Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Chương 24

Tác giả: Ân Tầm

Kỳ Hinh cụp mắt xuống, ánh mắt tối sầm lại nhưng vẫn không giấu nổi sự bi ai và đau buồn.
- Cho nên hiện giờ em phải gặp bố em ngay để hỏi rõ sự tình, nhưng người có thể giúp em chống lại Lăng Thiếu Đường chỉ có anh thôi!
Khi Kỳ Hinh ngước mắt lên, khóe miệng cô miễn cưỡng nở nụ cười nhạt, cố che giấu sự bi thương trong ánh mắt, giọng nói của cô dịu dàng nhưng cùng đầy khẩn cầu với Lăng Thiếu Nghị.
Bầu không khí ấm áp trong quán café như lan đến những đường cong nhẹ nhàng trên khuôn mặt Lăng Thiếu Nghị, cũng len lỏi cả vào ánh mắt anh, lan tận vào trong lòng Kỳ Hinh.
Khi thấy Kỳ Hinh miễn cưỡng nở nụ cười, trong lòng anh lại cảm thấy đau đớn:
- Kỳ Hinh, em yên tâm đi, anh nhất định sẽ giúp em. Dù sao thì sau khi xử lý xong công việc, ngày mai anh cũng phải quay lại trụ sở chính của Lăng thị, nếu anh cả thật sự muốn thu mua Kỳ thị thì anh nhất định sẽ nghĩ cách ngăn cản.
Giọng nói của anh như một liều thuốc làm ấm lòng, dần an ủi tâm trạng bất an của Kỳ Hinh.
Nhưng Kỳ Hinh lại ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy hoảng hốt:
- Ngày mai anh cũng quay về sao? Tại sao?
Tuy rằng Lăng Thiếu Nghị luôn nở nụ cười nhưng cô vẫn cảm thấy có chút gì đó không thích hợp cho lắm.
Cảm giác bất bình thường này xuất hiện từ lúc nào? Từ sau khi hai người đến Athen và đặt vé máy bay ư?
Từ ánh mắt của Lăng Thiếu Nghị, Kỳ Hinh dường như có thể cảm nhận được nỗi khổ tâm trong lòng anh, nó chỉ nhàn nhạt thoáng qua nhưng lại nhưng cắm rễ sâu trong đó khiến Kỳ Hinh cảm thấy không thở nổi.
Cô thật sự không ngờ là bởi vì Lăng Thiếu Đường!
Ánh mắt Lăng Thiếu Nghị tối sầm lại, đồng thời anh cũng không khỏi tán thưởng khả năng quan sát và trực giác của Kỳ Hinh.
Anh cầm tách café, uống một hớp sau đó tao nhã đặt tách xuống…
Ý cười gượng không dễ phát giác vụt qua trong đôi mắt anh:
- Thật ra ngay từ lúc đặt vé máy bay, anh cả đã biết anh đưa em rời khỏi đảo Celebes rồi.
Câu nói nhẹ nhàng của Lăng Thiếu Nghị khiến Kỳ Hinh chấn động:
- Cái gì?
Tuy biết rằng chỉ trong một thời gian ngắn là Lăng Thiếu Đường nhất định sẽ tra ra được cô không ở trên đảo nữa nhưng cô tuyệt đối không thể ngờ Lăng Thiếu Đường lại phát hiện ra ai là người đưa cô đi.
Kỳ Hinh ngước mắt nhìn Lăng Thiếu Nghị, dè dặt lên tiếng hỏi. Cô có cảm giác như có một tấm lưới vô hình đang vây chặt lấy người cô, nó chậm rãi siết chặt lấy người cô khiến cô không thể nhúc nhích.
- Ngày mai anh về trụ sở chính, liệu Lăng Thiếu Đường…
Kỳ Hinh hơi run run.
Lăng Thiếu Nghị gật đầu, thật ra chuyện này cũng không cần giấu diếm gì, sớm hay muộn cũng sẽ biết mà thôi:
- Anh nghĩ anh cả muốn nghe một lời giải thích hợp lý!
Kỳ Hinh lại cảm thấy bất an, ánh mắt đầy lo lắng:
- Xin lỗi anh, Thiếu Nghị, em không biết lần này sẽ liên lụy đến anh!
Lăng Thiếu Nghị nở nụ cười yếu ớt, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ kính chiếu lên gương mặt anh khiến nụ cười đó lúc sáng lúc tối, lay động tâm hồn…
Lăng Thiếu Nghị duỗi tay ra, nắm chặt lấy tay Kỳ Hinh…
- Anh?
Kỳ Hinh giật mình bởi hành động của Lăng Thiếu Nghị, cô không hiểu anh muốn làm gì.
- Kỳ Hinh, em xem đi, đường trí tuệ và đường số mệnh của anh và anh cả rất giống nhau, đều rất dài.
Lăng Thiếu Nghị có thể nhìn ra sự nghi hoặc của Kỳ Hinh, nhưng lúc này anh lại lên tiếng nói một câu không liên quan cho lắm.
- Thì sao?
Kỳ Hinh quả nhiên không hiểu ý của Lăng Thiếu Nghị, sao tình hình đang vô cùng cấp bách mà anh lại có tâm tư xem tướng tay?
- Ngốc ạ, điều này chứng minh anh cả sẽ không làm gì anh hết! Bởi vì anh cũng thông minh như anh ấy, hơn nữa… đường số mệnh cũng dài như anh ấy!
Trước biểu hiện ngơ ngác của Kỳ Hinh, Lăng Thiếu Nghị bật cười ha hả.
- Thiếu Nghị… - Rõ ràng những lời này của Lăng Thiếu Nghị khiến Kỳ Hinh cảm thấy choáng váng đầu óc.
- Anh thật là… Em sợ anh bị liên lụy, vậy mà anh còn đùa!
Kỳ Hinh không ngờ Lăng Thiếu Nghị lại lạc quan như vậy, cô cố ý ra vẻ tức giận.
- Kỳ Hinh, em đừng giận, cũng không cần phải lo lắng, hơn nữa anh cũng muốn hỏi rõ anh cả chuyện về tập đoàn Kỳ thị, em yên tâm đi!
Khi thấy ánh mắt hờn giận của Kỳ Hinh, Lăng Thiếu Nghị hơi hoảng hốt, anh lập tức khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc, vội vàng lên tiếng.
- Xì…
Kỳ Hinh không nhịn được liền bật cười, bộ dạng của Lăng Thiếu Nghị vừa rồi khiến cô thoải mái hơn nhiều.
- Kỳ Hinh, thì ra em…
Lăng Thiếu Nghị bừng tỉnh, ánh mắt đầy yêu chiều, anh cong môi lên cười:
- Thấy em cười thì anh cũng yên tâm rồi! Em biết không, anh rất sợ sẽ khiến em khóc!
Anh cười sang sảng, giọng nói ấm áp đầy quan tâm.
Kỳ Hinh rất cảm động, cô nói với Lăng Thiếu Nghị:
- Thực sự cám ơn anh, Thiếu Nghị! Nhưng em là người đề nghị anh đưa em rời khỏi đảo Celebes, sau khi gặp bố, em nhất định sẽ nói rõ chuyện này với Lăng Thiếu Đường!
- Kỳ Hinh, em đâu cần làm vậy! Nếu em làm thế thì không biết anh cả sẽ làm gì em nữa!
Thấy Kỳ Hinh nói vậy, Lăng Thiếu Nghị lo lắng, lập tức khuyên can.
- Thiếu Nghị, có một số chuyện em nhất định phải tự mình đối mặt.
Ngữ khí của Kỳ Hinh cũng vô cùng kiên định, không có ý nhượng bộ.
Bầu trời chưa bao giờ nắng ráo như vậy, là vì cô sẽ rời đi sao? Nhưng dù vậy thì trong mắt cô, thế giới dần mờ ảo đi.
Càng đứng ở trên cao thì tầm nhìn lại càng xa, càng đứng ở trên cao thì tâm trạng lại càng thêm đau đáu, cũng như cô lúc này đây!
Kỳ Hinh ngồi trong khoang hạng nhất, vô lực dựa người vào thành ghế, đôi mắt đen vô hồn nhìn ra thế giới ngoài cửa sổ, hàng lông mi dài chớp chớp, mong manh như cánh ve run run trong gió.
Cô như một pho tượng cực kì xinh đẹp, khuôn mặt trơn mịn như gốm sứ mang theo nét sầu thương, hàng lông mày thanh tú khiến người khác động lòng, cô như ở trong một thế giới mộng ảo, dường như không chân thực.
- Thưa cô, xin hỏi cô cần gì không?
Một cô tiếp viên hàng không lại gần Kỳ Hinh, hỏi.
Kỳ Hinh như bừng tỉnh, đôi mắt sáng như sao lóe lên sự kinh ngạc khi đột nhiên bị làm phiền.
- Xin lỗi cô, đã làm phiền cô rồi!
Cô tiếp viên sợ rằng mình quấy rầy vị khách này nên vội vàng giải thích.
- À, không sao, tôi suy nghĩ nhập tâm quá thôi! Vừa rồi cô nói gì?
Kỳ Hinh lập tức thu lại sự bi thương trong đôi mắt, cô hơi mỉm cười hỏi cô tiếp viên.
Nụ cười mỉm của cô như cánh bướm xinh đẹp bay lượn trên không trung khiến ngay cả cô tiếp viên dù là nữ cũng phải cảm thán!
- Thưa cô, máy bay sẽ bay trong khoảng sáu tiếng đồng hồ, không biết cô có muốn dùng gì không?
Cô tiếp viên nhẫn nại lặp lại câu nói.
Kỳ Hinh suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Cho tôi một cốc nước lọc, cám ơn!
Cô tiếp viên gật đầu: “Xin cô chờ một lát!”
Ngồi trong khoang máy bay, Kỳ Hinh chưa bao giờ thấy lẻ loi như vậy, cô dần hồi tưởng lại sự việc mấy ngày qua.
Vì ngày sinh nhật của cô nên Lăng Thiếu Đường đã tạo ra một thế giới y như trong cổ tích.
Tuyệt đẹp mà chân thực đến vậy!
Vừa mờ ảo mà lại gần gũi đến thế!
Nhưng...
Cô như cô bé Lọ Lem khi trải qua thời khắc lúc mười hai giờ, cỗ xe ngựa xinh đẹp biến thành quả bí đỏ, bộ trang phục duyên dáng trở lại thành bộ quần áo cũ nát, thân phận cao quý của cô theo tiếng chuông vang điểm mười hai giờ cũng biến thành hư không!
Hòn đảo tuyệt đẹp và trong lành như trong cổ tích đó khiến cô chìm đắm trong sự lãng mạn nhưng cuối cùng cô vẫn phải trở về với hiện thực, thật buồn cười làm sao!
Lăng Thiếu Đường là người tàn nhẫn như vậy, ngày đầu tiên tạo ra bầu không khí lãng mạn và dịu dàng, sang ngày thứ hai đã trở về thành một con người lạnh lùng và tàn nhẫn, chẳng lẽ anh muốn cô nếm trải hương vị chông chênh hay sao?
Từng ngón tay của Kỳ Hinh hơi run lên. Cô đưa tay che иgự¢, cô sẽ phải ở bên cạnh Lăng Thiếu Đường cả đời cả kiếp này ư?
Bên môi cô thấp thoáng nụ cười lạnh, trái tim cô sau bao lần chìm nổi rồi sẽ trở nên kiên cường hơn!
Lăng Thiếu Đường, dù có phải dùng cách gì đi nữa thì tôi tuyệt đối không cho phép anh thỏa mong muốn đoạt được Kỳ thị!
Nếu Trời đã định anh là kiếp nạn của cả đời tôi, vậy thì tôi sẽ tiếp nhận kiếp nạn này!
Cách Kỳ Hinh mấy hàng ghế, một cô gái có dáng người cao đang đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Cô gái này ăn mặc rất thời thượng, từ quần áo đến trang sức, mái tóc dài đến thắt lưng đều toát lên nét hấp dẫn. Cô ta đeo một chiếc kính râm to nên không thấy rõ đôi mắt, nhưng bên môi cô ta thấp thoáng nụ cười lạnh không dễ phát giác, lạnh lẽo như băng, lạnh đến thấu xương.
Sau đó, cô ta lập tức đứng dậy, đi về phía Kỳ Hinh.
- Cô không ngại nếu tôi ngồi đây chứ?
Đôi môi đỏ của cô ta hơi mấp máy, giọng nói tươi ngọt rất dễ thu hút sự chú ý.
Kỳ Hinh nhẹ nhàng đặt cốc nước trong tay xuống, ngước mắt nhìn cô gái:
- Tôi nghĩ cô muốn ngồi đây không phải chỉ vì muốn ngắm phong cảnh đấy chứ!
Khóe miệng cô gái kia cong lên nụ cười:
- Cô Kỳ quả là người thông minh! Nhưng tôi cũng chỉ muốn chào hỏi cô Kỳ một chút thôi!
Quả nhiên cô gái này biết cô họ Kỳ!
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Kỳ Hinh toát lên ý cười:
- Cô cũng không phải là người đơn giản, xem ra hiểu biết của cô về tôi không ít nhỉ!
- Vợ trước của tổng giám đốc Lăng Thiếu Đường của Lăng thị, hai năm sau đã trở thành tình nhân, tôi nghĩ những chuyện này muốn không biết cũng khó!
Câu nói của cô gái như đâm trúng trái tim Kỳ Hinh, cô cười nhạt!
Tuy nhiên Kỳ Hinh cũng không dao động quá nhiều, cô không muốn tiếp tục đề tài này, liền lái câu chuyện theo hướng khác:
- Tôi không rõ, mục đích cô tìm tôi chỉ là muốn nói những điều này?
Cô gái mỉm cười:
- Vừa rồi tôi cũng đã nói, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô Kỳ một chút thôi!
- Chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Kỳ Hinh không tin, cô cảm thấy cô gái này có vấn đề.
- Chỉ đơn giản như vậy!
Cô gái kia khẳng định.
- Tôi chỉ muốn xem rốt cuộc là người phụ nữ thế nào mà có thể có được trái tim cứng rắn của Lăng Thiếu Đường! Cô Kỳ quả nhiên là xinh đẹp đến động lòng người!
Giọng nói của cô ta dịu dàng nhưng pha lẫn chút bi thương.
Kỳ Hinh cũng nhận ra điều này, phụ nữ trên phương diện này đều mẫn cảm như nhau.
- Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi! Cô cũng vừa nói đấy, giờ chẳng qua tôi chỉ là tình nhân của Lăng Thiếu Đường, một cô tình nhân thì có được tình yêu sao?
Giọng nói của cô lạnh đến thấu xương, đôi mắt trong veo như làn thu thủy nhìn thẳng vào đôi mắt được giấu sau chiếc kính râm của cô gái.
Cô gái kia hơi sửng sốt, không ngờ Kỳ Hinh lại lạnh lùng như vậy!
Sau đó, cô ta vội che giấu tâm trạng của bản thân, nở nụ cười yếu ớt:
- Dù thế nào đi nữa, tôi rất vui được quen biết với cô Kỳ!
Nói xong, cô gái có dáng người như người mẫu đi về chỗ ngồi của mình.
Nhưng trước khi đi, cô gái cúi người, nói với Kỳ Hinh:
- Suýt quên mất, cô thay tôi hỏi thăm Thiếu Đường nhé!
Nói xong, khóe miệng cô ta nhếch lên.
Kỳ Hinh ngẩn người, hai người họ quen nhau sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc