Gần giữa trưa, một chiếc xe thể thao chạy vững vàng ngừng ở trước cửa khách sạn.
"Cảm ơn anh đã đưa tôi trở lại đây, Quý Dương!" Kỳ Hinh mỉm cười nói với Cung Quý Dương.
Môi mỏng của Cung Quý Dương nâng lên một nụ cười, đáy mắt cũng lộ ra một tia lo lắng:
"Kỳ Hinh, em thật sự không có gì đáng ngại?"
Kỳ Hinh gật đầu, tối qua cô ở lại bệnh viện một đêm, giống như đang ngồi tù vậy, khiến cô không được tự nhiên.
"Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, chính là - - "
Cô nói qua nói lại, ngừng lại một chút, ánh mắt hơi không được tự nhiên nhìn khe hở ở cổ áo mình.
Một cúc áo bị đứt, quần áo không được chỉnh tề cho lắm, bởi vì không có thời gian đi mua quần áo mới, cho nên cô vẫn khoác áo khoác của Cung Quý Dương.
Cung Quý Dương hiểu cô đàn nghĩ gì, hắn cười, giúp Kỳ Hinh cởi dây an toàn, nhẹ giọng nói:
"Không sao, em cứ khoác áo khoác của tôi đi!"
Kỳ Hinh cảm kích nở nụ cười, sau đó chào tạm biệt hắn.
Cửa thang máy đóng lại, nàng khẽ vuốt bụng, tình cảm trong lòng phức tạp, Kỳ Hinh nhớ tới lần Lăng Thiếu Đường mạnh mẽ xoá sạch đứa nhỏ, trái tim vẫn đau như cũ.
Khi đó Lăng Thiếu Đường đối xử lãnh khốc tàn nhẫn với cô, hiện tại anh dịu dàng, đa tình, khiến cô cảm nhận được tình yêu của anh và sự cưng chiều của.
Với tình cảm chân thành đó, thì chắc hẳn lúc cô nói mình mang thai , anh sẽ vui biết mấy, chắc chắn anh sẽ là một ông bố xuất sắc.
Nghĩ đến đây, Kỳ Hinh mỉm cười, cảm giác hạnh phúc hiện lên trên khuôn mặt cô, không cần nói cũng biết.
Cô nhẹ tay vặn nắm cửa, mở cửa phòng ra- -
"Em đi đâu về?" Giọng nói quen thuộc mang theo hơi thở nguy hiểm vang lên.
Cô xoay người sang chỗ khác, thân thể đột nhiên chấn động, chìa khóa rơi xuống đất thay, đồng thời áo khoác của người nọ cũng rơi xuống luôn- -
"Đường? Anh đã trở lại?"
Đáy mắt Kỳ Hinh xẹt qua một tia vui sướng, cô vừa muốn tiến lên, lại phát hiện sắc mặt của Lăng Thiếu Đường rất lạnh.
Anh sao vậy? Tại sao vẻ mặt của anh lại như vậy? Anh lúc này thật giống với anh của hai năm trước, khiến cô- - không rét mà run!
Theo bản năng Kỳ Hinh nâng tay bảo vệ bụng mình.
Lăng Thiếu Đường mặc một bộ quần áo màu đen, những khối băng được chạm khắc lên mặt anh, dáng người cao to che đi ánh mặt trời, lúc này toàn thân anh tản ra hơi thở nguy hiểm của một cơn lốc xoáy.
Bàn tay to rồi đột nhiên nắm chặt, anh đi từng bước từng bước một lại gần Kỳ Hinh.
"Tối hôm qua, tại sao không về khách sạn ngủ?"
Tiếng nói trầm thấp làm cho người ta sợ hãi, một đôi mắt sâu bị sự tức giận che hết giấu đi sự dịu dàng.
Anh đau lòng nhìn cô gái trước mắt, đẹp không gì sánh nổi nhưng lại xa lạ với anh, thời điểm lòng anh nóng như lửa đốt chạy về Provence, anh cho là có thể nhìn thấy cô như một thiên sứ đang ngủ say, ai biết được trong phòng lại rỗng tuếch, anh hỏi qua những người khác mới biết được, tối hôm qua cô không trở về đây ngủ!
Điều càng làm anh chán nản hơn là, lúc này cô mới trở lại khách sạn, trên người còn khoác áo khoác của người đàn ông khác, trên mặt còn có nụ cười tươi mơ mộng!
Rất đáng giận! Thật là đáng ૮ɦếƭ!
Cô - - không hề đặt mình ở trong mắt!
Kỳ Hinh bị Lăng Thiếu Đường dọa sợ, đã từ lâu rồi cô không còn nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ này của anh!
"Đường,ngày hôm qua em- - ngày hôm qua - -" Kỳ Hinh không biết nên nói như thế nào cho phải, cô như bị cà lăm.
Đôi mắt nguy hiểm của Lăng Thiếu Đường híp lại, lúc tầm mắt của anh lơ đãng đảo qua cổ áo Kỳ Hinh, đột nhiên thấy cả kinh.
Anh mạnh mẽ sải bước tiến lên, khỏe mạnh giống như một người thợ săn.
"Đường, không - -" Kỳ Hinh kêu không ra tiếng, cổ áo của cô bị bàn tay to của bị Lăng Thiếu Đường xé rách.
Ở nơi đẫy đà của cô có một dấu hôn màu hồng nhạt, màu hồng ái muội.
Lăng Thiếu Đường nắm chặt tay thành nắm đấm, các đốt ngón tay như đang rung động.
Kỳ Hinh giật mình nhìn sự biến hóa của Lăng Thiếu Đường, theo bản năng cô nhìn về phía trước иgự¢ mình - -
Bàn tay nhỏ bé che môi lại, phòng ngừa bản thân bật ra tiếng thét chói tai, иgự¢ cũng phập phồng bất định, vào lúc này, sắc mặt cô đột nhiên tái nhợt vô lực.
Là dấu hôn! Là dấu hôn ba người kia lưu lại trên người cô! Bản thân cô lại không biết được sự tồn tại của nó! !
Trời ạ! Không!
"Đường, không như anh nghĩ đâu, anh nghe em giải thích - -" Kỳ Hinh hoảng sợ nhìn cặp mắt muốn Gi*t người của Lăng Thiếu Đường, toàn thân anh tản ra hơi thở lạnh lẽo, lập tức cô lôi kéo cánh tay của anh nói.
Từ đầu đến cuối, Lăng Thiếu Đường không hề muốn nghe Kỳ Hinh giải thích, lúc anh nhìn thấy dấu hôn trước иgự¢ cô, trong nháy mắt, lòng của anh như bị con dao găm vào, chỉ có cảm giác đau và đau! Thật giống như lịch sử lại tái diễn lần nữa, Kỳ Hinh mang theo dấu hôn của người khác để lại trở về đây!
Chẳng qua cô và An Vũ Ân có một điểm khác, đó là dấu hôn trên người Kỳ Hinh khiến tim anh đau muốn ૮ɦếƭ.
"Hắn là ai vậy?" Bàn tay to của Lăng Thiếu Đường hung hăng nắm lấy hàm dưới của Kỳ Hinh, đáy mắt lạnh lẽo cùng sự bi thương vô tận!
Đây là người phụ nữ anh yêu thương sao?
Cô, dùng phương thức này để phản bội mình!
Kỳ Hinh liều mạng lắc đầu, hàm dưới truyền đến cảm giác đau đớn khiến cô nhíu chặt mày, mà khi cô nhìn thấy sự tổn thương trong đáy mắt Lăng Thiếu Đường, cô lại càng hít thở không thông.
"Đường... anh hiểu lầm rồi... Ngày hôm qua em gặp gỡ - -" Kỳ Hinh gian nan nói chuyện, cô muốn giải thích chuyện đã xảy ra ngày hôm qua với Lăng Thiếu Đường, nhưng câu nói tiếp theo đã bị động tác khẩn cấp của anh chặn lại.
Vì tức giận nên từ đầu đến cuối Lăng Thiếu Đường không nghe rõ từ nào, ở trong lòng anh, Kỳ Hinh đã phản bội anh, bàn tay to của anh chuyển hướng đến gáy Kỳ Hinh, lực bàn tay ngày một tăng, anh nắm rất chặt - -
"Ưm - - Đừờng - -" Kỳ Hinh cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, bàn tay nhỏ bé theo bản năng lôi kéo tay áo của anh, anh, muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ cô sao?
Thân hình cao to của Lăng Thiếu Đường dính sát vào người Kỳ Hinh, giọng nói trở nên nguy hiểm: "Hinh Nhi, tôi đã nói, em sinh là người của Lăng Thiếu Đường, ૮ɦếƭ đi cũng phải làm ma của Lăng Thiếu Đường, tôi tuyệt đối không để cho em có cơ hội.đến với người đàn ông khác!"
Nói xong, anh cúi người, mang theo sự điên cuồng, dùng một chút sức lực, mạnh mẽ hôn Kỳ Hinh.
Mang theo sự điên cuồng và sức lực mạnh mẽ, đáy mắt Lăng Thiếu Đường trở nên sâu thẳm khác thường, anh ôm lấy Kỳ Hinh, sau đó sải bước đi vào phòng ngủ.
Thân hình bé bỏng của Kỳ Hinh giống như một đóa hoa xinh đẹp nở rộ trên giường, lúc cô còn chưa kịp phản ứng, thân thể cao to của Lăng Thiếu Đường đã bổ nhào lên người cô.
"Đường - - "
Trong lòng Kỳ Hinh sợ hãi, cô cảm thấy Lăng Thiếu Đường như thú dữ muốn cắn nuốt con mồi, mà cô thì không có khả năng phản kháng, cô vừa định mở miệng nói chuyện, Lăng Thiếu Đường đã hôn lên môi cô.
Bàn tay to thô lỗ xé rách áo của cô, thân thể trắng nõn của Kỳ Hinh bại lộ trong không khí, nơi đẫy đà của cô không hề đựơc che chắn, hiện lên trứơc mắt anh.
"Hinh Nhi... Vì sao? Vì sao em phản bội tôi?" Lăng Thiếu Đường nhìn cô,, con ngươi đen sâu thẳm tản mát tia sáng lạnh lẽo- -
Cánh tay rắn chắc vòng qua cái eo mảnh khảnh của cô, hơi thở nguy hiểm quanh quẩn bên lỗ tai cô.
Cô là người phụ nữ duy nhất có thể chiếm gĩư trái tim lạnh như băng của anh, cũng là người phụ nữ duy nhất có thể đem lại sự ấm áp cho anh.
Bởi vì sợ cô buồn, sợ cô cảm thấy cô đơn, anh hận không thể bay đến đây trong vòng vài giây, mục đích chính là có thể mau chóng trở về Provence với cô, nhưng mà anh không nghĩ tới lúc anh kích động chạy về khách sạn, lại thấy cảnh tượng này xảy ra!
Làm sao anh có thể tha thứ cho sự phản này đây?
Kỳ Hinh ưỡn thẳng sống lưng, cảm giác sự run rẩy dọc theo lưng chạy thẳng lên đỉnh đầu- -
"Đường..." Cô thì thào nói nhỏ, lại vô lực tránh khỏi sự nắm bắt của anh.
"Đau... Đau quá..."
Kỳ Hinh kêu lên khiến sự điên cuồng của Lăng Thiếu Đường dần dần lắng xuống.
Anh hơi rũ mắt xuống, mới phát hiện mình quá tức giận nên mất khống chế.
Bàn tay to đang nắm lấy cổ tay trắng noãn của cô nổi gân xanh, các đốt ngón tay trở nên trắng. Móng tay đâm thật sâu vào da thịt non mềm của cô.
Anh ảo não nới lỏng ta- -
Vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này? !
Trong lúc vô ý anh thường như vậy!
Đôi mắt đẹp cùa Kỳ Hinh dần dần xuất hiện hơi nước, cô biết Lăng Thiếu Đường đang tức giận, cô cũng không còn sợ anh như lúc nãy nữa rồi.
Cô đau lòng nâng bàn tay nhỏ bé của mình lên vuốt ve khuôn mặt cương nghị của Lăng Thiếu Đường, môi anh đào khẽ mở, giọng nói nhẹ nhàng làm tan chảy trái tim băng giá: "Đường, thật sự....em không phản bội anh - - "
Kỳ Hinh nghẹn ngào nói, bộ dáng điềm đạm đáng yêu của cô làm giảm bớt sư tức giận trong lòng Lăng Thiếu Đường, anh sững sờ một chút, ở trong tiềm thức, anh vẫn luôn tin tưởng Kỳ Hinh.
"Đường, ngày hôm qua em... Ngày hôm qua em gặp phải ba tên háo sắc, bọn họ... Bọn họ động tay động chân với em, dấu hôn này là do một người trong số đó lưu lại... Em..." Nứơc mắt cô chảy xuống, cô khóc không thành tiếng.
Thân mình Lăng Thiếu Đường chấn động mạnh một cái, lập tức, một ngọn lửa giận dữ nổi lên trong иgự¢ anh:
"Bọn họ đã làm gì em?" Giọng nói sốt ruột mang theo hơi thở lạnh lẽo, nguy hiểm.
Kỳ Hinh lắc đầu: "May lúc đó Quý Dương kịp thời đến cứu em, bằng không em thật sự đã bị..." Cô không nói được nữa, cảnh tượng kia khiến cô nghĩ đến mà sợ.
Ngay sau đó, cô khóc to như giải tỏa hết sự kìm nén từ hôm qua tới gìơ.
Lăng Thiếu Đường càng nghe sắc mặt càng khó coi, cuối cùng biến thành xanh mét sắc , bàn tay to nắm chặt, anh hận không thể lập tức tìm đến ba kẻ bại loại kia, chém chúng thành trăm mảnh!
Kỳ Hinh hơi run, ngay sau đó cô đựơc anh ôm vào trong lòng, anh lau nứơc mắt cho cô: "Vậy tối hôm qua em ở lại bệnh viện à?
Cô gật đầu.
"Bác sĩ nói sao?" Giọng nói trầm thấp tràn ngập sự lo lắng.
Kỳ Hinh liếc mắt một cái nhìn con ngươi sâu như biển của anh, tâm hoảng hốt, lập tức nhẹ giọng nói:
"Bác sĩ em bị choáng là do thiếu máu, tụt huyết áp, cũng không có gì đáng ngại!"
Cô giấu toàn bộ chân tướng, chỉ nói về một phương diện trong đó.
"Thật sao?"
Lăng Thiếu Đường hỏi lại, anh nhìn về phía Kỳ Hinh, giống như đang muốn nhìn thấu nội tâm của cô.
Kỳ Hinh run nhè nhẹ, cô gật đầu theo bản năng: "Thật sự!"
Lăng Thiếu Đường nhìn cô thật lâu, sau đó than nhẹ một tiếng:
"Hinh Nhi, vì sao em không biết nghe lời vậy? Vì sao không đợi anh về rồi chúng ta cùng đi bệnh viện?"
Lúc anh nghe Kỳ Hinh kể lại mọi chuyện, tim của anh đau như muốn nứt, anh hận bản thân mình đã không cho người đi theo bảo vệ cô!
Kỳ Hinh nức nở một chút, ngẩng đầu nhìn đôi mắt thoáng mệt mỏi của Lăng Thiếu Đường, tâm, lòng cô rất đau, nhất định là vì muốn sớm trở về đây nên anh mới thức khuya làm việc.
"Đường, em không muốn làm ảnh hưởng đến thời gian công tác của anh, lại càng không muốn anh phải lo lắng cho thân thể của em!"
Trong lòng Lăng Thiếu Đường căng thẳng, anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, giống như muốn che chở một thứ quý báu, anh thì thào nói nhỏ ở bên tai cô: "Hinh Nhi, con bé ngốc này!"
Cô thiện lương như vậy, khiến anh muốn khảm cô vào trong lòng mình.
"Hinh Nhi... Thực xin lỗi... Vừa rồi anh hơi mất lý trí..."
Lăng Thiếu Đường hôn lên môi cô, anh nói lời xin lỗi, anh đau lòng vuốt ve cổ tay trắng noãn bị anh nắm tới đỏ của cô.
Kỳ Hinh nhẹ nhàng lắc đầu:
"Đường, em không trách anh, bởi vì en rất yêu anh, rất rất yêu anh..." Cô đem gò má của mình dính sát vào Ⱡồ₦g иgự¢ cường tráng của anh, thâm tình nói.
Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng nâng đầu cô lên, sự tức giận trong mắt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là ánh mắt dịu dàng quen thuộc với Kỳ Hinh:
"Hinh Nhi, anh hi vọng từ giờ trở đi em hãy ngoan ngoãn chăm sóc tốt cho thân thể của mình, khi kết thúc cạnh tranh đấu thầu, anh sẽ thay em chăm sóc nó!"