Mặt trời tỏa ánh nắng ấm áp chiếu lên người Trầm Mặc, hắn tỉnh lại, cầm con dơi vẫn đang ngủ ngon lành trên mặt ra, loài dơi đáng lẽ phải sợ ánh nắng mặt trời chứ nhỉ?
“Lao xao” có tiếng người nói.
Nhưng chung quanh trừ hắn cùng dơi nhỏ trên tay thì đâu còn ai nữa, chẳng lẽ…
Trầm Mặc nắm cái cánh nhỏ của con dơi ra sức vung vẩy, con dơi bị hoảng sợ mà tỉnh lại, kêu ầm lên: “Đừng quay nữa, chóng mặt quá.”
Trầm Mặc im lặng, kinh hỉ nhìn con dơi.
Con dơi cũng đã tỉnh, hai mắt thật to thật tròn trông rất chi là vô tội nhìn lại hắn.
“Ngươi có thể nói?”
“Ta rốt cục có thể nói chuyện rồi.”
“Sao? Ngươi vốn không thể nói chuyện à?” Cũng đúng a, lúc nào cũng kêu chi chi loạn cả lên, nuôi được sủng vật có thể nói thực tốt, thực siêu cấp đáng yêu a.
Con dơi gật đầu gật đầu: “Ta vừa vào game, đã thành cái dạng này, ở trong sơn động đen ngòm đó không ra được, may mà gặp ngươi, bằng không ta tính sẽ không thèm chơi nữa.”
Trầm Mặc bắt lấy trọng điểm, vội hỏi: “Tiến vào game? Ngươi là người chơi?”
Con dơi gật đầu: “Tên trong game của ta là Lam Văn.”
Trầm Mặc bắt dơi nhỏ giơ lên cao, tiếp tục hỏi: “Ngươi không sợ ánh mặt trời?”
Con dơi nho nhỏ lắc đầu: “Không sợ, nhưng mà ta không thích ánh mặt trời, rất chói mắt.”
Trầm Mặc vui vẻ, nắm một bên cánh dơi: “Ta cũng không thích ánh mặt trời, ta ưa buổi tối.”
Con dơi bỗng toát ra màu phấn hồng thực xinh đẹp.
Thật đáng yêu a, Trầm Mặc hỏi tiếp: “Ngươi bây giờ là con dơi, vậy ngươi có thể biến thành người sao? Hay lúc nào cũng là dơi? Rồi sau này sẽ biến thân thành dơi khổng lồ?” Trong đầu nghĩ tới con dơi khổng lồ trông như Gozilla, Trầm Mặc bị dọa cho phát sợ, đây cũng không phải phim kinh dị đâu nha.
Con dơi theo thói quen lại chi chi nở nụ cười, bay đến cạnh cổ Trầm Mặc.
“Ta có thể biến thành người, chỉ là còn thiếu một điều kiện, ngươi nguyện ý trợ giúp ta không?” Con dơi hai mắt thật to chớp a chớp a.
Trầm Mặc không chút nghĩ ngợi nói: “Được.”
Sau đó, cổ đau xót, hệ thống thông báo hắn đã bị người chơi Lam Văn công kích.
Trong chốc lát, con dơi uống no máu không thấy đâu nữa, chỉ có thêm một nam tử cực kì tuấn mỹ xuất hiện.
“Lam Văn?” Trầm Mặc giật mình nhìn nam tử tóc màu lam trước mắt, hắn thật sự rất đẹp trai, nhưng không đẹp kiểu Vũ Bạch, Vũ Bạch là đẹp tới độ làm cho người khác không dám đến gần, còn Lam Văn lại mang tới cảm giác rất thân thiết.
Lam Văn cười gật đầu.
Trầm Mặc im lặng, dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Lam Văn, rồi hỏi: “Ngươi không thích mặc quần áo à?”
“Hả?” Lam Văn lúc này mới chú ý tới tình trạng “mát mẻ” của mình: “Oái, ta nhất định phải nhớ chuẩn bị quần áo để lần sau không lộ hàng thế này mới được.”
Hồng quang hiện lên, Lam Văn một thân lễ phục màu đen ưu nhã xuất hiện trước mặt Trầm Mặc.
Thoạt nhìn đúng là quần áo đắt tiền, bán đi khẳng định sẽ kiếm được không ít, Trầm Mặc âm thầm đánh giá, “Quần áo là mặc định sao?”
Lam Văn cười nói, “Ừ.”
Vậy không thể bán được rồi, thật là đáng tiếc.
Trầm Mặc lại hỏi, “Ngươi là hệ gì thế?”
Lam Văn đang tính trả lời, bỗng cảm giác được một cỗ sát khí ập tới, cảm giác này thực quen thuộc… hắn theo thói quen vù môt cái trốn ra sau lưng Trầm Mặc.
Trầm Mặc chỉ có bề ngang là đủ, còn độ cao lại không lớn, cho nên có loay hoay kiểu gì thì cái đầu Lam Văn vẫn cứ phải thò ra ngoài.
Vũ Bạch bình tĩnh nhìn Trầm Mặc, “Hắn là ai vậy?”
Trầm Mặc mồ hôi nhỏ xuống từng giọt, nói: “Con dơi a.” Vì cái gì hắn lại có cảm giác như thê tử hồng hạnh xuất tường bị trượng phu bắt gặp thế này.
Trong mắt Vũ Bạch sáng lên, quả nhiên không phải là người.
“Ngươi là cái gì?”
“Hả?” Lam Văn không kịp phản ứng.
“Vụt.” Vũ Bạch đột ngột hiện ra ngay bên cạnh Lam Văn, đạp một phát vào ௱ôЛƓ khiến hắn ngã lăn quay trên mặt đất.
Đôi mắt màu ngọc bích của Lam Văn nước mắt lưng tròng, giống như hai dòng suối trong suốt.
“A.” Trầm Mặc há hốc mồm nhìn Lam Văn bị đánh, không kịp tới ngăn cản.
Vũ Bạch tiếp tục lấy cung tiễn ra.
Lam Văn sợ hãi co ro, nước mắt giàn dụa, thoạt nhìn giống như một con đại cẩu đang sợ hãi.
Trầm Mặc vội vàng ngăn Vũ Bạch, nào ngờ, bị Vũ Bạch liếc một cái, Trầm Mặc đã lạnh run mà tránh sang một bên.
“Lam Văn, ngươi bây giờ không phải con dơi, ngươi đang làm cái gì thế?” Trầm Mặc kéo kéo áo Lam Văn, nói
“A? Ta muốn cắn a.” Lam Văn mở to hai mắt.
Trầm Mặc: “…”
“Hắc hắc.” Lam Văn cười cười, ánh mắt dần đỏ lên, hai cái răng nanh dài trắng ởn cũng lộ ra.
Vũ Bạch yên lặng lấy cung, nhưng không bắn tên, mà chỉ dùng cung hung hăng gõ mạnh lên đầu Lam Văn một cái.
“Ô ô ô.” Lam Văn ôm cái cục u to tướng nổi trên đầu, xoa xoa, vì cái gì y lại không bị mê hoặc nhỉ, quả nhiên là băng sơn.
“Lam Văn, ánh mắt ngươi sao tự dưng lại đỏ thế? Bị đau mắt à?” Trầm Mặc quan tâm hỏi, chỉ tiếc lại như một mũi tên đâm thẳng vào tim Lam Văn.
Không đúng, trong trò chơi làm gì có đau mắt, Trầm Mặc nhìn mỹ nam tử với hai cái răng nanh dài dài, ngốc nghếch hỏi tiếp: “Lam Văn, răng nanh của ngươi sao vậy?”
Lam Văn hoàn toàn bị đánh gục, ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, chỉ chừa lại cho Trầm Mặc một cái bóng.
Trầm Mặc chỉ vào Lam Văn, không rõ mà nhìn Vũ Bạch.
Vũ Bạch vui vẻ sờ sờ lên đầu Trầm Mặc, nói: “Con dơi biến thái, đừng để ý tới.”
Lam Văn nhảy dựng lên, “Ta mới không biến thái.”
Ánh mắt Vũ Bạch hóa thành lưỡi đao sắc lạnh, làm Lam Văn run lên, lui lại càng xa hơn.
Tác giả: Lam Văn kỳ thật chỉ là để người ta chà đạp sao?! XDD——