Lăng Thiếu Đường buồn cười, lắc đầu: "Cô bé ngốc, sao anh có thể rời xa em được, không phải anh đã nói rồi sao, em sẽ ở với anh suốt đời !"
Kì Hinh ngẩng đầu, trong mắt hiện lên nhiều vệt nước mắt.
Vệt nước mắt ấy bao vây chặt trái tim Lăng Thiếu Đường, trái ngược với An Vũ Ân, nước mắt Kỳ Hinh dường như luôn có thể đập vỡ mọi suy nghĩ của anh.
"Hinh Nhi, ngoan! Đừng khóc, em khóc, trái tim anh sẽ rất đau!" Anh xúc động cúi người xuống, muốn hôn đôi môi đỏ mọng của cô.
Nhưng theo bản năng Kỳ Hinh không mở miệng.
"Hinh Nhi?" Đáy mắt tối tăm của Lăng Thiếu Đường hiện lên một sự khó hiểu.
Kì Hinh bối rối đón nhận ánh mắt mù mịt của anh: " Anh —— anh chưa đi tắm, cả người đầy bụi bặm!" Cô vội vàng lấy đại một cái cớ, lúc anh muốn hôn cô thì cô lại liên tưởng tới cảnh Lăng Thiếu Đường hôn An Vũ Ân.
Cô sắp bị những suy đoán làm cho điên mất!
Lăng Thiếu Đường nâng mi, cả người đầy bụi bặm? Sao có thể thế được? Có thể cô cho rằng mình vừa mới trở về từ bên ngoài.
Nghĩ đến đây, đáy mắt anh mỉm cười, bàn tay to tùy ý xoa nhẹ đỉnh đầu cô:” Được, em ở ngoan ngoãn nằm ở trên giường chờ anh, anh đi tắm!”
Nhìn bóng lưng cao lớn Lăng Thiếu Đường, bỗng nhiên trong lòng Kỳ Hinh dâng lên cảm giác chua xót.
“Đường” Cô nhanh chóng bước từ trên giường xuống, ôm lấy Lăng Thiếu Đường từ đằng sau lưng.
“Hinh Nhi, sao vậy?” Cảm giác mềm mại sau lưng khiến Lăng Thiếu Đường không nhịn được muốn nhiều hơn nữa, anh xoay người, đặt cô vào trong lòng, giọng nói cũng trở nên vô cùng dịu dàng.
“Chúng ta về nước đi, bây giờ về luôn được không?” Kì Hinh nhẹ giọng khẩn cầu nói.
Đúng, dù chỉ một giây cô cũng không muốn ở lại nơi này, cô không muốn Lăng Thiếu Đường sẽ gặp mặt An Vũ Ân, cô không muốn mất anh!
“Bây giờ về luôn?” Đúng lúc này, lông mày Lăng Thiếu Đường nhíu lại thể hiện sự nghi ngờ, lập tức anh cúi người, dỗ cô nói:”Hinh Nhi, bây giờ là rạng sáng, chờ sau khi bình minh lên chúng ta trở về nước, được không?” Trong giọng nói mang theo sự cưng chiều và khoan dung.
“Ngay khi trời sáng, lập tức rời khỏi nơi này!” Kì Hinh bướng bỉnh nói
“Được, nghe theo ý em, cô bé!” Lăng Thiếu Đường nói mang theo sự yêu thương như muốn khảm cô vào trong trái tim.
Lúc này khuôn mặt Kì Hinh mới hiện lên nụ cười tươi.
Ngay sau đó, cô bị Lăng Thiếu Đường ôm lấy.
“Đường, anh muốn làm gì?” Cô hoảng sợ thở gấp.
“Giúp anh tắm.” Lăng Thiếu Đường xấu xa nói, ngay sau đó đi về phía phòng tắm.
“Mau thả em ra, cũng không phải đứa bé, tắm rửa còn cần có người giúp!” Kì Hinh phản đối nói
Nhưng, phản đối của cô chỉ khiến Lăng Thiếu Đường sang sảng cười to.
Ánh mặt trời ấm áp bao bọc mùi hoa nhàn nhạt, thấm vào trong không khí.
Kì Hinh, đi ra từ một cửa hàng đồ cổ, trong tay cầm “Khuynh quốc nhan”, bởi vì lúc trước hộp trang sức này có một chỗ bị hỏng, cho nên cô đưa cho chuyên gia xem xét một chút.
Trên mặt Khuynh quốc là đá quý rực rỡ dưới ánh mặt trời, tỏa ra ánh sáng vừa thanh cao vừa phong cách. Tuy là một món đồ quý giá, không hiếm, nhưng ngay cả ông Tôn cũng không tiếc lời khen ngợi.
Bỗng nhiên điện thoại trong tay vang lên, giọng nói vui vẻ và mừng rỡ.
Khi Kỳ Hinh nhìn đến tên người gọi đang gọi tới thì đáy mắt hiện lên sự vui mừng và tươi cười, cô nhận điện thoại:”Đường!”
Bên trong giọng nói mềm mại của cô là hạnh phúc và nũng nịu của cô gái nhỏ.
“Hinh Nhi, em đang ở bên ngoài?” Bên kia điện thoại vang lên giọng nói trầm ổn của Lăng Thiếu Đường.
“Đúng, em tới lấy Khuynh quốc nhan!” Kỳ Hinh sung sướng nói.
“Em ở nơi nào, anh gọi lái xe tới đón em! Anh đã đặt chỗ ăn trưa rồi! Trong lòng Lăng Thiếu Đường cũng bị lây sự vui vẻ của cô, trong tiếng nói gợi cảm mang theo ý cười.
“Đừng” Kỳ Hinh nhìn đồng hồ đeo tay một chút:”Bây giờ còn chưa tới giữa trưa, Đường, không cần gọi lái xe tới đón, một lúc nữa em sẽ tự mình đi đến Lăng thị!”
“Vậy được, đừng để anh chờ lâu nhé!” Lăng Thiếu Đường hơi lo lắng nói
“Được rồi, được rồi, bá đạo vừa thôi!” Kỳ Hinh mỉm cười nói
Cô vừa tắt điện thoại, đúng lúc này, một quả bóng da lăn tới dưới chân Kỳ Hinh.
Đôi mắt Kỳ Hinh hiện lên một chút kinh ngạc, cô khom người nhặt quả bóng dưới chân.
“Chị ơi, quả bóng này là của em.” Một cậu bé chạy đến trước mặt Kỳ Hinh, khuôn mặt nhỏ nhắn, giọng nói trẻ con.
Đúng là một cậu bé đáng yêu!
Ngay sau đó, cô ngồi xuống, giao quả bóng trong tay cho cậu bé, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cậu, khẽ hỏi:” Cậu bạn nhỏ, sao lại chạy một mình trên đường thế, như vậy rất nguy hiểm, biết không?”
Cậu bé chu miệng nhỏ nhắn, đôi mắt đen láy đảo nhanh như chớp, sau đó nói:” Em đã lớn rồi, vì sao không thể tự chơi một mình chứ?”
Kì Hinh bị bộ dáng đáng yêu của cậu bé chọc cười, cô vuốt cái đầu nhỏ của cậu:”Thật chứ? Cậu bạn nhỏ, vậy em nói cho chị nghe, năm nay em bao nhiêu tuổi?”
Không biết vì sao, Kỳ Hinh vừa nhìn thấy cậu bé này thì đã rất thích, hơn nữa, nhìn qua cậu bé này rất quen mắt, khuôn mặt tuấn tú lạ thường!
Cậu bé kiêu ngạo vươn hai ngón tay:”Mẹ em nói em đã hai tuổi rồi, là đứa bé lớn!”
Đứa bé có hiểu biết tốt!
“Cậu bạn nhỏ, vậy mẹ cháu có nói cho em biết chạy lung tung ở trên đường như vậy là rất nguy hiểm không? Nói cho chị biết, cháu tên là gì? Mẹ của em đâu?” Kỳ Hinh càng ngày càng thích cậu bé này
Cậu bé cười bí hiểm, cái miệng nhỏ tới gần tai Kỳ Hinh, dường như sợ người khác sẽ nghe thấy:”Mẹ em không cho em chạy lung tung nhưng em mặc kệ, lén chạy ra đằng sau!”
Kỳ Hinh vừa muốn cười ra tiếng, ngay lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên cách đó không xa:”Tiểu Phong”
Cậu bé vừa nghe, vội vàng quay người sang chỗ khác, chạy về phía âm thanh vang lên:”Mẹ”
Đáy mắt Kỳ chứa ý cười sâu, cậu bé này thật đáng yêu.
Sau đó, cô nhìn về phía mẹ của cậu bé, vốn khuôn mặt đang tươi cười thì bỗng nhiên trở nên tái nhợt!
Thì ra trên thế giới này, tình yêu rất lớn, lớn tới mức lật sang trang tiếp theo tình yêu có thể khiến con người ta cảm thấy tủi hờn.
Hóa ra trên thế giới này, tình yêu rất nhỏ, nhỏ đến mức ba người cùng chen chúc trong một khoảng không gian khiến không ai có thể thở nổi.
Thì ra trên thế giới này, tình yêu rất lớn, bao nhiêu hạnh phúc lấp đầy vẫn còn kẽ hở.
Hóa ra trên thế giới này tình yêu rất nhỏ, bị gạt qua đã trở thành đống đổ nát. . . . . .
Hình như ánh mặt trời mất đi tia nắng ấm áp, ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào người phụ nữ đeo kính râm trước mắt, một loại ánh sáng chẳng hề ấm áp.
Tuy rằng che đi đôi mắt, nhưng dựa vào dáng người cao đầy tự tin và phong cách ăn mặc, Kỳ Hinh vẫn liếc mắt nhìn người phụ nữ cách đó không xa—
An Vũ Ân.
Kỳ Hinh đứng ở đó kinh ngạc đến ngây người, mắt đẹp tràn đầy vẻ khó tin và hoảng hốt.
"Tiểu thư Kỳ, chúng ta lại gặp nhau!" Đôi mắt bị che khuất, tuy đến cuối cùng không thể nhìn ra vẻ mặt của người đang chủ động nói chuyện, nhưng môi nhỏ cong lên xinh đẹp lại làm động lòng người.
Kỳ Hinh nhanh chóng che đi đôi mắt hoảng loạn, tỏ vẻ thoải mái, mở miệng nói: "Đúng vậy, không nghĩ có thể gặp cô ở nơi này!"
Không khí trở nên gò bó, vì sự tồn tại giữa hai người phụ nữ.
Một người xinh đẹp rực rỡ, còn một người lại tĩnh lặng duyên dáng, hai người phụ nữ đều xinh đẹp về cả ngoại hình và dung mạo làm phần đông người qua đường đều ngưỡng mộ, thậm chí có người còn dừng lại nhìn.
An Vũ Ân đi tới trước mặt Kỳ Hinh, mỉm cười: "Nếu chúng ta đã có duyên như vậy, không biết tiểu thư Kỳ có thời gian hay không, thuận tiện sang kia uống ly trà chứ?"
Khuôn mặt Kỳ Hinh tĩnh lặng biểu lộ nụ cười nhàn nhạt, sang kia uống trà? Chẳng qua chỉ là lấy cớ mà thôi, cô nâng cổ tay nhìn đồng hồ, xem ra không kịp đi tới Lăng thị rồi, tiếp đó, cô nhìn An Vũ Ân: " Đằng kia có một quán cà phê, khung cảnh rất yên tĩnh!"
An Vũ Ân khẽ gật đầu, sau đó ôm cậu bé đáng yêu đứng ở bên cạnh lên: "Tiểu Phong, lúc nãy cô giúp con nhặt quả bóng, con đã cảm ơn cô chưa?"
Tiểu Phong chu miệng nhỏ nhắn, nghiêng đầu nhỏ, sau đó vô cùng nghi ngờ gãi đầu: " Mẹ, cô rất xinh, con nghĩ sẽ gọi cô là chị!"
Kỳ Hinh nhìn đứa bé tên Tiểu Phong, trong lòng thầm thở dài, cô gượng gạo nở nụ cười: "Không sao, Tiểu Phong rất đáng yêu!"
Dọc theo đường đi, Tiểu Phong tựa như một thiên sứ vui vẻ, luôn chạy quanh Kỳ Hinh, dễ nhận ra, cậu bé này rất thích Kỳ Hinh.
Khung cảnh quán cà phê rất tao nhã, quán thuộc dạng hạn chế số lượng thành viên, âm nhạc du dương giống như tơ sợi quấn quanh mỗi một góc ở bên trong, nơi này rất yên tĩnh.
Người phục vụ mang từng thứ cà phê và bánh ngọt lên một, hơi cúi người nói: "Tiểu thư Kỳ, cô còn cần gì nữa không?"
Kỳ Hinh khẽ cười nhanh chóng nói: "Cảm ơn, khi nào dùng thêm tôi sẽ gọi anh!"
An Vũ Ân nhìn Kỳ Hinh ngồi đối diện mình, nụ cười chân thành giống như hoa cúc trang nhã, trong lòng không nhịn được cảm thấy hơi ghen tỵ, cho dù mình có thay đổi như thế nào, vĩnh viễn đều không học được khí chất cao quý tự nhiên như vậy của Kỳ Hinh.
"Tôi thật không ngờ người mẫu thế giới - Rayne lại chính là cô!" Kỳ Hinh tao nhã cầm tách cà phê, khẽ uống một ngụm rồi nói.
An Vũ Ân cong môi nói một câu: "Thời điểm tôi mười tám tuổi, đã muốn hướng tới ngành nghề này, lúc ấy Thiếu Đường biết rất rõ!"
Bên trong lời nói thể hiện sự mập mờ với Lăng Thiếu Đường để khiêu khích Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh nghe ra hàm ý trong câu nói của An Vũ Ân, tuy rằng trái tim đau, nhưng vẫn không thể hiện trên mặt, cô nhìn hai mắt An Vũ Ân, nói tự nhiên: "Thật ra, Đường đã kể cho tôi nghe chuyện tình cảm đã qua của hai người, tôi nghe rất cảm động, bởi vì trước kia tiểu thư An thực sự phải chịu đựng không ít cực khổ!"
Tay An Vũ Ân run run: "Thiếu Đường đã nói cho cô chuyện trước kia của chúng tôi?"
Trong giọng nói chứa đựng sự mất tự nhiên, cô ta thật không ngờ Lăng Thiếu Đường có thể thẳng thắn nói ra chuyện trước kia giữa hai người với người phụ nữ này, đây là chuyện tình yêu giữa hai người, không phải sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng An Vũ Ân nảy sinh trăm ngàn sự đố kị, dựa vào cái gì mà cô ta có thể chia sẻ chuyện tình cảm đã qua cùng với Đường chứ? Điều làm An Vũ Ân khó hiểu hơn là sao biểu hiện của Kỳ Hinh lại bình thản như vậy, cô ta còn thản nhiên gọi anh "Đường"! Xem ra mình thật sự đã đánh giá thấp thiên kim tiểu thư này rồi!
Kỳ Hinh nhìn động tác của An Vũ Ân hơi mất khống chế, mỉm cười, động tác này đã thể hiện sâu sắc sự ngổn ngang của cô ta, cô nhẹ giọng nói: "Là tôi hiếu kì về chuyện đã qua của Đường, vì thế anh ấy kể cho tôi nghe quá trình từ lúc hai người quen nhau đến lúc chia tay, tiểu thư An, những năm đó, nhất định cô đã phải chịu không ít đau khổ!"
Trong lòng An Vũ Ân cố nén cảm giác chấn động và sắp sụp đổ, ngầm thở ra, Kỳ Hinh! Qủa nhiên không đơn giản!
"Lúc trước, tôi buộc phải rời khỏi Thiếu Đường, nhiều năm trôi qua như vậy, tôi vẫn còn yêu anh ấy, thực ra vào đêm hôm đó ở nước Pháp, cuối cùng tôi cũng đã biết được tấm lòng của Thiếu Đường, hóa ra, ở trong lòng anh ấy vẫn còn vương vấn bóng hình của tôi!"
An Vũ Ân cố ý để lộ ra chuyện xảy ra đêm hôm đó trước mặt Kỳ Hinh, con ngươi nhìn chằm chằm nét mặt Kỳ Hinh, cô ta tin, nếu Lăng Thiếu Đường thật sự để ý đến người phụ nữ này giống trong lời anh nói, nhất định sẽ không chủ động nói chuyện kia cho Kỳ Hinh biết, không một người nào, không một người đàn ông nào thích tự tìm phiền phức cho mình.
Trái tim Ky Hinh như rỉ máu, đặt cốc cà phê lên bàn, bàn tay nhỏ bé không tự giác nắm thật chặt, trong đầu giống như cái máy quét, lọc lại từng lời mà cô ta vừa nói.
Đôi mắt xinh đẹp khẽ nhìn qua khuôn mặt An Vũ Ân, môi hơi cong lên - cô ta nói dối!
Dù sao thời gian Kỳ Hinh làm việc ở Lăng thị cũng lâu như vậy, ở phương diện đánh giá người khác cũng khá nhạy cảm, dựa trên ánh mắt nhìn mình chăm chú của An Vũ Ân, đủ để cô phân biệt suy nghĩ trong lòng An Vũ Ân.
Ít nhất, cô tin tưởng tình cảm của Lăng Thiếu Đường dành cho mình!
Giống như Lăng Thiếu Đường vậy, một khi trong lòng anh đã xác định điều gì thì sẽ không thay đổi dễ dàng, cô và Lăng Thiếu Đường đã trải qua nhiều công việc bận rộn như thế, nhất là cùng nhau trải qua khoảnh khắc sinh tử, cô rất tin người đàn ông này yêu mình!
"Trước mặt tôi Đường có nói qua chuyện này, với chuyện cô rời đi anh ấy rất áy náy, tôi nghĩ đó cũng là lý do anh ấy vẫn không thể buông tay được!"
Ý tứ trong lời nói của Kỳ Hinh rất rõ ràng, cô gián tiếp phủ nhận suy nghĩ Lăng Thiếu Đường còn yêu An Vũ Ân, nói cho cô ta, nguyên nhân không thể quên, chỉ có áy náy mà thôi!
"Cô --"
An Vũ Ân tức giận đến mức suýt chút nữa đứng dậy, trong chớp mắt vẻ mặt cũng trở nên tái nhợt một chút.
Kỳ Hinh chỉ thản nhiên, không nóng không lạnh nhưng lại dễ dàng khiến cho cô ta hỗn loạn và bất an!