7 ngày trôi qua!
Kỳ Hinh dựa người ngồi thoải mái trên ghế, nhìn lịch trên bàn làm việc.
Tuy rằng không phải cô đang diễn trong một bộ phim truyền hình nào đó nhưng ngày nào cô cũng cầm 乃út đánh dấu trên tờ lịch.
Cô cũng không hiểu nổi bản thân nữa, thỉnh thoảng cô lại đưa mắt nhìn về phía cửa kính, nơi đó chỉ có phòng tổng giám đốc trống trơn.
Vì muốn có chút riêng tư nên cô đã yêu cầu làm một cái cửa chớp.
Lăng Thiếu Đường đã đi công tác được bảy ngày rồi, cô chưa hề nhận được điện thoại hay nghe được tin tức gì của anh, chỉ có Chad là thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm tình hình công việc của cô.
Chắc chắn là anh rất tức giận, từ phản ứng ngày hôm đó, cô đã biết rồi.
Nhưng, dựa vào đâu mà anh bực tức như thế?
Đến giờ Kỳ Hinh vẫn không hiểu nổi, tại sao khi đó Lăng Thiếu Đường lại tàn nhẫn như vậy, tại sao lại nhẫn tâm phá bỏ cốt nhục của chính anh?
Như cô đã nói, trong lòng anh, cô chẳng có tư cách gì sinh con cho anh, ngoài ra, anh còn vu oan cho bố anh và cô, điều này khiến Kỳ Hinh không sao tưởng tượng nổi.
Kỳ Hinh thở dài một hơi, cảm thấy lo lắng cho con đường tương lai của mình, sau này cô và Lăng Thiếu Đường sẽ thế nào đây?
Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên.
Âm thanh có tiết tấu đều đặn này đã kéo suy nghĩ của Kỳ Hinh lại.
- Mời vào!
Cô nói.di►end►anlllequ►yd►on
Thư ký của tổng giám đốc, Kelly mỉm cười đi vào, trong tay là một tập tài liệu dày.
- Cô Kỳ, tổng giám đốc yêu cầu cô phải xem hết chỗ tài liệu này!
- Được rồi, cảm ơn cô!
Kỳ Hinh mỉm cười, sau đó nhận lấy tài liệu.
- Không có gì đâu! Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi ra ngoài đây!
Kelly cười nói.
Kỳ Hinh gật đầu.
Khi Kelly vừa xoay người định đi, Kỳ Hinh như nghĩ ra điều gì đó, vội gọi cô ấy lại.
- Kelly…
- Sao vậy?
Kelly hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh hơi mấp máy đôi môi anh đào nhưng vẫn không thể nói ra lời.
Sau đó, cô nở nụ cười tự giễu rồi nói với Kelly: “À, không có việc gì đâu!”
Kelly cười cười: “Vậy được, tôi ra ngoài làm việc, có gì cô cứ gọi tôi!”
Kỳ Hinh gật đầu.
Sau khi Kelly ra ngoài, Kỳ Hinh dựa người vào ghế, cảm thấy hành động vừa rồi của bản thân có chút nực cười.
Sao cô lại như thế nhỉ? di≈end≈anleq≈uydo≈n Tại sao lại muốn thông qua Kelly để biết hành trình của Lăng Thiếu Đường ở châu Âu, muốn biết thời gian cụ thể anh về.
Điên rồi!
Kỳ Hinh à, mày điên thật rồi!
Chẳng lẽ mày còn yêu người đàn ông đó sao?
Chẳng lẽ sau khi bị tổn thương như vậy, mày có thể làm như chưa hề có chuyện gì sao?
Kỳ Hinh cười khổ, không thể! Cô không thể như vậy được!
Sau đó, cô đưa mắt nhìn tập tài liệu dày!
Đây cũng là lượng công việc trong nửa tháng cô cần phải làm.
Tất cả các hạng mục liên quan đến Lăng thị trong suốt năm năm vừa qua.
Cô nhanh chóng ổn định lại tư tưởng đang hỗn loạn trong đầu! Không nghĩ nữa, tập trung vào công việc thì hơn!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chẳng mấy chốc, hoàng hôn đã buông xuống.
Kỳ Hinh mệt mỏi duỗi cái lưng mỏi, lúc này mới phát hiện ra đã muộn rồi.
Tiến hành phân tích tất cả các hạng mục kinh doanh của Lăng thị trong năm năm không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa còn phải nghiên cứu rất chi tiết.
Nếu các hạng mục chỉ đơn thuần đưa vào hoạt động một cách đơn giản, không có nhiều hạng mục liên kết với nhau thì không có vấn đề gì. Nhưng có rất nhiều hoạt động kinh doanh liên quan đến nhiều hạng mục khiến sự việc trở nên khá phức tạp.
Có đôi khi Kỳ Hinh thật sự rất nghi ngờ tinh lực của Lăng Thiếu Đường.
Hai mươi tám tuổi anh tiếp quản tập đoàn Lăng thị, là người trẻ nhất trong số các cổ đông của tập đoàn có quyền đưa ra các quyết sách. Vậy mà chỉ trong vòng hai năm, anh đã vượt lên trên tất cả, đánh đâu thắng đó, có thể thấy được năng lực và thủ đoạn trong công việc của anh mạnh mẽ đến mức nào.
Tập tài liệu với đầy những thông tin về các hạng mục trước mặt khiến Kỳ Hinh đau đầu, thật sự khó có thể tưởng tượng được nếu để cô quản lý một công ty, hơn nữa còn đưa được công ty đó ra quốc tế thì sẽ thế nào.
Kỳ Hinh thở dài, ngón tay tùy tiện lật giở trang tài liệu đến hoạt động trong tương lai và các kế hoạch dự trù.
Đột nhiên, một cái tên quen thuộc đập vào mắt Kỳ Hinh.
Ánh mắt cô lóe lên tia sáng, sau đó cô lập tức lật giở đến trang đó.
Kế hoạch xây dựng đất đai lập tức hiện ra rõ ràng trước mắt Kỳ Hinh.
Đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn chằm chằm vào bản kế hoạch này. di✥endanle✥quydonnnnn Cô lật giở từng tờ một, ngạc nhiên khi phát hiện ra miếng đất Lăng thị muốn tham gia cạnh tranh lại chính là miếng đất Kỳ thị đang muốn có.
Nếu không thì lúc nãy cô đã chẳng thấy tên miếng đất này quen đến thế.
Kỳ Hinh nhớ rõ, lúc trước bố cô từng nói, chỉ cần đấu thầu thành công mảnh đất này thì Kỳ thị sẽ được xoay chuyển.
Điều khiến cô khó tin hơn nữa là thì ra Lăng thị cũng có hứng thú muốn tham gia cạnh tranh đấu thầu, hơn nữa còn điều tra rõ ràng về các đối thủ, trong đó có tập đoàn Kỳ thị.
Cô hít sâu một hơi.
Làm sao bây giờ?
Bố cô đã bán hòn đảo đi cũng vì lần cạnh tranh đấu thầu này, nếu thua thì Kỳ thị sẽ không thể cứu vãn được nữa.
Trong lòng Kỳ Hinh vừa bồn chồn vừa mâu thuẫn, nếu giúp Kỳ thị thì cô sẽ bán đứng Lăng thị, nhưng nếu cô không làm gì thì sao có thể yên tâm được chứ?
Cuối cùng, cô đã đưa ra một quyết định trọng yếu…
Cô đã quyết định rồi, ánh mắt nhìn chăm chú vào từng con số, tìm ra mức giá quy định của Lăng thị.
Kỳ Hinh khép tập tài liệu lại, hít sâu từng hơi, ánh mắt liếc nhìn về phía di động.
Cô biết, một khi cầm chiếc điện thoại lên cũng tức là cô đang lấy cắp tài liệu mật của Lăng thị, nói ra mức giá cho Kỳ thị.
Nhưng cô không có thời gian để lựa chọn, vì ngày mở thầu là ngày mai. Nếu Kỳ thị thua thì cô cũng không thể yên tâm.
Đối với Lăng thị, cô chỉ có thể nói lời xin lỗi!
Kỳ Hinh run rẩy!
Trên bầu trời cao, chiếc máy bay tư nhân xa hoa lướt nhanh qua bầu trời quang, giống như một con chim ưng ngạo nghễ sải cánh ngắm nhìn thế gian.
Ngồi thoải mái trên ghế, Lăng Thiếu Đường cầm ly rượu vang đỏ nước Pháp, đôi chân thon dài vắt vào nhau.
- Sao rồi?
Lăng Thiếu Đường uống một ngụm rượu, điềm nhiên hỏi Chad ở bên cạnh.
Sau đó anh rót rượu, đưa cho Chad.
Chad bước tới, nhận ly rượu rồi ngồi xuống đối diện anh, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của Lăng Thiếu Đường.
- Không ngờ lần này Kỳ thị đã thắng thầu, die☣nd☣aanleq☣uydo☣n Lăng thị đành để mất mảnh đất đó!
Ngữ khí của anh ta không hề có chút nào sợ hãi, vẫn điềm nhiên như không.
Lăng Thiếu Đường nhàn nhã lắc lắc ly rượu trong tay, thưởng thức dòng chất lỏng đỏ tươi.
- Đúng là giỏi thật, có thể ςướק đi chiếc bánh ngọt trong tay Lăng thị, không hề đơn giản chút nào!
Lăng Thiếu Đường cũng hờ hững lên tiếng.
Chad mỉm cười: “Mảnh đất này đối với Lăng thị là một chiếc bánh ngọt thượng hạng, nhưng có muốn ăn hay không thì phải xem tâm trạng thế nào đã!”
Lăng Thiếu Đường nhướn mày, khóe môi cong lên nụ cười, anh cụng ly rượu với Chad rồi nói: “Cậu đúng là hiểu tôi!”
Chad cũng giơ ly rượu lên, uống một ngụm.
- Giá đấu thầu của Kỳ thị là bao nhiêu?
Lăng Thiếu Đường hờ hững hỏi.
Chad nhún vai, giọng nói mang theo chút tự giễu:
- Giá của Kỳ thị đưa ra chỉ cao hơn giá của Lăng thị một trăm vạn đô la!
Lăng Thiếu Đường nhếch môi cười, rồi lắc đầu:
- Kỳ Chấn Đông tính toán tỉ mỉ thật!
Chad từ chối cho ý kiến.
- Phiền toái nhất là nhóm cổ đông, xem ra anh Lăng kết thúc công việc sớm hơn dự định là không sáng suốt rồi!
Lăng Thiếu Đường chỉ nhếch môi nở nụ cười lạnh, không nói gì nữa.
- Tôi sợ lúc đó Kỳ Hinh sẽ bị liên lụy!
Chad có phần lo lắng, nói với Lăng Thiếu Đường.
Lăng Thiếu Đường nhướn mày:
- Kỳ Hinh bán đứng Lăng thị, đã có gan làm sai thì phải dũng cảm gánh lấy trách nhiệm!diʊendaʊ.nleqʊuydʊon
Sắc mặt Chad hơi thay đổi:
- Sao? Anh Lăng định phạt Kỳ Hinh thế nào? Cô ấy nói giá đấu thầu cho Kỳ Chấn Đông, anh đã đoán được trước rồi ư?
Lăng Thiếu Đường đảo mắt liếc nhìn Chad, giọng điệu trở nên lạnh lùng:
- Cậu khẩn trương vì cô ấy à?
Câu hỏi ngắn gọn nhưng lại khiến Chad toát mồ hôi lạnh.
- Không, không, anh Lăng đừng đùa như vậy!
Trời ơi! Anh ta đâu dám tranh giành phụ nữ với anh Lăng chứ!
Lăng Thiếu Đường đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khuôn mặt anh tuấn như được chạm khắc tỉ mỉ có phần lạnh lẽo như băng, những tia nắng nhàn nhạt bức xạ vào ly thủy tinh trong tay anh càng làm sáng lên khuôn mặt điển trai.
Nhưng lúc này, ánh mắt của Lăng Thiếu Đường lại đầy dịu dàng và xao động.
Kỳ Hinh!
Khi nghĩ đến chuyện có thể lập tức ôm cô vào lòng, ngửi mùi hương quen thuộc trên người cô, trái tim anh lại bị khuấy động.
Vì Kỳ Hinh, ở châu Âu, anh đã liên tục tăng ca làm thêm giờ, chỉ trong vòng gần một tuần lễ đã kết thúc công việc, chỉ mong có thể được gặp lại cô!
Rốt cuộc, anh đã biến một chuyến công tác vốn trong vòng nửa tháng giờ chỉ còn trong bảy ngày.
Anh thừa nhận rằng phát hiện ra Kỳ Hinh luôn uống Tђยốς tгáภђ tђคเ đã khiến anh cực kỳ tức giận, nhưng dù có thịnh nộ đến mức nào, anh vẫn không muốn làm tổn thương cô.
Đêm đó, khi quay trở lại công ty, anh phát hiện ra Kỳ Hinh đang ngủ trong phòng làm việc như một thiên sứ, bên cạnh cô là một chồng tài liệu.
Đêm đó, ánh trăng chiếu sáng gương mặt cô, dieʊndʊanlequydoʊn soi rọi lên những đường cong dịu dàng động lòng người khiến lửa giận trong anh lập tức tan biến.
Anh đau lòng vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đột nhiên cảm thấy chỉ lẳng lặng ngắm nhìn Kỳ Hinh cũng là một loại hạnh phúc!
Anh tự hỏi bản thân mình, rốt cuộc lúc này đây, anh coi Kỳ Hinh là gì?
Là tình nhân làm ấm giường cho anh?
Hay là cô vợ vẫn luôn đợi anh về nhà?
Đêm đó, anh không nhẫn tâm quấy rầy giấc ngủ của Kỳ Hinh, chỉ nhẹ nhàng bế cô, đặt lên giường trong phòng nghỉ, cởi bỏ mấy phụ kiện trên người để cô được ngủ thoải mái hơn. Sau đó anh chỉnh đèn tường tối đi, còn anh dựa người vào giường, lẳng lặng ngắm nhìn cô.
Nghĩ tới đây, những đường nét trên gương mặt Lăng Thiếu Đường trở nên nhu hòa hơn