“Chúc mừng lão đại, phu nhân đã có thai được bảy tuần rồi ạ”
Câu nói của vị bác sĩ trong phòng nghiên cứu vẫn còn văng vẳng trong đầu Ngữ Hân, cô không biết bản thân mình nên khóc hay nên cười nữa. Ngữ Hân xoa xoa chiếc bụng phẳng lì của mình, cô nhíu mày “không thể nào chứ?”
“Hân Hân, em lại làm sao vậy?” Lãnh Mạc ôm cô vào lòng, hắn hôn nhẹ lên bàn tay thon nhỏ của cô, rồi mỉm cười “con chúng ta được bảy tuần tuổi rồi”
“Em biết, nhưng mà…em hơi lo lắng…”
“Lo lắng? Lo điều gì?” Lãnh Mạc vuốt tóc Ngữ Hân
“Em sợ mình không đủ…bản lĩnh, không có…can đảm” Ngữ Hân rút tay lại, cô xoay mặt về hướng khác “em lo lắng nhiều điều”
“Đừng lo, có anh rồi còn gì, anh sẽ cùng em dạy dỗ con, cùng em thương yêu con, cùng em vượt qua khó khăn. Hân Hân, em thế này, anh thực lòng không thoải mái”
Ngữ Hân tựa đầu vào иgự¢ Lãnh Mạc rồi đánh hắn vài cái “tạm tin anh” rồi cô ngẩng mặt lên, nhéo nhẹ vào má Lãnh Mạc “từ đây đến lúc con chào đời, anh phải ăn chay hì hì, tốt nhất là tránh xa em một chút. Nhưng mà, cấm đi tìm phụ nữ bên ngoài để giải quyết mà phải cố nhịn, biết chưa ông xã?”
Lãnh Mạc mặt tối sầm mặt mày, hắn cứ ngỡ sau lần đi công tác Thụy Sỹ về, sẽ được vợ cho ăn thoải mái, vậy mà cuối cùng cô ấy lại dính bầu. Lãnh Mạc đã nhịn được hơn một tháng, bây giờ lại phải nhịn gấp chín lần thời gian này. Nhưng vì sự an toàn của hai mẹ con cô ấy, thì chỉ còn cách đấy thôi. Một điều nữa là, kể từ ngày gặp lại Ngữ Hân, từ ngày lên giường với cô, thì trong mắt Lãnh Mạc đã không còn chứa bóng dáng của một người phụ nữ nào nữa.
“Anh biết rồi” Lãnh Mạc xoa bụng Ngữ Hân “em phải cố gắng ăn uống, nếu thấy khó chịu phải gọi cho anh ngay”
“Ừm, thôi chơi game tiếp đi anh, đánh boss gấu đen giúp em, những ngày anh đi công tác, em toàn chơi thua vòng này”
Lãnh Mạc nhíu mày “em đang lợi dụng anh?”
Ngữ Hân cười hì hì “đúng đấy, anh làm gì được em nào. Anh nên nhớ phụ nữ mang thai thì cần sự vui vẻ, anh mà làm em tức giận, con anh sinh ra sẽ xấu xí”
“Anh thua em rồi bà xã” Lãnh Mạc từ ngày cưới cô về, liền thay đổi tính cách, nuông chìu cô đến tận trời. Rõ ràng từ ngày Ngữ Hân mang thai, tính khí càng lúc càng trẻ con, đã vậy còn hay làm nũng, khóc nhè, khổ nhục kế đủ điều với Lãnh Mạc. Và đặc biệt Dany và Hà Sinh bị cô cho lên bờ xuống ruộng, không ngày nào là bọn họ được sống yên thân với Ngữ Hân.
….
“Ây da” Ngữ Hân nhăn mặt khi bụng cô nhói lên một cái nhưng ngay sau đó liền dịu hẳn, có thai thật đúng là phức tạp.
“Tiểu Hân, tuy bụng con không lớn lắm, nhưng con cũng nên đi đứng cho cẩn thận, mặc quần áo cũng phải rộng rãi thoải mái nếu không em bé sẽ không vui” ông cậu đưa cho cô một bát chè hạt sen nóng hổi, ông đưa từng thìa vào tận miệng đứa cháu gái khó tính của mình đang ngồi trên sa-long “ngoan nào, mở miệng ra nha Tiểu Hân, cậu thương”
Lúc đầu Ngữ Hân làm nũng, chỉ biết xoa xoa cái bụng mà không chịu ăn, nhưng sau khi nghe ông cậu năn nỉ, cô liền dịu xuống, từ từ mở miệng nhỏ.
“Tiểu Hân ngoan” ông cậu càng khen, Ngữ Hân càng hài lòng, cô cười cười gật đầu, ăn dần hết bát chè. Ông cậu thấy vậy vỗ tay khen cô liên tục “Tiểu Hân của cậu, con giỏi nhất”
Ngữ Hân giơ ngón tay cái lên trước mặt ông cậu tỏ vẻ đồng tình. Đám người làm xung quanh nhìn chằm chằm vào biểu hiện của Ngữ Hân, nhưng họ không dám cười bởi vì lão đại từng nói rằng nếu có ai bất kính với phu nhân thì sẽ bị xử phạt theo quy tắc Hắc Long.
“Phu nhân” một giọng nói nữ nhân vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện giữa ông cậu và Ngữ Hân
“Chị Châu Kỳ?” Ngữ Hân nhíu mày “vết thương của chị sao rồi?”
“Chị vẫn ổn, cám ơn em…à không phu nhân” Châu Kỳ nụ cười có chút buồn phiền.
“Chị ngồi đi” Ngữ Hân chỉ về hướng chiếc ghế đối diện, nhưng Châu Kỳ chỉ biết lắc đầu “không được, tôi chỉ là một thuộc hạ đê hèn, làm sao có thể ngồi ngang hàng với người cao quý như phu nhân chứ?”
Ngữ Hân nhếch môi “em vẫn là Jasmine của chị, nếu chị vẫn còn muốn gọi em bằng cái tên đó, hai chữ phu nhân này từ miệng chị, em quả là không quen” Ngữ Hân cầm ly sữa tươi, cô uống từng ngụm nhỏ.
“Vẫn nên gọi em là phu nhân thì hay hơn. Dù sao bây giờ em cũng là phu nhân của anh ấy”
“Anh ấy?” Ngữ Hân ngừng uống sữa, cô đặt chiếc ly đang uống dở dang trên bàn, có chút cao giọng “nghe có vẻ thân mật nhỉ?”
“Em đừng hiểu lầm, chị và lão đại không có gì với nhau” Châu Kỳ giải thích
“Ồ, em chưa nói gì mà nhỉ, chị không cần phải cuống cuồng lên như thế”
“Chỉ là do…do chị sợ em…”
“Tôi đã nói cho cô ấy biết rồi, Châu Kỳ cô không cần giấu giếm” Gia Hào cắt ngang lời Châu Kỳ từ từ đi đến trước mặt Ngữ Hân “Châu Kỳ và anh hai tôi từng là uyên ương đấy, trước khi gặp cả chị dâu đại nhân đây, anh ấy cực kỳ yêu Châu Kỳ” Gia Hào cười ha hả khi chọc tức được người anh ta muốn.
Nhưng Ngữ Hân vẫn không tỏ thái độ nào, gương mặt vẫn mỉm cười nhẹ nhàng “chuyện quá khứ, tôi không cần biết nhiều, tôi chỉ biết hiện tại anh ấy đã là người của tôi. Lãnh Gia Hào, chú nên cân nhắc lại lời nói của mình, những lời của chú không chọc tức được tôi đâu. Hơn nữa chú nên nhớ, bây giờ vị trí của tôi ở Hắc Long là dưới một, trên vạn người, trong đó có cả chú” nói dứt lời Ngữ Hân đứng dậy, mái tóc nâu hơi rối, trong trang phục kỳ lạ là chiếc áo trắng rộng thùng thình của Lãnh Mạc và chiếc quần short ngắn của mình nhưng Ngữ Hân vẫn rất quyết rũ lòng người. Cô bước đi, ông cậu cũng theo sau cô, mặc kệ Gia Hào và Châu Kỳ đứng đó.
Rầm…
“Tiểu Hân, con đã nổi giận rồi sao?” ông cậu nghi hoặc
“Ha ha, bọn họ là ai mà khiến cho con giận được chứ?” Ngữ Hân đi tới đi lui dọc theo chiếc giường rộng lớn, cô cười cười ngu ngốc “mẹ kiếp, hôm nay máy điều hòa bị làm sao chứ, hư rồi à? Nóng ૮ɦếƭ đi được”
Ông cậu thở dài, nhìn cháu gái mình.
Nó đang ghen tuông vớ vẩn nữa rồi, một mặt thì kêu rằng Lãnh Gia Hào không khiến nó nổi giận, vậy mà bây giờ xem nó kìa, cứ như một con cáo.
…
“Lão đại, cẩn thận” bước nhanh lên lầu, ông cậu nói khẽ với Lãnh Mạc rồi chạy vội xuống lại bên dưới, thở gấp gáp.
Bộp…bộp…
Ngữ Hân ném liên tục mấy cuốn sách vào người Lãnh Mạc khi thấy hắn mở cửa phòng bước vào, gương mặt như muốn nổ tung. Cô lại quăng hết gối của Lãnh Mạc về phía hắn “hôm nay anh qua phòng khác đi, tôi không muốn nhìn thấy anh” Ngữ Hân quát lớn.
Lãnh Mạc không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Ngữ Hân mà khiến cô hung dữ như thế. Lãnh Mạc xoa trán “lại chuyện gì nữa đây”
“Anh là một tên khốn kiếp, phong lưu, anh gieo rắc tình cảm lung tung, biết thế này tôi không đồng ý kết hôn với anh”
“Chẳng phải em cũng biết điều này rồi sao, nhưng chỉ là trước đây thôi mà. Bây giờ anh chỉ yêu mình em” Lãnh Mạc nhíu mày “ai đã chọc giận em?”
“Ha ha, là anh chọc tôi đấy, tôi ghét anh, đêm nay anh ra sofa mà ngủ, nếu anh qua đây tôi sẽ đánh đứa nhỏ này” Ngữ Hân cười lớn, cô chỉ vào bụng của mình sau đó Lãnh Mạc gật đầu đồng ý, cô vẫn chưa hạ cơn tức, kiếm cớ gây sự tiếp.