Trụ sở chính của tập đoàn quốc tế Lăng thị, trong phòng hội nghị xa hoa đang diễn ra cuộc họp toàn cầu được kết nối qua video.
Căn phòng hội nghị to như vậy nhưng tràn ngập bầu không khí bận rộn với những bản báo cáo công việc liên tục. Hai bên bàn hội nghị là các cổ đông, còn ngồi ở vị trí trung tâm chính là linh hồn của tập đoàn quốc tế Lăng thị - Lăng Thiếu Đường.
Trên màn hình to được gắn trên tường là hình ảnh chất lượng cao được kết nối từ các công ty con, chi nhánh trên khắp thế giới, những người phụ trách từng khu vực đang báo cáo và phân tích cho Lăng Thiếu Đường mỗi hạng mục mà họ đảm nhận.
Lăng Thiếu Đường mặc bộ vest tối màu cực kì xa hoa, khuôn mặt nghiêm túc và lạnh lùng cùng đôi mắt đen biết nhìn xa trông rộng cho thấy rõ sự bình tĩnh và quyết đoán trong công việc của Lăng Thiếu Đường, đây cũng chính là mấu chốt để anh có thể ngồi ở vị trí này.
- Anh Lăng, trước hết anh hãy xem hai tập tài liệu này đi! – Tra Đức hơi mất tự nhiên.
Lăng Thiếu Đường cầm lấy hai tập tài liệu Tra Đức đưa, lật giở từng tờ mỗi, sắc mặt ngày càng trở nên khó coi.
Sau đó, anh ngắt lời người phụ trách công việc bên Hà Lan đang báo cáo, đưa mắt nhìn sang người phụ trách bên chi nhánh Thụy Sĩ.
- Chuyện bên Thụy Sĩ là thế nào? – Lăng Thiếu Đường xem xét tình hình bên Thụy Sĩ, sau đó đưa mắt nhìn Lăng Thiếu Nghị - người quản lý tạm thời bên đó.
- Những hạng mục khác phát triển rất thuận lợi nhưng có chút vấn đề liên quan đến hàng không ở Zurich*, rắc rối nằm ở phía chính phủ! – Lăng Thiếu Nghị đang ngồi trong phòng họp bên Thụy Sĩ, báo cáo với Lăng Thiếu Đường.
* Zurich là một trong hai trung tâm kinh tế lớn nhất Thụy Sĩ.
Bốp!
Lăng Thiếu Đường vứt tập tài liệu trong tay xuống bàn, đôi mắt lạnh lẽo quét về phía màn hình:
- Nếu cậu bảo vấn đề bên hàng không liên quan đến áp lực cạnh tranh từ đối thủ thì tôi còn có hứng thú muốn nghe, nhưng cậu lại bảo vấn đề đến từ phía chính phủ? Tôi hỏi cậu, áp lực đến từ chủ tịch Liên Bang hay là ban chấp hành Liên Bang?
Lăng Thiếu Nghị nghẹn lời, ngập ngừng một lúc rồi mới lên tiếng: “Hiện tại ủy viên của ủy ban Liên Bang Thụy Sĩ đang muốn tranh cử nên có chút chậm trễ đến tiến trình của chúng ta…”
- Tôi nói lại điều này một lần nữa và đây cũng là lần cuối cùng tôi nói! – Lăng Thiếu Đường ngắt lời Lăng Thiếu Nghị rồi tiếp tục lên tiếng:
- Lăng thị nhất định phải giành được phần thắng trong vấn đề về hãng hàng không của Zurich. Đây là một thị trường cực kì có lợi nhuận, tổng cộng tập trung đến hơn ba trăm năm mươi ngân hàng, trong đó ba mươi lăm ngân hàng nước ngoài là của Lăng thị, chúng ta chiếm bảy mươi phần trăm trên thị trường chứng khoán của Zurich. Nắm được hãng hàng không thì Lăng thị sẽ tiến thêm một bước quan trọng trong việc khai thác thị trường tài chính! Giờ cậu nói với tôi vấn đề ở phía chính phủ ư? Tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy không phải để chơi đùa đâu!
Giọng nói lạnh lẽo của Lăng Thiếu Đường vang vọng khắp phòng hội nghị quốc tế.
- Em biết rồi, anh cả, em sẽ cố gắng! – Lăng Thiếu Nghị lên tiếng.
- Thiếu Nghị, tôi nhắc cậu một câu, tôi không muốn thấy nguyên nhân thật sự đằng sau việc này là cậu đâu đấy. Giờ cậu là người phụ trách bên Thụy Sĩ, tôi hy vọng lát nữa cậu sẽ cho tôi một câu trả lời thỏa đáng về chuyện của tập đoàn Thụy Dương! – Lăng Thiếu Đường bất ngờ lên tiếng.
Lăng Thiếu Nghị rùng mình một cái, anh ấy không ngờ anh cả lại biết nhanh như vậy, xem ra sau này phải xử lý mọi việc cẩn thận hơn mới được.
Lăng Thiếu Đường lại đảo mắt nhìn về phía hai tập tài liệu Tra Đức vừa đưa.
Một tài liệu là số liệu báo cáo việc thu mua thành công tập đoàn Thụy Dương, còn tập còn lại chính là số liệu về tình hình trên thị trường chứng khoán của tập đoàn Kỳ thị.
Anh không ngờ rằng em trai mình lại thu mua tập đoàn Thụy Dương. Mặc kệ là nó muốn chứng minh năng lực của bản thân hay có mục đích khác nhưng hậu quả thì đều giống nhau… đó là rất tệ!
Mà gay go nhất chính là… Kỳ Hinh!
Trong đầu Lăng Thiếu Đường đột nhiên hiện lên hình ảnh phẫn nộ của Kỳ Hinh, nhất là khi để cô biết Lăng thị đã thu mua tập đoàn Thụy Dương, nhất định cô sẽ rất hận anh.
Ngay sau đó, Lăng Thiếu Đường lập tức xóa bỏ ngay hình ảnh đó trong đầu, xua tan trạng thái thất thần của mình. Dù Lăng Thị có không thu mua tập đoàn Thụy Dương thì cô cũng chẳng đối xử khác với anh, cô chỉ quan tâm đến Tuyên Tử Dương!
Nghĩ đến đây, cảm giác ghen tuông và phẫn nộ cực điểm dâng lên trong lòng Lăng Thiếu Đường!
- Tra Đức, lập tức tìm hiểu cho tôi kẻ giở trò với tập đoàn Kỳ thị! – Lăng Thiếu Đường càng ngày càng quan tâm đến tình hình trước mắt của tập đoàn Kỳ thị.
Có người dám ở sau lưng dùng Lăng thị để giở thủ đoạn với tập đoàn Kỳ thị, xem ra anh cần phải chú ý đến “bàn tay” đứng phía sau này!
- Bác Lăng, sức khỏe của bác thế nào rồi? – Kỳ Hinh cắm bó hoa tươi vào trong bình rồi lại gần Lăng Diêu Hồng, quan tâm hỏi.
Mùi hương dịu nhẹ xua đi mùi thuốc. Đây là phòng bệnh tư nhân rất sang trọng, Kỳ Hinh đã tìm được phòng từ lâu nhưng mãi mới được bác sĩ cho phép vào thăm.
Trước đây Kỳ Hinh đã nghĩ đến chuyện đến thăm Lăng Diêu Hồng, nhưng Lăng Thiếu Đường lại cứ giữ cô lại bên cạnh, chẳng cho cô chút tự do nào, mấy hôm nay Lăng Thiếu Đường đi công tác nên cô mới có thể làm những điều mình muốn.
- Tiểu Hinh à, con đến thăm bác là bệnh tình của bác đã đỡ hơn một nửa rồi. Nhưng dù gì ở nhà là tốt nhất, ở đây ngày nào cũng ngửi thấy mùi thuốc, không có bệnh cũng thành có bệnh.
Lăng Diêu Hồng được Kỳ Hinh đỡ người để ông ngồi thoải mái hơn.
- Bác Lăng, bác ở đây có bác sĩ chăm sóc thì mọi người mới yên tâm được!
Kỳ Hinh mỉm cười nói.
- Tiểu Hinh à, bác vẫn quen nghe con gọi bác là bố hơn!
Lăng Diêu Hồng nằm trên giường bệnh, nhìn Kỳ Hinh nói.
Kỳ Hinh thấy rất ấm áp:
- Cháu xin lỗi đã khiến bác phải lo lắng, đúng ra cháu phải đến thăm bác sớm hơn! – Kỳ Hinh cảm thấy rất áy náy.
Lăng Diêu Hồng lắc đầu, nặng nề thở dài một hơi:
- Tiểu Hinh à, thật ra nhà họ Lăng chúng ta mới phải xin lỗi con… – Giọng nói của Lăng Diêu Hồng có chút nghẹn ngào.
- Bác Lăng, bác nghĩ nhiều rồi! – Kỳ Hinh an ủi Lăng Diêu Hồng.
- Không, Tiểu Hinh, con cứ để bác nói đã! – Lăng Diêu Hinh yêu thương Kỳ Hinh như yêu thương con gái ruột của mình:
- Bác tuyệt đối không thể ngờ Thiếu Đường lại có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy! Sao nó có thể buộc con bỏ đứa bé đi được chứ! Thằng… bất hiếu này! Khụ… khụ…
Lăng Diêu Hồng nhớ lại chuyện cũ lại thêm tức giận, cả người run lên, tiếng ho sặc sụa vang vọng khắp phòng.
- Bác Lăng, bác đừng như vậy!
Kỳ Hinh vội trấn an sự kích động của Lăng Diêu Hồng! Ông cũng hiền từ như bố ruột của cô, nhưng giờ nhìn ông nằm trên giường bệnh, trái tim cô cũng cảm thấy đau lòng, cô không thể để ông lo lắng thêm cho cô nữa!
- Đứa con gái ngoan, bác đã để con phải chịu ấm ức rồi! – Lăng Diêu Hồng đã ổn định tâm trạng hơn.
Mỗi khi nhớ lại chuyện này, Lăng Diêu Hồng lại rất đau lòng.
Đứa cháu trai của ông đã bị Thiếu Đường bắt phải bỏ, dù Thiếu Đường có hận ông đến mấy thì cũng không thể trút mọi hận thù lên người Kỳ Hinh được, dù sao Kỳ Hinh cũng là người vô tội, con bé chẳng biết gì cả.
Kỳ Hinh cố nén cảm giác đau lòng, cô cố mỉm cười thật tươi, an ủi Lăng Diêu Hồng: “Thôi bác ạ, đều là chuyện của hai năm trước rồi, coi như cháu và Lăng Thiếu Đường hữu duyên vô phận đi!”
Sao cô có thể quên được chứ? Làm sao có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra được? Trong hai năm qua, mỗi lần cô nhớ tới đứa con nhỏ đã ૮ɦếƭ, nỗi hận với Lăng Thiếu Đường lại càng tăng thêm một bậc, thậm chí nỗi hận của cô còn vượt xa hơn rất nhiều so với nỗi hận của Lăng Thiếu Đường dành cho cô.
Cô vĩnh viễn không thể quên!
Lăng Diêu Hồng thấy Kỳ Hinh ngây người ra, sao ông có thể không hiểu tâm trạng lúc này của cô chứ? Chỉ là mọi chuyện cô đều giữ trong lòng, không nói ra mà thôi!
- Tiểu Hinh, khi Thiếu Nghị đến thăm bác, nó đã kể mọi chuyện hai năm qua của con cho bác nghe! Con đúng là ngốc quá, sao không nói gì cả chứ!
Khi Lăng Thiếu Nghị kể hết mọi chuyện cho ông nghe, ông thật sự đau lòng thay cho Kỳ Hinh, ông thật sự không biết phải nhìn mặt mũi của bố mẹ Kỳ Hinh như thế nào nữa!
- Bác Lăng, xin lỗi bác! – Kỳ Hinh thật sự không muốn lừa gạt Lăng Diêu Hồng, nhưng lúc trước cô đâu thể tâm sự với ai.
Lăng Diêu Hồng đau lòng nhìn Kỳ Hinh:
- Bác biết con không còn cách nào nữa mới phải làm vậy! Đúng rồi, hiện giờ Kỳ thị sao rồi?
Ông quan tâm hỏi.
Kỳ Hinh ổn định lại tâm trạng rồi trả lời:
- Mấy hôm trước cháu vừa nói chuyện điện thoại với bố mẹ cháu, mọi chuyện vẫn ổn!
Gần đây, cổ phiếu của Kỳ thị lên xuống thất thường, chắc chắn đã chuyện gì đó không bình thường. Cô vội gọi điện hỏi bố mẹ nhưng bố cô giải thích đây là chuyện hết sức bình thường, nói cô đừng lo.
Kỳ Hinh luôn lo lắng Lăng Thiếu Đường sẽ lật lọng, nếu có một ngày Kỳ thị xảy ra vấn đề thì Lăng Thiếu Đường chính là đối tượng khả nghi nhất.
- Nếu bác đoán không sai thì nhất định là Thiếu Đường lấy Kỳ thị để uy Hi*p con! – Lăng Diêu Hồng nói với Kỳ Hinh.
- Dạ? – Kỳ Hinh hơi sững người, cô không ngờ Lăng Diêu Hồng nằm viện nhưng vẫn biết nhiều chuyện như vậy.
Lăng Diêu Hồng cười khổ:
- Bác là người làm cha nên hiểu rất rõ tính cách của Thiếu Đường. Bác biết nó rất lạnh lùng và nghiêm khắc, không cho phép người khác phản bội nó, nhất là… người mà nó chú ý nhất!
Lăng Diêu Hồng cất giọng đầy hàm ý rồi nhìn Kỳ Hinh.
- Người anh ấy chú ý nhất? – Kỳ Hinh hơi chấn động.
- Đúng, chẳng lẽ con không có chút cảm giác nào sao? – Lăng Diêu Hồng lại hỏi.
- Cháu… cháu không hiểu ý bác! – Kỳ Hinh hơi mất tự nhiên! Không thể, tuyệt đối không thể có chuyện đó.
- Con hiểu mà! Sau khi Thiếu Đường biết con không ૮ɦếƭ, tại sao nó lại muốn dùng Kỳ thị để uy Hi*p con chứ? Nếu mục đích của nó chính là muốn Kỳ thị thì Kỳ thị tuyệt đối không thể tồn tại được đến hôm nay. Ngoài mặt thì con bị nó bắt ép ở lại bên cạnh nhưng thực tế là… Thiếu Đường sợ mất đi con!
Những lời của Lăng Diêu Hồng hệt như trái bom nổ tung trong lòng Kỳ Hinh. Cô chưa bao giờ công nhận chuyện này! Nếu là hai năm trước thì chắc chắn cô sẽ mừng đến phát điên, nhưng hai năm sau… bọn họ còn có khả năng sao?
- Bác Lăng, bác nghĩ nhiều rồi, cháu và Lăng Thiếu Đường…
- Tiểu hinh, càng là người không biết biểu đạt thì sẽ càng muốn che giấu bản thân mình, Thiếu Đường chính là người như vậy… Chính vì thế nên trước giờ nó không giỏi việc giải thích hành động của nó cho người khác!
Lăng Diêu Hồng ngắt lời Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh ngẩn người, sững sờ hồi lâu.
Khi Kỳ Hinh rời khỏi bệnh viện, cô hít một hơi thật sâu, những lời Lăng Diêu Hồng vừa nói khiến cô chưa kịp tiếp thu.
Huyệt thái dương của Kỳ Hinh giật giật đau nhức, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, tâm trạng cũng nhất thời thoải mái hơn đôi chút. Cô để tài xế đi sau mình, một mình dạo bộ đến hiệu sách một chút rồi mới quay trở lại biệt thự.
Sau khi xuống xe, bước về phía biệt thự, đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau.
Ngay sau đó, cô liền bị ôm vào một Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp.
Chủ nhân của vòng ôm ấm áp này rõ ràng vì vừa chạy nên thở hổn hển trên đầu cô.
Kỳ Hinh hoảng sợ, vội vàng thoát ra, cô ngẩng đầu lên, muốn nhìn rõ xem người đó là ai.
- Hinh, là anh! – Giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên bên tai Kỳ Hinh.
- Tử… Tử Dương? – Kỳ Hinh kinh ngạc, sao anh lại…
Lúc này Tuyên Tử Dương trông rất hốc hác, khuôn mặt khôi ngô trước đây giờ tiều tụy đến mất chỉ còn trông thấy hai con mắt.
- Tử Dương, sao anh lại đến đây?
Kỳ Hinh thấy rất kì lạ, cô không thể ngờ sao Tuyên Tử Dương lại không quản đường xa chạy tới đây.
- Hinh, đừng nhiều lời nữa, anh biết hôm đó vì bất đắc dĩ nên em mới nói như vậy, hôm nay em nhất định phải đi theo anh!
Tuyên Tử Dương túm chặt tay Kỳ Hinh, chạy về hướng ngược lại hướng của căn biệt thự.
- Tử Dương, rốt cuộc đã có chuyện gì? Anh đừng như vậy… – Kỳ Hinh cảm thấy sự việc rất kỳ lạ.
Tuyên Tử Dương lập tức phẫn nộ:
- Hinh, bây giờ anh chẳng còn gì cả, chỉ có em thôi!
- Cái gì? Tử Dương, anh đang nói gì vậy?
Kỳ Hinh cảm thấy có điều chẳng lành.
- Cái tên Lăng Thiếu Đường khốn kiếp đó vì muốn trả thù anh nên đã thu mua lại tập đoàn Thụy Dương. Giờ anh chẳng còn gì nữa! – Tuyên Tử Dương gào to lên, anh ta hận không thể Gi*t ૮ɦếƭ Lăng Thiếu Đường, không ngờ Lăng Thiếu Đường lại tàn nhẫn như vậy.
Tại sao có thể như vậy? Cả người Kỳ Hinh mềm nhũn, trái tim cũng suýt nữa nhảy ra ngoài.
Lăng Thiếu Đường, sao anh lại có thể… hôm đó cô đã đau khổ cầu xin anh, cuối cùng anh cũng đồng ý với thỉnh cầu của cô, tại sao… anh lại lật lỏng, thu mua tập đoàn Thụy Dương?
- Hinh, em nghe anh nói đây, Lăng Thiếu Đường vĩnh viễn chỉ biết đến bản thân anh ta mà thôi. Anh không thể để em ở lại bên cạnh anh ta rồi chịu khổ được, đi theo anh đi… – Tuyên Tử Dương vừa kéo Kỳ Hinh vừa nói.
- Không, Tử Dương, em thật sự không thể đi theo anh được. Anh mau đi đi, nếu không để người của Lăng Thiếu Đường nhìn thấy sẽ rất phiền phức! – Kỳ Hinh lấy lại phản ứng.
Hiện giờ cô không thể đi cùng Tuyên Tử Dương được, Lăng Thiếu Đường đã thu mua công ty của anh ấy, nếu một khi cô đi theo anh ấy thì không biết Lăng Thiếu Đường còn có thể làm ra những chuyện tàn nhẫn đến mức nào nữa.
- Hinh, không phải em chê anh giờ chỉ còn hai bàn tay trắng đấy chứ? – Ánh mắt Tuyên Tử Dương vụt qua tia khác lạ.
- Không… Tử Dương, em không có, anh hãy bình tĩnh nghe em nói…
Kít! Khi hai người còn đang giằng co nhau, một chiếc xe hơi đột nhiên phanh lại, tiếng phanh xe bỗng chắc ngắt lời Kỳ Hinh.
Ngay sau đó, một người đàn ông cao lớn bước ra.
Kỳ Hinh cảm thấy choáng váng, cô có cảm giác máu trong người đang chảy ngược vì đứng trước mặt hai người họ lúc này chính là Diêm La – Lăng Thiếu Đường!
Lúc này, sự đông lạnh đã hoàn toàn che kín gương mặt muốn Gi*t người của Lăng Thiếu Đường, anh tuyệt đối không thể ngờ rằng hai người họ còn dám gặp mặt nhau!
Đang chạy xe về biệt thự, anh chợt nhìn thấy một đôi nam nữ đang nắm tay nhau chạy về hướng ngược lại. Anh nheo đôi mắt lạnh lùng vào, vì anh phát hiện ra, cô gái đó… cô gái đó chính là Kỳ Hinh!
Còn người đàn ông đang giữ chặt tay cô chính là Tuyên Tử Dương!
Sự tức giận trong nháy mắt bùng nổ như muốn làm tung Ⱡồ₦g иgự¢ Lăng Thiếu Đường, uy lực chẳng khác nào một thứ νũ кнí hạt nhân. Kỳ Hinh, cô gái đáng ૮ɦếƭ này, cô dám nhân lúc anh ra nước ngoài để bỏ trốn?
May mà anh về nước sớm, nếu không…
Ra nước ngoài xử lý công việc, anh chợt phát hiện ra bản thân luôn cảm thấy nao nao, bóng dáng của Kỳ Hinh không lúc nào không hiện ra trước mắt anh. Cô đang làm gì? Có ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về hay không?
Mỗi khi nghĩ đến đây, lòng Lăng Thiếu Đường nóng như lửa đốt. Sự bình tĩnh đã được tạo dựng trong suốt hai mươi mấy năm qua nhất thời tan rã hết cả, thậm chí anh còn chẳng thể tập trung được vào công việc, lúc nào cũng cảm thấy điên điên khùng khùng. Anh nhanh chóng thay đổi lịch trình, vội vàng trở về biệt thự…
Ai ngờ rằng anh lại nhìn thấy cảnh tượng này.