Trầm Mặc bình tĩnh đứng ở cổng Tân Thủ thôn, im lặng một hồi lâu, đột nhiên hét ầm lên: “Rốt cục ta cũng đi ra được rồi!”
Ô ô ô, nhớ tới cuộc sống ở Tân Thủ thôn mỗi ngày rửa đồ ăn, làm bánh bao khổ cực, rốt cục đã chấm dứt a.
Hình ảnh chuyển tới một ngày trước khi ra khỏi Tân Thủ thôn, lúc bản mặt của Trầm Mặc bị khói bụi từ bếp lò hun cho đen sì, không những vậy, hắn còn bị sặc khói khiến nước mắt nước mũi tèm lem. Đang lúc Trầm Mặc nhìn đến đống củi đã hết, đang nghĩ tới việc lại phải đi làm cái việc chẻ củi khủng khi*p kia, thì đột nhiên có một thanh âm vang lên “Đinh” một tiếng.
Hệ thống: Chúc mừng người chơi Trầm Mặc đã học được 36 loại bánh bao.
Hệ thống: Chúc mừng người chơi Trầm Mặc hoàn thành nhiệm vụ xuất sư.
Trầm Mặc cảm động đến rơi nước mắt, rốt cục… rốt cục cũng có thể xuất sư rồi, không cần phải nhìn đến bánh bao nữa, ô ô ô, giờ cứ thấy bánh bao là hắn đã phát sợ.
“Bốp.” Một bàn tay khoác lên vai Trầm Mặc, Trầm Mặc quay đầu lại, thấy sau lưng hé ra một gương mặt hòa ái. Hắn giống như nhìn thấy quỷ mà nhảy lui ra đằng sau một bước, môi run rẩy, răng va lập cập vào nhau, gắng sức nói “Ta… ta đã hoàn thành nhiệm vụ, ta…tTa không cần phải làm bánh bao nữa.”
Lý Bá mỉm cười nói, “Không cần phải làm bánh bao nữa.”
“Thật sao?” Trầm Mặc có chút không thể nào tin được.
“Thật.” Lý Bá mỉm cười đáp.
“Phù.” Trầm Mặc nhẹ nhàng thở ra.
“Cầm.” Lý Bá ném một quyển sách cho hắn.
“Cái gì?” Trầm Mặc ngơ ngác nhận lấy, mở ra, sách trong tay liền biến mật, thông báo của hệ thống lại vang lên.
Chúc mừng người chơi Trầm Mặc có được Thiên Hạ Thái Phổ (sách dạy nấu ăn các món trong thiên hạ).
Cái gì thế, sách dạy nấu ăn? Không phải là muốn hắn tiếp tục con đường làm thức ăn khổ cực này đó chứ?!
Trầm Mặc vừa muốn ngẩng đầu hỏi Lý Bá, thì trên đường đã trống trơn không còn ai.
Hắn thầm hít sâu một hơi, tự nói với mình, không phải chỉ là quyển sách dạy nấu ăn thôi sao, hô, là sách dạy nấu ăn của hắn!
Chỉ thấy mặt trên quyển sách viết: Quyển sách là ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, người gặp người thích…
Trầm Mặc đầu đầy hắc tuyến, trực tiếp mở sang trang thứ hai, rốt cục ở góc dưới thấy được tên tác giả — Trù Thần. Đây là tên nhân viên nhàm chán nào bày trò đến chọc ghẹo người chứ gì! Mở ra trang thứ ba, điều kiện để học tập quyển sách này là phải có danh hiệu đầu bếp, dưới 30 cấp, không được học tập kỹ năng khác, kĩ năng cá nhân phải dưới 10 (Thân thiết nhắc nhở: Rất khó đó nha ^^), chức danh là đầu bếp — Trù Thần phát triển (Lại thân thiết nhắc nhở: Có chút cực kì khó nha ^^), sinh là đầu bếp, tử cũng là đầu bếp, không cho phép đổi sang chức danh khác, đương nhiên, có thể che dấu chức nghiệp (Lại thân thiết nhắc nhở: Thật sự rất rất rất khó đó nha ^^). Còn quan trọng nhất là, cấp bậc sau này cũng sẽ không thay đổi (Ngoại trừ ẩn giấu chức nghiệp ^^)
Trầm Mặc yên lặng nhìn thuộc tính của mình, 25 cấp, kỹ năng: không có, danh hiệu: đầu bếp.
Hắn có xúc động muốn đốt cha cái quyển sách này đi, chỉ có điều sách này đốt không được.
Trầm Mặc cố nhẫn nại tiếp tục xem.
Phù hợp với những điều kiện trên, chắc ngươi là một mỹ nữ đúng không, lại còn độc thân hả, khụ, tóm lại, nếu gặp khó khăn, nhớ phải nhờ tới vương tử giúp đỡ nha ~
Mời lựa chọn có mở ra con đường của Trù Thần hay không?
Ngươi cho là công chúa đánh không lại ác long, vương tử đi cứu, cuối cùng sẽ happy ending vui vẻ hạnh phúc ở bên nhau sao? Trầm Mặc câm nín toàn tập, đen sì mặt nhìn lựa chọn: Xác định – Xác định.
Cái này mà là lựa chọn ư?
A a a, một đám quạ đen bay qua đầu Trầm Mặc.
Trầm Mặc không nói gì, đành phải đè xuống lựa chọn duy nhất: Xác định.
Trước mắt Trầm Mặc xuất hiện một đĩa móng heo kho thơm phức tỏa hương nghi ngút, nước miếng chảy ra~ lại nhìn dòng chữ phía dưới, lại câm nín .
Nhiệm vụ: Móng heo kho, Gi*t heo rừng trong khu rừng ngoài Tân Thủ thôn sẽ nhận được nguyên liệu.
Trầm Mặc ấn trang kế tiếp, trang sách trắng trơn chỉ có dòng chữ: Đừng tham như thế, phải hoàn thành từng cái một, mới có thể mở ra trang kế tiếp ^^. Trầm Mặc như sắp phát điên.
Hình ảnh trở lại thực tại, mặc kệ như thế nào, có thể bước ra khỏi Tân Thủ thôn, có thể mặc kệ Lý Bá và vân vân nhiệm vụ, có thể đi ăn đồ ăn ngon lành, ô ô ô. Từ từ, mua đồ là phải tốn tiền, hắn… hình như không có.
Trầm Mặc: “…”
Mặt đất đột nhiên chấn động mạnh, Trầm Mặc hoảng sợ nhìn sinh vật đen sì răng nanh thật to thật dài, hình dạng giống mấy con heo đang chạy về phía mình, đó là… Lợn rừng?!
Cứu mạng a!! Trầm Mặc kinh hoảng luống cuống bò lên cây.
Lợn rừng ở dưới đất húc vào cây, cái cây lắc lắc lắc lắc, Trầm Mặc hoảng sợ cũng lắc lắc lắc lắc theo.
“Răng rắc!” Cây đổ.
Trầm Mặc cũng đổ.
Lợn rừng thắng lợi tru lên .
Ô ô ô, hắn không muốn bị heo ăn thịt đâu. Trầm Mặc sợ hãi nhắm hai mắt lại, a, không đau, chẳng lẽ cả người hắn đã bị nuốt vào bụng lũ heo rồi sao? Trầm Mặc mở mắt, mặt đất tại sao lại mềm thế nhỉ, hắn đứng lên, dùng sức đạp đạp mấy cái.
Một trận bạch quang xuất hiện, mặt đất mềm mềm liền biến mất, khiến Trầm Mặc ngã nhào.
Chúc mừng người chơi Trầm Mặc đạt được kỹ năng mới — Thái sơn áp đỉnh.
Đồng thời, trên mặt đất xuất hiện mấy cái móng heo.
Như vậy cũng được sao… Trầm Mặc khóe miệng run rẩy, béo thật có lợi, phải không…?
Ngửi ngửi móng heo kho thơm ngào ngạt, Trầm Mặc cắn một miếng nho nhỏ, ăn thật ngon, thật hạnh phúc, xem ra quyển sách này cũng không quá xấu xa, hắn hạnh phúc nghĩ thế. Bất quá tỉ lệ đè ૮ɦếƭ lợn rừng giống như lần này quả thực không lớn, ngược lại trăm phần trăm sẽ bị lợn rừng đè ૮ɦếƭ, Trầm Mặc nhìn đống hàng tồn đáng thương của mình nghĩ nghĩ .
Chậc… cứ ăn trước đi đã. Trầm Mặc cắn thêm một miếng nhỏ nữa, đem thứ còn lại bỏ vào trong túi trữ vật, hạnh phúc vừa nhắm mắt vừa tinh tế thưởng thức đồ ăn, trên môi mềm nhũn, có cái gì đó ấm ấm mềm mại luồn vào miệng hắn, cuốn đi miếng thịt trong đó.
Trầm Mặc mở mắt, phản ứng đầu tiên chính là: “A a a, vì sao ngươi lại ăn thịt của ta!!”