“Hà Sinh, chuyện này…anh nghĩ chúng ta đã làm đúng?”
“Ừm, ít nhất đó là việc tôi không thể làm ngơ”
“Nếu Châu Kỳ biết được thì sao?”
“Châu Kỳ cô ta là cái thá gì chứ, mẹ kiếp nếu không phải vì lão đại quên đi phu nhân thì tiểu thiếu gia đã không ra nông nỗi này. Tôi nghĩ, sẽ có một ngày lão đại nhớ ra, anh ấy sẽ không trách cứ chúng ta, nhưng mà bây giờ, chuyện này phải giữ bí mật”
“Ừm…”
….
Thời gian nhanh như một cơn gió, thấm thoắt đã qua ba năm, thời gian ba năm không phải là quá dài nhưng cũng không phải là ngắn để có thể chữa lành vết thương trong lòng của Ngữ Hân. Ba năm trước, cô đã rời khỏi Thượng Hãi, quyết tâm sẽ xóa sạch ký ức đau buồn nơi đó, làm lại một Giang Ngữ Hân kiêu ngạo, xinh đẹp và phấn chấn tinh thần. Ít ra đó chỉ là bề ngoài để ông cậu không lo lắng, nhưng trong một lúc trầm nào đó, cô lại nhốt mình đơn độc trong phòng.
“Tiểu Hân, hôm nay không phải đi làm sao con?” ông cậu đặt tay lên vai đứa cháu gái độc nhất của mình. Ngữ Hân đang vẽ liền dừng tay, đặt cọ lên giá vẽ, cô quay mặt mỉm cười xinh đẹp, mái tóc nâu bay bay trong gió “hôm nay công ty đi du lịch, con không muốn đi, chỉ muốn ở nhà với cậu”
“Đi du lịch vui như vậy, tại sao con không đi cùng mọi người?”
Ngữ Hân chu môi, cô ôm ngang bụng ông cậu như hồi còn nhỏ “ồn ào lắm cậu à”
“Con nên đi chơi nhiều cho khuây khỏa, dù sao cũng là đi chơi miễn phí cơ mà, bỏ qua thật uổng phí”
“Xì, cậu không muốn con ở nhà đúng không?” Ngữ Hân nũng nịu “vậy thì từ mai con sẽ ở ký túc xá của công ty luôn. Thứ bảy, chủ nhật cũng không về đây nữa”
Ông cậu nhéo đôi gò má trắng nõn của Ngữ Hân, ông kéo qua kéo lại cứ như cô là một con 乃úp bê vải “không được, con không ở nhà, cậu sợ ma lắm”
Ngữ Hân cất giọng cười ha hả “chẳng phải cậu gần đây quen được một người hàng xóm tốt bụng sao” cô nháy mắt tinh nghịch, tự cho hoa quả mà ông cậu vừa cắt bỏ vào miệng ăn một cách ngon lành “cậu à, nếu cậu thấy ổn thì…hai người tiến tới luôn đi”
Ông cậu nghe xong hai má đỏ ửng, như bị Ngữ Hân nói trúng tim đen, ông cậu xua tay phản đối “con nhỏ này, lo mà chọc ghẹo cậu. Chuyện của con còn chưa lo xong, mau mà kiếm cho cậu một cháu rễ đi”
Không khí căn nhà đang tràn ngập tiếng cười, bỗng dưng chỉ vì một câu nói đúng nhưng hơi vô ý của ông cậu mà Ngữ Hân dừng lại mọi hoạt động của cô. Nụ cười tươi trên môi cũng dần biến thành nụ cười mỉm nhạt nhẽo pha chút đau lòng. Ngữ Hân ôm giá vẽ, cô kiếm cớ vào phòng của mình, mặc dù Ngữ Hân không tỏ ra mình đang buồn, nhưng ông cậu đằng sau cô lại tự đánh vào mặt mình.
Cái miệng ngu ngốc, làm Tiểu Hân buồn, ૮ɦếƭ thật.
Cánh cửa căn phòng khóa lại, cô ngồi trên giường mà không mấy cảm xúc nào. Đặt tay lên bụng, Ngữ Hân đau xót, trước đây ở nơi này của cô đã có một đứa nhỏ nghịch ngợm hay đá mẹ của nó. Vậy mà…vậy mà bây giờ ngay cả mặt mũi của con mình, cô cũng chưa kịp nhìn nó, chỉ nghe bác sĩ nói lại nó là một bé trai. Do chấn thương mạnh mà qua đời.
Nước mắt của cô cứ ngỡ ba năm qua đã khóc cạn, nhưng hiện giờ khóe mắt vẫn đang long lanh mọng nước. Lãnh Tĩnh, Ngữ Hân chưa kịp đặt cho con cái tên này, thì tai họa kia đã ập đến với cô. Lãnh Mạc và Ngữ Hân đều là người trong thế giới hắc đạo, cả hai người tính tình đều ngang bướng, làm việc nóng nảy, chẳng bao giờ tĩnh tâm mà nghe bất kỳ ai giải thích. Vì vậy Ngữ Hân đặt con của mình là Lãnh Tĩnh, mong rằng con trai sẽ khiến ba mẹ của nó tĩnh lặng và sống chậm lại một chút.
Nhưng thật trớ trêu, tiểu bảo của cô mất rồi.
Mấy năm gần đây, cô lại chẳng thể nào mở lòng mình ra với ai nữa, đàn ông sao? Họ chỉ luôn muốn tìm người phụ nữ để thỏa mãn tình dục cho mình, giữa Ngữ Hân và Lãnh Mạc thì làm gì tồn tại hai chữ “tình yêu” ở giữa, nểu có cũng chỉ là một mình cơ tự đa tình mà tự chuốc lấy nỗi đau.
Ngữ Hân được một công ty thiết kế thời trang ở Bắc Kinh nhận vào làm, tuy công ty không nổi tiếng, tiền lương họ trả cho cô cũng không nhiều nhưng luận ra có thể trang trải được cuộc sống vừa đủ.
Ngữ Hân nằm trên giường, cô thi*p đi tự lúc nào không biết. Chỉ để quên đi quá khứ, Ngữ Hân không bao giờ để mình rãnh rỗi, ngày thường thì bù đầu vào công việc, ngày nghỉ thì lao đầu vào ngủ.
Quên…quên đi…quên đi hết…là những gì Ngữ Hân đang muốn có nhất bây giờ.
….
Cô nhi viện Lam Sơn
Đứa bé trai ngồi chính giữa hai người đàn ông lực lưỡng đeo mắt kính đen, gương mặt họ hung dữ khiến chẳng ai dám đến gần chiếc ghế đá đó. Đôi mắt đứa bé nhìn sang bên trái rồi đảo sang bên phải nhìn hai ông chú, miệng nhỏ tươi cười hỏi “daddy và mami cháu đâu?”
“Lớn đi rồi chú nói cho mà biết” người đàn ông tóc đen ngồi bên trái giọng điệu lãnh đạm.
Đứa bé lại đưa mắt sang ông chú hung dữ bên phải, lặp lại câu hỏi y chang lúc nãy “daddy và mami cháu đâu?”
Người đàn ông bặm trợn, quát lớn “hỏi, hỏi, hỏi một câu hơn trăm lần. Tin ta đánh đòn không?”
Nếu là những đứa bé khác, khi nghe câu trả lời khủng khi*p đó liền bị dọa cho hoảng sợ, khóc thét lên. Nhưng cậu bé này ngược lại cười hì hì, tuy chỉ mới ba tuổi mà gương mặt điển trai lạ thường, lại còn mang màu tóc nâu vàng đặc trưng từ lúc sinh ra, nếu lớn lên một chút sẽ trông càng thu hút phái nữ.
“Hì hì, cháu biết daddy và mami cháu là ai rồi”
Câu nói này khiến hai người đàn ông hung dữ bên cạnh đứa bé nhìn nhau nhạc nhiên, đồng thanh nói cùng một lúc “là ai?”
Đứa bé một phen bị họ chọc cười nghiêng ngả, rồi chỉ ngón trỏ be bé về phía người đàn ông bên trái “hì hì, chú này là daddy cháu”. Nó lại nghiên đầu chỉ về người đàn ông bên phải “còn chú này là mami cháu”
Mẹ kiếp thằng nhỏ này, ta thật muốn băm nó ra hàng trăm phần bằng nhau.
Người đàn ông bên phải giận dữ “nhảm nhí”. Người đàn ông bên trái cười ha hả “dù sao tôi cũng là giới tính nam, còn anh lại là phụ nữ.”
૮ɦếƭ tiệt, nó mới ba tuổi lại bá đạo như vậy. Còn dám trêu chọc bạn gái khác ở cô nhi viện lại còn bày trò nghịch ngợm phá phách các cô giáo. Bá đạo, nó quả là bá đạo.
“Mami, daddy mua kem cho cháu đi” cậu bé đôi mắt long lanh, nũng nịu.
“Nằm mơ đi đồ quỷ con”
“Thôi…thôi nào, anh mau mua cho nó đi. Dù sao, nó cũng là…”
“Đồ ranh con, nó sinh thiếu tháng mà cái miệng vẫn còn ghê gớm lắm. Được, được lắm, cứ cười đi, sau này ta sẽ đòi cả vốn lẫn lời”
“Hì hì, cám ơn mami xinh đẹp, mami của con là giỏi nhất, cơ bắp cuồn cuộn lại còn điển trai” cậu bé đứng trên ghế đá tự do nhún nhảy làm người đàn ông da trắng kia đi từ xa mua kem cho nó mà nổi điên với nó. Thật là quỷ con, đúng là ranh ma, ta là đang mắc nợ ngươi mà.
….
“Ắt xì…” Hà Băng ngồi chễnh chệ trên sofa, cô ta bực tức nóng nảy khi bị cảm cúm, liền xả vào đám người hầu “nước chanh ép của tôi đâu, lề mề quá, nhanh lên đi, có muốn tôi đánh gãy tay của các ngươi không?”
“Dạ, dạ thưa tiểu thư”
“Lề mề, chậm chạp”
…..
Ba năm nay, Lãnh Mạc không về nhà. Hắn ở lại Italy lâu như vậy làm Hà Băng và Châu Kỳ tức tối, bọn họ tác oai tác quái làm loạn cả căn biệt thự, không coi ai ra gì. Việc này đã truyền đến tai Lãnh Mạc, hắn nhếch môi, nụ cười ma quái khó hiểu.
“Đặt vé máy bay trở về Thượng Hải”
“Vâng, thưa lão đại”