Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Chương 50

Tác giả: Ân Tầm

- Cái gì? Anh tạm nghỉ hai tuần, đừng nói với tôi rằng anh đi cùng tôi tới nơi bị thiệt hại nhé?
Kỳ Hinh dè dặt hỏi.
- Nếu tôi nói là thật thì sao?
Lời đáp nhẹ
bẫng của Lăng Thiếu Đường đã trả lời cho câu hỏi của Kỳ Hinh.
- Cái gì? Anh thật sự tới nơi bị thiệt hại sao?
Kỳ Hình giật mình hỏi lại.
Cô tưởng anh sẽ cho cô được thoải mái một chút, không ngờ anh lại…
Lăng Thiếu Đường chỉ cười mà không nói gì, hơi gật đầu một cái thay cho câu trả lời.
Kỳ Hình chấn động, ngước mắt nhìn Lăng Thiếu Đường đầy nghi hoặc.
-Anh…nghi ngờ năng lực của tôi? – Kỳ Hinh thử hỏi.
Cô thật sự không nghĩ ra tại sao Lăng Thiếu Đường lại từ bỏ mấy ngày làm việc quý giá có thể kiếm được bạc tỉ để cùng cô tới nơi bị thiệt hại.
Khóe miệng Lăng Thiếu Đường nhếch lên, anh lắc đầu: “Ngay từ lúc bắt đầu, tôi chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của em cả”.
-Vậy vì sao
Đôi mắt trong veo ngập tràn nghi hoặc của Kỳ Hinh lúc này cực kỳ xinh đẹp, như có từng gợn sóng lăn tăn trong đó, hàng lông mi dài như cánh bướm run rẩy theo từng nhịp thở của cô.
Lăng Thiếu Đường sát lại gần cô, đôi môi mỏng cong lên nụ cười tà mị, chóp mũi của anh cơ hồ dính sát vào mặt cô, hơi thở của hai người cũng bện vào nhau, hơi thở nóng bỏng ấy phả vào mặt Kỳ Hinh.
-Bởi vì…tôi nhớ em!
Ngay sau đó là tràng cười sang sảng của Lăng Thiếu Đường, khuôn mặt ngông cuồng của anh lúc này cũng đầy tình cảm.
Kỳ Hinh run lên, thấy Lăng Thiếu Đường cười to như vậy, thậm chí có giây phút nào đó cô tưởng như mình đã đi lạc…
* * * * *
Trong phòng làm việc, sàn đá cẩm thạch đen bóng phản chiếu những hoa văn xa hoa.
Sau bàn làm việc, một người đàn ông đang dựa người vào ghế một cách thoải mái, tay cầm điếu xì gà.
Rõ ràng là anh ta đang đưa mắt nhìn thế giới bên ngoài qua lớp cửa sổ sát sàn.
Anh ta tao nhã nhả một vòng khói thuốc, bầu không khí lạnh lẽo trong phòng cũng nhanh chóng được làn khói xì gà bao phủ.
Tuy không nhìn được từ phía chính diện nhưng từ bả vai rắn chắc rộng lớn, cánh tay rắn rỏi thì không khó để nhận ra đây là một người đàn ông tài giỏi.
Cốc! Cốc! Cốc! Tiếng gõ cửa vang lên.
-Vào đi! – Người đàn ông cất giọng trầm ổn.
Cửa văn phòng được đẩy ra, đồng thời mùi hương nước hoa khiến người khác động lòng người cũng theo đó bay vào.
Một cô gái mặc bộ váy màu đỏ tươi cười đi tới, đôi mắt long lanh đẹp tựa tiên nữ.
Cô ta có dáng người cao gầy, vóc dáng nóng bỏng, cổ áo được kéo xuống thấp làm “cảnh xuân” trước иgự¢ như ẩn như hiện, bắp đùi thon dài dưới lớp váy màu đỏ tươi lại càng thêm gợi cảm, mái tóc dài khẽ đong đưa theo nhịp bước chân, tạo nên một đường cong tuyệt đẹp trong không trung.
Cô ta có dáng như một người mẫu, vừa tao nhã vừa mê hoặc.
Sau lưng cô ta là một người đàn ông có vóc dáng cao lớn, từ người anh ta toát ra sự hấp dẫn và gợi cảm, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.
Người này chính là… Tuyên Tử Dương!
Cô gái mặc váy đỏ thoải mái ngồi trên sofa, vứt bao thuốc trong tay sang một bên, uể oải duỗi người, đôi chân trắng trẻo hơi cuộn lại.
Trước “cảnh đẹp” như vậy Tuyên Tử Dương lại không hề mảy may quan tâm. Anh ta dựa người vào sofa, bình tĩnh đưa mắt nhìn người đàn ông ngồi trên ghế.
Người đàn ông đưa lưng về phía họ chậm rãi xoay người lại.
Tất cả như một cảnh trong mộng ảo!
Anh ta mặc chiếc áo sơ mi màu đen, cổ áo để mở mấy cúc làm lộ ra cơ иgự¢ tinh tráng.
Khuôn mặt tươi cười một nụ cười xấu xa, hàng lông mày cũng nhếch lên, dường như cũng đang mang theo ý cười.
Khuôn mặt anh tuấn và hoàn mỹ! Dướiánh mặt trời, khuôn mặt anh ta đẹp đến nỗi không chê vào đâu được.
Một người đàn ông đẹp trai như vậy khiến những người phụ nữ không thể không động lòng.
Cô gái mặc váy đỏ nở nụ cười nhạt, tao nhã mà kiều mị như đóa hoa hồng: “Dạo gần đây thế nào rồi?”
Giọng nói của cô ta ngọt ngào như kẹo đường, đầy mê hoặc với đàn ông.
Tuyên Tử Dương không nói gì, chỉ hờ hững uống cafe, khuôn mặt điển trai không nhìn ra biểu cảm gì.
Người đàn ông mặc áo đen thì cong môi cười, mở miệng nói:
-Nghe nói Lăng Thiếu Đường cùng Kỳ Hinh tới nơi bị thiệt hại!
Sóng mắt của cô gái mặc váy đỏ ánh lên tia nghi hoặc.
Bàn tay cầm cafe của Tuyên Tử Dương hơi run lên.Kỳ Hinh! Khi nghe đến cái tên này, trong lòng anh ta như bị một lưỡi dao đâm xoẹt qua.
-Tôi đã điều tra ra hành trình cụ thể trong hai tuần tới của Lăng Thiếu Đường, bọn họ sẽ đi thị sát bảy thành phố bị thiệt hại!
Người đàn ông mặc áo đen thấy phản ứng của Tuyên Tử Dương, giọng nói nhẹ bẫng.
-Anh định thế nào?
Tuyên Tử Dương từ nãy đến giờ vốn trầm mặc giờ đã mở miệng nói, anh ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt quyến rũ của người đàn ông kia.
Cô gái mặc váy đỏ cũng nhìn người đàn ông mặc áo đen bằng đôi mắt hứng thú, muốn xem xem rốt cuộc anh ta định làm gì.
Người đàn ông mặc áo đen nở nụ cười lạnh, anh ta nhún vai, tao nhã rít một hơi xì gà.
-Không có gì, tôi muốn quãng đường của bọn họ càng trở nên kích thích hơn mà thôi!
- Lăng Thiếu Đường không phải kẻ ngốc, sao hắn có thể dễ dàng mắc mưu được chứ?
Cô gái mặc váy đỏ nhíu mày hỏi.
- Hổ cũng có lúc ngủ gật, huống chi tôi không tin Lăng Thiếu Đường có thể liệu sự như thần!
Tuyên Tử Dương lạnh nhạt lên tiếng, đáy mắt đầy châm chọc.
- Chậc chậc, cách làm việc của Lăng Thiếu Đường, tôi là người hiểu rất rõ. Anh cũng đừng quên, tập đoàn Thụy Dương là do chính Lăng Thiếu Đường thu mua, quan trọng hơn là hắn ta còn đoạt mất người phụ nữ của anh...
Cô gái mặc váy đỏ nhẹ nhàng dựa thân hình nóng bỏng vào người Tuyên Tử Dương, cả người như một con rắn.
- Đừng đề cập đến chuyện này trước mặt tôi, nếu không... tôi sẽ không khách khí với cô đâu!
Đôi mắt Tuyên Tử Dương bỗng trở nên тһô Ьạᴏ, bàn tay to của anh ta Ϧóþ chặt đầu vai của cô gái, sức lực như thể muốn Ϧóþ nát cô ta ra.
- A...
Cô gái kêu lên một tiếng, nỗi đau trên người khiến cô ta thở hổn hển.
- Tử Dương, bình tĩnh đi!
Người đàn ông mặc áo đen ngồi trên ghế nhẹ giọng thuyết phục.dieʊndʊanlequydoʊn
Ngữ khí của anh ta không nhanh không chậm, tao nhã như bậc vương tử.
Tuyên Tử Dương trừng mắt nhìn người phụ nữ, sau một lúc lâu, anh ta mới buông tay ra, đẩy cô ta ra xa.
- Chỉ cần không làm hại đến Kỳ Hinh thì các người muốn làm thế nào tôi cũng sẽ phối hợp.
Tuyên Tử Dương nói với người đàn ông mặc áo đen.
Người đàn ông mặc áo đen cong môi lên cười, nụ cười như có ngàn vạn đóa hoa lê đang bung nở.
- Đương nhiên rồi, Kỳ Hinh là người phụ nữ xinh đẹp như vậy, sao tôi nhẫn tâm làm hại cô ấy chứ? Chỉ cần Lăng Thiếu Đường biến mất, tôi đảm bảo Kỳ Hinh sẽ ngoan ngoãn bổ nhào vào lòng anh. À, đương nhiên là cả tập đoàn Thụy Dương của anh nữa.
Giọng nói hết sức tao nhã và nhẹ nhàng nhưng nội dung thì cực kỳ tàn nhẫn.
Cô gái mặc váy đỏ hơi run lên, sau đó kinh ngạc hỏi:
- Sao? Không phải là anh muốn tập đoàn Lăng thị sao?
Thấy vẻ kinh ngạc của cô gái, người đàn ông cười khinh miệt:
- Lăng Thiếu Đường là tổng giám đốc tập đoàn Lăng thị, chỉ cần hắn không ૮ɦếƭ thì miếng thịt béo bở đó đừng ai hòng mà mơ tưởng đến. Hơn nữa cách làm việc của Lăng Thiếu Đường hết sức tàn nhẫn, nếu để hắn vùng lên thì cô cho rằng hắn sẽ bỏ qua sao?
Tuyên Tử Dương nghe vậy lập tức cảm thấy hả lòng hả dạ.
Ánh mắt âm trầm của anh ta lóe lên tia tàn độc, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lăng Thiếu Đường, tôi hận không thể lột da hắn, hủy hoại xương cốt hắn!
Anh ta vĩnh viễn không quên được cảm giác nhục nhã mà Lăng Thiếu Đường mang lại, cả đời này anh ta sẽ không bao giờ quên.
Bao nhiêu lần rồi, dù là trong mơ anh ta cũng bừng tỉnh. Trong mơ có đôi mắt long lanh của Kỳ Hinh, rồi cảnh tượng cô bị Lăng Thiếu Đường kéo đi. Hoặc trong mơ sẽ xuất hiện hình ảnh trong nhà thờ, anh ta và Kỳ Hinh hạnh phúc nghe cha xứ đọc lời tuyên thệ, nhưng ngay lúc trao nhẫn cưới, Lăng Thiếu Đường như một ác ma xông vào, gây khó dễ cho Kỳ Hinh...
Anh ta không thể chịu nổi! Không có công ty, không có Kỳ Hinh, anh ta dường như đã đánh mất sự tôn nghiêm và năng lực của bản thân. Nhưng ngay lúc tuyệt vọng nhất, anh ta lại có cơ hội gặp gỡ đôi nam nữ trước mặt anfy.
Đôi nam nữ này, người đàn ông thì anh tuấn như thiên sứ, người phụ nữ kiều mị như con mãng xà, nhưng qua ánh mắt của bọn họ, anh ta biết ngay họ cùng chung chí hướng với mình.
Một khi đã như vậy, anh ta sẽ nắm chắc lấy cơ hội, sẽ không bỏ qua thủ đoạn để báo thù.
- Anh xác định hai tuần đó có thể xoay chuyển được tình thế sao? – die☣nd☣anlequ☣ydonnn Cô gái mặc váy đỏ hơi lo lắng.
Vấn đề này Tuyên Tử Dương cũng muốn hỏi.
Người đàn ông mặc áo đen mỉm cười:
- Hai người cũng biết thời gian quan trọng thế nào đối với một tập đoàn quốc tế. Đừng nói là hai tuần, chỉ cần hai phút thôi cũng có thể khiến mọi sự đổi khác. Lăng Thiếu Đường ngập tràn trong tình cảm với phụ nữ, chắc chắn sẽ trở tay không kịp. Đến lúc đó, không chỉ Lăng thị mà ngay cả tính mạng của hắn cũng nằm trong tay chúng ta.
Giọng nói nhẹ nhàng không hề phù hợp với khuôn mặt ngông cuồng của anh ta, từ ánh mắt có thể đọc ra được anh ta là một người lòng dạ thâm sâu.
Sự tham lam nhất thời lộ rõ, không hề bị che đậy...
Tuyên Tử Dương cũng cười, sau đó anh ta đứng dậy, chậm rãi nói một câu:
- Tôi rất chờ mong màn kịch hay này!
Người đàn ông mặc áo đen cũng tươi cười, nhưng câu nói lại hết sức lạnh lẽo:
- Đương nhiên, trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu...
Sau đó, anh ta dựa người vào ghế, nhàn nhã vắt hai chân vào nhau, động tác hết sức tao nhã.
Tuyên Tử Dương cười lạnh, rồi mở cửa đi ra ngoài.
Bầu không khí lạnh lẽo bủa vây khắp văn phòng, xông vào tận khí quản của cô gái mặc váy đỏ, bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên ái muội.
- Lại đây!
Người đàn ông mặc áo đen nở nụ cười tao nhã, giọng nói trầm thấp khiến phụ nữ không thể kháng cự.
Cô gái mặc váy đỏ cũng mỉm cười, đứng dậy, dáng người nở nang khiến đàn ông phải say mê.
Cô ta bước lên phía trước, cánh tay trắng trẻo như một con rắn bò trườn trên đầu vai người đàn ông, thân hình mềm nhũn dựa vào vòm иgự¢ tinh tráng của anh ta.
- Anh đó... làm việc mà chẳng thương lượng gì với người ta cả!
Cô ta dùng ngón tay nhẹ nhàng vân vê vòm иgự¢ người đàn ông, giọng điệu có chút bất mãn.
- Sao? Đau lòng vì Lăng Thiếu Đường à?
Người đàn ông cười, đôi môi mỏng sát lại gần tai cô ta.
Bên tai truyền đến cảm giác nóng rực khiến cô ta run lên. Cô ta nở nụ cười tuyệt đẹp, cô ta biết mình không thể chống cự trước sự hấp dẫn của người đàn ông này.
- Đừng cho là em không biết trong lòng anh đang nghĩ gì. Em sẽ bỏ qua Kỳ Hinh ư? Hừ...
Cô ta pha trộn sự bất mãn hòa với giọng điệu làm nũng trong câu nói của mình.
Bàn tay nhỏ bé mở cúc áo của người đàn ông ra, từng cúc từng cúc một khiến vòm иgự¢ khêu gợi của người đàn ông lộ rõ.
Người đàn ông nắm tay cô ta, ngón tay thon dài tùy ý vân vê.
- Tôi thích hợp tác cùng người thông minh, nhưng... những người phụ nữ khi lên giường thì không cần quá thông minh.
Dưới sự ᴆụng chạm đầy hấp dẫn của người phụ nữ, đôi mắt anh ta dần trở nên u ám hơn.
- Haha...
Cô gái nở nụ cười yếu ớt, ngón tay lướt theo từng cơ bắp của người đàn ông, đôi môi nóng bỏng cũng theo đó hôn lên từng thớ thịt rắn chắc.die≈nda≈nlequ≈ydon
- Em đúng là con yêu tinh phóng đãng!
Khuôn mặt tuấn tú của anh ta bắt đầu trở nên thâm trầm, đôi mắt đen đầy Dụς ∀ọηg, bàn tay to cũng bắt đầu vuốt ve nơi cao ✓út của cô ta, sức lực như muốn nhập cô ta vào người mình.
Sau đó, anh ta đứng dậy, bế cô gái lên, đẩy cô ta lên bàn làm việc...
- A... – Cô gái thở gấp, ánh mắt mê ly nhìn người đàn ông đẹp trai như ác ma trước mặt. Anh ta tựa như một đóa hoa anh túc, biết rõ có độc nhưng vẫn khiến cô ta cuồng mê.
Khóe môi người đàn ông cong lên nụ cười tàn nhẫn, anh ta xoay người cô gái lại, phần lưng gợi cảm và duyên dáng của người con gái lộ rõ trước mắt.
Anh ta bắt đầu hung hăng chà đạp lên làn da trắng trẻo, thô lỗ vén cao váy cô ta lên.
Ánh mắt đầy sảng khoái.
- Nói, tôi và Lăng Thiếu Đường, ai có thể thỏa mãn em?
Anh ta ôm chặt lấy cô gái, càng khiến cô ta thêm điên cuồng.
- Anh, đương nhiên là anh, chỉ có anh mới có thể thỏa mãn em...
Cô ta khó khăn lên tiếng, cơ thể nhỏ bé run lên.
- Em quá hấp dẫn...
Người đàn ông không hề thương hoa tiếc ngọc chút nào, anh ta nở nụ cười tà mị, xuyên thẳng qua người cô ta.
Lúc này, khuôn mặt người đàn ông trở nên dữ tợn, đôi mắt ấm áp cũng mang đầy hận thù và khoái cảm.
Nhất thời, phòng làm việc ngập tràn những tiếng kêu mờ ám...
Kỳ Hinh vẫn cho rằng Lăng Thiếu Đường tạm dừng công việc hai tuần, đi cùng cô tới bảy nơi bị xảy ra thảm họa là một sự lựa chọn không hề sáng suốt.
Tuy lấy danh nghĩa là nghỉ ngơi để đi cùng cô nhưng thực tế thì lại là một chuyến công tác với cường độ cao.
Bởi vì, sau khi nắm được những thông tin cần thiết về bảy thành phố bị thiệt hại, cô mới nhạn ra hai tuần thật sự là hơi căng.
Bảy khu vực bị xảy ra thiệt hại phân bổ ở năm quốc gia khác nhau, dù có ở trong cùng một đất nước thì hai khu vực cũng cách nhau rất xa.
Điều này tương đương với việc Kỳ Hinh và Lăng Thiếu Đường có mười bốn ngày để đi lần lượt năm đất nước, tới thị sát từng khu vực bị thiệt hại.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây đích thực là một chuyến công tác cực kỳ vất vả.
Cho nên, Kỳ Hinh cho rằng Lăng Thiếu Đường điên thật rồi!
Lần này, tin tức về việc khảo sát được phong tỏa, công tác giữ bí mật được làm rất khá, không có truyền thông đưa tin nên hành trình của hai người cũng thuận lợi hơn nhiều.
Khi vừa xuống máy bay, các quan chức chính phủ địa phương đã đứng nghênh đón sẵn, cảnh tượng hoành tráng không khác gì đi đón nguyên thủ quốc gia.
Nhưng, trong mắt Kỳ Hinh thì đây là một chuyện cực kỳ không thoải mái!
Khi thấy cảnh tượng này, hàng lông mày lá liễu của cô hơi nhíu lại.
Cô quay mặt nhìn Lăng Thiếu Đường đang không hề có vẻ gì là kinh ngạc rồi hỏi:
- Bọn họ có cần khoa trương đến mức này không?
Đôi mắt thâm thúy của Lăng Thiếu Đường được chiếc kính râm che khuất, cho nên Kỳ Hinh không thấy gợn sóng lăn tăn trong đôi mắt anh.
Khóe môi kiêu ngạo của Lăng Thiếu Đường hơi mím lại, giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên trên đỉnh đầu Kỳ Hinh:
- Hiện giờ tất cả mọi người đều biết tứ đại tài phiệt đang quan tâm đến hạng mục này, vậy nên trong mắt bọn họ, chỉ cần là tài phiệt đến đây thì đều là “vua giá lâm”, sao bọn họ có thể không khoa trương được chứ?
Kỳ Hinh bất đắc dĩ lắc đầu:
- Thà làm mọi chuyện trong im lặng còn hơn!
Lăng Thiếu Đường ôm eo Kỳ Hinh, nở nụ cười:di♔endanle♔quyd♔n
- Ngốc ạ, em tưởng rằng muốn được đặt chân vào khu vực xảy ra thảm họa thì không cần thông qua những quan chức chính phủ này ư? Dù sao thì em cũng đâu phải là người của nước họ.
- Nhưng bọn họ gióng trống khua chiêng như vậy, chắc chắn giới truyền thông sẽ chú ý tới. Em không muốn đến lúc đó mọi người lại nói chúng ta đang “vẽ chuyện”.
Kỳ Hinh hơi lo lắng.
Lăng Thiếu Đường nở nụ cười thong dong, bàn tay to vỗ vỗ lên người Kỳ Hinh hai cái:
- Yên tâm đi, bọn họ tự khắc sẽ xử lý chuyện liên quan đến giới truyền thông, chúng ta muốn thế nào, bọn họ đều rõ cả.
Kỳ Hinh cũng yên tâm phần nào.
Lăng Thiếu Đường vừa nói xong, mấy quan chức chính phủ lập tức vây quanh hai người.
Thời gian, dù sao thì cũng vì một vài chuyện quan trọng hoặc bởi con người mà trở nên có ý nghĩa.
Trong khoảng thời gian này, Kỳ Hinh đã hiểu được sâu sắc ý nghĩa đáng quý của những sinh mệnh.
Khi lần đầu tiên đặt chân vào khu vực bị thảm họa, trong lòng cô cực kỳ đau đớn.
Nhân loại thật là nhỏ bé, một khi tai họa ập xuống, con người không thể thoát được, chỉ có thể sợ hãi và bất lực.
Động đất, sóng thần, lũ lụt, hàng loạt thiên tai xảy ra như Thượng Đế đang ra tay trừng trị nhân loại. Chỉ trong vòng một đêm đã chôn vùi cả một thành phố, những gia đình, sinh mệnh con người bị hủy diệt đến mức gần như không còn dấu vết.
Trong mấy ngày này, Kỳ Hinh tuy đã đi qua nhiều đất nước khác nhau, tuy mỗi nơi đều có ngôn ngữ riêng, màu da khác biệt, nhưng ánh mắt của bọn họ đều giống nhau.
Trong mắt họ, Kỳ Hinh thấy được sự bất khuất mà những thảm họa không thể vùi dập.
Bọn họ khát vọng, khát vọng được gặp lại gia đình của mình một lần nữa, khát vọng được đoàn viên cùng người thân, tất cả khát vọng ấy đều hết sức chân thật, nhưng hiện thực thì lại bị thương nghiệp hóa hết cả.
Bóng đêm càng trở nên nặng nề hơn, vì đã từng chứng kiến cảnh sinh ly tử biệt, nhìn những hình ảnh xót xa về đống phế tích nên bầu trời đêm không còn lãng mạn nữa.
Kỳ Hinh co người ngồi trên sofa trong khách sạn.
Vì mỗi nơi họ đến, các quan chức chính phủ đều sắp xếp rất ổn thỏa, thậm chí còn đặt cả phòng khách sạn cho bọn họ.
Cô chăm chú nhìn tập tài liệu trong tay, tay trái không ngừng lật giở tài liệu, tay phải lắc lắc cái 乃út.
Một đầu 乃út bị cô cắn nhẹ, Kỳ Hinh đang đặt câu hỏi cho bản thân mình, đôi mắt như vì sao sáng rực rỡ.
Bữa tối, Lăng Thiếu Đường ăn cùng Kỳ Hinh, các quan chức chính phủ không dám làm phiền. Sau bữa tối, Lăng Thiếu Đường mới tiến hành trao đổi cùng mấy người đó, mãi cho đến khuya anh mới về khách sạn.
Khi Kỳ Hinh mặc váy ngủ bước ra từ phòng tắm, Lăng Thiếu Đường đã ngồi ở vị trí cô vừa ngồi, cẩn thận xem tài liệu trên mặt bàn.
Kỳ Hinh hơi ngẩn người, rồi lập tức bước lên:
- À, đây chỉ là ý tưởng ban đầu của tôi, còn chưa được định hình rõ ràng, cho nên...
Kỳ Hinh hơi ngượng, cô muốn lấy lại tập tài liệu.
- Không, đề xuất của em tốt lắm.
Ngoài dự đoán của Kỳ Hinh, Lăng Thiếu Đường lại nắm chặt lấy tập tài liệu, nhẹ nhàng lên tiếng.
Đôi mắt Kỳ Hinh sáng ngời, cô hưng phấn nói với Lăng Thiếu Đường:
- Thật không? Anh thật sự cho rằng ý tưởng này hay lắm sao?
Khóe miệng Lăng Thiếu Đường cong lên một nụ cười:
- Đương nhiên rồi! Dựa trên suy nghĩ của em, chỉ cần đưa ra được một chủ đề cố định xuyên suốt bảy khu vực bị thảm họa thì sẽ có ý nghĩa cực kỳ lớn.
Đôi mắt Kỳ Hinh cực kỳ vui thích, tia sáng rạng rỡ di động, càng thêm động lòng người.
Lăng Thiếu Đường cười rồi đứng dậy, ấn vai Kỳ Hinh để cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, sau đó đưa tay kéo chiếc khăn quấn trên đầu cô xuống.
Kỳ Hinh kinh ngạc, định đứng dậy nhưng lại bị Lăng Thiếu Đường ấn xuống.
- Để tóc ướt đi ngủ dễ bị cảm lạnh.
Nói xong câu đó, Lăng Thiếu Đường bèn cầm lấy máy sấy.
- À… tự em làm được rồi!
Kỳ Hinh không quen lắm.
Lăng Thiếu Đường sấy tóc cho phụ nữ ư?
Cảnh tượng như vậy, Kỳ Hinh chưa từng tưởng tượng ra bao giờ.
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường đầy trìu mến, bên môi cũng nở nụ cười yêu chiều.
- Không, cứ để tôi làm cho!
Ngữ khí tuy mềm nhẹ nhưng không cho phép người khác cự tuyệt.
Bàn tay to của anh hết sức nhẹ nhàng, di❖ễnnnđàn❖lêêêqqquýđô❖n rõ ràng Lăng Thiếu Đường sợ mình quá tay sẽ khiến Kỳ Hinh bị đau.
Sau khi chỉnh máy sấy xong, làn gió nóng từ chiếc máy sấy thổi đến mang theo cả hơi thở đàn ông của Lăng Thiếu Đường, vây quanh lấy Kỳ Hinh.
Nhất thời, sự căng thẳng của cô được bình ổn trở lại, cô cảm nhận được sự dè dặt cẩn thận của Lăng Thiếu Đường, bèn đưa mắt nhìn anh qua chiếc gương.
Phía sau là người đàn ông điển trai, khuôn mặt lạnh lùng lúc này đầy ôn hòa, trong mắt cũng đầy ý cười nhẹ nhàng.
Trái tim Kỳ Hinh đập “thịch” một tiếng, đôi mắt cũng dường như trở nên mơ hồ hơn.
Lúc này, Lăng Thiếu Đường dịu dàng như người yêu, thể hiện tất cả sự cưng chiều ra ngoài, hoàn toàn không hề có chút gì ngông cuồng hay chuyên chế của ngày trước.
Nếu ngay từ đầu Lăng Thiếu Đường đã như vậy, vậy thì cô và anh…
Kỳ Hinh cắn môi, chỉ còn biết cười khổ trong lòng.
Nhân sinh chính là như vậy đó, nếu tất cả mọi chuyện đều tốt đẹp thì đâu cần mất thời gian cưỡng cầu làm gì?
Đứng sau lưng Kỳ Hinh, Lăng Thiếu Đường lại cảm thấy cực kỳ ấm áp.
Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày phục vụ một người phụ nữ như thế này. Khi những ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng chạm vào mái tóc mềm mại của Kỳ Hinh, anh cảm thấy cực kỳ xúc động, trong lòng cảm thấy rất cảm động.
Lăng Thiếu Đường không thể không thừa nhận, cô gái trước mắt đây đã in sâu vào lòng anh, từ đôi mắt trong veo của cô, lúm đồng tiền khi cô nở nụ cười có chút bi lụy, cả tính cách quật cường…
Tất cả mọi thứ đều hằn sâu trong trí óc anh, không tài nào xóa đi được.
Kỳ Hinh như một đóa hoa tuyệt đẹp đang nở rộ. Hai năm trước, cô gieo mầm mống vào lòng anh, còn giờ nó đã nảy mầm, mọc rễ, chiếm cứ trái tim anh.
Vậy nên, đóa hoa mỹ lệ này chỉ có thể thuộc về anh, tuyệt đối không để cho kẻ khác hái đi mất.
Bầu không khí lãng mạn nhẹ nhàng quanh quẩn trong phòng.
- Có làm đau em không?
Lăng Thiếu Đường chưa bao giờ cẩn thận như vậy.
- Không, không đau.
Trái tim Kỳ Hinh cũng bắt đầu những nhịp đập không theo quy tắc, cô cố gắng đè ép nó xuống.
- Vậy là tốt rồi.
Lăng Thiếu Đường nhẹ giọng nói, giọng điệu đầy dịu dàng và ấm áp.
Sắc mặt Kỳ Hinh dần trở nên đỏ hồng, cô trốn tránh ánh mắt của Lăng Thiếu Đường, nói:
- Đúng, em nghĩ tới một chủ đề!
Lăng Thiếu Đường hơi nhíu mày lại, khi thấy ánh mắt trốn tránh của Kỳ Hinh, anh cúi đầu cười:
- Chủ đề gì?
Anh nhẹ giọng hỏi.
- Nhân đức, chủ đề là “Nhân đức”!
Ánh mắt Kỳ Hinh lóe sáng, những đốm nhỏ sáng long lanh trong đôi mắt khiến người khác phải trìu mến.
Lăng Thiếu Đường nở nụ cười tao nhã: “Em dùng từ này để hình dung về thương nhân, quả là đang khen tặng rồi”.
Kỳ Hinh mỉm cười, không nói gì.
Sau khi thấy tóc cô đã khô, Lăng Thiếu Đường tắt máy sấy đi, rồi nói:
- Ngày mai em không cần đi!
Kỳ Hinh kinh ngạc, lập tức đứng dậy hỏi:
- Tại sao?
Lăng Thiếu Đường lười nhác nằm trên giường, nói:
- Trước mắt ở đó sẽ còn xảy ra dư chấn, cho nên em không đi được!
- Em không thể đi? Ý anh là ngày mai anh đi một mình?
Kỳ Hinh kinh ngạc.diễ♣nnn♣đànlêq♣qquuuýđ♣ôn
Lăng Thiếu Đường mỉm cười:
- Ngày mai tôi cần bàn bạc một số chuyện cụ thể với các quan chức, cho nên em không cần gấp gáp.
- Nhưng, nếu vẫn còn dư chấn động đất thì vẫn sẽ có nguy hiểm, anh... – Kỳ Hinh lo lắng nói.
Lăng Thiếu Đường mỉm cười:
- Dư chấn nếu có thì chỉ có lúc giữa trưa, tôi đi vào tầm xế chiều, em yên tâm đi! Nhưng, dù vậy thì em cũng không thể đi được.
Kỳ Hinh cắn môi, cô muốn nói gì nữa nhưng Lăng Thiếu Đường đã duỗi tay ra, kéo cô vào trong lòng.
Sau đó anh xoay người lại, bao trùm lên cơ thể Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh kinh ngạc, vô thức chắn tay trước иgự¢ Lăng Thiếu Đường.
- Anh... anh đừng như vậy!
Cô bắt đầu trở nên mất tự nhiên, nhất là khi hơi thở ấm áp của Lăng Thiếu Đường bủa vây, cô lại bắt đầu cảm thấy hơi sợ.
Lăng Thiếu Đường buồn cười khi thấy biểu cảm của Kỳ Hinh, hàng lông mày hơi nhăn lại, gò má ửng hồng, đôi mắt sáng... thoáng chốc khiến anh sôi trào nhiệt huyết.
Ánh mắt anh đầy thương tiếc và yêu thương, anh tuyệt đối sẽ không để cô phải mạo hiểm.
- Ngày mai ngoan ngoãn ở khách sạn đợi tôi về!
Giọng nói tràn ngập sự yêu chiều.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc