Kỳ Hinh áp vào Ⱡồ₦g иgự¢ của Lăng Thiếu Đường, đôi tay bé nhỏ khéo léo nắm lấy bàn tay của anh:
"Đường, không phải sáng mai anh phải bay sang Mỹ xử lý một số chuyện hay sao? Vì thế không cần vì em mà làm lỡ thời gian nghỉ ngơi, cơ thể của em tốt lắm, thực sự không có việc gì, không cần lo lắng!"
Lăng Thiếu Đường dùng cả hai tay ôm lấy cô, sắc mặt vẫn lo lắng như cũ, anh dịu dàng nói:
"Hinh Nhi, buổi sáng hôm nay anh thấy em như vậy anh cũng rất lo lắng, hiện tại nếu em không lập tức đi khám bác sĩ, ngày mai anh sẽ càng lo lắng!"
Trong lòng Kỳ Hinh ấm áp, cô biết người đàn ông trước mặt có bao nhiêu khẩn trương vì mình, như vậy là đủ rồi, không phải sao?
Cô cười xinh đẹp khiến má lúm đồng tiền xuất hiện, làm nũng với Lăng Thiếu Đường nói:
"Đường, còn có hai ngày nữa thôi là chính thức đấu thầu, dù sao em cũng có thời gian, chờ anh từ Mỹ trở về, anh cùng em đi khám bác sĩ được không?"
"Không được!"
Lăng Thiếu Đường dứt khoát từ chối, nói đùa, anh không muốn vì công việc mà chậm trễ việc khám bệnh của Kỳ Hinh.
"Đường ...."
Kỳ Hinh nũng nịu gọi tên anh, âm cuối kéo thật dài, giống như một cô gái ngây thơ.
Trong mắt Lăng Thiếu Đường hiện lên một tia bất đắc dĩ, chỉ cần Kỳ Hinh làm nũng hoặc rơi lệ, anh dù kiên trì đến mấy cũng trở nên dao động. Cô nhóc này rất biết cách uy Hi*p anh.
Bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng vuốt mặt cô, trong giọng nói tràn ngập tình yêu nồng đậm:
"Hinh Nhi, chẳng lẽ em không biết anh lo lắng cho em nhiều lắm sao? Vì thế, nghe lời được không, anh mời bác sĩ đến!"
Lăng Thiếu Đường không nghĩ bây giờ mình lại phải dùng giọng điệu cầu xin để nói chuyện với một người phụ nữ.
Đôi mắt giảo hoạt của Kỳ Hinh chuyển động, đôi mắt trong sáng thoáng chốc mê người, cô nghe thấy giọng nói của Lăng Thiếu Đường đã mềm mại đôi chút, lập tức nói:
"Đường, em đảm bảo, chờ anh trở về, em sẽ ngoan ngoãn đi theo anh kiểm tra thân thể, được không?"
Cô quấn lấy Lăng Thiếu Đường, tay nhỏ bé cũng không an phận chạy dọc trên Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, liều mạng nhón chân, dịu dàng dùng môi phác họa đường nét khêu gợi của anh, cố ý phân tán sự chú ý.
Lăng Thiếu Đường cười nhạt, xem ra cô nhóc này muốn sử dụng sắc đẹp để dụ dỗ mình, anh không phải không thừa nhận, chiêu này thật sự rất hữu hiệu.
Kỳ Hinh thấy con ngươi Lăng Thiếu Đường bắt đầu nồng đậm, ngầm đồng ý không hề lên tiếng, trong lòng vui mừng, xem ra chiêu này dùng thật tốt!
"Làm sao vậy?"
Thấy Kỳ Hinh lui lại, Lăng Thiếu Đường ngay lập tức giữ chặt thân thể cô. dღđ☆L☆qღđ
Kỳ Hinh hé miệng cười:
"Sáng mai anh phải bay rồi, đêm nay tất nhiên phải nghỉ ngơi thật tốt!"
Trong mắt Lăng Thiếu Đường hiện lên ý cười, thân hình cường tráng của anh lập tức đặt Kỳ Hinh ở trên sô pha, từ bị động chuyển thành bị động:
"Không sai, đêm nay của anh tất nhiên phải \'nghỉ ngơi\' tốt một chút!"
Nói xong, bàn tay to lớn liền phanh cổ áo sơ mi, cúc áo liền rơi xuống sàn.
"Áo sơ mi của anh -" Kỳ Hinh giật mình, môi Lăng Thiếu Đường hôn lên cổ cô, sau đó là xương quai xanh khêu gợi
"Không cần lo cho cái áo !"
Lăng Thiếu Đường khó chịu muốn tìm lấy càng nhiều mềm mại từ cô, không kiên nhẫn xé toạc áo sơ mi trên người cô!
Kỳ Hinh bị hơi thở nam tính của anh bao quanh người, cô thở gấp nói:
"Đường, ngày mai anh còn phải dậy sớm mà - không cần -"
"Hinh Nhi, em hẳn là người biết rõ \'năng lực\' của anh nhất! Chẳng lẽ em chưa quen với khẩu vị của anh sao?" Anh cười tà, trong giọng nói hàm chứa ý nghĩ ám muội.
Anh lúc hôn lúc không, lúc ngừng rồi lại hôn, muốn tra tấn cô.
"Ưm ... Đường ... Đừng ... " Kỳ Hinh vặn veo eo nhỏ, lưỡi anh đã dẫn dắt ngọn lửa nóng rực trong cô bùng cháy.
"Hinh Nhi, hương vị của em ngọt ngào đến độ anh không cưỡng lại được !"
Mùi vị ngọt ngào hoàn toàn làm tim anh mê loạn, mắt anh rực lửa, người phụ nữ này làm anh có cảm giác muốn chinh phục nhất từ trước tới nay.
"Đường ...." Giọng nói của Kỳ Hinh càng giống như sắp khóc.
Thân thể cô như nước mùa xuân, ngồi trên sô pha, đợt tấn công của người đàn ông này thật điên cuồng, lửa nóng như vậy, cô thật sự không hề biết mình đang làm cái gì.
"Hinh Nhi, cả đời này đừng rời bỏ anh - "
Trên mặt Lăng Thiếu Đường tràn đầy dục cảm, nhìn phản ứng mềm mại đáng yêu của cô khắc sâu vào tận xương tủy mình, anh thở dốc rồi càng dùng thêm sức! Anh muốn người phụ nữ này hòa vào tận cốt tủy bên trong của mình.
"Đường ..." Kỳ Hinh run rẩy nhìn anh, vì môi anh mang đến sự rung động, cũng bởi anh dành những lời cảm động như vậy cho cô.
"Em vĩnh viễn cũng sẽ không rời bỏ anh -" Cô ngửa đầu, âm thanh càng thêm phần ngây thơ.
Cô hoàn toàn run rẩy, bao phủ cả thân thể không mảnh vải che chắn là màu hồng đào sáng bóng.
"Hinh Nhi - ngoan"
Bộ dạng ngây thơ cũng như ỷ lại của cô khiến anh bị thuyết phục mạnh mẽ, dục hỏa đau đớn làm anh không thể chờ đợi thêm một phút nào, bàn tay to lớn nhanh chóng giữa chặt hông của cô, vật nhỏ của anh kiêu ngạo dựng thẳng, giữ lấy cô thật chặt.
"Đường -" Không kịp nghĩ nhiều, anh càng tấn công điên cuồng, nhanh nhẹn, dũng mãnh.
Kỳ Hinh không tự chủ được dùng hai chân ôm lấy thắt lưng anh, cô hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì, chỉ biết ở đây cuồn cuộn ham muốn, anh là cái cây nổi trên mặt nước duy nhất của cô!
Mắt đen của anh yên lặng khóa chặt hình ảnh của cô, cặp môi thơm hé mở, động tác càng điên cuồng, một lần rồi lại một lần, đưa cô lên tới đỉnh tuyệt vời....
Dây dưa cả một đêm cho đến rạng sáng, anh mới ôm cô đang mơ màng ngủ say, mãi cho tới khi cô tiến sâu vào mộng đẹp thì niềm kiêu hãnh của anh vẫn ở sâu trong cơ thể cô, không thể rút lui ngay được.
Lăng Thiếu Đường nhìn đồng hồ, vô cùng quyến luyến nhìn Kỳ Hinh đang mê man gối đầu lên khuỷu tay của mình, bàn tay to lớn trìu mến lau đi những giọt mồ hôi trên trán cô, mỗi buổi sáng khi phải rời xa thân thể này, thực sự anh không hề muốn một chút nào.
Mãi đến giữa trưa, Kỳ Hinh mới tỉnh lại, con ngươi nhẹ đảo quanh, hơi thơ của Lăng Thiếu Đường đã biến mất trong không khí, ở bên cạnh cũng không có một bóng người.
Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng мơи тяớи chỗ Lăng Thiếu Đường nằm, hình như vẫn đang còn chút hơi ấm.
Cô miễn cưỡng đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình dán lên chíêc gối mà Lăng Thiếu Đường gối đầu, nụ cười nhẹ nhàng hiện ở trên môi, cô cảm thấy như mình đang nằm trong lòng anh.
Ánh mắt lơ đãng quét qua góc bàn, trên mặt thủy tinh trơn bóng có lưu lại một tờ giấy.
Kỳ Hinh hồi hộp, cô cầm tờ giấy lên.
"Hinh Nhi, anh bíêt em rất mệt, cho nên anh không nỡ đánh thức em, nhìn em ngủ say thật giống như một thiên sứ vậy, hôn em thật sâu! Ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn chờ anh trở lại!"
Là tờ gíây Lăng Thiếu Đường đã víêt trứơc lúc rời đi, Kỳ Hinh cười, trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cô - - thật sự bị tình cảm nồng nhiệt của anh ђàภђ ђạ mệt muốn ૮ɦếƭ rồi, cái tên xấu xa này, bản thân mình đã bị anh dạy hỏng rồi sao?
Kỳ Hinh ngượng ngùng nghĩ, đầu ngón tay nhẹ nhàng мơи тяớи từng chứ trên giấy, mỗi nét chữ đều thể hiện sự cứng cáp, mạnh mẽ của anh, chính cô cũng có thể thấy đựơc bàn tay của Lăng Thiếu Đường to và đầy sức lực.
Cửa kính trong phòng tắm phản chiếu thân thể trắng nõn Kỳ Hinh cùng những dấu hôn màu đỏ, mặt cô đỏ lên, xương quai xanh khiêu gợi, bộ иgự¢ đẫy đà với những dấu hôn màu đỏ nhạt thực mê người.
Kỳ Hinh nghĩ đến chíêc áo sơ mi ngày hôm qua, cô mỉm cười, chiếc áo sơmi đó đã bị Lăng Thiếu Đường xé nát, đúng là một người đàn ông bá đạo.
Lăng Thiếu Đường, thật sự anh rất yêu cô! Tuy rằng anh không bao gìơ nói rã, nhưng Kỳ Hinh có thể cảm nhận đựơc, cảm giác đựơc anh
Bao dung, được anh nuông chiều thật hạnh phúc!
Cô cười hạnh phúc, rồi đột nhiên cảm giác choáng váng ập đến….
Tay Kỳ Hinh chống đỡ trên gương, mãi cho đến khi cảm giác choáng vàng biến mất, cô mới thở phì phò, đi ra ngoài, cô quyết định phải đi đến bệnh viện một chuyến, bởi vì cô thực sự không muốn vì chăm sóc mình mà Lăng Thiếu Đường tốn thời gian, nhất là trong khoảng thời gian này.
Chuông phòng vang lên, Kỳ Hinh đang đắm chìm trong hạnh phúc của bản thân, cô vội vã khoác áo ngủ đi ra ngoài.
“Tiểu thư Kỳ, đây thức ăn do Lăng tiên sinh dặn dò chúng tôi chuẩn bị, cô thử nhìn xem còn thiếu món gì mà cô muốn ăn nữa không?”
Phục vụ khách sạn nghiêm chỉnh đem thức ăn đến cho cô, sau đó đứng ở một bên cung kính hỏi.
Kỳ Hinh kinh ngạc lấy tay che miệng: “Từ sáng sớm Lăng tiên sinh đã dặn dò khách sạn làm những món này sao?”
“Vâng!”
Trong lòng cô cảm thấy ấm áp, cô không ngờ Lăng Thiếu Đường lại chu đáo như vậy.
“Tốt lắm, tôi không cần thêm món gì nữa, cô đi ra ngoài trước đi!” Kỳ Hinh nhẹ giọng nói.
Người phục vụ của khách sạn đi ra ngoài, Kỳ Hinh nhìn qua những món ăn, bất đắc dĩ cười, chỉ một bữa cơm trưa mà thôi, cần gì phải xa hoa như vậy.
Kỳ Hinh đang nghĩ lung tung, đột nhiên chuông điện thoại di động vang lên.
“Alo, Đường?” Cô vui vẻ nhấc máy.
“Đã rời giường rồi sao?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ấm áp, trầm thấp của Lăng Thiếu Đường.
“Vâng, em vừa mới dậy!” Kỳ Hinh không hề xấu hổ nói.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười của Lăng Thiếu Đường:
“Cơm trưa anh đã cho người chuẩn bị tốt, ăn xong rồi phải ngoan ngoãn uống hết bát nước yến, biết chưa hả?”
Trong giọng nói hàm chứa sự quan tâm tha thiết.
“Vâng!” Kỳ Hinh ngoan ngoãn đáp, đột nhiên vào lúc này cô cảm thấy rất nhớ Lăng Thiếu Đường.
“Đường, anh….anh…chừng nào thì anh trở về?” Cô hơi chần chờ hỏi.
Kỳ thực cô không muốn làm chậm trễ thời gian công tác của Lăng Thiếu Đường, nhưng trong lòng cô thực sự muốn anh mau trở về với cô.
“Hinh nhi, anh sẽ nhanh chóng xử lý hết mọi việc, cho nên em phải ngoan ngoãn chờ anh trở về, có được không?”
Lăng Thiếu Đường mềm nhẹ nói, torong giọng nói lộ ra chút đau lòng.
“Vâng, em sẽ đợi! Anh đang bận, không cần lo lắng cho em!”
Kỳ Hinh đem điện thoại di động dí sát vào ti, nhẹ giọng nói.
Kỳ Hinh ngoan ngoãn làm anh muốn bá đạo chiếm lấy, qua điện thoại anh nói:
“Hinh nhi, nói yêu anh!”
“Đường, em yêu anh!” Cô hướng tới microphone nói.
“Ngoan!”
Nghe Kỳ Hinh nói xong, Lăng Thiếu Đường mới lưu luyến tắt điện thoại.
Ánh mặt trời buổi trưa thật ấm áp, miễn cưỡng, ở một con hẻm đầy mùi hương thơm ngát, trong không khí luôn ngập tràn mùi hương của hoa Lavender…Loại cây này có mùi hương độc đáo, ở những nơi khác không thể tìm thấy nó được.
Một chiếc xe hơi xa hoa đang đi đến ngã tư…..
“Dừng xe!”
Kỳ Hinh nhìn khung cảnh mỹ lệ nơi đây, trong lòng không khỏi rung động, cô vội vàng nói với lái xe.
Cô nhẹ nhàng xuống xe. Hít sâu một hơi, quả thật không hổ là Provence, ngay cả trong không khí cũng chứa đựng sự lãng mạn không đâu có được.
Kỳ Hinh vui vẻ cúi người nhìn lái xe nói:
“Anh lái xe về khách sạn trước đi, tôi muốn đi một mình!”
Lái xe vừa nghe, trên mặt lập tức lộ ra vẻ lo lắng:
“Tiểu thư Kỳ, như vậy không được, Lăng tiên sinh đã dặn…”
“Yên tâm đi, nếu Lăng tiên sinh biết, tôi sẽ giải thích với anh ấy, tôi thật sự muốn đi dạo phố một chút!” Kỳ Hinh ngắt lời lái xe nói.
“Vậy được rồi, tiểu thư Kỳ, cô cẩn thận một chút, nếu muốn dùng xe thì gọi điện thoại cho tôi!”
Lái xe suy nghĩ một chút nói, hắn không dám đắc tội với Lăng tiên sinh, vị tiểu thư này hắn cũng không thể đắc tôi được!
Kỳ Hinh gật đầu.
Ở Provence, hoạt động của mọi người diễn ra đều đặn khiến người khác không kịp nhìn. Lễ hội chanh (Lễ hội chanh(hay còn gọi là Lễ hội cam)) ở Menton miền Nam Pháp bắt đầu vào giữa tháng hai hằng năm, được tổ chức ở Menton, thủ phủ vùng Alpes Maritimes, miền Nam nước Pháp, thu hút hàng trăn ngàn du khách tới thăm quan, thưởng ngoạn) từ đầu tháng hai tới Festial d’Avignon tháng 7-8.
Lễ hội hoa oải hương đến lễ hội huân y thảo vùng núi Provence tháng 8, bốn mùa phối hợp hài hòa thành năm tháng vô âu vô lo. Sắc thái tự do tạo thành linh cảm sáng tác cho các nhà nghệ thuật.
Kỳ Hinh đi trên đường dành riêng cho người đi bộ, cô hoa cả mắt, kỳ thực bình thường cô rất ít khi đi bộ mà Lăng Thiếu Đường cũng vậy.
Con đường dành riêng cho người đi bộ này được ánh mặt trời chiếu sáng, ở đây được thiế kế rất nghệ thuật, hai bên phòng ốc, quán bar, nơi nào cũng có hình dạng độc đáo.
Kiến trúc cổ đại thời La Mã, đây là tác phẩm của một nhà nghệ thuật, bao quát xã hội văn minh hiện đại, ở đây mọi thứ đều hài hòa, yên tĩnh tốt đẹp.
Cô quên cả thời gian, nhìn ngắm lung tung, cứ đi một chút lại dừng lại một chút.
Mà cô không hề biết, vẻ đẹp Á Châu của mình đang thu hút ánh nhìn của mọi người bên đường.