Vũ Bạch quét mắt nhìn Lam Văn: “Ngươi có ích lợi gì?”
Lam Văn nhanh miệng nói: “Ta có thể mê hoặc người khác.”
Vũ Bạch toát ra ba chữ: “Ta – không – bị.”
Lam Văn đổ mồ hôi nói: “Đó là vì ngươi đặc biệt.”
Vũ Bạch chỉ vào Trầm Mặc, nói: “Hắn – cũng không nốt.”
Lam Văn trợn tròn mắt: “Vì cái gì ngươi cũng không bị?” Băng sơn như y, ta còn có thể lý giải, vì cái gì Trầm Mặc cũng không nốt?
Trầm Mặc thành thật trả lời, “Vũ Bạch so với ngươi cũng rất dễ nhìn a, vì sao ta lại bị mê hoặc được chứ?”
Vũ Bạch nở nụ cười hiếm thấy, còn Trầm Mặc thì đỏ mặt.
Lam Văn cắn ngón tay nước mắt lưng tròng.
Nguyên lai trong lúc Lam Văn tiến vào gảm, chọn trúng hệ ẩn giấu, trong trò chơi chỉ có duy nhất quỷ hút máu, khi mắt đỏ lên có thể khiến đối phương dừng lại 10 giây, hoặc là cắn đối phương hấp thụ máu, để đối phương trúng độc, thời điểm mắt đỏ thì móng tay cũng có thể biến thành νũ кнí.
Vũ Bạch nhìn Lam Văn như lão hổ nhìn cừu con, lão hổ dừng lại dánh giá, gật đầu, lạnh lùng nói: “Hữu dụng, để lại.”
Lam Văn bị đả kích mạnh, hắn không phải vật phẩm a. Trầm Mặc nhìn Lam Văn đáng thương hề hề, sờ sờ đầu kẻ đang ngồi chồm hổm kia: “Ngươi rất lợi hại mà.”
Trên mặt Lam Văn liền nở ra một đóa hoa thật lớn, cao hứng nói: “Đúng vậy sao, thiệt không vậy?”
Vũ Bạch lập tức đen mặt.
Trầm Mặc không chú ý tới biểu tình của Vũ Bạch, lại nói tiếp: “Ngươi còn có thể biến thành con dơi sao?”
Lam Văn cũng đã hỏi qua GM câu này, liền trả lời: “Khi nào hết máu ta sẽ biến trở lại.”
Vũ Bạch mặt không chút thay đổi lấy ra cung tiễn, bắn cho tên kia không còn giọt máu nào là được rồi.
Mũi tên màu lam được bắn mạnh, kéo theo một luồng gió lớn, Lam Văn suýt soát tránh được mà bay vèo lên, dừng lại giữa không trung.
Hai mắt Trầm Mặc bỗng sáng rực: “Lam Văn, ngươi còn có thể bay a.”
Mặt Vũ Bạch hoàn toàn đen sì, y thu hồi cung, lấy ra một cục vàng, quăng một nhát, Lam Văn bị quăng trúng rụng bịch xuống đất.
Trầm Mặc mở to hai mắt nhìn cục vàng, thực… thực đúng là phá gia chi tử.
Trầm Mặc đang muốn đem nhặt vàng lên, thì một bàn tay đã nhanh hơn hắn: “Tiền rơi trên mặt đất, ai nhặt được là của người đó.”
Thật vô sỉ! Trầm Mặc hắc tuyến nhìn kẻ đang dương dương tự đắc cầm tiền, sau đó ngây người, đây… đây là thiên sứ trong truyền thuyết sao, đẹp quá à.
“Cánh của ngươi…” Trầm Mặc ngốc nghếch nhìn cái cánh thiệt to thiệt trắng.
“A, cái này hả, ta quên thu lại ý mà.” Nói xong liền thu cánh lại.
Trầm Mặc nhìn người trước mắt, một đầu tóc ánh vàng rực rỡ, nếu thêm một vòng sáng trên đầu thì sẽ giống hệt thiên sứ.
Lam Văn là hệ ẩn, vậy kia…
“Ngươi cũng là hệ ẩn?”
Thiên sứ nở nụ cười: “Nể mặt mũi cục vàng của ngươi, ta cho ngươi biết, phải.”
…Ngươi cũng biết đó là tiền của ta hả: “Vậy có thể đem tiền trả lại cho ta không?”
Thiên sứ cười tủm tỉm nói, “Nhặt được chính là ta cơ mà, ta có thể cho ngươi ưu đãi, nói cho ngươi biết tên của ta, ta tên là Thước Sa.”
Trầm Mặc không hứng thú, nhưng vẫn đành trả lời, “Ồ.”
Trầm Mặc nghĩ nghĩ một lát, lại nói tiếp: “Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?”
Thước Sa mỉm cười gật đầu: “Miễn phí cho ngươi một vấn đề, hỏi nữa sẽ tốn tiền đó nha.”
“Ngươi là nam hay là nữ?”
Thước Sa nở nụ cười âm trầm, cắn răng rặn ra từng tiếng: “Ngươi cảm thấy ta là nam hay nữ?”
Trầm Mặc trả lời ngay: “Bộ dạng xinh đẹp như vậy, nhất định là nữ rồi.”
Thước Sa hung tợn nắm áo Trầm Mặc, gào to: “Lão tử có chỗ nào giống đàn bà chứ.”
Trầm Mặc nuốt nuốt nước miếng: “Cũng từa tựa a.” Trừ cái tính hung hăng này ra.
Thước Sa vươn nắm tay, định đấm một phát cho bõ tức, đột nhiên trên đầu đau xót, trước mắt tối sầm, lâm vào hôn mê.
Trầm Mặc nuốt nuốt nước miếng, miệng khô khốc nói, “Vũ Bạch…”
“Hả?” Vũ Bạch chờ Trầm Mặc nói tiếp.
“Cung… lhông phải để dùng như vậy…” Cái cung kia thọat nhìn rất cứng đó nha nha, đánh vào đầu khẳng định sẽ rất đau đó…
Vũ Bạch chỉ trả lời hai chữ, “Rất tiện.”
“Hả?”