Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Chương 97

Tác giả: Ân Tầm

Em chỉ là lông mi ở dưới trông chừng cho anh
Tất cả cảm giác của anh là vui sướng hay là bi thương
Trong sự cô độc, em cầu nguyện cho anh
Ban ngày nhớ nhung, ban đêm rơi lệ
Trong gió lớn thoáng qua bóng hình
Hi vọng cầu xin nó mãi mãi đừng trở lại. . . . . .
☆☆☆☆☆☆☆☆
An Vũ Ân nhẹ nhàng xoay người, quay mặt về phía biển rộng lớn, lau đi giọt nước mắt trên khóe mi, tỏ ra vui vẻ nói: "Thiếu Đường, anh còn nhớ rõ khung cảnh lần đầu tiên anh đưa em đến bờ biển không? Đó là lần duy nhất em cảm thấy hạnh phúc!"
Nói xong, cô quay sang, con ngươi tràn đầy hạnh phúc nhìn Lăng Thiếu Đường đứng ở phía sau.
Lăng Thiếu Đường không nói gì, chỉ gật đầu.
"Anh còn nhớ rõ lần đấy anh nói gì với em không?" An Vũ Ân ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi.
Cơ thể cường tráng của Lăng Thiếu Đường ẩn đi vẻ cứng đờ, đáy mắt lưu lại hình ảnh An Vũ Ân xinh đẹp, anh mở miệng lần nữa nói: " Nhớ rõ!"
An Vũ Ân nghe thấy anh nói câu này thì vô cùng hạnh phúc, cô ta nhẹ nhàng cười, tiến lên trước, chầm chậm kéo bàn tay to của Lăng Thiếu Đường, nhìn thẳng vào ánh mắt của anh nói: "Ở bờ biển, anh từng nói với em ——"
"Vũ Ân, anh muốn em làm cô dâu của Lăng Thiếu Đường, từ nay về sau, anh sẽ là toàn bộ hạnh phúc của em!" Lăng Thiếu Đường lặp lại trôi chảy không sót một từ nào lời nói mà năm đó anh đã nói với cô ta, biểu cảm trên mặt cũng chăm chú.
An Vũ Ân chậm rãi nở nụ cười, giống như một đóa hoa đêm xinh đẹp, diễm lệ: " Thiếu Đường, anh nhớ rõ, thật sự anh nhớ rất rõ!" Trong lòng Lăng Thiếu Đường có chút không nỡ: "Đúng, những việc xảy ra trong quá khứ của chúng ta, anh đều nhớ rõ!"
Làm sao anh có thể quên tất cả những việc ấy, nói chính xác hơn anh đã ghi nhớ ở trong lòng, lúc đó An Vũ Ân mất đi người thân duy nhất, anh cảm thấy bất lực và thông cảm cho cô, vì thế anh đưa cô tới bờ biển, nói ra những lời kia.
"Thiếu Đường, cảm ơn anh vì vẫn còn nhớ rõ tất cả, nhưng bây giờ, ở bên cạnh anh lúc này là một người phụ nữ xinh đẹp, cô ấy sẽ là người tiến vào trong trái tim anh ——"
An Vũ Ân không nói được nữa, đôi mắt tràn ngập nước mắt ở dưới ánh trăng lại càng thêm xinh đẹp, duyên dáng và bi thảm.
"Vũ Ân, rất xin lỗi, là anh đã phụ em!" Trên khuôn mặt lạnh lùng
kiên định của Lăng Thiếu Đường hiện lên sự ngấm ngầm chịu đựng, dù sao đây đã từng là người phụ nữ mà anh yêu thương, ít nhất trong khoảng thời gian trước kia, ở trong tim của anh, cô cũng là người đặc biệt.
“Không, Thiếu Đường, không cần nói xin lỗi em, thực ra, em đã sớm biết kết quả sẽ như vậy, tại em vẫn cứ không cam tâm, đêm nay, em chỉ muốn ngắm anh, cũng không phải muốn quấy rầy cuộc sống của hai người, là em nên xin lỗi anh mới đúng…”
Giọng nói của An Vũ Ân nghẹn ngào, cô ta chầm chậm ngồi xuống bờ cát, bờ vai mềm mại run run trong vô vọng.
“Vũ Ân…” Lăng Thiếu Đường nhìn thấy bộ dạng An Vũ Ân như vậy, trong lòng tự nhiên cũng thấy rất khó chịu, anh đi tới trước mặt cô ta, ngồi xuống, bàn tay to cứng đờ ôm lấy bờ vai cô ta, ý muốn an ủi cô ta.
“Thiếu Đường…” Hơi thở quen thuộc của Lăng Thiếu Đường khiến An Vũ Ân xúc động nhào vào trong иgự¢ anh.
“Vũ Ân!” Lăng Thiếu Đường lập tức kéo thân thể cô ta ra khỏi иgự¢ mình: “Đã khuya rồi, anh đưa em về, được không?”
Anh lại không có thói quen thân thiết với cô ta như vậy.
An Vũ Ân nhìn Lăng Thiếu Đường lạnh nhạt với mình, vừa định nói cái gì đó, khóe mắt nhanh chóng nhìn thấy một bóng hình cách đó không xa, bởi vì Lăng Thiếu Đường quay mặt ra biển rộng lớn, tất nhiên anh sẽ không thể nhìn thấy bóng dáng đó.
Lập tức, An Vũ Ân lau nước mắt, ngẩng đầu cố gắng tìm cách mỉm cười, vì vừa mới khóc nên giọng nói trở nên khàn khàn: “Thiếu Đường, có thể cho em cảm nhận hơi ấm từ Ⱡồ₦g иgự¢ của anh được không? Chỉ một lần thôi, một lần thôi là được rồi!”
Bộ dáng đau đớn đáng thương của cô ta khiến Lăng Thiếu Đường đau lòng một lúc, vì trong lòng còn áy náy với cô ta, cho nên đồng ý.
An Vũ Ân nằm ở trong иgự¢ anh, hai tay ôm chặt gáy của Lăng Thiếu Đường, thân thể mềm mại dán vào phía trên иgự¢ của anh: “Thiếu Đường, ôm chặt em được không, xin anh?”
Đôi mắt Lăng Thiếu Đường lướt qua một tia do dự, sau đó, từ từ vươn cánh tay, cứng ngắc ôm lấy thân thể của cô ta.
“Thiếu Đường, Thiếu Đường!” An Vũ Ân tham lam hưởng thụ hơi thở dễ chịu trên người Lăng Thiếu Đường, cô ta phát hiện bóng dáng đứng cách đó không xa đang cảm thấy kinh sợ không thôi, thì đôi mắt hiện lên một chút sảng khoái.
Kỳ Hinh!
Không sai, dựa vào trực giác của phụ nữ, cô ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra bóng dáng kia là Kỳ Hinh! Đúng là đại tiểu thư con nhà có giáo dục, chỉ dựa vào cô mà dám đấu với tôi à? Cô lấy gì để đấu với tôi?
Một lát sau, Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng đẩy An Vũ Ân ra: “Em ở đâu? Đêm đã khuya, anh đưa em về!”
Dù sao cô ta cũng là một cô gái, đã trễ thế này, anh cũng không yên lòng.
An Vũ Ân nghe lời gật đầu, giữ cánh tay Lăng Thiếu Đường đứng lên.
“Đi thôi, anh đi lấy xe!” Nói xong, Lăng Thiếu Đường bước về phía trước.
An Vũ Ân đi theo phía sau, nhìn bóng lưng cao lớn của Lăng Thiếu Đường!
“A….” Cô ta khẽ kêu một tiếng.
“Làm sao vậy?” Lăng Thiếu Đường đi phía trước quay đầu lại, nhìn khuôn mặt đau đớn của An Vũ Ân.
“Chân của em… đau quá!” An Vũ Ân đưa tay chỉ vào chỗ mắt cá chân, giọng nói mềm mại khiến người ta đau lòng.
Lăng Thiếu Đường hơi nhíu mày lại, anh dừng một chút, sau đó đi đến bên cạnh cô ta: “Đến đây, dựa vào cánh tay của anh, đi thử xem!” Ngay sau đó, anh vươn bàn tay to về phía cô ta.
An Vũ Ân nhìn bàn tay to đầy mạnh mẽ của Lăng Thiếu Đường: “Cảm ơn anh, Thiếu Đường!” Sau đó bàn tay nhỏ bé cầm lấy bàn tay to lớn của anh, thử bước đi hai bước, nhưng vì đau đớn mà mày nhíu lại thành nếp uốn.
“Đau lắm à?” Lăng Thiếu Đường nhẫn nại hỏi, khuôn mặt giống như điêu khắc hiện lên sự quan tâm nhàn nhạt.
An Vũ Ân ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt Lăng Thiếu Đường như biển sâu, gật đầu, tay nhỏ bé không ngừng xoa mắt cá chân, vẻ mặt rất đau khổ.
Lăng Thiếu Đường nâng cổ tay nhìn đồng hồ, trong ánh mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn, cứ theo tình huống này, không biết sẽ chậm trễ đến bao giờ, bởi vì anh nghĩ tới thói quen ngủ của Kỳ Hinh, cô bé này đã tạo thành thói quen ngủ ở trong иgự¢ của anh, nếu tỉnh lại mà không thấy anh khẳng định sẽ không ngủ được.
Nghĩ đến đây, tim anh sẽ dâng trào cảm giác yêu thương.
Ngay sau đó, anh nhẹ nhàng kéo thân thể An Vũ Ân, nâng lên cao: “Sau khi trở về dùng nước nóng chườm một chút, nếu vẫn không khỏi thì nhớ phải đi gặp bác sĩ!”
Tiếng nói trầm thấp vang lên, mang theo sự điềm tĩnh làm cho lòng người phụ nữ nào đó kinh sợ.
Nói xong, anh ôm cô ta đi về phía ô tô.
An Vũ Ân nằm ở trong lòng anh dùng sức gật đầu, hai tay vòng qua cổ anh lại thông qua bờ vai của Lăng Thiếu Đường nhìn về phía bóng dáng đang đứng ở trong bóng tối kia.
Môi, đang tỏ ra ưu buồn đột nhiên nhếch lên.
Mỗi người phụ nữ là một thiên sứ, khi thiên sứ rơi vào lưới tình, thì sẽ bị gãy cánh rơi xuống trần gian, một lòng một dạ yêu thương người đàn ông cô ấy yêu, yêu đến mức không có đường lui, yêu đến vạn kiếp bất phục, dù cho bị tổn thương, cũng không oán không trách, bởi vì, các cô đã không còn cánh để bay lên thiên đường. . . . . .
☆☆☆☆☆☆☆☆
Kỳ Hinh không biết mình trở lại khách sạn như thế nào, cô chỉ biết, sau khi nhìn thấy những gì xảy ra ở bên bờ biển, lập tức toàn thân trở nên lạnh ngắt như băng.
Cô rất hận đôi mắt của mình, bởi vì cô không nghĩ mình sẽ phải chứng kiến cảnh tượng ấy, cô thấy Lăng Thiếu Đường ôm Vũ Ân, thấy Lăng Thiếu Đường không ôm chặt An Vũ Ân, thấy Lăng Thiếu Đường đưa An Vũ Ân nghênh ngang rời đi…
Dường như anh sẽ mãi mãi không trở về…
Máu từ từ đông lại, trái tim, giống như bị bàn tay mạnh mẽ Ϧóþ nghẹn, đôi mắt Kỳ Hinh mịt mờ nhìn đêm đen, không khóc, nhưng từ đầu tới chân đều lạnh toát, thậm chí cái lạnh đi tới từng tế bào bên trong cơ thể cô.
Cô không khóc, bởi vì cô nghe được âm thanh của trái tim mình đang rỉ máu…
Kỳ Hinh trở nên yên lặng, cứ ngây người ngồi bên giường như vậy, chờ, một mực chờ đợi, chờ Lăng Thiếu Đường trở về, chờ cái ôm quen thuộc mà ấm áp của anh!
Cô, cần phải tin tưởng anh đúng không?
Đêm càng khuya, hình như màn sương cũng trở nên dày hơn.
Lúc Lăng Thiếu Đường trở lại khách sạn, đã khoảng hai giờ sáng, trên khuôn mặt anh tuấn vương chút mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng bước nhẹ vào phòng ngủ.
“Hinh Nhi…” Lăng Thiếu Đường vừa đẩy cửa vào, đã nhìn thấy Kỳ Hinh ngồi lẳng lặng ở trên giường, tay ôm chiếc gối thật chặt, lập tức cơ thể cao lớn hơi ngập ngừng.
Kỳ Hinh như người trông mộng ngẩng đầu nhìn Lăng Thiếu Đường xuất hiện ở trước mắt mình, chẳng biết tại sao, từ lúc An Vũ Ân trở lại, cô luôn lo được lo mất.
“Đường, anh… đã trở lại?” Kỳ Hinh khó khăn mở miệng nói.
Thật ra cô muốn hỏi vì sao giờ này anh mới về, thời điểm cô thấy được Lăng Thiếu Đường đưa An Vũ Ân nghênh ngang rời đi, dường như lòng cô trải qua vô số sự ђàภђ ђạ, bọn họ sẽ đi đâu? Vì sao bây giờ anh mới quay lại?
“Hinh Nhi, rất xin lỗi, anh về muộn!” Sau khi Lăng Thiếu Đường nhìn hai mắt Kỳ Hinh mịt mờ, nhanh chóng đau lòng rồi đi đến bên giường, bàn tay to duỗi ra, ôm thật chặt cơ thể mềm yếu của cô vào trong lòng mình.
Kỳ Hinh áp chế suy nghĩ muốn khóc trong đầu, cắn môi, để mặc Lăng Thiếu Đường đặt cô vào trong lòng anh, khi cô gần kề Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp của anh thì đúng lúc mùi nước hoa thoang thoảng như có như không lướt qua hơi thở của Kỳ Hinh.
Là nước hoa nhãn hiện Bijan!
Tuy rằng Kỳ Hinh không có thói quen dùng nước hoa, nhưng dù sao cô cũng xuất thân từ gia đình quyền quý, cho nên cũng nghiên cứu một chút về các loại nước hoa nổi tiếng trên thế giới, loại nước hoa Bijan này do nhà thiết kế trang phục Tất Dương điều chế, thuộc loại đắt nhất thế giới, có mùi ngào ngạt và huyền bí của phương Đông, mỗi lọ trị giá tới 300 đô la.
Trái tim, bỗng chốc thắt lại, đau quá.
“Hinh Nhi, làm sao vậy?” Lăng Thiếu Đường cảm thấy cơ thể Kỳ Hinh rõ ràng cứng ngắc, nhanh chóng nghiêng về phía cơ thể cô, lo lắng hỏi.
Kỳ Hinh ngẩng ngơ nhìn đôi mắt Lăng Thiếu Đường, trong nháy mắt, cô lại cảm thấy chỉ cần ngắm anh như vậy, cũng đủ hạnh phúc.
“Không có gì, chỉ là… chỉ là em vừa gặp ác mộng, lúc tỉnh lại, lại phát hiện anh vẫn chưa trở về!” Cô vội vàng che đi đôi mắt bi thương, nhẹ giọng nói.
“Cô bé ngốc, tại sao không gọi điện cho anh?” Lăng Thiếu Đường nhìn ra sự ngổn ngang trong mắt Kỳ Hinh, trong lòng bỗng đau xót, vươn bàn tay to nhẹ nhàng xoa mặt cô.
Kỳ Hinh cụp mắt xuống, tay nhỏ bé nắm chặt ga trải giường: “Em sợ… em sợ làm phiền anh bàn luận công việc!”
Cô nghĩ một đằng nói một nẻo, mùi nước hoa kia thật sự rất nhạt, nhạt tới mức nếu không ngửi kĩ sẽ không hề ngửi thấy, nhưng, sự mẫn cảm của cô hoàn toàn có thể ngửi thấy!
Sao trên người anh lại có mùi nước hoa, chỉ vì cái ôm lúc nãy? Hay là…
Kỳ Hinh không dám nghĩ thêm nữa, bởi vì, cô sợ sẽ bị bức điên bởi chính những suy đoán vô căn cứ của mình.
Lăng Thiếu Đường thở nhẹ một hơi, nhẹ nhàng giữ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nồng nàn tình cảm nói: “Cô bé ngốc, sao lại có chuyện còn quan trọng hơn chuyện của em được?”
“Anh… hôm nay bận rộn nhiều việc sao?” Kỳ Hinh thăm dò hỏi.
Trong mắt Lăng Thiếu Đường tối sầm lại, nhanh chóng nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, hôm nay công việc của vài chi nhánh tăng thêm, cho nên… phải xử lý lâu hơn một chút!”
Anh cố ý lược bỏ chuyện của An Vũ Ân, bởi vì, anh không hy vọng Hinh Nhi sẽ nghi ngờ.
Kỳ Hinh kinh ngạc nhìn Lăng Thiếu Đường, cô nghe thấy âm thanh vỡ vụn trong lòng mình, anh nói dối! Anh lừa gạt cô!
“Hinh Nhi…”
Sự tinh tế trong suy nghĩ của Lăng Thiếu Đường đã khiến anh phát hiện khuôn mặt của Kỳ Hinh có gì đó khác thường, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bờ môi cô: “Em đang giận anh à?”
Anh hiểu lầm suy nghĩ trong lòng Kỳ Hinh, tưởng cô tức giận vì tỉnh lại không thấy mình.
Kỳ Hinh cố gắng nặn ra nụ cười, khẽ lắc đầu, sao cô có thể giận anh được, cô yêu anh mà.
“Nói cho anh biết, mơ thấy ác mộng về cái gì?”
Lăng Thiếu Đường thương tiếc nhìn ánh mắt cô, anh nên ở cạnh cô mới đúng, cho dù cô bừng tỉnh sau cơn ác mộng, sẽ không vô vọng như thế.
“Em… em mơ anh sẽ rời xa em!” Kỳ Hinh khẽ nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc