Kết thúc cuộc gọi, Thy Dung đút điện thoại vào túi quần, dạo bước đi trên vỉa hè. Mọi chuyện hãy còn rối rắm, chưa tìm ra được cách giải quyết. Tạm thời, Thy Dung phải gác tạm chuyện tình cảm của mình sang một bên, tập trung vào tìm người giấu mặt, hại gia đình mình bấy lâu nay. Thy Dung rất muốn kẻ đó là ai, có thật hắn là cháu của ông Hoàng không ? Theo những gì mà chú Gia Minh và bố Tuấn Kiệt điều tra được, người cháu đó đã ૮ɦếƭ cháy cùng với ông Hoàng vào cái ngày cách đây hơn 18 năm. Một người đã ૮ɦếƭ làm sao có thể đội mồ sống dậy để trả thù. Nếu hắn ta còn sống, năm nay hắn ta cũng đã ngoài 20 tuổi rồi.
Bỗng nhiên Thy Dung giật mình, đứng khựng lại. Thy Dung vừa nghĩ ra được một điều hết sức hệ trọng. Phải chăng người thanh niên tên Trác Phi Dương kia là cháu của ông Hoàng, hắn ta may mắn thoát ૮ɦếƭ trong vụ cháy năm đó, được người khác cứu đi, sau hơn 18 năm, khi đã có đủ thực lực, hắn ta trở về trả thù gia đình ?
Thy Dung sợ hãi vội rảo bước nhanh trên vỉa hè, đi gần như chạy. Thy Dung muốn nhanh chóng về đến nhà, mở cửa phòng riêng lấy máy tính xách tay. Có một vài nghi vấn Thy Dung cần xác định lại.
Về gần đến cổng. Thy Dung bị một chàng thanh niên trẻ toàn thân mặc đồ trắng, đội mũ lưỡi trai đứng chắn đường. Hai tay đút vào túi quần. Vóc dáng thon dài của hắn che gần khuất bóng của Thy Dung chiếu nghiêng xuống đất.
Thy Dung giật mình, hấp tấp dừng cước bộ, ngước mắt nhìn người đàn ông trẻ.
Anh ta dùng ngón trỏ đẩy phần cứng của mũ lưỡi trai lên trên, khuôn mặt hé lộ dưới ánh sáng của mặt trời.
_ Hoàng Thy Dung ! Thần kinh của em yếu như vậy sao ? Bây giờ là ban ngày có phải là ban đêm đâu.
_Tôi không cần biết ban ngày hay là ban đêm. Anh bất thình lình hiện ra trước mặt tôi như bóng ma, bảo làm sao tôi không sợ cho được.
_Thôi được rồi. Anh xin lỗi em, được chưa ?
_Em có thể đừng xưng “tôi” với anh được nữa không ? Anh không thích cách xưng hô của em một chút nào.
Thy Dung đã mất hết lòng kiên nhẫn. Không muốn cãi nhau lôi thôi với hắn, Thy Dung đi vòng sang bên phải.
Trần Tư Nam ngay lập tức đứng chắn đường không để cho Thy Dung đi.
_ Trần Tư Nam ! Anh muốn gì, muốn cãi nhau với tôi sao ? Tôi cảnh cáo cho anh biết, hiện giờ tâm trạng của tôi đang không được vui, nếu tôi có lỡ ra tay nặng với anh, anh cũng đừng có trách.
_ Hoàng Thy Dung ! Em là đang nghĩ cho anh sao ? Nếu em nói sớm hơn có phải là anh đã bớt đau lòng hơn rồi không ? Em có biết là mấy ngày vừa qua anh khổ sở nhiều như thế nào không ? Anh không thể ngủ được, suốt ngày nghĩ đến em, mong được gặp em biết bao.
Thy Dung sởn gai ốc, rùng mình ớn lạnh.
_ Trần Tư Nam ! – Thy Dung nghiến răng, cao giọng quát – Anh có bị điên không hả ? Lần nào anh gặp tôi, anh cũng nói những câu nghe sến súa và buồn nôn. Tôi không phải là đối tượng cho anh giả tập tán tỉnh. Anh hãy đi tìm người con gái đi. Tôi đã chán nghe anh nói như thế lắm rồi.
Nụ cười trên môi Trần Tư Nam tắt. Hắn xa xầm mặt.
_ Hoàng Thy Dung ! Em cho rằng anh đang nói đùa sao ? Anh là thật lòng thích em, muốn em làm bạn gái của anh. Anh đã chờ cơ hội này từ rất lâu, hôm nay anh mới có dũng khí nói thật tình cảm trong lòng mình cho em biết. Anh mong em hãy chấp nhận tình cảm của anh.
Thy Dung đông cứng cả người, bần thần nhìn Trần Tư Nam không chớp mắt. Mắt Thy Dung mở to, tròn xoe như ốc nhồi. Trong số những người đàn ông mà Thy Dung từng quen biết, Trần Tư Nam là chàng trai không đáng tin cậy nhất. Tính cách lăng nhăng, coi tình yêu là một trò chơi, so với Bách Khải Văn chỉ có hơn chứ không có kém. Một người như thế, Thy Dung làm sao có thể tin tưởng rằng hắn thật lòng thích mình.
Truyện Teen_ Trần Tư Nam ! Anh dừng trò đùa của anh ở đây được rồi. Tôi không có thời gian rảnh rỗi để chơi đùa với anh. Tôi mệt rồi, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi.
Thy Dung tức mình, xăm xăm bước đi. Phải chịu đựng bao nhiêu chuyện dồn dập xảy ra trong thời gian qua đã làm hao mòn sức khỏe và tinh thần của Thy Dung, bây giờ lại xuất hiện thêm tên Trần Tư Nam điên khùng này nữa. Thy Dung chán nản thở dài.
Trần Tư Nam giống như một con ma ám, không chịu buông tha cho Thy Dung.
Thy Dung bị Trần Tư Nam nắm chặt tay, lôi giật lại.
Vết thương trên vai bị động chạm mạnh, Thy Dung nhăn nhó kêu đau. Mồ hôi lạnh bắt đầu rỉ qua lớp biểu bì.
_ Trần Tư Nam ! – Thy Dung tức giận hất văng tay hắn ra khỏi cổ tay mình. Vì bị nắm quá chặt, cổ tay Thy Dung bị đỏ ửng một mảng nhỏ, in năm đầu ngón tay của hắn trên nền da trắng mịn – Anh không nghe tôi nói gì sao ? Tôi nói là tôi không có thời gian rảnh rỗi để chơi đùa với anh. Tôi muốn đi về nhà.
_ Hoàng Thy Dung ! – Trần Tư Nam giận dữ hét lại – Em coi anh là hạng người gì, là một kẻ rỗi hơi chuyên tìm các cô gái để tán tỉnh sao ? Anh đã thầm mến em lâu rồi. Cách đây ba năm trước, anh đã thích em. Chỉ là do anh không nhận ra nên anh mới để lãng phí nhiều thời gian như thế. Nhưng bây giờ thì khác, anh không muốn tiếp tục lừa dối chính mình nữa. Anh thật lòng thích em. Em có thể đồng ý làm bạn gái của anh được không ?
Thy Dung muốn phát điên lên. Sống hơn 18 năm, Thy Dung chưa từng được một chàng trai nào tỏ tình, chỉ có cách cô gái vây quanh, bám riết không chịu rời, trong số đó có Thu Trang – một con đĩa đã thành tinh.
Bình thường, một cô gái được nhiều chàng trai thích và ái mộ chắc chắn sẽ rất vui sướng, sẽ tự hào mình là một cô gái có sức hấp dẫn mạnh mẽ đối với phái nam. Trái ngược hoàn toàn với họ, Thy Dung chỉ thích được người trong lòng yêu thương và để ý đến mình. Thy Dung không muốn chuốc thêm phiền phức và bực mình vào người.
Xoa xoa cổ tay đau. Dáng vẻ ưu tư và phiền muộn, Thy Dung lảng tránh ánh mắt đăm đăm của Trần Tư Nam:
_ Anh Tư Nam ! Em cảm ơn anh đã thẳng thắng nói cho em biết tình cảm của anh dành cho em. Em rất vui khi được anh để ý tới. Mặc dù không muốn nói những lời tuyệt tình này, nhưng em không muốn lừa dối anh – Hít một hơi thật sâu. Thy Dung nói tiếp – Từ trước đến nay, em không hề có tình cảm nam nữ với anh. Em luôn coi anh là một người anh trai của mình. Em mong anh hãy hiểu cho em và không trách em.
Trần Tư Nam buông thõng tay. Buồn bã nhìn vào mắt Thy Dung.
_Em đang từ chối tình cảm của anh đúng không ? Từ trước đến nay, em chưa từng thích anh, dù chỉ là một chút ?
Thy Dung hạ thấp giọng đáp:
_Có chứ. Em đã từng thích anh, thích rất nhiều. Nhưng đó chỉ là tình cảm của một người em gái dành cho một người anh trai thôi. Em không bao giờ nghĩ là mình sẽ yêu anh.
_Trong lòng em đã có người con trai khác rồi ư ? Người đó là ai, là Bách Khải Văn hay là Trác Phi Dương ?
Người Thy Dung khẽ run lên. Thy Dung nén phẫn nộ, chất vấn Trần Tư Nam:
_Anh Nam ! Anh nói đi, tại sao anh lại biết em có quan hệ với Bách Khải Văn và Trác Phi Dương ? Anh đã theo dõi em, đúng không ?
Trần Tư Nam nhếch mép. Trong đôi mắt bắn ra những tia nhìn lãnh lẽo:
_ Thy Dung ! Em tưởng rằng tất cả những mối quan hệ của em trong thời gian gần đây, anh không biết một chút nào sao ? Em là người con gái anh thích, anh làm sao có thể làm ngơ không quan tâm gì đến các mối quan hệ của em.
Thy Dung dơ thẳng tay, định tát vào mặt Trần Tư Nam. Sống trên đời này, Thy Dung nghét nhất là bị người khác xen vào chuyện đời tư của mình, lén lút theo dõi lại càng không được phép.
Nhanh như chớp, Trần Tư Nam tóm được cổ tay của Thy Dung, dùng sức mạnh kéo Thy Dung vào lòng, một tay vòng qua eo, tay kia kìm chặt không cho phép Thy Dung giãy dụa thoát ra.
Vừa xấu hổ bị ôm chặt gần cổng nhà, vừa căm tức Trần Tư Nam là một con người không hiểu lý lẽ. Thy Dung hét to:
_ Trần Tư Nam ! Mau buông em ra ! Anh đang làm gì thế hả ? Anh làm đau ૮ɦếƭ người ta rồi.
Trần Tư Nam vằn mắt. Khuôn mặt sắc lạnh.
_ Thy Dung ! Tại sao em không hiểu cho anh, dù chỉ là một chút. Hiện tại, mặc dù em không thể chấp nhận tình cảm của anh, đâu nhất thiết phải từ chối một cách thẳng thừng như thế - Trần Tư Nam càng nói càng cao giọng – Em từ chối tình cảm của anh vì em muốn đến với Bách Khải Văn và Trác Phi Dương chứ gì ? Hừ ! Em đừng mơ tưởng đến điều đó. Nếu anh không có được em, thì bọn họ cũng đừng hòng mà có được.
Ý nghĩ đầu tiên của Thy Dung là tên Trần Tư Nam không phải bị phát bệnh ấm đầu rồi chứ ? Mọi khi hắn luôn là một tên ăn nói cợt nhả, hay đùa. Tại sao hôm nay lại biến thành một kẻ máu lạnh thế này ?
Chiếc eo thon của Thy Dung bị siết chặt trong cánh tay cứng như sắt thép của Trần Tư Nam. Mặc Thy Dung la hét, đấm đá loạn xạ, Trần Tư Nam kiên quyết cúi xuống, muốn cưỡng hôn Thy Dung.
Thy Dung hoảng sợ. Mắt mở to hết cỡ. Hai tay chống vào иgự¢ Trần Tư Nam. Người cố gắng ngả ra phía sau, cố gắng tránh thoát nụ hôn không có một chút hương vị tình yêu của Trần Tư Nam.
Đúng vào lúc Thy Dung tưởng rằng mình không thể thoát khỏi cảm giác tủi nhục khi bị Trần Tư Nam cưỡng hôn….
Một giọng phẫn nộ vang lên như sấm:
_Hai người đang làm gì thế hả ?
Ngay sau đó…..
Thy Dung thấy cơ thể mình bị lôi giật lại với tốc độ chóng mặt. Chưa kịp hiểu đầu đuôi thế nào….
_Bốp….
Một quả đấm bay thẳng vào mặt Trần Tư Nam.
Thy Dung hóa đá, đứng bất động một chỗ. Thần trí mờ mịt một mảnh. Mây đen đang kéo đến phủ kín trên đỉnh đầu.
Bất ngờ bị trúng một cú đấm như trời giáng thẳng vào mặt, Trần Tư Nam ngã bật về phía sau, dồi ௱ôЛƓ xuống đất, khóe mép chảy máu tươi, khuôn mặt đẹp trai trở nên vặn vẹo khó coi.
Thy Dung đứng nhìn mà có cảm giác đất dưới chân mình sắp nức toác ra làm đôi. Trong mắt toàn sương mù, tầm nhìn mờ mờ ảo ảo.
Trần Tư Nam đưa tay chùi khóe mép. Đôi mắt rực lửa hận. Hắn chống tay xuống đất, đứng dậy một cách dứt khoát.
Bách Khải Văn giận dữ, cảnh cáo Trần Tư Nam:
_Biết điều thì tránh xa Thy Dung ra. Lần sau khi gặp lại, tôi không ra tay nhẹ như thế này nữa đâu.
Câu trả lời của Trần Tư Nam là một quả đấm bay thẳng vào mặt Bách Khải Văn.
Khóe môi Bách Khải Văn nhếch lên, nhìn Trần Tư Nam bằng con mắt coi thường.
Nghiêng đầu sang một bên. Hắn dễ dàng tránh thoát cú đấm của Trần Tư Nam.
_Bốp !
Một cú đấm thứ hai trúng vào giữa bụng Trần Tư Nam.
Trần Tư Nam gập người. Ho sặc sụa. Sắc mặt tái nhợt vì đau.
Không thể để tình trạng này diễn ra thêm nữa. Thy Dung nắm chặt mười đầu ngón tay. Cao giọng quát to:
_Dừng hết cả lại ! Hai anh đừng đánh nhau nữa ! Hai người hãy đi về đi !
Thy Dung không muốn họ đánh nhau vì mình, cũng không muốn có quan hệ dây dưa với họ thêm nữa. Mặc dù biết mình làm như thế là ích kỉ, nhưng không còn cách nào khác, trái tim của Thy Dung đã trót trao cho Trác Phi Dương rồi.
Trần Tư Nam vẫn tiếp tục ho. Đôi môi mím chặt, tím tái.
Thy Dung thương xót nhìn hắn. Thy Dung và Trần Tư Nam đã quen biết nhau từ nhỏ, cả hai chứng kiến đối phương lớn lên và trưởng thành. Tuy Thy Dung không thích tính cách chưng diện một cách thái quá, không ưa những hành động kì quặc đôi khi quá trớn của Trần Tư Nam. Nhưng Thy Dung vẫn lo lắng cho hắn khi thấy hắn bị đau đớn do Bách Khải Văn đánh.
Thy Dung từng bước tiến lại gần Trần Tư Nam, định hỏi hắn có sao không….
Đỉnh đầu Bách Khải Văn đang bốc khói vì ghen tuông. Ngay lập tức, hắn tóm lấy cổ tay Thy Dung, kéo Thy Dung băng băng đi theo mình về phía chiếc xe ô tô BMW.
Thy Dung giận Bách Khải Văn không hiểu đầu đuôi thế nào đã ra tay đánh người, giận hắn không cho mình có cơ hội hỏi han Trần Tư Nam.
Thy Dung vừa cố gắng gỡ bỏ ray hắn ra khỏi cổ tay, vừa nổi nóng quát to:
_ Bách Khải Văn ! Mau buông em ra ! Em không muốn đi theo anh.
_Im miệng ! Anh không muốn nghe em nói gì vào lúc này cả, và cũng đừng có ngu ngốc mà chọc giận anh.
Bách Khải Văn đã hoàn toàn hóa điên. Tối hôm qua, hắn được thám tử gọi điện báo cho hắn biết Thy Dung đã ngủ qua đêm tại nhà riêng của Trác Phi Dương, đến sáng nay mới về nhà. Cơn giận dữ do gây chiến với người tình cũ chưa tiêu tan, lại nhận được tin cô người yêu nhỏ bé của mình qua đêm với một người đàn ông khác, vừa ghen tuông vừa bị cảm giác phản bội điều khiển, Bách Khải Văn đã phóng xe như bay đến biệt thự nhà họ Hoàng tìm Thy Dung, mặc dù ngoài trời vẫn còn tờ mờ sáng.
Đến nơi, hắn lại phải nhìn thấy cảnh hắn không nên nhìn thấy. Hết lần này đến lần khác, Thy Dung chọc giận hắn, khiến hắn không còn muốn kiềm chế Dụς ∀ọηg muốn chiếm hữu của mình nữa. Hắn đã từng muốn cho Thy Dung có thời gian để làm quen với việc có hắn bên cạnh. Hắn đã thành công được một nửa. Nhưng người con gái ngốc nghếch không hiểu được dụng ý và khổ sở của hắn. Cô ấy có thích hắn, nhưng lại yêu và xà vào vòng tay của một người đàn ông khác. Hắn là một kẻ ích kỉ và cao ngạo, làm sao hắn có thể chấp nhận được sự thật đau lòng này.
Mặc Trần Tư Nam bị đau, ngồi xổm trên mặt đất, vừa ho vừa ôm lấy bụng ՐêՈ Րỉ. Bách Khải Văn mở mạnh cánh cửa, đẩy Thy Dung vào trong.
Thy Dung chưa kịp phản kháng, cánh cửa đã bị sập mạnh ngay trước mặt.
Thy Dung giật mình sợ hãi. Không hiểu những người con trai mà mình quen biết tại sao đều chọn đúng ngày hôm nay để nổi điên lên với mình.
Bách Khải Văn ngồi trên ghế xe, bên cạnh Thy Dung, quát tài xế lái xe đi.
Thy Dung nhăn nhó, không thích Bách Khải Văn giận cá chém thớt.
Có linh cảm đi theo Bách Khải Văn sẽ gặp chuyện chẳng lành, Thy Dung cố gắng mở chốt cửa xe.
Bách Khải Văn lạnh lùng nhìn hành động của Thy Dung. Hắn nghiến răng:
_Tốt nhất là em không nên chọc giận anh thêm nữa. Nếu không anh sẽ không kiểm soát được suy nghĩ của mình đâu. Em cũng biết một người đàn ông khi nổi giận vì ghen tuông có thể làm được những gì rồi đấy.
Bàn Thy Dung khựng lại. Cả người đông cứng. Cảm giác sợ hãi đang len lỏi vào tim.
_ Bách Khải Văn ! – Thy Dung mệt mỏi gọi tên hắn – Anh có thể bảo tài xế dừng xe, cho em xuống ở đây được không ? Em hiện giờ rất mệt mỏi, em muốn về nhà nghỉ ngơi.
Ngay lập tức, Thy Dung bị Bách Khải Văn kéo ngã nhào vào lòng, cằm bị nâng lên bằng hai ngón tay.
_ Em và tên đàn ông trẻ kia có quan hệ như thế nào ? – Bách Khải Văn tức giận vặn hỏi – Tại sao em vào hắn lại ôm hôn nhau trước cổng nhà ? Em có biết là phải trông thấy cảnh em thân mật với một chàng trai khác, anh đã giận dữ nhiều như thế nào không ? Anh đã rất muốn đấm trọng thương cậu ta, cho cậu ta nằm viện một tháng. Còn riêng em…
Bách Khải Văn nhếch mép, cười lạnh:
_Anh sẽ trừng phạt em thật nặng. Anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này cho em. Anh đã cho cơ hội để tiếp nhận anh. Nhưng hết lần này đến lần khác, em khiến anh thất vọng quá. Em thật sự không hiểu một chút thành ý nào của anh, hay là em hiểu nhưng em cố tình làm ngơ ?
Cằm Thy Dung bị Bách Khải Văn ra sức siết mạnh. Mặt Thy Dung nhợt nhạt vì đau. Hai hàng lông mày nhíu chặt.
Tình cảm mà hắn dành cho mình, Thy Dung hiểu, cũng rất cảm động. Thy Dung thích rất nhiều, thích hắn nhiều hơn cả Trần Tư Nam. Nhưng con tim có lý lẽ của riêng nó. Có thể thích rất nhiều người, nhưng chỉ yêu được duy nhất một người. Vả lại, chẳng phải Bách Khải Văn đã có cô nhân tình cũ và một đứa con gái gần ba tuổi rồi sao ? Tại sao hắn không thể từ bỏ ?
_ Thy Dung ! Em đừng nghĩ lần này em có thể chạy trốn. Anh sẽ không ngu ngốc đợi chờ thêm nữa. Nếu không thể dùng cách ôn hòa để có được em, anh sẽ dùng sức mạnh và thủ đoạn của riêng mình.
Thy Dung khi*p sợ nhìn Bách Khải Văn. Lời nói tắc nghẹn trong cổ họng. Tình yêu bắt ép làm sao có thể mang lại hạnh phúc và lạc thú cho cả hai ?
Vì Bách Khải Văn quá cố chấp, Thy Dung chán chường, hạ thấp giọng cầu xin:
_ Bách Khải Văn ! Em xin anh, xin anh hãy buông tha cho em đi. Em thực sự không thể đến với anh được. Từ trước đến nay,người duy nhất mà em yêu là Trác Phi Dương.
Bách Khải Văn thô lỗ cắt ngang lời Thy Dung:
_Em đừng nói nữa ! Anh đã nghe đủ rồi. Lần nào em cũng lấy lý do em yêu Trác Phi Dương ra để từ chối tình cảm của anh. Em tưởng rằng anh sẽ tin em sao ? Không ! Anh không tin ! Người em yêu không thể nào là Trác Phi Dương được, hắn đáng tuổi bố của em, hơn nữa còn có họ hàng không xa với gia đình em.
Thy Dung đau khổ rơi lệ, quát lên:
_ Bách Khải Văn ! Anh đừng cố chấp nữa có được không ? Anh mà cứ như thế này thì chỉ khiến ba chúng ta mệt mỏi và buồn đau hơn mà thôi, như thế chúng ta cũng đâu có được hạnh phúc. Hãy buông tay đi anh ! Anh là một người đàn ông có tài, có sự nghiệp, lại rất đẹp trai, ngoài kia còn rất nhiều cô gái đang chờ anh. Em không xứng với anh đâu.
Bách Khải Văn mù quáng vì ghen tuông đã quên mất rằng Thy Dung đang bị thương trên bả vai chưa khỏi. Hai tay Ϧóþ chặt lấy hai vai Thy Dung. Hắn rít giọng:
_Cô im đi ! Tôi không muốn nghe cô cầu xin tôi buông tha cho cô nữa. Cô nói tôi cố chấp và ích kỉ chứ gì ? Vậy còn cô, cô có thể từ bỏ được Trác Phi Dương không, có thể xa rời được hắn không, hay là cô mặc dù biết không nên yêu hắn, không thể có được hắn, cô vẫn muốn kiên trì theo đuổi tình yêu của cuộc đời mình.
Vết thương trên vai Thy Dung bị rách chỉ, máu đang rỉ ra lớp gạc màu trắng.
Mặt Thy Dung trắng bệch như tờ giấy trắng. Mồ hôi lạnh ướt đẫm vầng trán thanh tú.
Bách Khải Văn căm giận nói tiếp:
_Tôi cũng giống như cô thôi. Cô càng trốn tránh tôi, tôi càng muốn có được cô bằng mọi giá. Nếu tôi không có được cô, thì Trác Phi Dương cũng đừng hòng mà có được. Cô hãy quên đi ý nghĩ tôi sẽ để cho cô đến với Trác Phi Dương đi.
Máu thấm qua lớp băng gạc, rỉ ra lớp áo khoác mặc bên ngoài.
Người Thy Dung không ngừng run rẩy. Sắc mặt càng lúc càng tái nhợt. Lệ trên má rơi mỗi lúc một nhiều hơn.
Thy Dung cắn chặt môi, cười nhợt nhạt:
_ Bách Khải Văn ! Anh biết gì không ? Em đã từng thích anh, thích rất nhiều, thích nhiều đến nỗi, em đã từng có ý nghĩ là sẽ yêu anh. Nhưng định mệnh thật trớ trêu, sau khi xoay đi một vòng lại quay trở về vị trí xuất phát. Em đã yên thầm Trác Phi Dương từ lâu lắm rồi, từ năm em lên tám tuổi, em vẫn biết em không nên yêu anh ấy, và sẽ không có tương lai. Trước khi cùng anh bay sang Las Vegas, em đã tỏ tình với anh ấy, nói rằng em thích anh ấy .
Thy Dung cười ra nước mắt, yếu ớt tiếp tục:
_Anh ấy lặng im không nói gì cả. Anh ấy vì thương hại em, nên không thẳng thừng từ chối. Em vì trốn tránh tình cảm trong lòng mình, nên mới cố gắng cười đùa vui vẻ khi ở bên cạnh anh.
Thy Dung run rẩy chạm vào má Bách Khải Văn.
_Em thật lòng xin lỗi anh. Em không muốn lợi dụng anh, cũng không muốn anh hiểu lầm tình cảm của em dành cho anh. Anh có thể tha thứ cho em được không ? Chúng ta không thể yêu nhau, nhưng có thể làm bạn tốt cơ mà ?
Bách Khải Văn nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Thy Dung. Hắn cũng buồn khổ và đau đớn chẳng kém gì Thy Dung.
Cào tay vào tóc, hắn khàn giọng nói:
_ Thy Dung. Anh mới chính là người nên xin lỗi em. Anh không thể buông tay và từ bỏ em được. Nếu anh mất em, thì cuộc đời này còn gì là niềm vui và lạc thú nữa. Anh chưa từng thật lòng yêu một cô gái nào nhiều như em. Anh không muốn mất đi tình yêu của đời mình.
Bách Khải Văn vòng tay, nhẹ ôm lấy Thy Dung vào lòng.
Thy Dung nhắm mắt lại. Lệ tuôn ra như mưa.Khóc ướt đẫm vạt áo trước иgự¢ của Bách Khải Văn.
Đầu Thy Dung đau quá, Thy Dung không biết phải làm gì vào lúc này, không biết phải lựa chọn ai, bỏ ai ?