Ăn xong đĩa thức ăn, uống nốt số rượu còn lại trong ly, Thy Dung đứng lên, muốn xin bố mẹ và chú Vũ Gia Minh cho phép mình được ra về.
Quà tặng cho Tú Anh, Thy Dung đã cẩn thận chuẩn bị riêng cho cô bé, hy vọng cô bé thích món quà do mình tặng.
Thy Dung tiến đến chiếc bàn gỗ, đặt ly rượu rỗng và chiếc đĩa không vào đúng nơi quy định.
Một nhân viên phục vụ được Vũ Gia Minh thuê đến, nhanh chóng cầm lấy chiếc đĩa và ly rượu rỗng, họ mang chúng vào bếp.
Nhà Thy Dung cũng từng tổ chức tiệc tại tư gia riêng nhiều lần, có thể phần nào hiểu được công việc của những nhân viên làm việc trong những nhà hàng nổi tiếng được mời đến để phục vụ riêng cho gia chủ và khách của họ.
Trong khi Thy Dung chuẩn bị rút lui trong yên lặng, Trần Tư Nam trong trang phục diêm dúa bước đến.
“Chào em, có muốn ra nhảy một bài với anh không ?” Trần Tư Nam lúc nào cũng nở một nụ cười bỡn cợt trên môi, hình như đối với hắn nếu một ngày không cười đểu người khác thì không thể ăn ngủ được.
Thy Dung ngán ngẩm nhìn Trần Tư Nam. Nhìn bộ quần áo diêm dúa đang mặc trên người hắn, cơn buồn nôn vừa xẹp xuống lại có nguy cơ bùng lên mãnh liệt.
“Không cần, cảm ơn anh. Tối nay em không muốn nhảy.” Thy Dung khéo léo từ chối, không còn tâm trạng để đấu lý và đấu khẩu với hắn như mọi khi.
“Em là đang tìm cách trốn tránh anh sao ? Chúng ta quen biết nhau từ nhỏ, lẽ ra phải thân hơn những bằng hữu bình thường khác chứ ?” Trần Tư Nam nói một câu lại tiến thêm một bước.
Thy Dung rất muốn đấm thẳng vào mặt Trần Tư Nam, sau đó dùng kéo cắt tỉa bộ quần áo diêm dúa của hắn thành một bông hoa.
“Chúng ta chẳng phải là bằng hữu sao ?” Thy Dung không muốn nói chuyện lôi thôi với tên công tử nhà họ Trần một chút nào. Đàn ông nhà họ Trần đều là những mỹ nam tử, bọn họ là những kẻ có sắc đẹp bán nước hại dân. Trừ người đàn ông mà mình thật lòng yêu, Thy Dung không mấy để ý đến vẻ đẹp của những người đàn ông khác, cũng không một chút quan tâm, chỉ mong họ để cho mình được yên.
“Anh không muốn làm bằng hữu của em. Chúng ta không thể tiến xa hơn cụm từ ‘bằng hữu’ được sao ?” Trần Tư Nam cúi đầu, thổi hơi nóng vào tai Thy Dung.
Các cô gái trẻ đứng chung quanh kinh hô, kêu lên một tiếng. Họ đang nhìn Thy Dung bằng con mắt ghen tị và khát khao muốn được thay thế vào vị trí của Thy Dung.
Còn riêng Thy Dung lại không thấy bản thân mình có một chút may mắn nào. Nếu bọn họ biết được tính cách hồ ly của Trần Tư Nam, đảm bảo trong 100 cô gái si mê hắn, có hơn 90 cô gái sẽ bỏ chạy, chỉ còn lại một vài người cố sống cố ૮ɦếƭ bám lấy hắn. Tên Trần Tư Nam này, ngoài có khuôn mặt xinh đẹp khiến bất cứ ai cũng phải mê mẩn ra, tính cách tồi tệ và xấu xa đến cực điểm, mà Thy Dung lại ghét nhất những người như thế.
Thy Dung thụt lùi một bước, cười yếu ớt: “Cảm ơn chủ ý tốt của anh, nhưng em không dám nhận đâu, hai nữa em không muốn trở thành kẻ thù của tất cả phụ nữ ở đây.”
Thy Dung từ chối khéo, sau đó kiếm cớ bỏ đi.
Khóe môi Trần Tư Nam nhếch, đôi mắt sắc bén của hắn bắn ra những tia nhìn sắc nhọn. Là một thông minh và nhạy bén, hắn thừa hiểu Thy Dung đang nghĩ gì trong đầu, cũng biết Thy Dung ghét mình nhiều như thế nào.
Bằng vào tài năng và vẻ đẹp bề ngoài của mình, hắn có thể hạ gục bất cứ cô gái nào, từ đứa bé gái hơn 8 tuổi cho đến cụ già hơn 80 tuổi, nhưng hai chị em Thy Dung lại khác, họ không có một chút động tâm với hắn, mỗi lần hắn tìm cách mon men tới gần, hai chị em lại khi*p sợ bỏ chạy cho thật xa, như thể hắn là một thằng ôn dịch không bằng.
Hắn không biết đang mong đợi điều gì từ Thy Dung và Hoài Thương, nhưng hắn muốn có được một trong hai chị em nhà họ Hoàng. Sở dĩ hắn kiên quyết muốn làm thế, vì một lý do rất đơn giản, hai chị em Thy Dung là hai cô gái đặc biệt, hiếm có trên đời, phải mất một khoảng thời gian khá dài, hắn mới nhận ra được điều này.
Bữa tiệc quá ồn ào và náo nhiệt, bị Trần Tư Nam quấy rầy, Thy Dung không còn tâm tư muốn ở lại bữa tiệc thêm nữa, đã lợi dụng sự đông đúc để chuồn ra ngoài một cách êm thắm.
Thy Dung bật nguồn điện thoại, gửi một dòng tin nhắn cho cô em gái, nhờ cô em nói hộ vài câu với bố mẹ, ông nội và gia đình chú Vũ Gia Minh, mong họ hiểu cho mình. Thy Dung tin người trong nhà, ai cũng biết tính cách ưa nghịch ngợm và quậy phá, không thích những nơi tập trung quá nhiều người của mình.
Thoát khỏi bữa tiệc náo nhiệt, đượm mùi phấn son, nước hoa, mùi thuốc lá và mùi rượu, Thy Dung đi lang thang trên vỉa hè, vừa đi vừa miên man nghĩ ngợi.
Không khí ban đêm se se lạnh, Thy Dung hiểu một cô gái đi ra ngoài vào ban đêm như thế này dễ dàng bị những tên háo sắc trêu ghẹo, đôi khi còn bị chúng bắt cóc và cưỡng Hi*p, nhưng….Thy Dung cười yếu ớt, bao lâu rồi mình không còn cảm giác sợ hãi nữa ?
Trước kia, Thy Dung thường xuyên trốn ra ngoài vào ban đêm trong trang phục con trai, tuy là con gái nhưng vì ăn mặc như con trai cho Thy Dung cảm giác mình là con trai thật. Nay ăn mặc như con gái đi dạo trên vỉa hè, khiến lòng Thy Dung nao nao, có những cảm giác khác lạ.
Đi qua một con hẻm, đột nhiên Thy Dung thấy có ba người đàn ông bước ra từ trong bóng tối, bọn chúng nhìn từ đầu xuống chân Thy Dung, nở một nụ cười dâm đãng: “Chào cô em, đi một mình sao, có muốn bọn anh làm bạn cho bớt cô đơn không ?”
Thy Dung hơi giật mình, không ngờ những lo sợ của mình là thật, vừa mới có ý nghĩ đó trong đầu, đã bị ba tên đàn ông háo sắc xuất hiện trước mặt rồi.
Thy Dung sắc lạnh, nhìn thẳng vào mắt của ba tên đàn ông dâm đãng. Hừ…dám dở trò đồi bại với lão tử ? Lão tử đâu phải là một cô gái chân yếu tay mềm, trừ phi lão tử ૮ɦếƭ nếu không các người đừng hòng mà ᴆụng được vào người lão tử.
“Biến đi, tôi không muốn nói nhiều, tối hôm nay cũng không có tâm trạng để đánh nhau.” Thy Dung phiền chán đến cực điểm. Tại sao họ mình không thể sống yên dù chỉ là một phút, phải chăng là do tính cách của mình quá cường liệt, nên ông Trời mới bắt mình chịu đựng nhiều thử thách không ?
“Cô em hung dữ và nóng nảy quá, nhưng mà bọn anh thích.”
“Cô em này trông thật xinh, đúng không chúng mày ?”
“Đúng, đúng…coi như tối nay chúng ta gặp may.”
Bọn giang hồ cười thật khả ố, tay của chúng vươn ra, muốn chạm vào hai gò má non mịn của Thy Dung.
Thy Dung nghiêng đầu tránh về phía sau, đồng thời điên tiết đấm thật mạnh vào mặt, dùng chân đá mạnh vào ống chân bọn chúng.
Cuộc hỗn chiến bắt đầu.
Bọn giang hồ không ngờ Thy Dung lại ra tay như thế, chỉ dùng nắm đấm để nói chuyện với bọn chúng.
Một mình Thy Dung đấu với ba tên đàn ông tuy rằng có hơi chút chật vật, nhưng vốn là một cô gái gan dạ, từ bé đến khi trưởng thành đã đánh nhau không biết bao nhiêu trận, đối với bọn tép riu như ba tên đàn ông bặm trợm này, không đáng kể một chút nào.
Cuộc chiến nhanh chóng kết thúc, Thy Dung đánh cho bọn côn đồ kêu cha gọi mẹ, phải van xin tha mạng. Thy Dung biết bọn này chỉ là những tên con nhà giàu, bị xa lầy vào con đường ăn chơi bạt mạng, thấy cô gái nào xinh đẹp đi một mình là nhảy ra trêu ghẹo, muốn giờ trò đồi bại.
Tâm trạng đang buồn bực, Thy Dung sử dụng toàn lực, quyết tâm dạy cho bọn công tử bột này một bài học đích đáng.
Hài lòng nhìn ba tên đàn ông trẻ nằm lăn bò trên nền đất ẩm ướt, thằng vừa ôm bụng vừa rên la, thằng vừa ôm mặt vừa ՐêՈ Րỉ, thằng lại bị đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch, một câu cũng không thốt nổi nên lời.
Hài lòng với ‘kiệt tác’ của mình, Thy Dung xoa hai tay vào nhau, vuỗi vuỗi quần áo như đang phủi bụi, sau đó xoay mình bước đi. Trước khi đi, còn không quên buông ra một câu cảnh cáo: “Đừng để tôi gặp lại các người, nếu không tôi sẽ đánh gãy chân tay của các người, sẽ khiến các người phải nằm viện mấy tháng. Hừ…”
Ba tên đàn ông trẻ khi*p đảm, dập đầu van xin, khí thế hùng hồn ban nãy đã biến mất không còn thấy tăm hơi.
Buồn bực trong lòng Thy Dung chẳng những không giảm một chút nào, mà càng lúc càng tăng lên, ngay cả sau khi đánh đã tay cũng không có tác dụng.
“Một người không vui sẽ làm gì để giải trí, ăn thật nhiều, ở nhà xem phim, tán gẫu với bạn bè, chơi game, hay là tìm ai đó để đánh lộn ?” Thy Dung tự hỏi chính bản thân mình, những câu hỏi hết sức buồn cười, chính bản thân mình cũng không biết mình muốn gì, người khác làm sao mà biết được.
Thy Dung thở hắt ra một hơi, người xìu xuống: “Thôi thì nghĩ nhiều làm gì cho đau đầu, cứ tìm đại một quán bar nào đó, uống vài ly rượu là được.”
Thy Dung mặc dù lăn lộn trong thế giới ngầm đã lâu, nhưng không phải là một người sống hư hỏng và phóng túng. Thy Dung là một cô gái có những tư tưởng sống đứng đắn, có trách nhiệm và đã trưởng thành lên không ít.
Đã có chủ ý trong đầu, Thy Dung vẫy tay bắt một chiếc xe tắc xi, đọc tên địa chỉ quán bar mà mình muốn đến cho tài xế nghe. Nói về hệ thống quán bar nổi tiếng trong thành phố, không nơi nào là Thy Dung không biết. Nhiều năm đi săn tin tức, đã cho Thy Dung nhiều thông tin hữu ích hơn những người bình thường.
Đi xe tắc xi mất hơn 10 phút mới đến nơi, trả tiền cho tài xế xong, Thy Dung mở cửa bước xuống.
Theo những gì mà Thy Dung điều tra được, quán bar Thiên Dạ được khai trương cách đây hơn năm năm, đã thay đổi hai đời chủ.
Thy Dung liếc mắt nhìn khách nam, khách nữ đang tấp nập ra vào trước cửa quán bar.
“Cũng may quán bar này không nằm một trong những hệ thống quán bar nổi tiếng của Bách Khải Văn, nếu không có cho vàng mình cũng không dám đặt chân đến đây. Mình mặc dù không sợ hắn, nhưng tạm thời tốt nhất mình nên tránh mặt hắn đi thì hơn.” Thy Dung tự mỉm cười chế giễu. Thật ra, Thy Dung không chỉ sợ Bách Khải Văn, mà còn rất ớn tính cách vô sỉ và đầy thủ đoạn của hắn.
“Vào thôi.” Đeo quai túi xách nhỏ vào vai, vuốt thẳng chiếc váy màu xanh dương, Thy Dung dịu dàng nở một nụ cười như gió xuân, ánh mắt đượm vẻ phong tình, chân uyển chuyển bước đi.
Nói về tài đóng kịch, không chỉ riêng một mình cô em gái Hoài Thương mới được thừa hưởng từ Thư Phàm, có nhiều trường hợp, Thy Dung còn đóng kịch giỏi hơn cả cô em gái và mẹ mình.
“Xin lỗi, tiểu thư có mang theo thẻ thành viên không ?” Một trong hai người vệ sĩ gác cổng hỏi Thy Dung.
Đã lường trước được trường hợp này, Thy Dung bình tĩnh nói: “Ông chủ của quán bar này là người quen của tôi.”
Người vệ sĩ lúc nãy cẩn thận đánh giá từ đầu xuống chân Thy Dung, cười nhạt nói: “Những vị khác nữ muốn vào trong quán bar đều nói quen biết với ông chủ, nhưng thật ra không một ai có thể quen thân với ông chủ cả.”
Điều này, Thy Dung đương nhiên biết, thậm chí còn hiểu rõ hơn bất kì ai. Ngươi chủ của quán bar này là Trác Phi Dương chứ ai.
Chà…có nhiều trò hay để chơi rồi đây. Tối nay mình sẽ phá tung quán bar này của Trác Phi Dương lên. Hừ…mình phải đòi lại một phần nỗi đau mà hắn gián tiếp gây ra cho mình, mình là người bị hắn từ chối, không muốn yêu, không phải sao ?
“Nếu anh không tin anh có thể trực tiếp gọi điện hỏi ông chủ của anh.” Thy Dung khôn khéo nhắc nhở người vệ sĩ.
“Cô nên đi đi, khi nào có thẻ thành viên thì hãy quay lại đây. Quán bar Thiên Dạ lúc nào cũng chào đón cô.” Người vệ sĩ lịch sự nói.
Nói xong, anh ta lập tức quay người, tỏ vẻ không muốn đôi co lôi thôi với Thy Dung nữa.
Thy Dung gãi gãi cằm. Đã đến tận đây rồi, mình làm sao có thể chịu thua, bỏ đi về trong khi vẫn chưa thể bước vào trong quá bar, uống rượu vang và thưởng thức âm nhạc.
Thy Dung kéo khóa túi xách, lấy điện thoại, thuần thục bấm số của Trác Phi Dương.
Trác Phi Dương đang ngồi trong xe ô tô, tối nay hắn không ngủ được nên lái xe đi dạo, thói quen này đã theo hắn hơn 18 năm nay.
Nhìn số điện thoại của Thy Dung hiện lên trên màn hình, tâm tư của hắn rất phức tạp, tay hắn bất giác run lên, nửa muốn nhận cuộc gọi của Thy Dung, nửa lại cố gắng đè nén tình cảm đang dần chớm nở của mình.
Trác Phi Dương siết chặt điện thoại trong lòng bàn tay, hít một hơi thật sâu, mắt nhắm lại. Hắn để cho chuông điện thoại reo một cách tự nhiên.
Thy Dung cười khổ, nói thầm: “Chủ tịch à, anh có nhất định phải luôn chạy trốn như thế không ? Tôi đâu có ép anh phải yêu tôi, tôi chỉ muốn có được một câu nói của anh thôi.”
Thy Dung gọi một lần, Trác Phi Dương không nghe máy. Gọi hai lần, hắn cũng không bắt máy. Chán nản, Thy Dung không còn muốn gọi cho Trác Phi Dương nữa.
Ngước mắt nhìn bầu trời đêm đen thăm thẳm, hốc mắt đỏ hoe, đáy mắt long lanh lệ, Thy Dung thật sự rất muốn khóc, nhưng khóc không được. Có nhiều khi không muốn khóc, nhưng lại không thể ngăn được dòng nước mắt đang trực trào, phải chăng tất cả đều là do tâm của con người tạo ra ?
Trác Phi Dương không nghe điện thoại, không còn cách nào khác, Thy Dung đành phải dựa vào chính mình.
Nhìn lướt qua khắp một lượt, Thy Dung không tin mình không tìm được cách vào. Phải làm sao đây ? Trực tiếp xông vào thì không được rồi, chỉ còn cách đi theo một ai đó, mà cách nhanh nhất là lợi dụng một vị khách nam có thẻ VIP.
Đã là con trai, ai chẳng thích có mỹ nữ bồi bên cạnh mình.
Khóe môi Thy Dung nhếch lên, trong đầu đã nghĩ ra được cách đối phó.
Thy Dung tiến đến gần một người đàn ông trẻ hơn 20 tuổi, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt tuy không được gọi là anh tuấn, nhưng trông cũng rất dễ nhìn. Tuy dùng tiểu xảo để lợi dụng người khác là không tốt, nhưng đến quán bar cũng chỉ để uống rượu giải sầu, tìm thú vui, không phải sao ?
Thy Dung không thấy có một chút tội lỗi nào, ngược lại còn thấy anh chàng kia rất được lợi.
“Chào anh.” Thy Dung nở một nụ cười tuyệt đẹp, đôi mắt trong như nước hồ thu chớp chớp.
“Chào em.” Chàng thanh niên ngơ ngác nhìn Thy Dung, anh ta có vẻ hơi lúng túng vì sự xuất hiện bất ngờ của Thy Dung.
“Em…em không có thẻ thành viên, anh có…có thể….” Thy Dung nhìn anh ta bằng đôi mắt chờ mong. Dù không thành công, Thy Dung cũng vui vẻ, làm người đôi khi không nên quá cầu toàn, và cũng không nên quá tự kiêu.
Chàng thanh niên mất một lúc mới hiểu được dụng ý trong câu nói của Thy Dung.
Anh ta bật cười, sảng khoái nói: “Được, tại sao lại không được. Anh sẽ đưa em cùng vào.”
“Cảm ơn anh.” Thy Dung thật lòng nói câu cảm ơn anh ta. Mặc dù không dám chắc người đàn ông này có đứng đắn và thân thiện như diện mạo bề ngoài hay không, nhưng Thy Dung tin vào trực giác của mình.
Chàng thanh niên sánh đôi cùng Thy Dung tiến đến gần cánh cửa dẫn vào trong quán bar.
Hai người vệ sĩ đưa tay ngăn cản không cho phép Thy Dung tiến thêm nửa bước.
“Tiểu thư, phiền cô dừng bước. Chúng tôi không thể để cho người không có thẻ thành viên đi vào trong quán bar, đây là quy định.” Họ cố ý nhấn mạnh từng từ từng chữ.
Thy Dung ngước mắt nhìn người đàn ông trẻ, chờ nghe anh ta nói. Nếu anh ta nói giúp mình một câu, Thy Dung sẽ rất cảm kích mà nói cám ơn anh ta thêm lần nữa. Nhưng nếu anh ta lật lọng, không nói gì, Thy Dung cũng không trách.
“Tiểu thư đây đi cùng với tôi. Tôi có thể mang cô ấy đi vào trong kia chứ ?” Người đàn ông trẻ thoải mái hỏi hai người vệ sĩ.
Hai người vệ sĩ liếc mắt nhìn nhau. Họ thức thời, vội đứng tránh sang một bên, nhường đường cho Thy Dung và người đàn ông trẻ tiến vào trong.
Thy Dung mỉm cười yếu ớt. Trong cái thế giới vàng thau hỗn tạp này, nhà giàu nhiều tiền lắm của bao giờ cũng được người khác khom lưng, uốn mình phục vụ hơn.
Người đàn ông trẻ đưa Thy Dung đến một chiếc bàn gần quầy bar.
Phục vụ nhanh chóng bước lại gần. Sau khi lịch sự chào hỏi, anh ta chìa menu cho hai người.
Thy Dung để cho người đàn ông trẻ gọi rượu, còn mình lơ đãng liếc mắt nhìn chung quanh.
“Tôi là Nam Khánh, còn cô ?” Người đàn ông trẻ hứng thú nhìn khuôn mặt non mềm và xinh đẹp của Thy Dung.
“Anh là đang hỏi tên của tôi sao ?” Thy Dung cau mày, giải nghĩa câu hỏi của anh ta.
Thy Dung đã quá quen thuộc với cách làm quen của bọn đàn ông, không thích một người đàn ông cứ nhìn mình chằm chằm, hai người chỉ mới quen biết, không nên biểu hộ tình cảm một cách quá lộ liễu như thế.
“Đúng thế. Tên của em là gì ?” Người đàn ông trẻ mỉm cười, đột nhiên thay đổi cách xưng hô.
Thy Dung cười nhạt, đáp: “Em tên Thy Dung.”
Nghĩ anh chàng này cũng không phải người xấu, mới thành thật nói tên của mình cho anh ta biết. Thy Dung không muốn mình trở thành một kẻ bất lịch sự, một chút thành ý tỏ lòng biết ơn công anh ta đưa mình vào đây cũng không có.
Cách xưng hô của Thy Dung khiến anh ta thập phần hài lòng.
Người phục vụ nam bưng rượu và thức ăn lên cho Thy Dung và Nam Khánh.
Quán bar Thiên Dạ do Trác Phi Dương sáng lập nên, là một trong những quán bar nổi tiếng nhất. Trong quán phục vụ đa số là khách VIP, khách quen của quán. Đến đây, mọi người có thể gặp được những nhân vật chỉ xuất hiện trên báo hoặc trên ti vi, có thể thưởng thức những ly rượu thơm ngon, thức ăn đều do đầu bếp năm sao nấu.
Tuy nhiên thứ gì cũng có cái giá của nó, chất lượng phục vụ tốt, không gian thoáng đãng và mát mẻ, thức ăn ngon nhất, và rượu thượng hạng, sẽ phải trả một cái giá cắt cổ. Chính vì thế, Trác Phi Dương không cần có nhiều khách, nhưng thu được lợi gấp đôi cách kinh doanh bình thường, mà một người đã có quá nhiều tiền như hắn đâu cần phải khổ sở vất vả mở quán bar làm gì, hắn làm chỉ để cho vui, tìm một nơi giải trí cho riêng mình, mỗi lúc mệt mỏi và buồn chán.
Người phục vụ khui nắp chai rượu vang màu xanh đen. Anh ta thuần thục chắt rượu ra hai chiếc ly cho Thy Dung và Khánh Nam.
Thy Dung chăm chú nhìn, thấy động tác của anh phục vụ thật đẹp mắt.
Chờ anh ta đi khuất, Nam Khánh nâng ly rượu, cười nhẹ: “Chúng ta cụng ly chúc mừng cơ duyên gặp gỡ ngày hôm nay.”
Thy Dung nâng ly rượu, lắc nhẹ màu rượu hổ phách trong ly, dùng giọng triết lý nói với anh ta: “Gặp được nhau ngày hôm nay, không có nghĩa sẽ gặp được nhau vào ngày mai. Anh có tin vào định mệnh không ?”
Nam Khánh kinh ngạc nhìn Thy Dung, ly rượu dừng giữa khoảng không.
Thy Dung bật cười, cụng nhẹ vào ly rượu của anh ta: “Uống đi, chúc mừng cơ duyên gặp gỡ của chúng ta ngày hôm nay.”
Thy Dung một chút cũng không cảm thấy vui vẻ, chỉ cảm thấy trong lòng mình thật trống rỗng, trống rỗng đến nỗi, Thy Dung không thể thở được.
Thy Dung và Nam Khánh chuyển đổi đề tài, cả hai bàn luận về kinh tế và những vấn đề linh tinh.
Nam Khánh không dám tin một cô gái còn trẻ như Thy Dung lại có kiến thức rộng lớn như thế. Nhìn cách Thy Dung thưởng thức rượu, cách dùng thìa và dĩa, Nam Khánh tin tưởng Thy Dung tuyệt đối không sinh trưởng trong một gia đình nghèo khó. Nghi thức xã giao có thể học tập, nhưng mỗi một động tác, lời nói và cử chỉ của Thy Dung đã ăn sâu vào tận trong máu rồi.
Uống được hai ly rượu, Thy Dung ngà ngà say, đôi mắt mơ màng, có một tầng hơi nước mỏng, hai gò mà hồng hào, nhìn rất giống một quả táo chín mọng, giục người ta đến hái, sau đó ăn vào trong bụng.
Nam Khánh nhìn Thy Dung bằng đôi mắt khác lạ.
Một cô gái theo một chàng trai vào trong quán bar. Nếu không phải vì thích, cũng là cố ý muốn khiêu khích và dụ dỗ người ấy. Trong thế giới thượng lưu này, mối quan hệ qua đường có rất nhiều, mà cô gái trước mặt….Tuy không phải là một đại mỹ nhân, nhưng rất khả ái và đáng yêu, ngôn ngữ và cử chỉ đều khiến người ta muốn động tâm.
Nam Khánh vươn tay định chạm vào mu bàn tay Thy Dung, một giọng nói sắc lạnh vang lên: “Không được ᴆụng vào cô ấy.”
Khánh Nam giật mình, ngưng thần nhìn một người đàn ông mặc vét trắng, khuôn mặt tuấn lãng, vóc dáng cao lớn, đang từng bước từng bước tiến về phía mình.
Bách Khải Văn cực kì không hài lòng nhìn cảnh Thy Dung chén tạc chén thù với một người đàn ông lạ mặt, chẳng những thế còn vô tư cười nói, cho anh ta thấy khuôn mặt khả ái và xinh đẹp của mình.
Chệt tiệt….Bách Khải Văn thô lỗ chửu thầm. Cô gái ngốc nghếch và nghịch ngợm này có hiểu hoàn cảnh nguy hiểm của mình không, nếu hắn không đến kịp, tên đàn ông kia đã đưa vào khách sạn giở trò đồi bại rồi.
Bách Khải Văn không hiểu vì sao mình lại tức giận, hắn chỉ biết không muốn Thy Dung nói chuyện và tiếp xúc quá thân mật với một người đàn ông khác.
“Thy Dung.” Bách Khải Văn cố đè nén giận dữ, nắm tay lôi Thy Dung đứng lên.
Nam Khánh bây giờ mới hoàn hồn, vội ngăn cản hành động ςướק người của Bách Khải Văn: “Này anh, cô gái này đi cùng tôi.”
Bách Khải Văn nhếch mép cười lạnh lẽo và u ám: “Cậu không hiểu mình đang nói gì đâu. Biết điều nên tránh xa cô ấy ra, cô ấy là người của tôi.”
Nam Khánh mở to mắt nhìn Bách Khải Văn. Anh ta bị khí thế lạnh lùng và cao ngạo của Bách Khải Văn khiến cho hơi khi*p đảm. Người đàn ông cao lớn này tỏa ra hơi thở của một con báo đi săn đêm, mà cô gái nhỏ kia chính là con mồi của anh ta.
Mọi người chung quanh đổ dồn ánh mắt về phía ba người. Họ đoán hai người đàn ông đang đánh ghen vì cô gái đang ngủ gục trên bàn vì say rượu kia.
Thy Dung chỉ hơi ngà ngà say, không say đến mức phải ngủ gật trên bàn, thoáng thấy hình bóng của Bách Khải Văn ngoài cửa quán, đã muốn kiếm cớ chuồn đi nhưng mà không kịp, đành phải giả vờ đóng giả là một con sâu rượu.
Bách Khải Văn vốn là một người không thích tranh cãi với những kẻ hắn không ưa, khom người, gọn gàng bế Thy Dung trên đôi tay mạnh mẽ và vững chắc của mình.
Các quý cô và các quý bà trong quán bar kinh hô lên một tiếng, họ nhìn Bách Khải Văn bằng con mắt ngưỡng mộ và khát khao. Ai chẳng thích có được một người tình lãng mạng, biết chiều chuộng.
Trong nháy mắt, mặt Thy Dung đỏ bừng, một phần là do rượu, chín phần là vì xấu hổ và ngại ngùng.
Trời ạ…tên vô sỉ Bách Khải Văn này đang làm gì thế ? Hắn…hắn tự nhiên lại bế mình như một cô vợ chưa cưới trước mặt mọi người. Tin tức này mà đồn thổi ra ngoài, mình làm gì còn mặt mũi để nhìn ai nữa.
Mặc dù biết mình đã thua, nhưng mặt mũi đàn ông quan trọng hơn sự e ngại trong lòng, Nam Khánh đứng bật dậy, muốn gây khó dễ không để Bách Khải Văn vô cớ mang người đi, trong khi anh ta phải dùng đủ mọi cách mới chuốc rượu cho Thy Dung say, mất cả chì lẫn chài.
Bách Khải Văn cười lạnh, hất cằm ra hiệu cho hai người vệ sĩ đứng phía sau lưng.
Hai người vệ sĩ lập tức tiến lên phía trước một bước, bẻ ngón tay kêu răng rắc, dáng vẻ hùng hổ như hung thần ác sát muốn đánh Nam Khánh một trận nhừ tử.
Sắc mặt Nam Khánh thoáng chốc trắng bệch, tự biết mình đã ᴆụng phải một nhân vật lợi hại.
“Nhớ cho kĩ, không bao giờ được phép có lần sau. Nếu không tôi đảm bảo tứ chi của cậu sẽ gãy ít nhất một cái.” Bách Khải Văn sau khi nói ra một câu khiến Nam Khánh sởn tóc gáy và rùng mình ớn lạnh, đã ung dung bế Thy Dung ra cửa quán bar.
Tâm tư của Thy Dung rất phức tạp, không biết nên mừng hay nên lo, không biết nên cảm động ôm chầm lấy cổ Bách Khải Văn, tặng cho hắn một nụ hôn, hay là nên tiếp tục chạy trốn như trước. Dù sao thì người đàn ông này cũng không bao giờ hiểu thế nào là đạo lý, anh ta chỉ làm theo mong muốn của cá nhân mình, anh ta biết mình cần gì và thích gì.
Thy Dung nôn nóng như đang ngồi trên lò lửa. Nếu bị anh ta mang lên xe, sẽ không còn cơ hội trốn thoát nữa. Chỉ cần nghĩ sẽ bị anh ta bắt nhốt và giam giữ trong nhà như tù nhân, cả người Thy Dung không khỏi cứng đờ, ý thức chạy trốn lại bùng lên mãnh liệt.
“Hoàng Thy Dung, tối nay em ૮ɦếƭ chắc rồi. Dám thử thách lòng kiên nhẫn của anh.” Mỗi lần nghĩ đến việc Thy Dung suýt lên giường với kẻ khác, Bách Khải Văn lại giận sôi máu.
Thy Dung chưa kịp thực hiện được ý đồ chạy trốn của mình, cánh cửa xe ô tô BMW màu xám đen mở ra, Bách Khải Văn cẩn thận trèo lên xe, tránh không để cho đầu Thy Dung đập vào thành xe.
“Cạch.” Lúc cánh cửa xe ô tô bị đóng chặt lại cũng là lúc trái tim Thy Dung trầm xuống.
Mí mắt run run, Thy Dung cảm nhận được hơi thở nam tính của Bách Khải Văn rất gần mũi mình, đôi môi hoa bị môi hắn hấp trụ, bàn tay của hắn chu du khắp cơ thể.
A…a….a…tên biến thái…đồ vô sỉ…đồ hạ lưu….sao…sao anh dám….Nhiệt độ trong cơ thể bốc cháy, vừa xấu hổ vừa quẫn bách, Thy Dung bắt buộc phải mở mắt, trừng mắt nhìn hắn, giãy dụa muốn thoát ra khỏi vòng tay của hắn.
Bách Khải Văn đang tức giận phừng phừng, hắn không dễ dàng bỏ qua cho Thy Dung như thế. Hắn quyết tâm phải dạy cho Thy Dung một bài học. Hắn rất thích chơi trò đấu trí tuệ với Thy Dung, nhưng không cho phép Thy Dung quen thân với những người đàn ông khác.
Thy Dung bị hôn đền thần trí mơ hồ, bàn tay nắm chặt lấy vạt áo trước иgự¢ hắn không chịu buông, trái tim đập như trống trận trong Ⱡồ₦g иgự¢. Mặc dù lý trí muốn đánh bất tỉnh Bách Khải Văn, sau đó quăng hắn ra ngoài đường, nhưng cơ thể đã không còn nằm trong khả năng khống chế của bản thân, dường như có một dòng nước ấm áp đang chảy vào trong tim.
Say rượu hay là do say tình ? Thy Dung không biết, chỉ biết bản thân mình đã hỏng rồi. Rõ ràng nói không thể chấp nhận được Bách Khải Văn, sẽ không để cho hắn ᴆụng chạm vào người mình nữa, nhưng….lý trí một mảnh xa vời, hai mắt khép lại, đầu óc trống rỗng, Thy Dung ௱ôЛƓ lung bước trên một con đường toàn một màu trắng.
**********
Hơn bảy giờ sáng, Bách Khải Văn thức dậy, sờ sang bên cạnh, không thấy người đâu, trên môi hắn nở một nụ cười: “Dã miêu, em tưởng có thể trốn thoát được anh sao ?”
Vén gọn chăn sang một bên, Bách Khải Văn ngồi dậy, sáng nay hắn dậy muộn hơn mọi khi. Nghĩ về tối hôm qua, khóe môi hắn không khỏi cong lên, khuôn mặt tuấn lãng có thêm vài phần nhu tình, tất cả cũng đều là do con dã miêu kia.
Trò chơi đuổi bắt này là do hắn khởi xướng, hắn sẽ chơi đến cùng, chơi đến khi nào Thy Dung chịu thua và dơ tay đầu hàng hắn thì thôi. Hắn mong Thy Dung không khuất phục hắn quá sớm, nếu không trò chơi này còn gì thú vị nữa.
Tuy nhiên hắn cũng mong không quá lâu, bởi vì trong lòng hắn có một chút chờ mong vào một mối quan hệ bền vững, không phải là hai kẻ qua đường, dễ dàng quen biết nhau, rồi lại dễ dàng chia tay.
Khoác áo tắm vào người, Bách Khải Văn nheo mắt nhìn một tờ giấy được đặt trên mặt bàn gỗ.
Không cần phải đoán, hắn cũng biết tờ giấy này do ai để lại cho hắn.
“Dã miêu, hôm nay em lại cho anh kinh ngạc mới gì đây ?” Bách Khải Văn cười khẽ, tiện tay cầm lấy tờ giấy khổ nhỏ.
“Bách Khải Văn, coi như là tôi cầu xin anh, anh có thể buông tha cho tôi được không, tôi đã chán không muốn chơi trò đuổi bắt với anh nữa rồi.”
Phía trên tờ giấy là giọng điệu năn nỉ van xin, phía dưới là giọng hùng hồn đầy đe dọa.
“Bách Khải Văn, nếu anh còn tiếp tục làm càn, tôi sẽ công bố hết tất cả mấy bức ảnh ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ của anh trên mặt báo. Tôi muốn cho cả thiên hạ cười vào mũi anh.”
Nhìn nét 乃út mực ghì mạnh vào trang giấy, Bách Khải Văn đoán, chắc khi viết những dòng này, Thy Dung đang bừng bừng giận dữ. Bách Khải Văn còn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt bốc hỏa, và đôi môi mím chặt của Thy Dung, thậm chí hắn còn đoán được Thy Dung đã chửu rủa thầm hắn bao nhiêu lần, và những câu chửu rủa đó là gì. Sở dĩ hắn đoán được, chẳng qua hắn đã nghe quen tai mấy câu nói đó của Thy Dung rồi.
“Biết điều thì đừng có chọc giận lão tử, nếu không lão tử tuyệt đối sẽ không tha thứ cho nhà ngươi.”
Câu cuối cùng được kết thúc bằng một dòng chữ siêu to, chiếm mất hơn mười dòng kẻ trên trang giấy.
“Phốc….” Bách Khải Văn cười lăn lộn, cười đến rung cả hai vai.
Nếu Thy Dung biết được những lời đe dọa của mình, chẳng những không có tác dụng khiến cho Bách Khải Văn chùn bước, ngược lại càng khiến hắn muốn chinh phục mình nhiều hơn, Thy Dung tuyệt đối sẽ không sử dụng cách ngốc nghếch này, mà sẽ tìm một cách khác.
“Hoàng Thy Dung, em là đang muốn khiêu chiến với anh sao ?” Bách Khải Văn nhìn mấy dòng chữ ghi trên giấy, ý cười trên mắt càng lúc càng sâu. Một cô gái thú vị và thông minh như thế này làm sao hắn có thể bỏ qua cho được. Nếu hắn bỏ qua, chẳng khác gì hắn là một tên ngốc.
Hơn bảy giờ sáng, Thy Dung về đến nhà. Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm đã quá quen với cách sống đi đêm về khuya của con gái, tin rằng Thy Dung biết nên làm như thế nào cho phải, sẽ không ra những chuyện kinh thiên động địa, vì thế họ chỉ hỏi han sơ qua, sau đó để cho Thy Dung trở về phòng tắm rửa và thay quần áo.
Hoài Thương đứng chắn đường, ngăn không để cho Thy Dung mở cửa phòng.
“Hoài Thương, em muốn ăn đánh ?” Thy Dung vừa mệt mỏi vừa tức, cô em gái không biết điều còn chọc giận thêm nữa.
“Chị hai, đêm hôm qua chị đi đâu, không phải đi tìm Trác Phi Dương chứ ?” Hoài Thương nhìn Thy Dung bằng đôi mắt không hài lòng. Chị hai không hiểu, hay là không chịu hiểu, Trác Phi Dương là trưởng bối của họ, anh ta đã lớn tuổi như thế, chị hai và anh ta làm sao có thể trở thành một đôi.
Thy Dung kinh sợ, vội liếc mắt nhìn xuống lầu, dùng tay bịt miệng cô em gái.
“Em định loan báo cho cả nhà biết đấy hả ?” Thy Dung gằn giọng, trừng mắt cảnh cáo cô em gái.
Hoài Thương ngoan ngoãn để cho chị gái đưa vào trong phòng riêng.
Khi cánh cửa phòng đóng lại, Thy Dung buông tay, Hoài Thương nói luôn: “Em chỉ muốn tốt cho chị thôi, chị đừng cố chấp nữa, chuyện xảy ra năm đó cũng không phải do lỗi của chị, chị cần gì phải tự trách mình lâu như thế, đã hơn 10 năm trôi qua rồi con gì ?”
Thy Dung thở dài, ngồi phịch xuống mép giường: “Chị biết, đó là tai nạn thôi, chị cũng đã không còn cố chấp muốn thay mẹ bù đắp một phần tổn thương cho Trác Phi Dương nữa, chị cũng hiểu được tình cảm vốn không thể đem ra để trao đổi và buôn bán.”
Hoài Thương reo lên: “Chị hiểu được là tốt, hiểu được là tốt rồi. Mau, mau quên người đàn ông kia đi, hãy đi tìm cho mình một người đàn ông tốt khác.”
Hoài Thương ngồi xuống bên cạnh Thy Dung: “Chị hai, chị có cần em mai mối cho chị mấy anh chàng đẹp trai và tuấn tú không ?”
Thy Dung cười nhạt, xa xầm mặt nhìn cô em gái: “Em lại định giở trò gì thế hả ? Nói trước cho em biết, tốt nhất đừng gây rắc rối cho chị thêm nữa, nếu không chị sẽ không tha cho em.”
Thy Dung vươn tay, vành tai non nớt của Hoài Thương bị Thy Dung vặn ngược như kim đồng hồ đang quay.
“A…đau…đau quá…chị hai tha cho em đi. Em hứa sẽ ngoan ngoãn, không gây rắc rối cho chị nữa.” Hoài Thương đau quá, đau đến nỗi hốc mắt đỏ hoe, mắt ầng ặc nước, trông đáng thương như một con cún con.
“Em tưởng chị sẽ tin tưởng em sao ? Hừ….” Thy Dung trước khi buông tai của Hoài Thương ra đã cố tình vặn thêm một vòng nữa, khiến cô em gái la lên oai oái như sắp cháy nhà.
“Chị hai, chị thật độc ác, em đã van xin chị hết lời chị còn cố tình bắt nạt em nữa.” Hoài Thương phụng phịu, trách mắng Thy Dung.
Thy Dung phì cười, xoa đầu cô em gái: “Chị là chị gái của em, tính cách của em thế nào chẳng lẽ chị lại không biết.”
Thy Dung 乃úng nhẹ vào má Hoài Thương: “Em nói thử xem, em đã lừa chị bao nhiêu lần rồi ? Lần nào em cũng hứa sẽ không gây họa và không gây rắc rối cho chị, nhưng kết quả thì sao, em chẳng những không ngoan ngoãn nghe lời, mức độ gây họa của em còn nghiêm trọng hơn cả lần trước.”
Hoài Thương xoa hai tay vào nhau, cười hì hì, xuống giọng nịnh nọt Thy Dung: “Chị hai, chị đừng nóng, em biết em sai rồi, lần sau em sẽ sửa.”
Thy Dung coi thường nhìn Hoài Thương, chọc chọc nhẹ vào lỗ tai: “Câu này hình như chị nghe quen rồi thì phải, lời nói trót lữa đầu môi, ai mà tin nổi.”
“Chị hai….” Ai đó thẹn quá hóa giận, cao giọng hô to.
“Biết rồi, biết rồi, chị không châm chọc em nữa là được chứ gì ?” Thy Dung nheo mắt nhìn cô em gái: “Em tìm chị không chỉ để nói chuyện phiếm thôi chứ ? Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi, không cần phải úp úp mở mở.”
“Chị hai, cứu em.” Hoài Thương lao vào lòng Thy Dung, gào khóc thật to: “Em gái chị bị người ta bắt nạt.”
Thy Dung cả kinh, nhất thời không thể hiểu nổi hành động quá khích của cô em gái. Bình thường, Hoài Thương đâu có tìm chị gái để khóc lóc và cầu xin, sao đột nhiên hôm nay lại thay đổi 180 độ, chẳng phải Hoài Thương thích nhất là được quậy phá, và càng náo nhiệt thì càng tốt là gì ?
Thần trí mờ mịt một mảnh, Thy Dung vỗ nhẹ vào lưng cô em gái, cố nén giận hỏi: “Lần này, em lại gây ra họa gì ?”
Hoài Thương sỉ mũi, dùng khăn tay màu trắng lau đi, chóp mũi hồng hồng, hai gò má cũng đỏ lên vì khóc.
Thy Dung quá hiểu rõ tính cách hay đóng kịch và giả vờ cô em gái, nên mặc kệ cô em gái trông đáng thương thế nào, vẫn bình thản nói bằng giọng thờ ơ: “Nói đi, tốt nhất em nên nói thật, kể thật chi tiết những chuyện đã xảy ra, nếu không lần này, em đừng hòng mà nhờ được chị giúp em.”
“Chị hai…” Hoài Thương lắc lắc cánh tay của Thy Dung.
“Nói mau…” Thy Dung điên tiết quát nhỏ, không muốn nghe cô em gái nói những lời vô nghĩa.
Hoài Thương biết đã chọc giận chị gái, nhanh chóng chuyển thái độ, nghiêm túc kể lại chi tiết những chuyện xảy ra vào buổi sáng và buổi tối hôm qua.
Thy Dung chăm chú lắng nghe. Sau khi nghe cô em gái kể xong, Thy Dung hiểu lần này, cô em gái không phải cố ý ᴆụng chạm vào công tử của nhà họ Trần, tất cả cũng chỉ là do vô tình.
“Anh ta muốn em làm gì ?” Giọng nói của Thy Dung đã hòa hoãn không ít.
Hoài Thương liền lấy điện thoại của mình cho Thy Dung xem.
Thy Dung đón lấy chiếc điện thoại trên tay Hoài Thương, khó hiểu hỏi: “Em đưa điện thoại cho chị làm gì, muốn chị thay mặt em nói vài câu đạo lý với anh ta sao ?”
“Không phải.” Hoài Thương lắc đầu: “Lúc nãy anh ta gửi cho em một tin nhắn, yêu cầu em đúng chín giờ phải có mặt tại siêu thị Plazza. Chị đọc tin nhắn đi thì sẽ biết anh ta muốn em làm gì.”
Thy Dung chuyển rời tầm mắt từ khuôn mặt lo lắng của cô em gái xuống màn hình điện thoại đang cầm trên tay.
“Bạch Hoài Thương, chín giờ sáng nay cô phải đến siêu thị Plazza cho tôi, tôi đang thiếu người cầm đồ. Cô nợ tôi, vì thế cô nhất định phải trả cho tôi đến khi nào hết nợ thì thôi. Nếu cô không chịu đến, cô cầm chắc cái ૮ɦếƭ rồi.”
“Hu hu hu….” Hoài Thương đáng thương khóc nức nở: “Chị hai, em phải làm gì bây giờ, tên Trần Hoài Anh kia tuy là một mỹ nam tử, nhưng tính cách lại cực kì hung ác. Hu hu hu….nếu em phải làm nô lệ cho hắn mấy tháng, em chắc chắc sẽ bị hắn hành cho mệt ૮ɦếƭ.”
Thy Dung nhu nhu huyệt thái dương, thấy cực kì phiền chán: “Em cứ nói thẳng cho anh ta biết là em không muốn trở thành nô lệ của anh ta, hỏi anh ta muốn bao nhiêu tiền, rồi trả cho anh ta. Chỉ có em ngu ngốc mới dễ dàng để cho anh ta bắt nạt mình.”
“Không có tác dụng gì đâu.” Hoài Thương do khóc nhiều quá, đôi mắt đã biến thành hai quả táo chín, mọng đầy nước, giọng nói nghèn nghẹn: “Em cũng hỏi anh ta rồi, nhưng chỉ nhận được cơn thịnh nộ của anh ta thôi. Nhà anh ta giàu có như thế, đâu thiếu mấy đồng bạc lẻ, anh ta muốn em trở thành con hầu vì em đã chọc đúng vào lòng tự trọng cao hơn núi của anh ta.”
Thy Dung dở khóc dở cười. Cô em gái thỉnh thoảng lại thông minh một cách vượt bậc, nhiều lúc lại ngu ngơ như một đứa trẻ lên ba, không hiểu thế sự.
“Nếu thế, em muốn trở thành người hầu để cho anh ta hò sai sao ? Nếu em có ý nghĩ này trong đầu, thì em ngu ngốc quá đấy. Một tên nhỏ mọn như hắn, không xứng đáng được nghe em nói câu xin lỗi và cảm ơn, em cứ mặc kệ anh ta đi. Chị đoán anh ta chỉ dọa suông em thôi, không dám làm gì em đâu.”
Hoài Thương chớp chớp mắt nhìn chị gái, rất muốn tin những gì mà chị gái nói là sự thật, nhưng….mỗi khi nhớ lại khuôn mặt lạnh lùng, cách cư xử ác liệt của tên kia, Hoài Thương lại rùng hết cả mình, cả người lạnh toát vì sợ.
Vừa đúng lúc đó, chuông điện thoại của Hoài Thương reo vang.
Hoài Thương giật mình, suýt nhảy dựng lên vì hoảng sợ.
Thy Dung buồn cười nhìn cô em gái: “Chỉ là điện thoại đổ chuông thôi, em có cần sợ hãi đến như thế không ?”
“Chị hai….anh…anh ta gọi điện thoại cho em.” Hoài Thương run run chỉ vào màn hình điện thoại.
Thy Dung cau mày, nụ cười trên môi tắt.
“Em nghe đi, bảo với anh ta rằng em sẽ không đến, và hãy quên yêu cầu vô lý muốn em trở thành một con hầu để hò sai đi.” Thy Dung đưa trả lại điện thoại cho cô em gái, nghiêm giọng nói.
“Chị…chị hai, hay là chị nói với anh ta đi. Dù….dù sao em cũng không có được dũng khí như chị.” Hoài Thương vội ấn điện thoại vào tay Thy Dung.
Thy Dung bực mình bảo cô em gái: “Lúc em gây chuyện, tại sao không biết đến điều này ?”
“Chị hai, làm ơn đi mà.” Hoài Thương chắp hai tay, vái vái Thy Dung mấy cái.
Thy Dung chán nản, đành phải thay cô em gái nhận cuộc gọi của Trần Hoài Anh.
“Hoàng Hoài Thương, tại sao bây giờ cô vẫn còn chưa đến, muốn tôi phải đến tận nhà cô để đón cô sao ?”
Thy Dung nghe được giọng nói lạnh như băng của Trần Hoài Anh.
Đúng là một tên công tử máu lạnh, Thy Dung bĩu môi nghĩ thầm.
Liếc mắt nhìn cô em gái đang run sợ đứng một bên, vểnh tai lắng nghe cuộc nói chuyện điện thoại của mình, Thy Dung dùng giọng điệu ôn hòa nói: “Hoàng Hoài Anh, chào anh, anh đã đến siêu thị Plazz rồi ?”
Hoàng Hoài Anh nghi hoặc nhìn màn hình điện thoại, rõ ràng đây là số của Hoài Thương, tại sao giọng nói của cô gái này lại khác thế, hơn nữa cách nói chuyện cũng khác hẳn.
“Cô là Hoàng Hoài Thương ?”
“Tôi không phải là Hoàng Hoài Thương thì là ai ?” Thy Dung săm soi nhìn năm đầu ngón tay của mình: “Tôi sẽ không đến siêu thị Plazza đâu, cũng không muốn trở thành một con hầu của anh, anh hãy quên điều này đi.”
Hoài Thương trợn mắt há mồm nhìn chị gái. Này…chị gái có lẽ hành động hơi quá, sao đột nhiên lại biến thành một con hồ ly thế kia ?
“Cô không muốn đến cũng không sao.” Trần Hoài Anh siết chặt điện thoại trong tay, tức giận muốn nổi khùng nhưng hắn cố nén giận, nói tiếp: “Nếu cô không đến, thì đừng hòng tôi trả lại cho cô chiếc dây chuyền bằng bạc, ở dưới đeo một mặt đá màu tím nhạt.”
Trần Hoài Anh vừa dứt lời, Thy Dung đứng bật dậy, kích động gần như hét lên: “Anh nói dối, tôi không tin, chiếc dây chuyền đó làm sao có thể đang nằm trong tay anh được.”
Suýt chút nữa Thy Dung đã nói là tối hôm qua, do cần phải thay quần áo và đi dự tiệc sinh nhật với cả nhà, Hoài Thương đã đề nghị cởi bỏ chiếc dây chuyền và để nó trên bàn trang điểm, Thy Dung ban đầu không đồng ý nhưng Hoài Thương thuyết phục mãi, cuối cùng đã miễn cưỡng chấp nhận, không ngờ….
Thy Dung tắt điện thoại, nghiến răng nghiến lợi quát hỏi cô em gái: “Hoài Thương, chiếc dây chuyền của chị đâu ?”
Hoài Thương thụt lùi vài bước, đầu cúi thật thấp, run run nói: “Chị…chị hai…em…”
Hoài Thương nhớ tối hôm qua trước khi xoay người bỏ đi, Trần Hoài Anh đã thô lỗ giật chiếc dây chuyền đang đeo trên cổ mình. Hắn vì sợ Hoài Thương lật lọng không chịu làm theo lời hắn nói, nên mới muốn có thứ gì đó để làm tin.
Chiếc dây chuyền kia đối với nhà nghèo, đó là một tài sản không nhỏ, đối với nhà giàu, bất quá đó cũng chỉ là một món đồ trang sức, dùng để đeo trên cổ mà thôi, nhưng đối với Thy Dung, nó còn đáng giá hơn thế nhiều, không tiền bạc nào có thể mua nổi.
Không hiểu Trần Hoài Anh có biết được giá trị đằng sau chiếc dây chuyền đó không, mà cương quyết muốn lấy bằng được chiếc dây chuyền đó, bây giờ nó trở thành thứ uy Hi*p to lớn đối với hai chị em nhà họ Hoàng.
“Hoàng – Hoài – Thương….” Thy Dung gằn từng từ từng chữ, mỗi lần tức giận đến cực điểm, Thy Dung sẽ gọi đầy đủ cả tên lẫn họ của Hoài Thương.
“Chị hai, em biết em sai rồi, lẽ ra em không nên giấu chị mang chiếc dây chuyền đó đi, cũng không nên đeo vào cổ mình. Chị….”
“Bây giờ em nói thì có ích gì nữa, Trần Hoài Anh đang giữ chiếc dây chuyền của chị.” Thy Dung giận dữ đến phát run.
“Em…em sẽ đi lấy về cho chị.”
Hoài Thương xăm xăm đi ra cửa. Đã từ lâu lắm rồi, Hoài Thương muốn chiếc dây chuyền mang theo bóng ma của quá khứ kia biến mất vĩnh viễn, nhưng Thy Dung lại có nó như báu vật, ngày nào cũng ngắm nhìn nó, rồi lại buồn rầu không vui.
“Chị sẽ đi cùng với em.” Thy Dung thở hắt ra một hơi thật dài. Chiếc dây chuyền kia mặc dù có ý nghĩa to lớn với mình, nhưng Hoài Thương vẫn quan trọng hơn nó, người ta có thể tạo ra kỉ niệm, nhưng không thể tạo ra con người.
Hoài Thương quay lại nhìn chị gái, vừa lau lệ trên khóe mắt vừa cười nói: “Vâng.”
Thy Dung dịu dàng nhìn cô em gái. Hoài Thương cũng chỉ muốn tốt cho mình thôi. Điều này Thy Dung sẽ không bao giờ quên.