Từ công trình có phạm vi địa chấn thuộc về hoạt động tài chính lớn, ở năm thứ nhất tiền đầu tư chia lần lượt làm ba giai đoạn, vì vậy, các xí nghiệp cạnh tranh phải có bối cảnh hoạt động tài chính lớn cùng với những yêu cầu nghiêm khắc về việc phân chia tiền đầu tư phù hợp của người phụ trách hạng mục chuyên nghiệp.
Kỳ Hinh tách tổ cạnh tranh chuyên nghiệp ra, đặc biệt đi tới Provence.
Bọn họ tập trung các chuyên gia về đầu tư tài chính, mà Tam đại tài phiệt kia cũng điều đến đây những nhân viên chuyên nghiệp.
Ở đợt cạnh tranh thứ hai, ngoại trừ toàn bộ cuộc đấu thầu được truyền hình trực tiếp - những truyền thông quan trọng như: AFP, Reuters, Tân Hoa Xã cùng với tạp chí tài chính và kinh tế uy tín trên thế giới được giữ lại ở bên trong, còn các truyền thông khác trên cơ bản đều bị từ chối.
Trận này, đối với mỗi người, cạnh tranh mà nói không chỉ đơn giản là cạnh tranh, mà tại đây là chiến trường không có thuốc súng, mọi sự chú ý đều tập trung hết vào chỗ này!
Tứ đại tài phiệt đều muốn tận dụng tối đa quyền uy tài chính cùng các chuyên gia chuyên nghiệp của mình, dựa vào ngân hàng tài chính thế giới làm tiêu chuẩn quy hoạch đầu tư, mỗi một phút mỗi một giây đều tràn ngập thách đấu cùng năng lực quyết định, hơn nữa, các truyền thông sẽ không bỏ qua cơ hội học hỏi tốt như lần này.
Ở giữa đợt cạnh thứ hai, hạng mục của bốn vị tài phiệt cùng người phụ trách sắp xếp công việc tiến hành độc lập.
Âm điệu trầm thấp xa hoa trong phòng đều có hệ thống trực tiếp toàn cầu, vì vậy, từng động tác bọn họ phải trực tiếp đối mặt với giới tài chính quốc tế, mỗi lần điều động vốn đều có thể ảnh hưởng trực tiếp đến biến động của thị trường chứng khoán.
Lúc này, các nơi giao dịch trên toàn cầu, thị trường chứng khoán đều sôi động khác thường, các nơi đều đông nghẹt người, người chuyên nghiệp hay không đều muốn nhân cơ hội nay kiếm lời.
Trong lúc tập trung làm việc, Kỳ Hinh bình tĩnh chỉnh TV trên tường, hình ảnh to như vậy bị phân tách thành các cửa sổ khác nhau, ở từng cái là bảng phân tích tài chính hiện nay.
"Kỳ Hinh, số liệu đã có, khả năng tận dụng của chúng ta là năm ngân hàng tài chính hoạt động, cô xem nên lựa chọn như thế nào?"
Một trong các nhân viên tài chính nhanh chóng thấy số liệu của năm ngân hàng đặt tại các thành phố lớn, nhìn Kỳ Hinh nói.
Kỳ Hinh nhìn kĩ, sau đó phân tích tình hình của đối thủ cạnh tranh, cuối cùng nhẹ nhàng cười:
"Thụy Sĩ! Chúng ta sẽ dựa vào ngân hàng may mắn này!"
Cười như hương cúc nhưng lại có cơ trí bình tĩnh.
Trong phòng khách xa hoa, Lãnh Thiên Dục, Cung Quý Dương, Hoàng Phủ Ngạn Tước cùng Lăng Thiếu Đường biếng nhác ngồi trên sô pha, hoàn cảnh hoàn toàn không tương xứng với khói thuốc súng tràn ngập trong không khí kia.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy Kỳ Hinh quyết định như vậy, đáy mắt hiện lên ý cười, nụ cười này mang theo sắc thái không thể không bội phục.
"Thiếu Đường, thực sự không biết đời trước cậu đã làm chuyện tốt gì mà lại có thể có được may mắn như vậy, tôi không nghĩ lúc trước cậu khai thông đường hàng không Thụy Sĩ, toàn bộ hành động này hoàn toàn mang đến lợi ích cho buổi cạnh tranh hôm nay."
Lăng Thiếu Đường cười, dùng tay nhẹ nhàng cầm cốc cà phê đen, tao nhã uống một ngụm:
"Tước, nếu không như vậy, mình làm sao có thế đấu với tập đoàn Hoàng Phủ của cậu! Dù sao cậu mục tiêu chính của giới tài chính, phương diện này Hoàng Phủ các cậu chiếm ưu thế!"
Cung Quý Dương khẽ cười nói: "Mình thấy Thiếu Đường may mắn nhất là tìm được người phụ nữ như Kỳ Hình kìa! Thật sự đáng tiếc."
Hắn ra vẻ tiếc nuối thở dài.
Lăng Thiếu Đường giãn mi, đón nhận vẻ mặt cười xấu xa của Cung Quý Dương:
"Tôi biết, cậu chưa từ bỏ qua ý định với Kỳ Hinh, không liên quan, tất cả mọi người đều biết, nếu cậu thực buồn cần chỗ phát tiết, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại,tôi nghĩ ngoài cửa sẽ có rất nhiều phụ nữ thích hiến thân!"
"Lăng Thiếu Đường, cậu cũng quá thâm độc, từ khi nào Cung Quý Dương mình lại trở thành người đàn ông không có khẩu vị như vậy? Cung Quý Dương miễn cưỡng phản bác nói.
Ở trong lòng hắn, sau khi gặp Kỳ Hinh, làm sao còn có thể đặt người phụ nữ khác ở trong lòng!
Trên mặt Lãnh Thiên Dục không chút biểu tình, anh đem vật cầm trong tay đặt lên bàn, lạnh lùng nói một câu:
"Thiếu Đường, hiển nhiên vòng này Lăng thị các cậu chiếm lợi thế, ba người chúng mình đã thua!"
Hoàng Phủ Ngạn Tước cùng Cung Quý Dương đều không tức giận, khi bọn anh biết Kỳ Hinh lựa chọn Thụy Sĩ, thực sự kết quả đã rõ ràng rồi.
Tuy rằng Lăng thị không thể đuổi kịp Hoàng Phủ ở giới tài chính nhưng Lăng Thiếu Đường lại khai thông đường hàng không ở Thụy Sĩ, nơi đó trở thành khu tài chính mới của Lăng thị, con số lợi nhuận hàng năm của Lăng thị đều tăng trưởng vượt bậc, cho nên một bước này Kỳ Hinh rất chuẩn xác.
Lăng Thiếu Đường miễn cưỡng cười, đôi mắt thâm sâu như biển đen khóa lại hình ảnh xinh đẹp lại chuyên nghiệp của Kỳ Hinh trên màn ảnh, sau đó cười tràn ngập sức quyến rũ:
"Buổi tối mời các cậu ăn cơm, coi như bồi thường!"
Ở trong phòng làm việc, Kỳ Hinh không biết mình có năng lực đánh bại đối thủ, tới giây phút cuối cùng cô vẫn không thể thả lỏng.
Lúc này, cơn choáng váng xuất hiện
“Rầm -" Kỳ Hinh lập tức chống tay lên bàn, thân thể có chút lay động.
"Kỳ Hinh, cô làm sao vậy?"
Một đồng nghiệp ngồi bên cạnh cô lập tức phát hiện Kỳ Hinh khác thường, quan tâm hỏi.
"Không có việc gì, tiếp tục làm việc đi"
Mình bị làm sao?
Kỳ Hinh dùng tốc độ nhanh nhất che dấu thân thể không khỏe, cô tươi cười như trước, nhẹ giọng nói.
Đầu thật choáng váng, thiếu chút nữa đã ngã xuống, nếu thực sự như vậy, mình đã là trò cười cho cả thế giới rồi.
Vẫn nhìn chằm chằm hình bóng xinh đẹp của Kỳ Hinh, hiển nhiên Lăng Thiếu Đường đã phát hiện ra điều này, anh nhíu mày lại, đáy mắt lộ ra sự lo lắng không nói cũng rõ.
Ở phòng Tổng thống của khách sạn, Kỳ Hinh miễn cưỡng dựa thân mình vào sô pha, cầm trên tay tư liệu chuẩn bị cho ngày cạnh tranh tiếp theo, trong ánh mắt có một phần tự tin.
Cô vừa mới tắm qua, toàn thân đều tản ra hương vị biếng nhác nhàn nhạt, cô chỉ đơn giản mặc trên người áo sơ mi của Lăng Thiếu Đường, vừa thanh nhã lại vừa ấm áp trong lòng.
Cửa phòng mở ra, bóng dáng cao lớn của Lăng Thiếu Đường xuất hiện ở phòng khách.
Sau khi thấy anh trở về, Kỳ Hinh lập tức cười đuổi cái run sợ đi, buông tư liệu trong tay ra, chạy đến trước mặt Lăng Thiếu Đường.
Lăng Thiếu Đường mang áo khoác trong tay mình treo trên giá, sau đó duỗi bàn tay to ra, vững vàng ôm lấy thân thể Kỳ Hinh đang chạy tới.
Anh cao lớn cùng với cô nhỏ xinh tạo nên bức tranh hoàn mỹ nhất.
Hương thơm của dầu tắm cứ quanh quẩn bên người Lăng Thiếu Đường, anh tham lam hường thụ phần ấm áp mà Kỳ Hinh mang đến.
"Đường..." Kỳ Hinh đặt cánh tay trắng nõn của mình bên hông Lăng Thiếu Đường, khuôn mặt nhỏ nhắn áp chặt vào Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp của anh, giống như người vợ nhỏ chờ đợi người chồng trở về nhà.
"Hử?"
Bàn tay to lớn của Lăng Thiếu Đường trìu mến vuốt mái tóc của cô, đã nhận ra cô đang mặc áo sơ của mình, trong lòng cảm thấy tràn đầy hạnh phúc.
Bởi vì Lăng Thiếu Đường cao lớn, thân hình Kỳ Hinh lại nhỏ bé khiến cho áo sơ mi của anh che lấp hết phần ௱ôЛƓ tới đùi.
Chăm chú nhìn đôi chân nhỏ mềm mại trên tấm thảm trắng, cô tựa như rừng cây sâu hút, khiến trong lòng Lăng Thiếu Đường nảy sinh lưu luyến không thôi.
Anh mỉm cười, ôm Kỳ Hình, sau đó đi đến sô pha, ngồi xuống, giữ cô gái bé nhỏ ở trong иgự¢ của mình.
"Đường, anh xem tình hình đến hôm nay thế nào rồi?"
Đáy mắt Lăng Thiếu Đường lộ ý cười: "Anh đương nhiên thấy tốt, Hinh Nhi, em thực sự rất tuyệt!"
"Thật sự ư?"
Kỳ Hinh nghe thấy anh nói như vậy, trong lòng cảm thấy vui vẻ ngay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng cười thật tươi.
Lăng Thiếu Đường hôn trán cô, sau đó ánh mắt không cẩn thật lướt qua áo, ánh mắt chăm chú vào thân hình hoàn mỹ trắng nõn của cô.
Bên hông đột nhiên sít chặt khiến trong lòng Lăng Thiếu Đường không khỏi ՐêՈ Րỉ, xem ra khả năng khống chế của anh ngày càng kém, đứng trước Kỳ Hinh, anh luôn biểu hiện giống như dã thú.
Nhưng Kỳ Hinh dường như không hiểu chuyện một chút nào, lúc này tâm tư của cô tập trung hết vào phần đấu thấu, không biết vào lúc này chính mình rất mê người, cô khiến người khác muốn phạm tội.
"Đường, em thật sự lo lắng, em sợ mình bất cẩn quyết định sai lầm!"
Kỳ Hinh nhẹ nhàng ôm lấy cổ của Lăng Thiếu Đường, ngẩng đầu nhìn anh nói, giọng nói nũng nịu, tuy ánh mắt lộ ra sự lo lắng nhưng lại đánh một đòn trí mạng lên người khác.
"Không cần lo lắng, em đã làm tốt lắm!"
Âm thanh của anh trở nên khàn khàn, nguyên do bởi vì Kỳ Hinh nâng cánh tay lên, bộ đồ lót bên trong vạt áo hướng về phía trước di chuyển một chút, mắt anh dừng lại ở cặp đùi trắng trẻo của cô.
"Đường, chúng ta đang bàn chuyện công việc, anh lại phá hỏng!"
Tay Lăng Thiếu Đường phát ra cái nóng rực khiến Kỳ Hinh hoảng sợ, cô thấy trong ánh mắt của anh hiện lên dục cảm quen thuộc nên mặt cô nhanh chóng ửng đỏ mê người.
Lăng Thiếu Đường cúi đầu cười, dịu dàng hôn môi cô, rồi ghé sát tai cô khẽ nói:
"Em là tiểu yêu tinh, ăn mặc như vậy tới mê hoặc anh, bảo anh làm sao có thể bàn chuyện công việc đây?"
Nói xong, anh để đầu lưỡi nóng bỏng của mình bên tai cô, khéo léo ngậm vành tai cô trong miệng, khẽ ʍúŧ trêu đùa cô, bàn tay to lại không nhịn được lần xuống xuống dưới vạt áo tìm kiếm phần lộ ra lúc nãy.
"Không phải mà, váy ngủ của em giặt hết rồi, này….Đường -"
Kỳ Hinh yêu kiều trốn tránh sự tấn công của Lăng Thiếu Đường, dáng người nhỏ nhắn linh hoạt nhanh chóng thoát khỏi anh, chạy sang bên kia trốn đi.
"Hinh Nhi, lại đây - "
Lăng Thiếu Đường sao có thể buông tha cô anh cười lớn, vươn bàn tay to kéo Kỳ Hinh, ra lệnh nói, giọng điệu tuy dịu dàng nhưng có thể thấy giọng nói của anh đang tản ra ham muốn mãnh liệt.
"Không được đâu!" Kỳ Hinh cười gian xảo nói.
Đang nói, bỗng nhiên đầu choáng váng lần nữa, bởi vì lần này có vật chống đỡ, nên cô hơi hơi nghiên ngả rồi ngã xuống sô pha.
Lăng Thiếu Đường sải bước tiến tới, một tay ôm chặt thân thể Kỳ Hinh vào trong lòng, lo lắng nói:
"Bảo bối, em còn chạy đi đâu?" Nói xong, anh cúi xuống, đang chuẩn bị hôn cô -
"Hinh Nhi, em làm sao vậy?"
Lăng Thiếu Đường thấy trên trán Kỳ Hinh lấm tấm mồ hôi, nhíu lông mày, vội hỏi.
Đột nhiên anh nhớ tới buổi sáng hôm nay Kỳ Hinh cũng có chút khác thường.
Mệ muội chợt biến mất, khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Hinh ngẩng cao, mỉm cười đáp lại ánh mắt lo lắng của Lăng Thiếu Đường, nhẹ giọng nói:
"Không có việc gì, em nghĩ mình cần nghỉ ngơi nhiều một chút chắc sẽ ổn thôi!"
"Không được, Hinh Nhi, anh lập tức sắp xếp bác sĩ tới khám cho em!"
Lăng Thiếu Đường nói là làm, lập tức đứng lên, cầm lấy di động.
"Đường, không cần" Kỳ Hinh vội vàng đứng lên, ngăn cản hành động của anh.
"Hinh Nhi, ngoan, đừng để cho anh lo lắng có được không?" Lăng Thiếu Đường không hoàn toàn dỗ dành Kỳ Hinh nói.