rối, nuôi tia hy vọng nhỏ nhoi bước vào.
Cô nhi viện Lam Sơn sáng sớm rất vui nhộn. Nơi đây luôn mở vòng tay đón nhận các đứa trẻ bị gia đình bỏ rơi, có đứa bị cha mẹ ruồng rẩy, bỏ trước cổng cô nhi viện từ khi còn đỏ hỏn. Khuôn viên cô nhi viện có hai khu rộng lớn, khu A bên trái là nơi cho những trẻ em lành lặn, còn khu B bên phải là của những đứa bé khiếm khuyết. Chúng nó được nuôi dưỡng, dạy học và chăm sóc một cách tốt nhất nhờ vào kinh phí trợ cấp của chính quyền địa phương và tấm lòng của các nhà hảo tâm. Bọn trẻ sống ở đây tuy lúc nào cũng có thầy cô giáo quan tâm, nhưng làm sao có được tình thương của cha mẹ – người sinh chúng ra. Luận về vật chất, lẫn tinh thần, chúng đều thiếu thốn chứ chẳng như những quảng bá rầm rộ của các phóng viên trên vô tuyến truyền hình.
“Cô giáo, tiểu cục bột của chúng tôi đâu, sao hôm nay không thấy nó ra sân chơi?” Hà Sinh và Dany đã lục tung khắp khu A, ngay cả ghế đá mà cậu bé hay ngồi cũng không thấy nó đâu. Liền chạy nhanh đến gặp cô giáo quản sinh của nó.
Cô giáo đảo mắt tới lui, nhưng sực nhớ ra, cô giáo thở dài “tôi có liên lạc với anh khi bé bị thương, nhưng mãi mà không thấy anh bắt máy.”
Hai mắt Dany và Hà Sinh như nổ tung, họ chẳng còn lịch sự nữa mà quát lớn với người phụ nữ trung niên ấy “tiểu cục bột bị thương, làm sao mà bị thương, bây giờ nó đang ở đâu. Nó mà có mệnh hệ gì, tôi sẽ tính sổ với cô”
Cô giáo quản sinh sợ hãi, lắp bắp trả lời “thằng..thằng bé, đùa giỡn với…bạn, trèo lên cây…hái táo….không may, không may”
“Nói nhanh lên” Lãnh Mạc bấy giờ hết kiên nhẫn nghe lão bà kia lắp ba lắp bắp, hắn đứng đằng sau Dany và Hà Sinh, mặt hắn đen sì lại. Tháo cặp kính râm, tức giận quăng xuống đất. Đôi mắt sát thủ muốn nghiền nát con người chậm chạp kia, nếu không phải Dany và Hà Sinh ngăn lại, hắn đã nhào đến siết cổ bà ta.
“Thằng bé…nó…nó té cây, bị chấn thương ở đầu, phải nhập viện khâu mấy mũi, còn…còn phải nằm lại kiểm tra vài ngày, huhu” cô giáo quản sinh nói xong, ba chân bốn cẳng chạy vào lớp đóng cánh cửa gỗ lại, run cầm cập.
Rầm…Lãnh Mạc ngang ngược đạp tung cánh cửa, hắn nghiến răng “nó ở bệnh viện nào, nói cho rõ ràng vào, nếu không đừng trách tôi nặng tay với bà”
Cô giáo chắp tay sợ hãi, lần đầu tiên trong nghề bà ta thấy một người hung dữ như thế, cứ như một xã hội đen…chẳng lẽ hắn ta…”bệnh viện Lam Sơn, đường S”
….
Bệnh viện Lam Sơn
“Cháu bé, đừng chạy lung tung” hai cô y tá mới vào nghề đang rượt theo đứa bé trai ba tuổi, sáng giờ nó cứ nghịch ngợm đồ đạc y tế rồi chạy lòng vòng giường bệnh. Chẳng hiểu vì sao trên đầu quấn một cái “nơ trắng” to tướng như vậy, khâu cả mấy mũi như vậy mà còn sức quậy phá. Nó đúng là tiểu quỷ.
“Con muốn về Lam Sơn, về Lam Sơn” đứa bé ném cái ly nước nhựa xuống đất, hai chân nhỏ xíu giãy giụa trên giường. Lam Sơn chính là cô nhi viện mà nó ở, là ngôi nhà của nó, cho nên nó muốn về nhà nó, đó là chuyện đương nhiên “muốn về nhà, ghét chích thuốc, ghét uống thuốc” đứa bé chu môi, khi thấy bác sĩ đè nó ra chích thuốc, nó không sợ hãi mà còn nũng nịu “chích thuốc thì phải có kẹo, có bánh”
“Được rồi ông thần, tôi sẽ cho ông ăn bánh kẹo, nằm yên giùm tôi” vị bác sĩ già lắc đầu, lại một ca khó do bệnh nhân quá khủng khi*p.
Đứng ngoài phòng bệnh, Lãnh Mạc nhìn thấy con trai mình qua khung kính, nếp nhăn của hắn dãn ra, miệng cong lên nụ cười.
Dany và Hà Sinh cất giọng “đứa nhỏ đó chính là con của lão đại và phu nhân, ba năm trước phu nhân sinh khó, cứ tưởng tiểu thiếu gia sẽ không giữ được, cho đến khi bác sĩ đã để cậu ấy vào túi đen, cho đến khi lão đại rời đi, thì ngay giây phút sau đó tiểu thiếu gia liền mở mắt rồi khóc lớn. Cậu ấy đã được sinh ra và mạnh mẽ giành sự sống như vậy đấy. Tính tình của đứa nhỏ rất giống với anh và cả phu nhân.”