Trước mắt xuất hiện ảo giác sao? Là khung cảnh hết sức quen thuộc!
- Cô Kỳ Hinh, cô có đồng ý làm vợ của anh Lăng Thiếu Đường, làm theo những lời răn dạy trong Thánh kinh, trước mặt Chúa thề sống trọn đời bên anh ấy, yêu thương anh ấy, an ủi anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy, yêu anh ấy như yêu chính bản thân cô, dù anh ấy có bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khổ cũng luôn chung thủy với anh ấy đến khi rời khỏi thế giới này?
Trong nhà thờ, giữa bầu không khí trang nghiêm, giọng nói nhẹ nhàng như mây bay của cha xứ vang lên, nhẹ nhàng vọng vào trái tim Kỳ Hinh, nghe thật giống như lời của thần thánh.
Nhìn Lăng Thiếu Đường đang trong bộ lễ phục màu trắng, trái tim của Kỳ Hinh đầy ngọt ngào, từ nay về sau cô sẽ trở thành vợ của anh!
Nhưng Lăng Thiếu Đường vẫn lạnh lùng đứng đó, chẳng thèm liếc mắt nhìn cô đến một cái, sự dịu dàng hay vui mừng đều chẳng hề tồn tại trong mắt anh.
- Tôi đồng ý! – Kỳ Hinh kiên định trả lời, được gả cho Lăng Thiếu Đường là tâm nguyện lớn nhất của bản thân cô.
Thiếu Đường… Thiếu Đường…
Lăng Thiếu Đường đặt Kỳ Hinh lên boong tàu, anh ra sức hô hấp nhân tạo để Kỳ Hinh sặc nước ra ngoài.
૮ɦếƭ tiệt! Em mau tỉnh lại cho tôi!
Lăng Thiếu Đường gào thét trong lòng. Lúc này, toàn thân anh ướt sũng, mấy sợi tóc ướt nhẹp xõa trước trán, khuôn mặt anh tuấn đầy sốt ruột và phẫn nộ.
- Hinh Nhi, tỉnh lại cho tôi, có nghe thấy không? – Lăng Thiếu Đường gấp gáp hô hấp nhân tạo nhưng Kỳ Hinh chẳng có phản ứng gì, anh sợ đến mức gào to lên.
Đúng vậy, anh sợ, anh sợ cô gái này sẽ lại ૮ɦếƭ một lần nữa trước mắt anh!
Cô gái ૮ɦếƭ tiệt! Cô đang tra tấn anh, đây là cách để cô trả thù anh sao?
Cô là người phụ nữ của Lăng Thiếu Đường anh, nếu muốn ૮ɦếƭ cũng phải được anh đồng ý!
Lăng Thiếu Đường sốt ruột và căng thẳng chưa từng thấy, anh cúi người hô hấp nhân tạo cho Kỳ Hinh, dù thế nào cô cũng không thể rời khỏi anh như vậy được.
Hoàng Phủ Ngưng từ đầu đến cuối vẫn ngồi sững trên boong tàu. Khi thấy người nhảy xuống biển là Lăng Thiếu Đường, cô mới biết mình đã sai thật rồi.
Cô không ngờ Lăng Thiếu Đường lại căng thẳng vì Kỳ Hinh như vậy, anh liều lĩnh nhảy xuống biển!
Lúc này, ánh mắt của Lăng Thiếu Đường không lừa được người khác, anh khẩn trương vì Kỳ Hinh, thậm chí tình yêu của anh với cô ấy đã lan vào tận cốt tủy rồi.
Hoàng Phủ Ngưng luôn chú ý đến mọi chuyện liên quan đến Lăng Thiếu Đường, vậy nên chuyện của anh và Kỳ Hinh cô cũng biết đôi chút.
Năm đó Kỳ Hinh tự sát để thoát khỏi cuộc hôn nhân với nhà họ Lăng, cô nghĩ dựa vào tính cách của Lăng Thiếu Đường, anh nhất định sẽ không từ bỏ. Còn hôm nay khi thấy Kỳ Hinh xuất hiện, cô cho rằng đây chính là một cách thức để trả thù của Lăng Thiếu Đường, nhưng cô tuyệt đối không thể ngờ...
Cô ảo não ôm lấy đầu, phải làm sao bây giờ?
Lăng Thiếu Đường chẳng quan tâm gì nữa, anh ngã ngồi bên cạnh Kỳ Hinh, lúc này suy nghĩ duy nhất trong đầu anh lại phải giúp Kỳ Hinh tỉnh lại.
Khụ! Kỳ Hinh đột nhiên ho sặc sụa, nước biển trào ra ngoài.
- Hinh Nhi, Hinh Nhi! Rốt cuộc em cũng tỉnh lại rồi! – Ánh mắt vốn sốt ruột của Lăng Thiếu Đường lóe sáng.
Kỳ Hinh chậm rãi mở to mắt, ngơ ngác nhìn đôi mắt đầy quan tâm của Lăng Thiếu Đường.
Đã có chuyện gì vậy? Đôi mắt này thật dịu dàng, tràn đầy sự dịu nhẹ và quan tâm.
Kỳ Hinh lại ho mấy tiếng nữa, cô thấy rất lạnh, cả người khó chịu, sau đó cô liền được ôm vào lòng một Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp và rộng lớn.
- Hinh Nhi, may quá, em không sao rồi! – Lăng Thiếu Đường nóng vội ôm chầm lấy Kỳ Hinh, cảm giác mất đi rồi có lại lúc này đang ngự trị như bậc chúa tể trong lòng anh.
Trí nhớ bỗng chốc như cơn thủy triều dội về trong đầu Kỳ Hinh.
Cô nhớ đã bị Hoàng Phủ Ngưng đẩy xuống biển, cô nhớ cảm giác đau khổ khi bị ngập chìm trong nước biển, thậm chí còn nhớ rằng cô đã nhìn thấy ảo giác, một ảo giác thật đẹp.
Lúc này Kỳ Hinh bị Lăng Thiếu Đường ôm chặt vào trong иgự¢, cô thậm chí còn cảm nhận được sự căng thẳng và sốt ruột của Lăng Thiếu Đường dành cho cô.
Đây là ảo giác sao? Anh thật sự khẩn trương vì bản thân cô? Vừa rồi chính anh đã liều lĩnh nhảy xuống biển cứu cô sao?
Kỳ Hinh lặng lẽ nhìn vẻ mặt đầy sốt ruột của Lăng Thiếu Đường. Tuy cô đã rất sợ hãi nhưng khi thấy anh lo lắng cho an nguy của mình như vậy, trái tim cô lại lên xuống không yên.
Từ sau khi quen biết Lăng Thiếu Đường, anh luôn châm chọc và khiêu khích cô, lúc nào cũng chỉ có trả thù. Nhưng lúc này đây, động tác của anh rất dịu dàng, dịu dàng đến mức cô hy vọng rằng thời gian hãy ngừng lại ở ngay khoảnh khắc này, cho dù có phải ૮ɦếƭ cô cũng chẳng quan tâm.
Thiếu Đường... anh quan tâm đến cô sao?
Phải vậy không?
Trái tim lạnh giá dường như có dòng nước ấm lặng lẽ chảy vào, nhưng Kỳ Hinh cố gắng để bản thân không hy vọng quá nhiều.
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào Ⱡồ₦g иgự¢ vững chắc của Lăng Thiếu Đường, hít thở mùi hương của riêng anh, hưởng thụ sự dịu dàng ẩn sau cái lạnh lùng ấy.
Cô sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ khoảnh khắc này!
Hàng ngàn hàng vạn lời đều ẩn chứa trong đôi mắt trong như làn nước của cô khiến Lăng Thiếu Đường càng thêm rối bời, cũng càng buồn bực hơn.
૮ɦếƭ tiệt thật! Lần đầu tiên trong đời anh lại không ý thức được bản thân đang làm cái gì! Từ trước đến nay anh vốn là người điềm tĩnh và thận trọng, trong thương trường phải bày mưu tính kế anh cũng luôn bình tĩnh, khôn khéo và lý trí.
Đột nhiên, tiếng ồn ào trên boong tàu vang lên, dường như có mấy người đang chạy về phía này.
- Anh cả! – Bóng dáng Lăng Thiếu Nghị xuất hiện trên boong tàu.
Phía sau anh ấy là Hoàng Phủ Ngạn Tước đang đầy tức giận.
Còn sau nữa chính là nhân viên tạp vụ vừa ᴆụng phải Lăng Thiếu Đường.
- Kỳ Hinh sao rồi? – Lăng Thiếu Nghị vội vàng hỏi, khi thấy Kỳ Hinh đã tỉnh lại, anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Người tạp vụ đứng phía sau thấy cô gái bị rơi xuống nước đã không sao, anh ta cũng nhẹ nhõm.
Hôm nay là ngày xui xẻo nhất của anh ta, vừa rồi sau khi hoàn thành xong công việc, anh ta muốn lên boong tàu nghỉ ngơi một chút, nhân tiện hít thở không khí gió biển, ai ngờ...
Khi vừa đặt chân lên boong tàu, anh nghe thấy hai cô gái đang nói chuyện với nhau. Anh ta định quay người rời đi nhưng khóe mắt lại vô thức liếc về phía đó.
Sau đó anh ta sợ đến mức hồn bay phách tán...
Một cô gái đứng sát lan can, dường như gió biển có thể thổi bay người cô ấy, giống như cô ấy muốn tự sát. Còn cô gái kia thì rất sốt ruột, nhẹ nhàng khuyên bảo.
Anh ta có chút ấn tượng với cô gái muốn tự sát, đó chính là thiên kim tiểu thư của gia tộc Hoàng Phủ, còn người kia thì anh ta không biết.
Khi thấy tình hình như vậy, anh ta định giúp đỡ nhưng chỉ trong nháy mắt, sự việc đã hoàn toàn thay đổi.
Thiên kim của gia tộc Hoàng Phủ bỗng nhảy xuống dưới, rồi xoay người, đẩy cô gái kia xuống biển...
Anh ta sợ đến mức ngừng thở, trời ơi, anh ta đang chứng kiến cảnh tượng mưu sát!
Lúc đó đầu óc anh ta hoàn toàn trống rỗng, suy nghĩ đầu tiên trong đầu anh ta không phải là đi gọi người khác mà là phải trốn đi. Dù sao đó cũng là thiên kim của gia tộc Hoàng Phủ, là cô công chúa vàng, anh ta đâu có thể đắc tội được chứ? Ngộ nhỡ... đến cái mạng nhỏ của anh ta cũng không giữ được thì sao?
Khi anh ta đang chạy trối ૮ɦếƭ thì không cẩn thận đâm vào Lăng Thiếu Đường, sau đó lại bị Lăng Thiếu Đường phát hiện ra manh mối, anh ta sợ đến mức nói rõ mọi chuyện rồi bị đưa đến đây.
Anh ta thầm nghĩ, hôm nay đúng là một ngày xui xẻo!
Còn lúc này, Hoàng Phủ Ngạn Tước đã bị em gái làm cho tức ૮ɦếƭ, khi thấy Hoàng Phủ Ngưng ngã ngồi trên boong tàu, anh ta bước nhanh tới.
- Em điên rồi à, sao em lại đẩy cô ấy xuống biển? Em có biết làm vậy sẽ ૮ɦếƭ người không? Em quá đáng quá rồi đấy! – Hoàng Phủ Ngạn Tước gầm lên, chấn động màng nhĩ của Hoàng Phủ Ngưng.
Cùng lúc đó, Lăng Thiếu Đường cũng ngẩng đầu, khi nhìn Hoàng Phủ Ngưng, ánh mắt anh bắn ra những tia rét lạnh.
- Cô chán sống rồi à? – Lăng Thiếu Đường tức giận, nhào tới như một cơn gió, anh gào lên đến mức long trời lở đất – Cô ngoan độc đến mức muốn Gi*t người à?
Vừa rồi lo lắng cho an nguy của Kỳ Hinh, anh không có thời gian bận tâm đến chuyện khác. Có trời mới biết sau khi biết Kỳ Hinh bị Hoàng Phủ Ngưng đẩy xuống biển, rồi lại thấy Kỳ Hinh không còn ý thức, trái tim anh bất giác nhói đau.
- Em... không... – Hoàng Phủ Ngưng không ngờ lại bị định tội như vậy, cô sợ hãi, khi nhìn đến vẻ mặt phẫn nộ đầy điên cuồng khiến người khác sợ hãi của Lăng Thiếu Đường, cô nghĩ lần này xong thật rồi!
- Cậu nói đi... sao lại thế này? – Lăng Thiếu Đường quắc mắt, khi thấy bóng dáng người tạp vụ đứng sau Lăng Thiếu Nghị, anh sải bước dài đến trước mặt anh ta, duỗi tay ra kéo một cái khiến anh ta ngã xuống boong tàu.
Khi cậu ta gấp gáp ᴆụng phải người anh, anh đã cảm thấy kì lạ, giờ cậu ta lại đứng đây, mọi chuyện gần như đã sáng tỏ.
- Tôi... tôi... – Người tạp vụ thấy vậy, sợ đến mức cả người cứng đờ.
- Nói mau! – Lăng Thiếu Đường mất kiên nhẫn, lại gào lên giận dữ.
Anh hận không thể Gi*t ૮ɦếƭ người này, đã tận mắt nhìn thấy Kỳ Hinh bị rơi xuống biển mà còn dám chạy trốn!
Người tạp vụ ngẩn ra, nuốt nước miếng rồi run rẩy kể rõ mọi chuyện một lần nữa.
Lăng Thiếu Đường nghe từng câu một, vẻ mặt lại càng thêm nặng nề, anh ức chế đến mức siết chặt hai tay lại, tiếng khớp xương kêu rắc rắc nghe rõ mồn một.
- Cô đúng là đồ vô liêm sỉ! – Anh sải bước đến trước mặt Hoàng Phủ Ngưng, túm lấy cô ta để người cô ta dán sát vào mạn thuyền.
Hoàng Phủ Ngưng hoảng sợ, cô ta dường như đang thấy tử thần đứng trước mặt mình.
Ngọn lửa giận bừng bừng toát ra từ người Lăng Thiếu Đường, đôi mắt đen thâm thúy của anh cũng ngập tràn vị khát máu. Bàn tay anh mạnh mẽ như sắt thép siết chặt cổ Hoàng Phủ Ngưng dường như có thể vặn cổ cô ta ra thành mấy đoạn rồi ném xuống biển cho cá mập ăn.
Anh thật sự rất tức giận, nếu cô ta không phải là phụ nữ thì anh đã đấm cô ta vài cái cho răng rớt xuống đất từ lâu rồi.
- Anh... bỏ... bỏ tay ra! – Hoàng Phủ Ngưng mặt mày tím tái.
- Cô hẳn là cũng nên nếm thử mùi vị bị người khác ném xuống biển đi! – Lăng Thiếu Đường lạnh lùng nói rồi tăng thêm lực, nửa người Hoàng Phủ Ngưng đã lơ lửng ở ngoài.
- Đừng... – Hoàng Phủ Ngưng khó khăn lắm mới bật ra được một tiếng từ cổ họng.
- Thiếu Đường... – Hoàng Phủ Ngạn Tước vội vàng bước lên, túm chặt người Lăng Thiếu Đường.
Tuy anh ta cũng rất tức giận trước chuyện em gái mình gây ra nhưng dù sao đó cũng là em gái anh ta, anh ta không thể trơ mắt nhìn Lăng Thiếu Đường ném em gái mình xuống biển được.
- Em gái làm chuyện bốc đồng là do anh trai không quản lý được, tớ sẽ thay cậu dạy nó một trận! – Lăng Thiếu Đường nhớ đến lúc Kỳ Hinh bị đẩy xuống nước, trong lòng lâm râm một nỗi đau khó diễn tả.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng biết lúc này Lăng Thiếu Đường đang rất tức giận, anh ta quen biết Lăng Thiếu Đường nhiều năm như vậy nhưng chưa từng bao giờ thấy cậu ấy bừng bừng lửa giận như thế này. May mà Kỳ Hinh không sao, chứ nếu thật sự có chuyện xảy ra thì anh ta tin rằng Lăng Thiếu Đường sẽ đánh đến tận biệt thự của Hoàng Phủ, chặt Hoàng Phủ Ngưng thành tám miếng.
- Thiếu Đường, tớ cam đoan với cậu từ giờ sẽ trông nom cô em gái này thật tốt, không để con bé gây chuyện thị phi nữa, được không? Cậu buông con bé ra đã rồi nói sau! – Hoàng Phủ Ngạn Tước vội vàng lên tiếng.
- Thôi, anh... đừng gây khó dễ cho cô ấy nữa... – Giọng nói mỏng manh của Kỳ Hinh truyền đến.
- Anh cả... anh mau lại đây, Kỳ Hinh cô ấy... – Lăng Thiếu Nghị ở bên cạnh Kỳ Hinh la lên.
Lăng Thiếu Đường kinh sợ, anh lập tức thu tay lại, ném Hoàng Phủ Ngưng xuống đất rồi lập tức bước vài bước lại bên cạnh Kỳ Hinh.
Khụ! Khụ! Hoàng Phủ Ngưng được anh trai đỡ dậy, thở hổn hển.
- Hinh Nhi... – Lăng Thiếu Đường thấy bả vai Kỳ Hinh chảy máu, màu máu đỏ ghê người gần như nhuộm đỏ toàn bộ đầu vai cô.
Khi cứu cô lên bờ, anh không phát hiện ra trên người cô bị thương. Nhất định là lúc rơi xuống biển, cô va người vào cạnh tàu, nhưng do cô mặc bộ váy màu đen nên lúc mới cứu lên không ai để ý đến vết máu.
Trời ơi... nếu anh cứu chậm cô một chút nữa thôi... Lăng Thiếu Đường thật sự không dám nghĩ đến hậu quả!
Lăng Thiếu Đường kéo caravat xuống, quấn quanh vai Kỳ Hinh để cầm máu.
- Mau đi gọi bác sĩ! – Anh gào lên với mấy người bên cạnh.
Sau đó anh bế Kỳ Hinh lên, chạy vào căn phòng đã được chuẩn bị trước trong du thuyền.
Hoàng Phủ Ngưng vội vàng bước theo sau: “Thiếu Đường... em xin lỗi, em không cố ý!”. Cô ta nhất định phải giải thích rõ ràng với anh, cô ta tuyệt đối không phải loại người độc ác và tàn nhẫn như vậy.
Lăng Thiếu Đường hung hăng trách mắng: “Cô còn không mau cút đi? Còn để tôi nghe thấy tiếng của cô nữa thì tôi sẽ không để cho gia tộc Hoàng Phủ mấy người còn mặt mũi gì đâu!”
Anh gào lên rồi cúi xuống nhìn Kỳ Hinh, gấp gáp hỏi: “Em sao rồi? Đau lắm không?”
૮ɦếƭ tiệt! Vết thương sâu như vậy, sao vừa rồi anh không thấy chứ?
Kỳ Hinh yếu ớt lắc đầu. Không đau, lúc này cả người cô chẳng có chỗ nào đau cả, trái tim hình như cũng chẳng thấy đau đớn gì!
Hoàng Phủ Ngưng sợ tới mức che chặt miệng lại! Thật đáng sợ! Lăng Thiếu Đường thật đáng sợ!
Hoàng Phủ Ngạn Tước túm chặt lấy em gái, còn để con bé làm ầm ĩ nữa thì có lẽ tình bạn giữa anh ta và Lăng Thiếu Đường cũng chẳng còn nữa. Không ngờ em gái anh ta lại gây họa lớn như vậy!