Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Chương 58

Tác giả: Ân Tầm

Tại một trang viên rượu vang xa hoa ở Pháp.
Ánh sáng nhẹ nhàng lan tỏa, xuyên qua cửa sổ kính đan cài vào nhau, chiếu rọi khắp mọi nơi. Đây không phải là một trang viên bình thường mà là một trang viên do tư nhân mở, cách xa hẳn chốn phồn hoa đô thị.
Trong một căn phòng, Lăng Thiếu Đường nhàn nhã ngồi trên ghế, hai chân vắt vào nhau, tay phải cầm một ly rượu, trong ly là thứ rượu vang đỏ đang tỏa mùi hương thuần khiết.
- Chai PinotNoir này sẽ hợp khẩu vị của cậu!
Giọng nói trầm ổn của một người đàn ông vang lên về phía Lăng Thiếu Đường.
Chỉ một câu nói đơn giản nhưng có thể nghe ra sự ăn ý của hai người.
Khóe miệng Lăng Thiếu Đường nhếch lên, anh hớp một ngụm rượu, sau đó nhàn nhã hạ ly rượu xuống, ánh mắt đầy lạnh lẽo.
Người đàn ông kia cũng có dáng người cao lớn giống Lăng Thiếu Đường, bộ quần áo màu đen trên người không thể che đi tư thế oai hùng của anh ta.
Khuôn mặt anh tuấn như được điêu khắc từ đá cẩm thạch, từng đường nét góc cạnh rõ ràng, ánh mắt thâm thúy.
Anh ta cũng nhếp mép lên cười nhạt, tạo cho người khác một cảm giác cực kỳ áp lực.
Hai người đàn ông có ngoại hình xuất sắc nhưng lại tạo ra hai loại cảm giác khác nhau. Lăng Thiếu Đường uy nghiêm và hờ hững, die⊹nnndann⊹nleq✩uydonnn nhưng chỉ khẽ cười cũng toát lên sự quyến rũ và tà mị.
Còn người đàn ông trước mặt thì khác, đôi mắt anh ta đầy u ám và thâm thúy, mỗi động tác giơ tay nhấc chân để thể hiện sự lạnh lùng đến tận cốt tủy.
Sau khi người đàn ông dặn dò vệ sĩ xong, liền bước về phía Lăng Thiếu Đường.
Hai người đàn ông nắm chặt tay nhau.
- Tớ thấy may mà bác Lăng không đi thằng con trai này đấy! – Người đàn ông uống một hớp rượu rồi nói.
- Sao? Tớ ૮ɦếƭ thì cậu được lợi gì?
Lăng Thiếu Đường nhướn đôi mày kiếm, hai tay khoanh vào nhau, cơ thể ngang tàng dựa vào ghế sofa đầy thư thái.
Đáy mắt người đàn ông lóe lên tia cười không dễ phát giác, anh ta điềm nhiên lên tiếng:
- Vấn đề này tớ cũng lo lắng lâu rồi, kết quả không ngờ lại có một đáp án tương đối mâu thuẫn. Điểm tốt là sau này Lãnh thị sẽ bớt đi một đối thủ lớn, nhưng đáng buồn là Lãnh Thiên Dục tớ lại mất đi một thằng bạn thân!
Người đàn ông ra vẻ tiếc nuối.
Lăng Thiếu Đường cười sang sảng.
Đúng, người đàn ông ở trước mặt Lăng Thiếu Đường chính là Lãnh Thiên Dục!
Anh ta là tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế Lãnh thị. Lãnh thị, Lăng thị, Hoàng Phủ và Cung thị được xưng là tứ đại tài phiệt của thế giới.
So sánh về ba tập đoàn thì Lãnh thị là tập đoàn có con đường khởi nghiệp gian nan nhất.
Lăng Thiếu Đường và Hoàng Phủ, Cung thị, tổng giám đốc đều thuộc loại cha truyền con nối, thừa kế nghiệp cha. Nhưng Lãnh Thiên Dục thì khác, anh ta là tổng giám đốc của Lãnh thị, cũng là người thành lập.
Bố của Lăng Thiếu Đường, được Lãnh Thiên Dục gọi là bác Lăng có ơn rất lớn với anh ta, hơn nữa cũng vì tính cách hợp nhau nên quan hệ giữa hai nhà Lãnh Thiên Dục và Lăng Thiếu Đường càng thân thiết hơn.
Lãnh Thiên Dục có hai thân phận trong một người.
Bởi vì, sau lưng, anh ta chính là người đứng đầu tổ chức xã hội đen khiến người ta nghe thấy mà phải tặc lưỡi. Anh ta cũng là một vị tổng giám đốc đầy thủ đoạn trên thương trường, trong xã hội đen cũng là một nhân vật hết sức quan trọng.
Hôm nay Lăng Thiếu Đường gặp anh ta bí mật bàn chuyện cũng có nguyên do, đó chính là anh muốn điều tra kẻ đứng đằng sau khống chế mấy tên sát thủ là ai.
Lăng Thiếu Đường cầm trong tay dấu hiệu ngôi sao trên người tên sát thủ trên rồi tung lên trời, ném cho Lãnh Thiên Dục, ánh sáng chiếu vào khiến nó càng sáng hơn.
Lãnh Thiên Dục giơ tay bắt lấy, nhìn thoáng qua rồi hơi nhíu mày lại, sau đó lại hờ hững ngước mắt lên:
- Cậu đã bị xóa tên trong tổ chức Mafia, không ngờ vẫn được “hoan nghênh” đến thế! – Lãnh Thiên Dục nhướn mày.di๖e❀ndanleeeqqq❀quyd๖on
Tổ chức Mafia tuân thủ rất nghiêm ngặt hai quy định, thứ nhất là không buôn bán thuốc phiện, thứ hai là không Gi*t các nhân vật chính khách. Ngoài hai điều này ra, thì vì phạm vi thế lực mà tứ đại tài phiệt cũng không nằm trong danh sách của Mafia.
Nói cách khác, dù có thế nào đi nữa thì Mafia cũng sẽ không động đến người của tứ đại tài phiệt.
Nhưng, anh ta không ngờ rằng trong tổ chức không chỉ có một người có ý muốn sát hại Lăng Thiếu Đường, hơn nữa còn phái cả các sát thủ bậc cao, điều này khiến Lãnh Thiên Dục không hiểu.
Lăng Thiếu Đường nhún vai không nói gì. Thật ra khi Kỳ Hinh an dưỡng, anh cũng liên lạc với Lãnh Thiên Dục, nói mọi chuyện cho anh ta.
Bốp! Lãnh Thiên Dục lập tức ném thứ đang cầm trong tay đi, cầm lấy một tập tài liệu.
- Thiếu Đường, cậu xem đi!
Lăng Thiếu Đường giơ tay cầm tập tài liệu, nhìn thoáng qua, rồi nở nụ cười lạnh.
Lãnh Thiên Dục không ngạc nhiên trước phản ứng của Lăng Thiếu Đường, anh ta điềm nhiên mở miệng nói:
- Kết quả này chắc cậu đã sớm nghĩ tới!
Phần tư liệu này, chính xác hơn là một bản báo cáo, nhân vật chính là bốn tên sát thủ, ngoài một tên bị thiệt mạng trong trận động đất, thì ba tên còn lại đều bị bỏ độc mà ૮ɦếƭ.
Qua vết thương có thể thấy, người xuống tay với mấy tên sát thủ cực kỳ ngoan độc. Trong một khoảng thời gian ngắn mà có thể khiến ba tên sát thủ ૮ɦếƭ, đúng là không hề đơn giản.
- Xem ra tớ đã xem nhẹ kẻ muốn lấy mạng Lăng Thiếu Đường này rồi! – Đáy mắt Lăng Thiếu Đường toát ra sự lạnh lẽo.
Đây rõ ràng là Gi*t người diệt khẩu, mục đích là cắt đứt hướng điều tra của anh.
Lãnh Thiên Dục từ chối cho ý kiến:
- thiếu Đường, chuyện của cậu tớ đã điều tra trong tổ chức rồi, bốn kẻ này đều là sát thủ thuộc M N!
- M N? Tên một gia tộc à?
Lăng Thiếu Đường nhíu mày như đang suy nghĩ.
Lãnh Thiên Dục gật đầu.
- Lấy chữ cái làm tên của gia tộc, có vẻ không phù hợp với quy định cho lắm.
Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng nói.
- Đúng, bọn họ chỉ là một bộ phận nhỏ, tuy rằng trên danh nghĩa vẫn thuộc Mafia nhưng trên thực tế thì bọn họ có quy củ và nguyên tắc riêng.
Lãnh Thiên Dục lắc lắc ly rượu trong tay rồi nói.
Lăng Thiếu Đường nhíu mày lại đầy lạnh lùng.
Lãnh Thiên Dục thổi thổi vào ly rượu, rồi nhìn Lăng Thiếu Đường, khóe môi mím lại.
Đôi mắt chim ưng của Lăng Thiếu Đường nhìn thẳng vào Lãnh Thiên Dục, cũng cười khẽ:
- Cậu muốn hỏi gì?
Lãnh Thiên Dục lười biếng lên tiếng:
- Quen nhau bao nhiêu năm rồi, kẻ muốn Gi*t cậu nhiều vô số kể, tại sao lần này cậu lại muốn tự mình điều tra? Có liên quan gì đó đến cô Kỳ kia không?
Lăng Thiếu Đường hơi nhếch môi lên, không nói gì, chỉ liếc ánh mắt đầy ý cười về phía Lãnh Thiên Dục để khẳng định suy đoán của anh ta.
- Xem ra cậu đã vì cô ấy mà thay đổi không ít! – Lãnh Thiên Dục uống hớp rượu rồi hờ hững lên tiếng.
Câu nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng ẩn chứa sự chúc mừng của một người bạn.
Thân hình cao lớn của Lăng Thiếu Đường hơi nghiêng về phía trước, nhìn Lãnh Thiên Dục rồi nói từng câu từng chữ:
- Rồi sẽ có một ngày, cậu cũng sẽ vì một cô gái mà thay đổi!
- Hả? Cậu đang nguyền rủa tớ đấy à? – Lãnh Thiên Dục nhướn mày, có chút buồn cười.
- Không, tớ đang chúc phúc đấy! – Lăng Thiếu Đường mỉm cười.
Lãnh Thiên Dục nhún vai, có trời mới biết trong mắt anh ta, phụ nữ chính là phiền toái. Anh ta thật sự không muốn nghĩ đến có ngày mình sẽ phải thay đổi thì sẽ như thế nào nữa.
- Tớ đang suy nghĩ xem ai nóng lòng muốn mạng của cậu như vậy, đã đưa ra quyết định như vậy, chắc chắn hắn sẽ không dễ buông tay! – di❀e❀eendanle๖quyd๖on Lãnh Thiên Dục nói.
Lăng Thiếu Đường gật đầu. Đúng vậy, bốn tên sát thủ ngay tại thời điểm mấu chốt đã nhận được lệnh rút lui, đây là điều anh không ngờ đến.
- Thiếu Đường, về chuyện mấy tên sát thủ, tớ sẽ nhanh chóng điều tra rõ hơn. Nhưng hôm nay tớ chỉ có thể nói với cạu rằng, sự việc chắc chắn không đơn giản như vậy!
Lãnh Thiên Dục lại một lần nữa quay trở lại vấn đề liên quan đến mấy tên sát thủ.
Lăng Thiếu Đường nghi hoặc:
- Chẳng lẽ M N xảy ra vấn đề gì? Người đứng đầu M N là ai?
Lãnh Thiên Dục lắc đầu, nói: “Có lẽ phải để cậu thất vọng rồi!”
- Xảy ra chuyện gì rồi? – Lăng Thiếu Đường nhạy cảm phát hiện ra điều khác lạ.
Ánh mắt Lãnh Thiên Dục lóe lên tia sáng khiến người ta khi*p sợ, anh ta nói với Lăng Thiếu Đường:
- Khi điều tra về M N, tớ phát hiện người đứng đầu... đã bị ám sát!
- Cái gì? – Lăng Thiếu Đường kinh ngạc.
Người đứng đầu M N cũng được coi là thủ lĩnh, vậy mà lại bị ám sát, xem ra chuyện này ngày càng nghiêm trọng rồi.
Lãnh Thiên Dục nói tiếp:
- Về chuyện của cậu, còn có người đứng đầu gia tộc bị ám sát nữa, tớ đã cho phong tỏa tin tức rồi. Nhưng các gia tộc khác cũng đang bắt điều nhúng tay vào điều tra chuyện này. Thật ra tớ cũng rất có hứng thú muốn biết, rốt cuộc là kẻ nào muốn chơi trò chơi kích thích này.
Anh ta hơi nhếch mép lên, lộ ra nụ cười lạnh lẽo.
* * *
Bóng đêm dần bao phủ lấy Thanh Vận Viên, mùi hương hoa giống như đang khiêu vũ, nhảy nhót trong mỗi góc phòng.
Kỳ Hinh ngồi trên sofa trong phòng khách, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường, hoặc là cô sẽ đứng dậy, đi về phía cửa sổ sát sàn.
- Ôi... cậu Thiếu Đường à, cậu mau về đi thôi, nếu không lại có người mỏi mắt mong chờ rồi!
Bác Phùng bưng bát huyết yến lên, nhìn Kỳ Hinh vậy liền cố tình nói.
Kỳ Hinh đột nhiên nghe thấy âm thanh thì giật mình, nhưng khi thấy bác Phùng nói vậy, cô xấu hổ, ngây thơ nói với bác Phùng:
- Bác Phùng, bác nói gì thế? Cháu có vậy đâu!
- Ngượng à? Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao? Cô xem lại đi, cô ngồi đây bao lâu rồi? – Bác Phùng cố ý trêu cô.
- Gì vậy, bác Phùng, cháu... cháu ngồi đây xem có thể giúp được gì cho bác Phùng không thôi! – Kỳ Hinh vội vàng nói.
Bác Phùng cười, sau đó đưa bát huyết yến cho Kỳ Hinh.
- Bữa tối tôi cũng làm, lại còn nấu bát huyết yến này cho cô nữa, di►end►anlllequ►yd►on cô nói xem cô giúp gì rồi nào?
- Ôi, bác Phùng...
Kỳ Hinh còn định nói thêm, nhưng chợt có người làm vừa nghe điện thoại xong liền đi vào báo:
- Cô Kỳ, cậu Thiếu Đường về rồi.
Khuôn mặt Kỳ Hinh lập tức trở nên vui vẻ, cô đứng dậy, vội vàng đặt bát huyết yến lên bàn trà rồi chạy ra ngoài cửa.
- Cô bé này...
Nhìn bóng dáng vui vẻ như con bướm bay lượn của Kỳ Hinh, bác Phùng mỉm cười.
Từ sau khi từ khu vực thiệt hại trở về, bà vui mừng khi nhận ra quan hệ giữa cậu Thiếu Đường và cô Kỳ Hinh đã thay đổi. Lúc nào Kỳ Hinh cũng mỉm cười đầy hạnh phúc, ngày nào cũng đợi cậu Thiếu Đường về, căn biệt thự to lớn cũng trở nên ấm áp hơn.
Vốn đã là một đôi yêu nhau rồi, sao còn phải tra tấn ђàภђ ђạ nhau làm gì cơ chứ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc